Bạn đang đọc Muốn Ngài Hôn Em FULL – Chương 42: Không Đành Lòng
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Vưu Triển Bằng, Quý Dư Chu mệt mỏi xoa bóp sống mũi của chính mình, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Tinh cầu nơi hắn đang ở hiện tại là nơi hẻo lánh, hoạt động của con người rất khan hiếm, điều kiện cũng không tốt.
Lúc bình thường, tinh cầu này rải rác đầy sao trên bầu trời, sáng ngời, gần đến mức như có thể chạm vào trong gang tấc.
Nhưng đêm nay, không biết là do thời tiết hay sao nữa, bầu trời tối sầm, nền trời rộng lớn có một loại ảo giác như có một đám mây đen bao phủ cả toàn thành phố, nửa ngôi sao cũng không nhìn thấy.
Hai tay Quý Dư Chu đặt bên cửa sổ, một hồi lâu, hắn đóng cửa sổ lại, dặn dò cảnh vệ bên cạnh, “Chúng ta trở về đi.”
Cảnh vệ có chút kinh ngạc, “…Trở về? Bây giờ sao?”
Quý Dư Chu gật đầu, sải bước ra khỏi phòng.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Nửa đêm, một chiếc ô tô màu đen bay nhanh trên không trung, người trong xe đều ngồi ngay ngắn, một cỗ uy áp âm trầm lặng lẽ tản ra.
Quý Dư Chu ngồi ở hàng ghế sau, cau mày nói: “Nhanh thêm một chút.”
Người lái xe hiển nhiên có chút khó khăn: “Quý thượng tướng, thật sự là…chúng ta không thể đi nhanh hơn nữa, hiện tại chúng ta đã chạy quá tốc độ rồi, nếu bị chụp ảnh, e rằng chúng ta sẽ bị lên tin tức đầu đề…”
Luật an toàn giao thông ban đêm do chính Quý Dư Chu bắt tay ban hành, biết luật phạm luật, quá tổn hại danh tiếng của Quý Dư Chu.
Quý Dư Chu rũ mắt, dựa vào lưng ghế: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Người lái xe không còn cách nào khác, y nghiến răng, tăng ga hết cỡ.
Động cơ xe gầm rú, trong bầu trời đêm tĩnh mịch, một bóng đen như tia chớp vụt qua.
Cho đến khi trời hừng sáng, cuối cùng cũng thuận lợi về đến thành phố, chuẩn bị đến Quý trạch.
Quý Dư Chu xua tay: “Ra cửa sau.”
Vẻ mặt Quý Dư Chu hôm nay đặc biệt nghiêm nghị, vẻ mặt lạnh lùng không có chút ý cười nào, tài xế không dám hỏi nhiều, gật gật đầu, đi dọc theo con đường đến cửa sau của Quý trạch, dừng xe lại.
Quý Dư Chu không có ý định xuống xe, hắn chỉ hơi lăn xuống cửa sổ một chút, nhìn chằm chằm vào vị trí cửa trước ở phía xa.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Khoảng nửa giờ sau, một thân ảnh thon gầy, đơn bạc xuất hiện ở cửa trước.
Giang Tầm Dục mang theo túi lớn túi nhỏ đứng ở trong sân, trong lòng khó tránh khỏi có chút sốt sắng.
Cậu sắp phải đi đến tinh cầu γ.
Mặc dù tối hôm qua Quý tiên sinh đã nói rõ hắn không thể trở về, nhưng trong lòng Giang Tầm Dục vẫn tồn tại chút hy vọng.
Giang Tầm Dục nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy hy vọng quá mức xa vời nên lúng túng thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn mũi giày.
Tiểu C đứng bên cạnh cậu.
Sớm chiều ở chung, tối hôm qua Tiểu C cũng nhìn thấy tin nhắn của Quý Dư Chu, đương nhiên nó biết Giang Tầm Dục đang nghĩ gì, muốn an ủi cậu nhưng lại sợ mình ngu ngốc, ăn nói vụng về, chữa lợn lành thành lợn què, tự chuốc lấy thất bại nên đành phải lặng lẽ ở bên cạnh Giang Tầm Dục.
Đã đến giờ, đoàn tàu tinh tế phụ trách đón cậu đến tinh cầu γ từ từ dừng lại trước mặt cậu.
Hy vọng rốt cuộc cũng vô ích, Giang Tầm Dục hít sâu một hơi, xách đồ lên xe.
