Muốn Ngài Hôn Em

Chương 45: Ngài Có Thể Cho Em Cơ Hội Này Không


Bạn đang đọc Muốn Ngài Hôn Em FULL – Chương 45: Ngài Có Thể Cho Em Cơ Hội Này Không


Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Không có đứa nhỏ yên tĩnh và ngoan ngoãn bồi ở bên cạnh, khái niệm thời gian cũng mất đi ý nghĩa.
Mặt trời mọc rồi lặn, thu đi xuân đến, chim nhạn bay về phương nam, sông băng tan chảy.
Quý Dư Chu lạnh lùng, nhưng vẫn liều mạng làm việc ngày đêm.
Trong một năm qua, hắn liên tục tổ chức tiêu diệt hai hang ổ hải tặc, được bình chọn là thủ lĩnh yêu thích nhất của nhân dân tinh tế, đồng thời hắn cũng bí mật cử người đến điều tra cuộc sống của Giang Tầm Dục, biết cậu khắc khổ nỗ lực, nhiều lần khảo hạch đều vững vàng lấy được vị trí đứng nhất.
Biết cậu nhiều lần xung phong ra tiền tuyến để ngăn chặn các hoạt động của hải tặc, còn được khen thưởng huân chương hạng hai, thậm chí nhờ cách ăn mặc đặc biệt điệu thấp của mình, cậu đã thành công dẫn đầu trào lưu đội mũ khi đi ra ngoài ở tinh cầu γ…
Không đủ, vẫn không đủ, Quý Dư Chu gào thét trong lòng, chỉ nghe được đôi ba câu miêu tả những trải nghiệm và sự trưởng thành của đứa nhỏ trong một năm này thông qua miệng của người khác không bao giờ là đủ, hắn nóng lòng muốn đón cậu trở về, tận mắt nhìn cậu, chạm vào mái tóc mềm mại của cậu, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của cậu.
Chỉ đến khi cảnh vệ nói với Quý Dư Chu rằng thời hạn một năm đã kết thúc, đế quốc đã triển khai hệ thống tuyển chọn hạ sĩ quan mới và hỏi hắn có muốn điều Giang Tầm Dục trở lại hay không, hắn lại do dự.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Đây có lẽ là mị lực của “tình yêu”, nó có thể khiến người hèn nhát trở nên dũng cảm, khiến người nóng nảy bình tĩnh trở lại, khiến người hấp tấp bắt đầu cẩn thận thăm dò…
Quý Dư Chu cũng không ngoại lệ.
Khi đối mặt với Giang Tầm Dục, tất cả những quyết đoán mãnh liệt và những thủ đoạn máu lạnh đều vô nghĩa, hắn cũng sẽ trở nên thiếu tự tin.
Trải qua một năm này, liệu đứa nhỏ có nguyện ý trở lại bên cạnh hắn không?
Quý Dư Chu cụp mắt, che đi cảm xúc trong mắt: “Chuyện này, nói sau đi.”
Người cảnh vệ báo cáo sự việc cho Quý Dư Chu có chút khó hiểu, anh ta đi theo Quý Dư Chu đã lâu, trạng thái của Quý Dư Chu trong khoảng thời gian này anh ta vẫn luôn nhìn thấy ở trong mắt, anh ta vốn tưởng Quý Dư Chu còn không kịp chờ đưa người trở về, lại không ngờ rằng mình còn không nhận được câu trả lời nào.
Cảnh vệ do dự nói: “Nhưng mà…”
Lần tuyển chọn này là một quá trình hai chiều, phải trải qua quá trình xét duyệt hoàn chỉnh, nếu như bây giờ Quý Dư Chu không trực tiếp giữ người ở lại, mà Giang Tầm Dục lại chọn quân đoàn khác, thì việc điều chuyển cậu là việc gần như là không thể.
“Không có gì, cậu ra ngoài trước đi.”
Giọng điệu của Quý Dư Chu vẫn thờ ơ, nghe không ra chút cảm xúc gì, lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
Cảnh vệ không thể nói gì nữa, bất đắc dĩ rời đi, để lại một mình Quý Dư Chu trong văn phòng rộng lớn.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu chậm rãi dựa vào lưng ghế, nhéo nhéo sống mũi của mình.
“Ding dong”.
Là lời nhắc tin nhắn mới từ quang não.

