Bạn đang đọc Muốn Ngài Hôn Em FULL – Chương 52: Ngài Có Thể Ôm Em Không
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Quý Dư Chu nói xong, mặc kệ phản ứng của Hà Thục Lan còn cứng đờ tại chỗ, nắm lấy bàn tay của Giang Tầm Dục rồi bước ra khỏi lều.
Đầu óc của Giang Tầm Dục trống rỗng, đau đớn, tia lý trí còn sót lại giúp cậu không trốn chạy bàn tay của Quý Dư Chu mà tìm một góc tăm tối và bẩn thỉu để thu mình lại, mà ngoan ngoãn đi theo Quý Dư Chu.
Quý Dư Chu nhanh chân mang theo Giang Tầm Dục đi ra ngoài, ra khỏi công viên giải trí, đi tới chỗ đậu xe.
Hắn dứt khoát đưa Giang Tầm Dục lên xe.
Đóng cửa xe, ngăn cách khỏi ánh sáng và tiếng ồn ào bên ngoài, Quý Dư Chu ôm lấy Giang Tầm Dục mặt không còn chút máu, đôi mắt đầy đau thương, cẩn thận hôn lên.
Mí mắt, sống mũi, bờ môi, cái cổ…!nụ hôn của Quý Dư Chu một đường đi xuống, ôn nhu, lưu luyến, làm tan chảy lớp băng đã bao bọc trên cơ thể Giang Tầm Dục suốt nhiều năm.
Đôi môi tái nhợt của Giang Tầm Dục khôi phục một chút huyết sắc, giọng nói của cậu khàn khàn run rẩy: “Quý tiên sinh, ngài có nghe thấy không, em, em là quái…”
“Suỵt…”
Không để Giang Tầm Dục kịp nói xong, Quý Dư Chu lại hôn lên đôi môi lạnh giá của cậu, nuốt hết nỗi đau quá khứ và vô số lần nghi ngờ bản thân của cậu vào bụng mình.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Nụ hôn này triền miên mà kéo dài, Quý Dư Chu nắm lấy cánh tay của Giang Tầm Dục, bắt cậu vòng tay qua thắt lưng của mình, ôm cậu càng chặt hơn.
Dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình để làm ấm cơ thể giống như rơi vào hầm băng này.
Hôn xong, Giang Tầm Dục hoàn toàn yên tĩnh lại, tựa như thoát lực dựa vào lưng ghế da, gối đầu lên cánh tay của Quý Dư Chu.
Mặc dù Giang Tầm Dục đã bình tĩnh lại một lúc, nhưng những hình ảnh và lời chửi bới cay nghiệt vẫn hiện lên trong đầu cậu, hết lần này đến lần khác, đinh tai nhức óc.
Cậu không dám nhìn vào mắt Quý Dư Chu mà nhìn thẳng vào bàn chân của mình, khó khăn nói ra quá khứ không ngừng hành hạ cậu suốt thời gian qua: “Quý tiên sinh, bố của em, đã tự tay, dùng quang tử thương gϊếŧ chết mẹ của em, vô duyên vô cớ.”
“Em, trước đây em không dám nói cho ngài biết, trên người em mang theo dòng máu của ông ấy, di truyền đôi mắt xanh của ông ấy.
Có lẽ một ngày nào đó, em cũng sẽ giống như ông ấy…”
Giang Tầm Dục mấp máy môi, đầu óc ong ong, cưỡng bách chính mình nói ra những lời còn lại ra khỏi cổ họng: “Giống như ông ấy, đột nhiên phát điên, chĩa súng vào ngài.”
Giang Tầm Dục tàn nhẫn xé mở vết sẹo của mình, cho Quý Dư Chu xem miếng thịt thối đã dồn nén trong lòng đã lâu, thương gân động cốt, thân thể cậu lại bắt đầu không tự chủ được run rẩy, lạnh buốt.
Đáy lòng của cậu dâng lên một luồng không cam lòng cùng bi thương, nhưng cậu đã đoán trước được vận mệnh của chính mình.
Không ai bằng lòng giữ một quả bom hẹn giờ ở bên mình.
Điều đáng tiếc duy nhất là cậu vẫn không thể ôm Quý tiên sinh thật chặt, giờ Quý tiên sinh đã biết sự thật rồi, có lẽ hắn sẽ không muốn ôm lấy cậu nữa.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu nhìn thấy phản ứng của Giang Tầm Dục, hắn cảm nhận rõ ràng sự đau khổ và bất lực từ giọng nói của Giang Tầm Dục.
Trái tim hắn xót xa, như thể bị kim châm đâm xuyên qua.
