Đọc truyện Muốn Nói Yêu Em – Chương 14
Ở cùng với Lý Duy Diệp như cô đoán thoải mái hơn rất nhiều. Có lẽ do mối tình đầu thảm hại nên không dám ôm quá nhiều hi vọng, chỉ coi Lý Duy Diệp là một con thiên nga đột nhiên rơi xuống, chẳng may ngã đập đầu hôn mê mới đi theo sau cô, cuối cùng có một ngày tỉnh lại bay đi, cho nên sau khi bốn ngày liên tiếp Lý Duy Diệp vẫn đưa đón cô đi học, đi dạo phố chơi game, kể chuyện hài chọc cô cười, tất cả đều ưu tiên nguyên tắc của cô, đột nhiên Tống Tiểu Tây sinh ra cảm giác như đang đi trên mây hồng.
Lúc Lý Duy Diệp đỗ xe ngoài cổng trường khi đưa đón cô, rồi sau đó đi bộ với cô cho đến khi vào lớp học. Vóc dáng Lý Duy Diệp tuyệt vời, khuôn mặt lại có ý cười dịu dàng, cứ nhìn vào quần áo, đứng dưới phòng học đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của nữ sinh. Tống Tiểu Tây đang muốn mời anh đến căng tin trường ăn một bữa cơm trưa, thấy thế cũng đành từ bỏ. Khi hai người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, thậm chí Lý Duy Diệp còn thảo luận phim truyền hình với cô, từ kịch kinh điển Hồng Kông đến bản phục chế tứ đại danh tác, Tống Tiểu Tây nghe Lý Duy Diệp phê bình bản phục chế tứ đại danh tác, mới phát hiện thì ra miệng lưỡi của Lý Duy Diệp cũng có thể cay độc hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều.
Ở bên Lý Duy Diệp, không có lúc nào là rảnh rỗi nhàm chán. Anh luôn lặng lẽ nói ra những chủ đề khiến cô hứng thú, và sau đó chờ đợi ở các buổi chiếu phim hay đợi gọi món ở bữa ăn, thời gian chờ đợi quá lâu, anh có thể giống như ảo thuật lôi từ trong túi ra vài viên sô-cô-la, khiến Tống Tiểu Tây trợn mắt kinh ngạc.
Tống Tiểu Tây cảm thấy Lý Duy Diệp là một tủ quần áo đen trắng, là màu sắc cổ điển vạn năm, bất luận phối hợp với ai anh đều rất ôn hòa khích lệ. Cô nói điều này với anh, Lý Duy Diệp nghe xong chỉ cười: “Đa tạ bạn gái đại nhân khen tặng. Nhưng mà cho dù anh là màu sắc hoang dã, tầm nhìn của anh không phải lúc nào cũng hoang dã. Em yêu thích chính là bản thân anh có phải không?”
Sau đó, Tống Tiểu Tây lại tiếp tục phát hiện, thời gian ngắn trước mắt, Lý Duy Diệp quả thật là người bạn trai không có gì để chê. Anh tự nhiên hướng dẫn cô từng bước việc mua sắm: “Em nghĩ lại xem, em thử bộ đồ mới hoặc là lúc ăn ngọt, có người thứ hai là phương tiện vận chuyển giúp đỡ em xách túi lớn túi nhỏ rất thuận tiện, có phải không?”
Cứ cho là Tống Tiểu Tây không cần mất công, nhưng lúc Lý Duy Diệp uyển chuyển kiên trì, cô vẫn thỏa hiệp. Nhưng sau đó cô lại phát hiện, có Lý Duy Diệp để đi dạo phố cùng là một chuyện vô cùng đúng đắn. Anh đảm nhận không chỉ giới hạn trong việc xách đồ, còn là một quân sư kiêm vệ sĩ, thậm chí có lúc còn là nhà mát xa. Tống Tiểu Tây đi chơi với Lý Duy Diệp không giống như đi với Giang Thừa Mạc. Cô rất ít khi phải động não, Lý Duy Diệp đứng bên người, chuyện chính cần làm chỉ là đi vào các nhà hàng với anh, cộng với việc thử quần áo, ánh mắt Lý Duy Diệp còn rất tốt, hai người đi dọc theo đường dành cho người đi bộ từ mười giờ sáng đến chín giờ tối, không thấy một chút không kiên nhẫn nào trên khuôn mặ của anh. Mà anh có tướng mạo xuất chúng, luôn nở nụ cười dịu dàng, khiến Tống Tiểu Tây vừa mới đứng vào trong cửa hàng, nhân viên đã chạy ra chào đón một cách cực kỳ ân cần.