Đến lúc gần chia xa, Tiểu C hiếm khi không còn nụ cười, lời nói ít hơn, cũng không còn hoạt bát như mọi khi, chỉ lẳng lặng đi theo Giang Tầm Dục lên xe.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Sau khi lên xe, Giang Tầm Dục tìm chỗ của mình ngồi xuống, xoay người nói với Tiểu C: “Tôi đi đây, cậu không cần phải tiễn nữa.”
Tiểu C mở miệng, muốn an ủi Giang Tầm Dục vài câu, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, hiếm thấy nghèo từ, cuối cùng miễn cưỡng nghẹn ra một câu: “Thuận buồm xuôi gió, ghi tên bảng vàng!”
Giang Tầm Dục không nhịn được cười, cậu đã quen với việc Tiểu C nói chuyện lạc đề, cậu đưa tay chạm vào cái đầu sắt thép trơn bóng của Tiểu C, chân thành nói: “Cảm ơn.”
Quý tiên sinh thường xuyên vắng nhà, một năm qua nhờ có Tiểu C đã ở bên cạnh cậu mỗi ngày, giúp cậu bớt buồn chán.
“Ba phút nữa đoàn tàu sẽ khởi hành, người nhà vui lòng xuống tàu, người nhà vui lòng xuống tàu…”
Phát thanh bên trong xe vang lên, Giang Tầm Dục bình tĩnh nói: “Trở về đi.”
Tiểu C lưu luyến không rời mà xuống tàu, bất lực nhìn chiếc tàu từng chút đóng cửa lại, càng đi càng xa, cuối cùng biến thành một ngôi sao không mấy sáng ngời rồi biến mất trên bầu trời.
Nó buồn bã quay lại, xém chút nữa đã va phải bóng người cao lớn phía sau.
“Ôi! Ai nha! Không thấy một cái máy lớn như vậy…”
Tiểu C ôm đầu ngẩng lên nhìn, đôi mắt ngay lập tức trợn to: “Quý, Quý tiên sinh? !!! Ngài về khi nào?!!!”
Quý Dư Chu lời ít mà ý nhiều: “Mới vừa.”
Tiểu C nhìn Quý Dư Chu từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu nhìn về hướng đoàn tàu vừa biến mất, lặp lại chu kỳ vài lần, thử thăm dò mở miệng: “Tiểu Tầm Dục vừa mới rời đi…”
“Tôi thấy.”
“Ngài cố ý trở về sao?”
“Ừm.”
“Vậy ngài…tại sao không đến tiễn Tiểu Tầm Dục! Cậu ấy nhất định rất muốn ngài đến tiễn cậu ấy!…Chuyến đi này…một năm sau mới có thể gặp cậu ấy!! Ngài không nhớ cậu ấy sao?”
Lời nói của Tiểu C giống như pháo liên thanh, Quý Dư Chu cụp mắt, không trả lời câu hỏi của nó, một lúc sau, hắn xoay người rời đi.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục phải đi, đương nhiên hắn để ý, nếu không hắn đã không mặc kệ danh dự bị hao tổn mà vội vàng trở về ngay trong đêm, chỉ vì muốn nhìn cậu một cái.
Chỉ là…hắn không dám đích tiễn cậu đi.
Hắn sợ nhìn thấy đôi mắt ngập sương đó, hắn sợ nghe thấy đứa nhỏ rụt rè gọi mình là Quý tiên sinh, hắn sẽ không đành lòng để cậu đi.
Nhìn thấy tâm trạng không tốt của Quý Dư Chu, Tiểu C tự biết mình đã lỡ lời, sợ mình không cẩn thận sẽ bị đưa đến xưởng tái chế phế liệu, chỉ có thể nhìn Quý Dư Chu rời đi và thở dài bất lực.
Nó khẽ thì thầm: “Thế giới loài người thật khó hiểu”.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu quay trở lại xe, nói với tài xế vẫn luôn chờ đợi, “Đi thôi, trở về.”
Cảnh vệ ở một bên ngập ngừng nói: “Hành trình hôm nay…?”
“Tiến hành như thường lệ.”
Cảnh vệ không biết mục đích lần này trở về của Quý Dư Chu là gì, chỉ là âm thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên làm Tư lệnh cũng không dễ dàng gì, suốt đêm ngồi xe đuổi về, xử lý xong chuyện bên này, còn muốn một khắc không ngừng mà chạy về bên kia xử lý chính sự.