Giang Tầm Dục cúi đầu, như sắp chôn vào trong lồng ngực của hắn, ngón tay của Quý Dư Chu nâng cằm Giang Tầm Dục, ép cậu ngẩng đầu nhìn mình.
Thân thể của Giang Tầm Dục run lên kịch liệt, nhưng lại bị buộc phải ngẩng đầu lên, lúc này cậu mới nhận ra đôi mắt đen của Quý Dư Chu tràn đầy đau lòng cùng thương tiếc, không có một chút chán ghét.
Khi bốn mắt gặp nhau, ánh mắt sẽ không lừa người.
Quý Dư Chu âm thầm nói với Giang Tầm Dục rằng hắn thực sự không quan tâm, cũng không sợ hãi.
Trong xe dần dần trở nên yên tĩnh, thông tấn khí của Quý Dư Chu đột nhiên vang lên.
Chuông vang lên liên tục cho biết mức độ khẩn cấp của tin tức rất cao, vì vậy Quý Dư Chu phải mở ra xem ngay.
Tin tức do Lữ Hà Vọng gửi đến, Quý Dư Chu cau mày, dùng ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên màn hình vài lần, một lúc sau mới nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Tin tức đến quá kịp thời.
Hắn không có tắt màn hình thông tấn khí, ánh mắt lại nhìn Giang Tầm Dục, lần này giọng nói của hắn nhiều hơn mấy phần bình tĩnh và chắc chắn: “Em sẽ không đột nhiên phát điên.”
Hắn đưa thông tấn khí cho Giang Tầm Dục: “Lúc trước tôi sợ em suy nghĩ nhiều, cho nên nói trước với em cũng vô dụng, tôi đã cho người kiểm tra trình tự DNA của em, ngoại trừ gen liên quan đến màu mắt thì các gen khác của em vẫn bình thường, không khác với mọi người và không có khả năng phát điên mà không có lý do.”
Giang Tầm Dục kinh ngạc cầm lấy thông tấn khí xem, phía trên là báo cáo xét nghiệm gen, kết quả đúng như lời Quý Dư Chu nói.
Cậu im lặng, nhìn chằm chằm vào những ký tự nhỏ màu đen trên màn hình, mãi cho đến khi màn hình tự nhiên tắt do một thời gian dài không có thao tác, mới thì thào: “Nhưng…vậy thì bố của em…”
“Không có gì là đúng hoàn toàn cả.” Trong đầu của Quý Dư Chu tự hỏi thật nhanh, hạ quyết tâm nói, “Tầm Dục, tôi còn có một chuyện muốn nói với em.”
“Bố của em đã từng chĩa quang tử thương vào tôi, nhưng ông ấy không gϊếŧ tôi, mà là đã cứu tôi.”
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Đó là một kỷ ức bị phủ đầy bụi đã lâu, là cơ mật tối cao của Quân đoàn Đệ nhị.
Lúc đó Quý Dư Chu vẫn đang học ở trường quân đoàn, lúc đó cha của Quý Dư Chu vừa giáng một đòn nặng nề vào nhóm hải tặc.
Còn lại bọn tàn binh kiên quyết chống trả, không biết vì sao mà bọn chúng biết được hành tung của Quý Dư Chu.
Bọn chúng không chỉ muốn bắt cóc hắn mà còn muốn gϊếŧ hắn để trả thù cha của Quý Dư Chu.
Lúc đó Quý Dư Chu chưa đủ trưởng thành và vững vàng, tự cao về thành tích xuất sắc của mình, không muốn mang theo cảnh vệ, nhất thời sơ sẩy thì bị người dí súng vào thái dương.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Cần từ trong đám đông đứng dậy.
“Đoàng” một tiếng, một viên đạn bay thẳng vào giữa mi tâm của tên đang bắt cóc Quý Dư Chu, Quý Dư Chu đã được giải cứu thành công.
Xung quanh ồn ào và hỗn loạn, Quý Dư Chu chỉ nhìn thấy người cứu mình có đôi mắt màu xanh thẳm, còn những thứ khác hắn không biết gì cả, sau này hắn cũng đã nhiều lần phái người đi điều tra thân thế của người đó nhưng đều không thành, mà cũng không lâu sau đó, hắn lại nhận được tin người đó đã qua đời.
Con trai của chỉ huy quân đoàn Đệ nhị bị cướp biển bắt cóc, thiếu chút nữa đã bỏ mạng.
Đây là một chuyện vô cùng nhục nhã của Quân đoàn Đệ Nhị, cho nên chuyện này đã bị đè nén, không ai khác biết được.
Giang Tầm Dục co ro ở trong xe, Quý Dư Chu dứt tiếng hồi lâu cậu mới trầm giọng hỏi: “Ngài…ngài nói thật sao?”