Lúc đi dạo phố trên đường, Tống Tiểu Tây nhịn không được hỏi anh: “Không phải anh nói lập chí muốn học luật sao?”
“Đúng vậy, làm sao?”
Tống Tiểu Tây tìm kiếm từ thích hợp: “Học luật có liên quan đến độ nhạy bén sao?”
“Không liên quan. Nhưng cũng không bất đồng.” Lý Duy Diệp đeo găng tay bóc tôm cho cô, thuận miệng trả lời, nói: “Em chắc là thấy anh chọn được quần áo hả? Thật ra so với học luật, anh càng muốn học thiết kế. Nhưng bởi vì học thiết kế quần áo, thì chọn học luật sẽ được cha anh đồng ý hơn. Không nghĩ rằng ông vẫn không cho.”
Tống Tiểu Tây tiếp tục tìm kiếm từ thích hợp: “Có người anh trai như vậy, Lý Duy Ngữ chắc chắn rất hạnh phúc.”
“Chẳng lẽ hiện tại anh không làm em cảm thấy hạnh phúc?” Trên mặt Lý Duy Diệp vẫn là ý cười, nửa thật nửa giả nói: “Xem ra anh còn phải cố gắng nhiều, tránh để người khác đoạt mất.”
Tám giờ sáng ngày thứ năm Tống Tiểu Tây nhận được điện thoại của Giang Thừa Mạc. Cả đêm cô chơi máy tính đến khuya, lúc nói chuyện với Giang Thừa Mạc vẫn trong cơn buồn ngủ, ngay cả tiếng nói lạnh lẽo của Giang Thừa Mạc cũng không khiến cô tỉnh táo: “Một giờ sau đến sân bay đón anh.”
Tống Tiểu Tây trở mình, vùi đầu vào trong chăn, nhắm mắt nói không rõ: “Không phải anh nói ngày mai trở về à? Đêm qua hai giờ sáng em mới dậy đó, đi đón anh rất là mệt mỏi, anh bảo Ngải Mộc đi được không?”
Đầu bên kia Giang Thừa Mạc không nói chuyện, im lặng năm giây chỉ nghe rụp một cái, tiếng cúp điện thoại lạnh lẽo thấu xương.
Rốt cuộc Tống Tiểu Tây tỉnh táo lại. Thở dài, nhận lệnh bò xuống giường, nhắm hai mắt từ từ đi đến phòng tắm, nhắm hai mắt từ từ đánh răng rửa mặt, nhắm hai mắt từ từ thay quần áo, nhắm hai mắt từ từ đến thang máy nhà trọ, mãi cho đến khu để xe mới dùng tay banh mắt ra, sau đó mở, cắm chìa khóa khởi động xe.
Lúc cô tới sân bay thì gặp Giang Thừa Mạc đi ra, vẫn khuôn mặt khẽ mím môi không thay đổi đó. Khoác áo gió màu đen, bên trong mặc bộ đồ tây tinh tế cùng với chiếc áo sơ mi mở hai cúc trên cùng, Tống Tiểu Tây đứng ở cửa sân bay không khỏi nhàm chán nghĩ, nếu có người cẩn thận nhìn qua, sẽ thấy xương quai xanh như ẩn như hiện.
Ở trong đám người Giang Thừa Mạc quét mắt một lượt, rất nhanh thấy Tống Tiểu Tây đang bị vây xung quanh, liền kéo hành lý đi tới, bước đi của anh luôn trầm ổn tao nhã, giờ phút này áo khoác ngoài hơi lay động, giống như mang theo gió mát.
Tống Tiểu Tây chờ anh đến mới thấy ánh mắt anh càng thêm thâm thúy hơn so với bình thường. Giang Thừa Mạc luôn không thay đổi nét mặt, dù có mệt mỏi cũng không bao giờ thể hiện ra. anh chỉ ở lúc buồn ngủ mới có bộ dạng này, càng ít nói hơn so với bình thường, nhưng cũng không hiểu sao càng tuấn tú hơn, thậm chí còn để lộ ra vẻ ngạo mạn lười biếng. Giờ phút này, Tống Tiểu Tây liên tưởng đến quá khứ, thấy Giang Thừa Mạc đẹp hơn rất nhiều.
