Bạn đang đọc Muốn Ngài Hôn Em FULL – Chương 1: Đứa Nhỏ Này Tôi Mang Đi
Cảm ơn bạn @gemma_nora đã giới thiệu cho mình bộ truyện này!
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Trước cửa Viện mồ côi Ngân Hà của tinh cầu Đệ Nhị, một nhóm người mặc quân phục đứng thành hàng thẳng tắp, khiến cho cô nhi viện vốn được trang trí có phần ấu trĩ bị phủ lên một tầng nghiêm trang.
Người dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, sống mũi cao, đôi mắt sâu như mực, bộ quân phục màu trắng tinh xảo, trước ngực áo có gắn huy hiệu nhiều màu, tượng trưng cho thân phận khác hẳn người thường.
Trên mặt người đàn ông không có biểu cảm gì, rõ ràng hắn có một đôi mắt đào hoa, nhưng không hề có nửa phần tùy tiện mà ngược lại còn uy nghiêm, trầm ổn, khiến người khác nhìn vào không tự chủ được sinh ra mấy phần sợ hãi.
Mấy người đứng ở cổng viện một hồi, từ trong sân có hai người lo lắng vội vàng đi ra, người đi đầu là người đàn ông có dáng người ục ịch, trên mặt lấm tấm mồ hôi, trông rất căng thẳng, còn người kia cũng không khá hơn, rụt rè đi phía sau, trông như thư ký của ông.
“Quý thượng tướng, xin chào, xin chào, tôi không biết ngài đến đây, không kịp tiếp đón từ xa.
Tôi là viện trưởng ở đây, ngài gọi tôi là Tiểu Tôn là được rồi.”
Quý Dư Chu giương mắt, không để ý lắm mà nhìn người đàn ông tươi cười trước mặt hai giây rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, khẽ gật đầu chào xem như là chào hỏi: “Xin chào.”
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Đầu năm, Quý Dư Chu vừa trở thành Tư lệnh của quân đoàn Đệ Nhị, đồng thời hắn cũng trở thành tư lệnh trẻ nhất trong lịch sử của Đế quốc.
Trong thời đại tinh tế, vũ lực là ưu tiên hàng đầu, toàn bộ tinh cầu được thống nhất thành một Đế quốc, không còn Đế vương hay Thủ tướng, mà được phân thành bốn quân đoàn, mỗi quân đoàn sẽ có người đứng đầu quản lý sự vụ.
Khi một quan mới nhậm chức, tự nhiên không thể tránh khỏi việc đi thị sát tình huống ở khu vực mình quản hạt.
Cô nhi viện này cách nơi Quý Dư Chu sống không xa, cũng là nơi đầu tiên hắn đến thị sát.
Đi qua cánh cổng sắt, đoàn người tiến vào bên trong cô nhi viện.
Cơ sở vật chất bên trong hơi lạc hậu nhưng điều kiện vẫn có thể chấp nhận được, vừa bước vào cửa, điều đầu tiên nhìn thấy là một mảnh sân rộng lớn, chính giữa sân là quốc kỳ của Đế quốc và quân kỳ của quân đoàn Đệ nhị.
Bên trong sân là các loại thiết bị tập thể dục, có lẽ là dành cho các hoạt động ngoại khóa của trẻ em trong trại trẻ mồ côi.
Biết Quý Dư Chu sẽ đến, cô nhi viện đã được dọn dẹp sạch sẽ, yên tĩnh đến mức tiếng chim hót cũng không nghe được.
Quý Dư Chu gật gật đầu, khá hài lòng với những gì mình thấy trước mắt.
Viện trưởng Tôn cẩn thận đánh giá Quý Dư Chu, nhìn thấy vẻ mặt của hắn, rốt cuộc cũng khẽ thở ra một hơi: “Viện của chúng tôi là viện công lập, hàng năm đều nhận được kinh phí, nhờ có phúc của Quân đoàn, bọn nhỏ trong viện mới có thể vui vẻ trưởng thành, mọi người chung sống rất hòa thuận, cũng hiểu được cách biết ơn, đều muốn một ngày nào đó có thể báo đáp…”
Đối với những lời a dua nịnh hót thế này Quý Dư Chu nghe đến lỗi tai sinh kén, nhất thời cảm thấy vô vị, không chờ viện trưởng Tôn nói xong đã cau mày sải bước vào trong, tiếng “lạch cạnh” của giày ủng quân đội vang lên thanh lãnh, viện trưởng Tôn nhất thời ngậm miệng, xoay người đi theo phía sau Quý Dư Chu.
Phía sau sân lớn là một dãy phòng học được sơn màu sặc sỡ, mà bên cạnh dãy phòng học là một dãy phòng ở vô cùng cũ nát.
Nhìn thấy ánh mắt của Quý Dư Chu về phía dãy phòng nhỏ, viện trưởng Tôn nhanh chóng giải thích: “Đây là ký túc xá đã bỏ đi, chúng tôi còn chưa kịp phá dỡ.
Chúng tôi đã hẹn với đội phá dỡ, qua mấy ngày nữa họ sẽ đến dỡ ngay!”
Quý Dư Chu khẽ gật đầu, nhìn sang chỗ khác.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cô nhi viện không lớn, đi lên một chút nữa là đến tưởng vây, Quý Dư Chu nhìn quanh cũng không thấy gì, hắn đang định quay người trở về thì chợt nghe thấy tiếng huyên náo mơ hồ phát ra từ trong dãy phòng nhỏ, Quý Dư Chu bất động thanh sắc chạm tay lên một vật thể băng lãnh ở phía bên phải, cụp mắt hỏi: “Trong này còn có người ở?”