“Thật.” Quý Dư Chu thở dài, “Đó là lý do tại sao ngày hôm đó ở cô nhi viện nhìn thấy em có đôi mắt màu xanh lam tôi đã có phản ứng lớn như vậy.”
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Ban đầu, Quý Dư Chu chỉ muốn cứu Giang Tầm Dục, đưa cậu đến một viện mồ côi khác có điều kiện tốt hơn để chăm sóc, nhưng sau đó…hắn đã có tâm tư riêng.
Tay chân của Giang Tầm Dục khôi phục một chút nhiệt độ, yên tĩnh, chậm rãi tiêu hóa đoạn chuyện cũ mà chưa bao giờ cậu được biết.
Trước mặt cậu, bố của cậu vẫn luôn là người trầm mặc và nội liễm, mà sau đêm đó, bố của cậu đã trở thành đồng loại với ác quỷ, xuất hiện trong những cơn ác mộng khiến cậu sợ hãi không chỉ một lần.
Cậu hận chính mình thừa hưởng ngoại hình của bố, cũng e ngại chính mình sẽ thừa hưởng gen phát điên của ông ấy.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến, bố của mình cũng từng là một anh hùng hăng hái làm việc nghĩa.
Một lúc lâu sau, Giang Tầm Dục thấp giọng nói: “Bố em từng giúp người bắn súng đen, tài thiện xạ rất chuẩn xác.”
Bắn súng đen cũng tương tự như chơi quyền anh ngầm, nhưng còn tàn khốc hơn so với quyền anh ngầm, đó là thú vui của một số ít người được gọi là “tầng lớp thượng lưu” theo đuổi sự phấn khích thích.
Hai người tham gia bị bịt mắt bằng vải đen, dựa vào thính lực để phán đoán đối phương, trong khi khán giả ở trong một căn phòng nhìn bọn họ chém gϊếŧ lẫn nhau.
Quang tử thương dùng để bắn súng đen là loại súng đặc chế, chỉ chứa được một viên đạn, sức công phá thấp, không đủ lấy mạng người nhưng đây vẫn không phải là công việc có thể làm lâu dài.
Chỉ là màu mắt của Giang Cần đặc thù, không thể tìm được việc làm bình thường, mà bắn súng đen lại cần phải bịt mắt, vừa lúc đúng ý của ông.
“Chẳng trách.”
Quý Dư Chu chậm rãi gật đầu, trước đây hắn còn nghi ngờ Giang Cần là hải tặc ngầm, nhưng khi biết tin Giang Cần qua đời, hắn không truy cứu nữa.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu cúi người hôn lên trán của Giang Tầm Dục, nói tiếp: “Khi đó tôi vẫn còn học trong Quân đoàn, không được mọi người biết đến.
Có lẽ bố em nghĩ rằng tôi chỉ là một người qua đường vô tội bị hải tặc bắt cóc, lại không chần chừ gì mà đứng ra cứu tôi.”
“Tôi không tin người vẫn có thể giữ bình tĩnh trong tình huống khẩn cấp lúc đó, ra tay cứu người lại bất ngờ phát điên và chĩa súng vào người mình yêu.”
Quý Dư Chu nhìn vào đôi mắt xanh còn đọng một làn sương mờ ảo kia, nghiêm túc nói: “Chuyện năm đó có lẽ vẫn còn ẩn tình, tôi sẽ cùng em tìm ra chân tướng, được không?”
Giang Tầm Dục im lặng hồi lâu, mới từ từ nhắm mắt lại.
Một giọt, hai giọt.
Đóng băng đã lâu, quấn lấy cả người Giang Tầm Dục, tảng băng từng khiến cậu không thở nổi đã hóa thành nước, trượt dài xuống từ khóe mắt.
Nơi tối tăm nhất, bẩn thỉu nhất, thối rữa nhất và hôi hám nhất trong lòng cậu đã được chiếu vào một tia sáng.
Tia sáng này rất yếu, khó khăn xuyên qua lớp vỏ ngoài dày đặc và âm u, nhưng Giang Tầm Dục lại cảm thấy nó thật ấm áp.
Giang Tầm Dục vươn tay lau đi nước mắt, khàn khàn nói: “Quý tiên sinh, em, em là quái vật…”
Cậu lau mồ hôi trong lòng bàn tay một chút: “Ngài có thể ôm em không?”
Quý Dư Chu giật mình, trái tim đau đến tê dại, cánh tay siết chặt, ôm thật chặt Giang Tầm Dục vào trong lòng, sức lực lớn đến mức dường như ép cậu vào xương tủy của mình.
“Bé ngoan.”