Anh hơi cúi đầu, nửa chiếc cằm ẩn dưới cổ áo, thấp giọng nói: “Đến nhà em.”
Anh nói xong thì lập tức đi ra ngoài, Tống Tiểu Tây phải chạy chậm mới đuổi kịp, hoàn toàn không có một cơ hội phản kháng.
Giang Thừa Mạc vừa vào xe thì đeo kính lên bắt đầu ngủ, sau khi quen thuộc vào phòng tắm của cô vệ sinh qua một lượt, đi ra tiến thẳng đến giường công chúa tiếp tục ngủ. Nhưng mà trên giường cô còn có con chó bằng nhung rất lớn, Giang Thừa Mạc mở mắt nhìn nhìn, sau đó nhíu mày, nắm cố con chó tiện tay ném tới ghế đằng xa, sau đó lại úp sấp xuống ngủ tiếp.
Nếu có thể bỏ qua những đóa hoa thêu bên giường, quần áo ngủ Giang Thừa Mạc rất hợp màu với chiếc giường của cô, không hề thấy phản cảm chút nào. Tống Tiểu Tây thở dài một hơi, ngồi vào mép giường nâng cằm nhìn anh: “Ngày hôm qua anh cũng chơi trò chơi đến rạng sáng sao? Làm sao còn buồn ngủ hơn cả em?”
Giang Thừa Mạc từ từ nhắm hai mắt, trả lời cực kỳ ngắn gọn: “Mất ngủ hai ngày nay.”
“Ngày đó lúc em gọi điện cho anh cũng không thấy anh mất ngủ mà, chưa nói chuyện với em xong thì đã ngủ.”
Anh xốc mí mắt lên nhìn cô, sau đó như không được chịu được, rất nhanh quay lưng lại phía cô: “Ngày đó chưa bắt đầu mất ngủ.”
“…”
Một lát sau tiếng hít thở đầu giường có xu thế ổn định. Ở trong phòng ngủ Tống Tiểu Tây không biết làm gì, đi lại hai vòng, cuối cùng đứng ở đầu giường từ trên cao nhìn anh. Thật ra thời gian hai người quen biết cũng được khoảng hai mươi năm, nhưng rất ít khi cô có cơ hội nhìn tỉ mỉ từng đường nét trên mặt anh như giờ. Nếu dùng thước đô, ngũ quan Giang Thừa Mạc mỗi chỗ đều cực kỳ tinh xảo, lông mi vừa dày vừa dài, mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng và hơi cong nhẹ, hơn nữa làn da cũng trắng ngần, nếu tổng hợp lại một chỗ, phải là giống như Thẩm Dịch môi hồng răng trắng luôn mang điệu cười hời hợt, lại bị anh tạo thành sự lạnh nhạt xa cách khiến người ngoài không dám tới gần, có khi còn không dám nhìn thẳng.
Tống Tiểu Tây lấy di động ra chọn góc chụp trộm vài kiểu ảnh. Bản tính Giang Thừa Mạc chán ghét chụp ảnh, giờ Tống Tiểu Tây chợt hoài nghi di động này của cô tương lai có thể bị hủy mất hay không.
Giang Thừa Mạc là chim bồ câu lấy tổ chim ác, chiếm lĩnh chiếc giường yêu quý của cô, cô cay đắng nhìn chằm chằm anh một lúc, cuối cùng cầm laptop ra phòng khách lên mạng chơi.
Lúc mặt trời ngả về tây cuối cùng Tống Tiểu Tây cũng nghe thấy tiếng động ở phòng ngủ. Chờ cô gõ cửa đi vào thì thấy Giang Thừa Mạc lười biếng nằm tựa đầu giường, một tay chống trán, tay kia cầm chiếc chuông Lý Duy Diệp tặng cô đặt ở đầu giường, trên mặt khôi phục vẻ bí hiểm như ngày thường, đôi mắt phượng thâm thúy.
Anh thấy động tĩnh của cô, ngầng đầu liếc nhìn: “Anh đói bụng, đi ăn cơm.”