Thực sự là mình đồng da sắt.
Ngay sau khi lên xe không bao lâu, thông tấn khí của Quý Dư Chu vang lên.
Là một tin nhắn của Vưu Triển Bằng.
“Mọi việc đã an bài, chỉ chờ bảo bối của cậu đến.”
Quý Dư Chu phớt lờ xưng hô có ý trêu chọc của Vưu Triển Bằng, gõ một câu, “Cảm ơn.”
Hắn nới lỏng cà vạt được thắt chặt, cuối cùng đặt thông tấn khí xuống, dựa vào lưng ghế và nhắm mắt dưỡng thần.
Bầu không khí trong xe cuối cùng cũng ấm lên.
Tài xế và cảnh vệ trao đổi ánh mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Từ thành phố đến tinh cầu xa xôi nơi Quý Dư Chu đóng quân vẫn còn một đoạn, nhưng tầm nhìn vào ban ngày tốt hơn, tốc độ xe nhanh hơn ban đêm rất nhiều, chỉ mất nửa ngày là quay trở lại nơi đóng quân, Quý Dư Chu nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu công việc thị sát địa điểm tiếp theo.
Hắn nhất định phải bận rộn, mới không có thời gian để nghĩ về đứa nhỏ kia.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Khoảng cách giữa tinh cầu γ và tinh cầu α rất xa, ngồi trên chuyến tàu liên sao rất lâu, người trên xe đều héo rũ, Giang Tầm Dục cũng ngồi đến mệt, cảnh vật ngoài cửa sổ cũng dần trở nên xa lạ, phát thanh trong xe vang lên, đoàn tàu chậm rãi giảm tốc độ, nhắc nhở chuyến tàu đã sắp đến đích.
Bầu không khí trong xe lập tức sôi động hẳn lên, tất cả mọi người đều hưng phấn đứng lên, hoạt động gân cốt, chờ xuống xe.
Giường của Thẩm Khâu Dương và Giang Tầm Dục được nối liền với nhau, nghe đài phát thanh đọc tin tức, Thẩm Khâu Dương tràn đây phấn khởi mà lôi kéo Giang Tầm Dục nói: “Cuối cùng cũng đến tinh cầu γ, tớ đã mong chờ rất lâu rồi, nghe nói môi trường ở đây rất đặc biệt…”
Xe vừa chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra, một luồng gió thổi đầy cát bụi kéo đến.
Thẩm Khâu Dương mấp máy môi, ngậm miệng lại.
Giang Tầm Dục chớp chớp mắt: “Có gì đặc biệt?”
“…Đặc biệt là hệ sinh thái nguyên thủy.”
Thực sự là hệ sinh thái nguyên thủy theo nghĩa đen.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Mặc dù trình độ công nghệ khoa học ở đây rất phát triển nhưng thời tiết nắng nóng khắc nghiệt, đất đai bị sa mạc hóa cao, khí hậu rất khác biệt so với tinh cầu α.
Nhân viên địa phương đã đợi ở đây rất lâu, vừa thấy mọi người xuống xe liền phất cờ: “Ở đây!”
Bị gió và cát vần vũ cản tầm nhìn, mọi người khó khăn tiến về phía trước, bước vào một tòa nhà dưới lòng đất.
Kiến trúc bên này cũng khác so với tinh cầu α, rất kim loại và hiện đại, vách tường lấp lánh ánh bạc, người máy trong phòng đang dọn dẹp một cách có trật tự, nó dọn sạch cát bụi do mọi người mang đến khi họ tiến vào không còn một hạt.
Mọi người đang bàn luận sôi nổi, nhưng nhân viên lễ tân vẫn bình tĩnh ngồi xuống, hồi lâu cũng không kinh ngạc vì chuyện này.
Anh cởi chiếc mũ chống gió xuống, để lộ sống mũi cao và ngũ quan sâu thẳm, hoàn toàn khác với vẻ chật vật trong trận bão cát vừa rồi.
Anh cầm lấy một cái ghế gỗ bên cạnh ngồi xuống, nói với mọi người: “Mọi người tùy ý ngồi đi.
Tôi sẽ giới thiệu với mọi người tình huống ở đây một chút.”
Dứt lời, những chiếc ghế tự động liền nhô lên trên nền đất vốn bằng phẳng, những chiếc ghế đủ hình dáng khác nhau, cảm giác ngồi trên đó vừa mềm vừa cứng thật khó diễn tả thành lời.