Quý Dư Chu mệt mỏi mở mắt, tiếp tục xử lý tin tức mới nhận được, nhưng lại phát hiện tin nhắn mới vừa rồi đến từ hệ thống tuyển chọn hạ sĩ quan, là đơn xin gia nhập Quân đoàn Đệ nhị.
Như dự đoán được điều gì đó, nhịp tim của Quý Dư Chu đột nhiên nhanh hơn, mi mắt trái giật giật hai lần.
Hệ thống tuyển chọn sẽ mở trong vòng nửa tháng, mà cơ hội chỉ có một lần, hầu hết mọi người đều sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, rất ít người quyết định nộp đơn nhanh như vậy.
Vốn dĩ Quý Dư Chu không cần thiết phải tự mình quyết định lựa chọn người mới, việc này sẽ có người phụ trách, nhưng mà quỷ thần xui khiến, Quý Dư Chu vẫn bấm mở hộp thư.
Con trỏ di động, tin tức mở ra.
Tên của người nộp đơn, Quý Dư Chu không thể quen thuộc hơn được nữa.
Cột lý do của đơn xin gia nhập chứa đầy những thành tích và danh hiệu mà Giang Tầm Dục đã đạt được tại trường Quân đoàn trong hai năm qua, không khác gì với những đơn xin gia nhập khác, chỉ ngoại trừ…di mắt xuống chút nữa, ở vị trí cuối cùng của tờ đơn, có hai hàng chữ nhỏ.
Hai dòng chữ trông rất bí mật, thậm chí màu chữ còn bị đổi tương tự với màu nền.

Nếu như đổi thành nhân viên công tác, trong quá trình đánh giá quy mô lớn thì hai dòng chữ nhỏ này sẽ không bị chú ý đến, nhưng Quý Dư Chu vừa liếc qua một cái đã trông thấy.
“Tầm Dục có nghĩa là đi tìm ánh sáng, em đã tìm được, em muốn đuổi theo ánh sáng của mình.”
“Ngài có thể cho em cơ hội này không?”
Thật lâu sau, Quý Dư Chu từ từ nhắm mắt lại, ấn nút Chấp nhận.
Tiết trời vừa ấm lại lạnh, nhưng đáy lòng lại nóng như lửa đốt.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Sau khi nộp đơn, Giang Tầm Dục vẫn luôn thấp thỏm, cứ mỗi hai giây đồng hồ là phải xem quang não của mình có tin tức phản hồi gì không, sau đó lại như có tật giật mình nhanh chóng tắt màn hình.
Sau khi lặp đi lặp lại việc này nhiều lần, Thẩm Khâu Dương ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn được: “Bộ dáng này của cậu giống hệt lúc tớ đi tỏ tình ấy.”
Sau một năm ròng rã, Thẩm Khâu Dương và Lộc Tử Thạch, cặp đôi kỳ phùng địch thủ cuối cùng cũng đã tu thành chính quả, vẫn là Thẩm Khâu Dương ngày đó đầu óc bị nóng lên, chủ động đi tỏ tình.
Vào ngày hôm đó, y ở trong phòng ngủ ủ rũ gần như cả đêm, cho đến sáng sớm nhận được câu trả lời của Lộc Tử Thạch mới có thể bình tĩnh lại.
Ngày hôm sau, cả hai cùng mang theo đôi mắt thâm quầng đi ra ngoài, người khác không biết còn tưởng bọn họ đã âm thầm làm chuyện gì kỳ ​​lạ.
Trên mặt Giang Tầm Dục nóng lên, lại nghĩ đến lý do điền trong đơn của mình.
Thực ra thì…không khác gì tỏ tình cả.
Nhưng mà, sau khi nghĩ lại, Quý Dư Chu hẳn là không nhìn thấy, Giang Tầm Dục mới thở phào nhẹ nhõm.
…Ừm, cậu thừa nhận, cũng không tránh khỏi có chút mất mát.

Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục không biết nên nói chuyện xấu hổ này với Thẩm Khâu Dương như thế nào, đành phải cứng nhắc thay đổi chủ đề: “Đúng rồi, cậu định đi đâu?”
Thẩm Khâu Dương từ lâu đã quen với tính cách ngập ngừng của Giang Tầm Dục mỗi khi gặp chuyện liên quan đến Quý Dư Chu, thuận theo tiếp lời cậu: “Tớ hả, vẫn đang thảo luận với bố mẹ đây.

Họ đều muốn tớ trở về tổng bộ của Quân đoàn Đệ nhị, gần nhà, thuận tiện.

Thành tích của tớ cũng không phải là cao nhất, Quân đội Đệ nhị có muốn tớ hay không lại là một chuyện, với cả tớ…!”
Thẩm Khâu Dương nói mãi, có chút đỏ mặt nói: “Kỳ thực tớ rất muốn đi Quân đoàn Đệ tứ.”
Giang Tầm Dục chớp chớp mắt: “Bởi vì Lộc…”
“Đúng vậy,” Thẩm Khâu Dương đỏ mặt, vội vàng ngắt lời Giang Tầm Dục, “Cũng bởi vì anh ấy, anh ấy ở Quân đoàn Đệ tứ bao nhiêu năm nay, nhất định sẽ không tiện điều động nữa, tớ nhất định không thể chấp nhận việc yêu xa, thật vất vả mới tìm được nhau rồi lại phải chia lìa, cảm giác khó chịu làm sao…”
Nói như vậy, Thẩm Khâu Dương thở dài: “Đối với bố mẹ bên kia, tớ sẽ tiếp tục thuyết phục, đợi đến khi mọi thứ ổn định, họ sẽ có thể chấp nhận.”
Lúc thường Thẩm Khâu Dương và Lộc Tử Thạch thường xuyên đánh nhau, đấu võ mồm với nhau, hiếm khi lại nghiêm túc như vậy, Giang Tầm Dục không khỏi bị cảm xúc của Thẩm Khâu Dương ảnh hưởng, sau một lúc im lặng, cậu mới trịnh trọng nói: “Cố lên.”
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cuộc trò chuyện với Thẩm Khâu Dương đã thành công dời đi sự chú ý của Giang Tầm Dục.

Khi cậu chuyển ánh mắt của mình đến quang não một lần nữa, đơn xin gia nhập Quân đoàn Đệ nhị của cậu đã có thêm một vòng tròn màu xanh lá ở phía trên.
Đặt con trỏ vào đó, có hai chữ được hiển thị: “Có thể.”
Trong cột ý kiến của người phúc đáp, ghi chú rõ ràng là tên của Quý Dư Chu.
Quý tiên sinh thật sự có thể nhìn thấy được! Vậy là hai dòng ở dưới cùng…
Khuôn mặt của Giang Tầm Dục nóng lên, ​​trong lòng như có từng đóa pháo hoa nhỏ nổ tung.
So với pháo hoa mà lần trước cậu xem cùng với Quý Dư Chu còn khiến đáy lòng cậu càng thêm thổn thức.
Cho đến ngày lên chuyến tàu liên sao trở về, trên tay ôm đồ đạc, trái tim Giang Tầm Dục vẫn còn đập nhanh.
Thẩm Khâu Dương và Lộc Tử Thạch cùng nhau đến tiễn cậu.

Nhờ sự cố gắng không ngừng của Thẩm Khâu Dương, bố mẹ y đã miễn cưỡng bằng lòng, đồng ý để y đến Quân đoàn Đệ tứ.