Không ngờ hai người sành ăn lúc xuống lầu thì chọn ăn cái gì vẫn chưa có quyết định chung, hơn nữa còn từ nhà tranh chấp đến nửa đường. Tống Tiểu Tây hi vọng đi ăn lẩu, Giang Thừa Mạc kiên trì đi ăn cháo, nếu theo trước kia, nếu không phải quá phận, người nhân nhượng trước luôn là Giang Thừa Mạc, nhưng hôm nay từ đầu đến cuối anh lại không nhượng bộ, hơn nữa thoạt nhìn trong tương lai cũng không có dấu hiệu sẽ nhượng bộ. Mà lại dựa vào dĩ vãng, lúc Giang Thừa Mạc tỉnh táo cực kỳ khó đối phó, Tống Tiểu Tây vỗn hạ quyết tâm cắn chặt răng muốn đi ăn lẩu, thấy thế cũng định từ bỏ, nhưng mà cô không cam lòng thất bại như thế, vì thế cuối cùng kết quả sau khi hai người trải qua cuộc tranh luận cãi nhau cộng thêm vài câu khiển trách châm biếm, chọn một nhà hàng cả hai đều rất chán ghét để ăn cơm tối.
Giang Thừa Mạc không thể chấp nhận nổi, chỉ gắp hai miếng thì nhíu mày. Đặt đũa xuống, lấy khăn ăn lau khóe miệng, sau đó nâng mắt lên: “Báo cho Lý Duy Diệp biết, ngày mau sáu rưỡi anh và em cùng anh ta đi ăn một bữa cơm.”
Giọng nói của anh bình thản, lại có cả phần chân thật đáng tin, trứng ốp lết mà Tống Tiểu Tây đang gắp trong nháy mắt rơi xuống, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không hề bận tâm của anh, đột nhiên cảm thấy không hiểu gì cả: “Vì sao?”
“Lần trước ăn cơm cùng với mối tình đầu của em, em cũng không hỏi anh vì sao.”
“…”
Năm đó Tống Tiểu Tây đồng ý kết giao thì ngày hôm sau báo cho Giang Thừa Mạc. Lúc đó anh còn ở thành phố bên cạnh cắt băng, buổi tối còn đi họp lớp hồi đại học, không hiểu sao xế chiều hôm đó đã trở về, hơn nữa trực tiếp lái ô tô đến trường học của cô, đứng dưới tầng đợi hai người bọn họ tan học, dùng ánh mắt lợi hại đánh giá mối tình đầu của cô khoảng mười giây, sau đó đột nhiên nói mời ba người ăn chung.
Nói là mời chứ thật ra là bắt buộc. Giang Thừa Mạc lấy dáng dấo anh trai tự mình mở cửa xe, trong lòng Tống Tiểu Tây và bạn trai được yêu thương mà run sợ, ngoan ngoãn lên xe.
Buổi gặp mặt đêm đó trong ký ức Tống Tiểu Tây vẫn còn đây, chỉ sợ cả đời không thể quên. Xưa nay Giang Thừa Mạc đối xử với mọi người luôn ung dung thản nhiên còn có vài phần lạnh nhạt, dù là người thân, cũng vẫn khuôn mặt cau có đó; nhưng mà tối hôm đó hành động cử chỉ của anh lại rất thân thiết, lời nói dịu dàng, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn xưa nay chưa từng có. Chẳng qua là nơi anh đưa hai người đến ăn là cửa hàng cơm tây đắt nhất thành phố T, mùi thơm bít tết lan tỏa khắp nơi, Tống Tiểu Tây tận mắt thấy bạn trai mình sử dụng dao nĩa không thành thục nên có chút không đành lòng, mà khi anh không thể ứng phó được lời của Giang Thừa Mạc nói người lớn trong nhà Tống Tiểu Tây muốn cô xuất ngoại học tập, đến Hawaii, chơi golf, cùng với việc đi du lịch trời Nam biển Bắc, càng khiến cô cảm thấy không chịu nổi, đang muốn ám chỉ Giang Thừa Mạc nên có chừng mực, anh đã đan mười ngón tay vào nhau, lạnh nhạt nói: “Bạn học Tiếu ăn được ít như vậy, có phải không quá vừa lòng với bít tết đêm nay? Muốn gọi một phần điểm tâm ngọt lên không? Cái đó không cần dao nĩa, dùng thìa là được rồi.”