Đợi đến tất cả mọi người đều sờ mó và phấn khích xong xuôi, sau khi tất cả đã yên vị, nhân viên nói: “Trước hết, tôi thay mặt Quân đoàn Đệ tứ của tinh cầu γ hoan nghênh mọi người đến đây.
Tôi là đặc phái viên của Quân đoàn Đệ tứ, tên là Lộc Tử Thạch.
Môi trường tự nhiên của tinh cầu γ tương đối khắc nghiệt, nhưng trình độ phát triển công nghệ cũng vô cùng nổi tiếng, chỉ cần chăm chỉ học tập, các bạn nhất định sẽ học được rất nhiều điều mà các bạn không thể học ở tinh cầu α…!”
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Lộc Tử Thạch trầm ổn giới thiệu, Thẩm Khâu Dương đang ngồi trong góc nhỏ giọng thầm thì: “Học cách quét cát hả? Nhưng cũng rất hữu ích, ít nhất sau này có trở thành công nhân vệ sinh cũng không lo.”
Oán giận thì oán giận, nhưng vẫn phải tiếp tục nghe, sau khi Lộc Tử Thạch giải thích một số lịch sử của tinh cầu γ, anh cũng giới thiệu nhiệm vụ học tập của mọi người trong năm nay.
Môi trường tự nhiên của tinh cầu γ nghèo nàn, nhưng công nghệ phát triển, chuyên ngành chính ở đây là nghiên cứu và phát triển công nghệ cao và xử lý dữ liệu mới.
Giọng nói Lộc Tử Thạch có từ tính nhưng chịu không nổi nội dung thật sự rất nhàm chán, sau một tràng dài diễn thuyết, ai chưa ngủ lại càng buồn ngủ, mấy cái đầu cứ như gà mổ thóc, Giang Tầm Dục cũng đã mệt rã rời, sau đó, cậu nghe thấy tên của chính mình.
“Được rồi, tôi nói thế thôi.
Bây giờ tất cả mọi người đến lối đi bên cạnh, sẽ có người chịu trách nhiệm sắp xếp ký túc xá cho các bạn.”
Âm thanh Lộc Tử Thạch nhỏ xuống, một cánh cửa kim loại tự nhiên mở ra trên bức tường bên cạnh anh, tất cả mọi người bắt đầu đi ra ngoài.
Giang Tầm Dục và Thẩm Khâu Dương cũng đứng lên, muốn nối đuôi theo đoàn người đi ra ngoài, lại có người vỗ vai Giang Tầm Dục.
“Đợi một chút.”
Giang Tầm Dục có chút không hiểu ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra người vỗ vai cậu là Lộc Tử Thạch.
“Xin lỗi, cậu có phải là Giang Tầm Dục không?”
Giang Tầm Dục sửng sốt: “Có chuyện gì sao?”
“Cậu ở lại một chút.”
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục nhíu mày, nhất thời không biết làm sao, Thẩm Khâu Dương ở bên cạnh ghé vào lỗ tai cậu: “Đừng sợ, tớ ở đây với cậu.”
Giang Tầm Dục cảm kích một hồi, thành khẩn nói: “Cảm ơn”, hít sâu một hơi, chậm rãi chờ đám người rời đi.
Người cuối cùng cũng ra khỏi phòng, chỉ còn lại ba người bọn họ.
Lộc Tử Thạch liếc nhìn Thẩm Khâu Dương đang đứng trong góc: “Sao cậu không đi?”
Thẩm Khâu Dương có chút chột dạ, nhưng lời nói của y vẫn rất lanh lãnh và uy lực: “Cậu ấy là bạn của tôi, tôi, tôi ở đây chờ cậu ấy.”
Lộc Tử Thạch nhìn vẻ mặt căng thẳng của Thẩm Khâu Dương hai giây, rồi bất đắc dĩ cười ha hả: “Này, Tiểu Mao Tử, cậu đang nghĩ loạn gì vậy, không phải cậu nghĩ tôi sẽ uy hϊếp và bức hại cậu ấy chứ?”
Thẩm Khâu Dương đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn anh, không nói lời nào.
Lộc Tử Thạch cười lắc đầu, xoay người chìa tay về phía Giang Tầm Dục, thái độ so với lúc trước thoải mái hơn rất nhiều: “Xin chào, tôi đã đợi cậu ở đây rất lâu rồi.”