Thẩm Khâu Dương cũng bảo đảm rằng y sẽ nỗ lực hết sức để nhanh chóng đến tinh cầu β-2 tương đối gần với tổng bộ của Quân đoàn Đệ nhị.
Nhân viên phục vụ đã giục người lên xe, Giang Tầm Dục kéo Thẩm Khâu Dương đến bên cạnh.

Thẩm Khâu Dương là người bạn duy nhất của cậu, tuy rằng mỗi ngày cậu luôn phải nhìn hai người này ân ái, nhưng cậu vẫn không tránh khỏi cẩn thận một chút: “Cậu thực sự đã quyết định rồi sao?”
“Ừm.”
Thẩm Khâu Dương trịnh trọng gật đầu: “Đơn của tớ cũng đã được Quân đoàn Đệ tứ phê chuẩn, mọi chuyện xem như đã giải quyết xong.”
Hiếm thấy y không có ngữ khí châm chọc, trong lời nói tràn đầy nghiêm túc: “Tớ đối với anh ấy rất nghiêm túc.”
Nói xong, Thẩm Khâu Dương liếc nhìn Lộc Tử Thạch đang đứng bên cạnh mình, trên mặt hiện lên nét ửng hồng: “Cuối cùng thì tớ cũng hiểu cảm giác của cậu đối với Quý thượng tướng.

Vì người đó, dù muốn tớ trả giá nhiều hơn nữa tớ cũng sẽ bằng lòng.”
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục hơi ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, cũng hiểu được tâm tình của Thẩm Khâu Dương.

Cậu chủ động vỗ vai Thẩm Khâu Dương rồi xoay người lên tàu.
Đoàn tàu dần dần rời đi, Thẩm Khâu Dương nhìn thẳng lên bầu trời, mãi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy đoàn tàu, y mới thất vọng rũ mắt xuống.
Lộc Tử Thạch khoác vai y: “Trở về nhé?”
“Ừm, đi thôi.”
Âm thanh của Thẩm Khâu Dương vẫn còn có chút rầu rĩ, Lộc Tử Thạch chớp mắt, cố ý trêu chọc y: “Ở đây bồi anh trai mà bất đắc dĩ như vậy sao, cũng không phải không cho em lợi ích, đúng không?”
Thẩm Khâu Dương nhất thời không có phản ứng: “Lợi ích gì?”
“Buổi tối đến phòng của anh, anh giúp em hồi tưởng một chút.”
Thẩm Khâu Dương đỏ bừng mặt: “Anh…anh anh anh!”
Lộc Tử Thạch cười xoa xoa tóc của y: “Được rồi, được rồi, đùa em thôi, đừng buồn nữa, nhé?”
Thẩm Khâu Dương khẽ thở dài, sau khi Lộ Tử Thạch trêu chọc y như vậy, y cũng đã bình tĩnh lại rất nhiều, không suy nghĩ nữa: “Em hy vọng họ cũng có thể mau chóng khổ tận cam lai.”
*
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Liên tục bị dày vò ba ngày, khi đến trạm cuối cùng, Giang Tầm Dục hít một hơi thật sâu.
Một năm qua đi, cậu đã trở lại nơi này.

Các bảng hiệu tuyên truyền đã được treo trước cổng của tổng bộ Quân đoàn Đệ nhị, còn có rất nhiều người máy được điều động đến để giúp các hạ sĩ quan mới đến báo cáo cất giữ hành lý.
Giang Tầm Dục cũng giao đồ đạc của mình cho người máy bên cạnh, đi theo đám người tiến vào khán phòng.
Trước khi họ nhận lệnh, như thường lệ, sẽ có lời chia sẻ và phát biểu của Tư lệnh quân đoàn.
Giang Tầm Dục chậm một bước, lúc đi vào khán đài, chỗ ngồi cũng không còn, trước mắt tối om, một tia nước cũng chảy không lọt.
Giang Tầm Dục có chút ủ rũ, nhưng không còn cách nào khác, đành tìm một chỗ ngồi bên cạnh cửa rồi đứng đó.