Sau đó Tống Tiểu Tây thấy khuôn mặt bạn trai đã trắng bệch nay tia huyết sắc cuối cùng cũng biến mất.
Ngày hôm sau Tống Tiểu Tây đến công ty anh nghiêm chỉnh kháng nghị và khinh thường hành vi ỷ lớn ăn hiếp nhỏ này của anh: “Anh lớn hơn anh ấy bốn tuổi! Bốn tuổi! Việc gì anh phải làm khó một sinh viên như thế? Phong độ của anh đi đâu hết rồi? Phép tắc đối xử với người ngoài bền vững của anh đâu? Anh có biết đêm qua anh giống gì không? Giống như Khổng Tước Đông Nam bay dặm Tiêu A Mẫu!” (Mình không hiểu câu cuối nên xin phép giữ như cv ==||)
Giang Thừa Mạc lạnh lùng nhìn cô như con thỏ xông tới, đợi cô nói xong câu cuối cùng thì ấn nút gọi bên ngoài: “Mang một ly trà lạnh vào, có người cần hạ hỏa.”
Tống Tiểu Tây: “…”
Anh chờ cô đứng im tại chỗ, lại tiếp tục lật văn kiện, lạnh giọng nói: “Tiêu A Mẫu? Đáng tiếc bạn học Tiếu kia không phải Lưu Vân Chi.”
“… Ngày hôm qua anh cố ý dẫn anh ấy đến chỗ đó.” Tống Tiểu Tây tiếp tục lên án, “Chẳng qua là anh khinh thường gia thế của người ta!”
“Ngày hôm qua anh không có hỏi cậu ta cái gì gia thế.”
Tống Tiểu Tây vẫn rất tức giận: “Nhưng anh không thể phủ nhận anh thực sự khinh thường anh ấy! Tại sao anh có thể nói chuyện như vậy!?”
Giang Thừa Mạc đóng văn kiện lại, dựa người vào ghế không nhanh không chậm nói: “Đó là vì cậu ta không đáng để kết giao. Cái gì anh cũng chưa làm mà cậu ta như kiểu bị đánh, không có hành động cử chỉ nào chấp nhận được, ngay cả một chút can đảm cũng không có. Đây được gọi là sinh viên giỏi nhất trong trường? Người như này đơn giản không cần thiết phải hỏi hoàn cảnh gia đình.”
Tống Tiểu Tây bị anh nói cho nghẹn lại, một lúc lâu cũng không đáp lại được gì, lát sau mới gân cổ lên nói: “Chẳng lẽ anh muốn em chia tay anh ấy? Điều này căn bản không có khả năng.”
“Tuy rằng anh mong như thế, nhưng khẳng định hiện tại em sẽ không đồng ý.” Anh cầm cây bút màu đen lên lần nữa, giọng nói bình tĩnh, “Dù sao chắc chắn bọn em sẽ chia tay trong vòng nửa năm, nếu em muốn có cảm giác nếm thử cảm giác yêu đương, vậy lần này để em tự sinh tự diệt.”
“…”
Sau đó sự thật chứng minh, lời nói Giang Thừa Mạc hoàn toàn chính xác. Bữa cơm anh mời kia rắc rối vô cùng, cái miệng quạ đen của anh chuẩn xác tiên đoán mối tình đầu thảm đạm của cô.
Cho nên, cảnh giác hiện tại của Tống Tiểu Tây mãnh liệt không phải không có căn cứ. Cô trừng mắt nhìn anh, giống như Cáp Đa bị Mật Lị giành cơm: “Không thể làm theo lúc đó. Không phải anh đã sớm biết gia cảnh của Lý Duy Diệp rồi sao?”
“Em cảm thấy nếu mối quan hệ này muốn tiến thêm một bước, chỉ nhìn tuổi và gia thế là đủ rồi?”
“Nếu không thì còn cái gì nữa?”
Giang Thừa Mạc thản nhiên nói: “Bác Tống và dì Hân là ví dụ, chẳng lẽ không đủ để chứng minh câu nói ‘Nếu không còn cái gì nữa’ của em?”
Tống Tiểu Tây lại bị anh làm cho nghẹn một lần nữa, tuy rằng trực giác của cô thấy việc này của anh có chỗ nào đó không thích hợp lắm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không tìm được sơ hở gì, đang do dự, điện thoại trong tay vang lên, màn hình báo hiện ba chữ “Lý Duy Diệp”.