Vừa đứng vững, chỉ một lúc sau, xung quanh cậu cũng đã chật ních người.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Giang Tầm Dục không cam lòng chớp mắt dù chỉ một chút.
Cuối cùng.
Quý Dư Chu mặc một bộ quân phục màu trắng, xuất hiện trên sân khấu lớn trước khán phòng.
Âm thanh của giày da bước trên cầu thang vang lên lanh lảnh, từng tiếng một rơi vào tai Giang Tầm Dục, hòa với nhịp tim của cậu.
Như nổi trống.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Tiếng ồn ào trong khán phòng lập tức lớn hơn, mọi người náo loạn, Giang Tầm Dục cũng cố hết sức kiễng chân lên, muốn nhìn rõ hơn chút nữa.
Trong một khe hở nhỏ không bị che lấp hoàn toàn, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy được, cậu nhìn thấy đôi mắt màu mực khiến cậu mê đắm, thậm chí trong cơn hoảng hốt, cậu còn nhìn thấy nụ cười thoáng qua trên mặt Quý Dư Chu.
Tất cả đều là những thứ trong ký ức của Giang Tầm Dục, thậm chí cậu còn nhớ rõ ràng chiếc áo khoác quân đội mà Quý Dư Chu đã đưa cho mình.
Quý Dư Chu đi đến trước khán đài, những ngọn đèn khổng lồ chiếu xuống, mày kiếm mắt sao, không chê vào đâu được.
Một giọng nói trầm thấp từ tính truyền đến, đại não Giang Tầm Dục như nứt ra, tim đập như hươu con đang nhảy, hoàn toàn không nghe rõ Quý Dư Chu nói gì, chỉ có những tưởng niệm bị đè nén cả năm nay càng ngày càng điên cuồng muốn vọt ra.
Muốn, muốn nhanh chóng đứng trước mặt hắn, nói với hắn rằng cậu nhớ hắn rất nhiều, nói với hắn rằng cậu đã thực sự trưởng thành rất nhiều, có thể tự chịu trách nhiệm với những quyết định và phán đoán của mình, muốn hỏi hắn có sẵn lòng để mình ở lại bên cạnh hắn không – mặc dù Quý Dư Chu đích thân chấp thuận yêu cầu của cậu, điều đó chỉ cho phép cậu trở lại tổng bộ của Quân đoàn Đệ nhị, mà không phải bên cạnh hắn.
Không cần cho cậu danh phận, không cần cho cậu thù lao, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, cậu sẽ không có bất kỳ oán giận nào.
Giang Tầm Dục tham lam nhìn chằm chằm người trên sân khấu, cố gắng bù đắp thiếu hụt trong một năm nay, phảng phất chỉ trong nháy mắt, phần phát biểu của Quý Dư Chu đã kết thúc, Giang Tầm Dục còn chưa nghe đủ, nhưng cậu chỉ có thể ủ rũ cúi đầu, tiếp tục nghe các lãnh đạo khác phát biểu.
Cậu không còn hưng phấn như vừa nãy, chỉ cúi đầu nhàm chán nghịch ngón tay của mình, nội dung khác cũng lọt vào tai trái, ra bằng tai phải.
Ngay khi Giang Tầm Dục đang buồn chán, đột nhiên cảm thấy trên vai có người vỗ một cái, cậu ngơ ngác quay người lại, chợt nhìn thấy một người rất quen mặt đứng bên cạnh, hóa ra là một trong những cảnh vệ của Quý Dư Chu.
Lúc trước người cảnh vệ này chịu trách nhiệm đưa Giang Tầm Dục đến trường, nên Giang Tầm Dục mới nhớ mặt anh ta.
Anh ta tiến đến ghé sát vào tai Giang Tầm Dục, thấp giọng nói, trên mặt không chút biểu cảm: “Phiền cậu ra ngoài với tôi một chút.”
Giang Tầm Dục sửng sốt một giây, tựa hồ dự liệu được cái gì, tim đập loạn xạ.

Cậu gật đầu rồi vội vã đuổi theo bước chân của cảnh vệ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.