Thính lực của Quý Dư Chu nhạy bén hơn những người khác, viện trưởng Tôn không nghe thấy động tĩnh gì, không chút suy nghĩ trả lời: “Không, không có ai cả! Học sinh của chúng tôi đã không ở đây lâu rồi.
Đây là một dãy phòng đổ nát, nào có người nào dám vào!”
Quý Dư Chu liếc mắt nhìn người phụ tá phía sau, cau mày nói: “Đi xem xem.”
Đi hơn mười mét đến dãy phòng nhỏ, âm thanh bên trong dần dần rõ ràng hơn, mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau và tiếng chửi rủa của đám con trai, cái gì mà “Đi chết đi”, “Đồ quái vật”, “Không xứng”…còn xen lẫn những lời mắng người khó nghe…
Sắc mặt Viện trưởng Tôn đột ngột trắng bệch, trên khuôn mặt tròn trịa không còn chút máu, một hột mồ hôi to như hạt đậu chảy ra, đọng lại trên khuôn mặt sáng bóng của ông, trông có chút buồn cười.
Quý Dư Chu khẽ nhướng mi nhìn về phía ông, trên mặt vẫn không có biểu tình: “Giải thích một chút?”
Viện trưởng Tôn phản ứng lại, vội vàng cúi đầu xin lỗi Quý Dư Chu: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi Quý thượng tướng, là tôi quản giáo không nghiêm, có lẽ là tụi nhỏ không hiểu chuyện nên xảy ra chút mâu thuẫn, tôi sẽ dạy dỗ lại bọn chúng, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…”
Trong khi hai người đang nói chuyện, quân lính phía sau Quý Dư Chu đã bước tới hai bước, đá tung cánh cửa.
Quý Dư Chu liếc nhìn Viện trưởng Tôn đang cúi đầu lau mồ hôi bên cạnh, không nói gì mà đi thẳng vào phòng.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Căn phòng này cực kỳ dột nát, trên tường treo đầy mạng nhện, không có đèn chiếu sáng, trên mặt đất cũng chỉ có một cái chiếu cối tồi tàn, hai người đứa con trai có chút cao lớn đang cưỡi lên đầu một đứa trẻ, tay chân liên tục dùng sức đánh cậu.
Đứa trẻ đội mũ nên không phân biệt được nam hay nữ, chỉ có thể nhìn ra khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, cả người không có được nửa lạng thịt, lộ ra cánh tay và đùi như sào tre.
Hai người ở phía trên rõ ràng nghe thấy động tĩnh ở cửa, nhưng không có chút nào hoảng sợ, động tác trên tay cũng không có dừng lại, chỉ là miễn cưỡng ngậm miệng chửi thề, dường như hành vi này đã xảy ra rất nhiều lần, hơn nữa còn được ngầm thừa nhận, thậm chí là ca ngợi.
Quý Dư Chu không nói tiếng nào, người binh sĩ đứng bên cạnh sải bước đến kéo hai đứa lớn đi.
Hai tên đó còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, chớp mắt nhìn thấy một đoàn người đứng trong phòng thì mới hốt hoảng, vội vã cúi đầu dừng lại, không dám nhúc nhích, mà trên mặt chúng còn có thể nhìn thấy vết xước rõ ràng.
Viện trưởng Tôn lau mồ hôi trên trán, vội vàng tiến nhéo lỗ tai của một tên: “Vừa rồi ta nói với hai đứa như thế nào?! Quý thượng tướng đang ở đây, các người còn dám lỗ mãng? Ta xem các người…”
Viện trưởng Tôn nói được nửa câu, Quý Dư Chu đã ra hiệu dừng lại, Viện trưởng Tôn thoáng chốc cấm khẩu, chỉ có đôi mắt chuột vẫn tàn bạo nhìn chằm chằm hai tên nhóc kia.
Ánh mắt Quý Dư Chu rơi vào đứa trẻ đang nằm trên mặt đất, thân thể đứa trẻ khẽ run, giống như đang chịu đựng nỗi thống khổ khôn nguôi.
Không còn ai đè lên trên người, Quý Dư Chu mới có thể thấy rõ đứa nhỏ rất gầy, mặc bộ quần áo rách nát không biết lấy từ đâu ra, tay chân mảnh khảnh đều đầy vết xanh tím không biết vì đông lạnh hay bị đánh, cả người chỉ đầu được cái mũ bọc kín, che đi toàn bộ khuôn mặt, không thể nhìn rõ gương mặt.
Đứa trẻ vẫn không nhúc nhích, Quý Dư Chu chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Ỷ mạnh hϊếp yếu không phải chuyện lạ lùng gì, càng không nói đến nơi hỗn tạp, ngư long lẫn lộn như viện mồ côi, nếu có được sự đồng ý của người đứng đầu…Quý Dư Chu quay đầu liếc mắt Viện trưởng Tôn một cái.
Nhớ đến báo cáo điều tra liên quan đến Viện trưởng Tôn mà mật thám báo lại, Quý Dư Chu vẫn chưa nổi giận với Viện trưởng Tôn, quay sang binh sĩ dặn dò: “Đưa đứa nhỏ này đến bệnh viện điều trị vết thương.” Sau đó hắn quay sang Viện trưởng Tôn gõ vài câu, khiến cho ông cẩn thận dạy dỗ lại trẻ em trong viện, xem như là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Binh sĩ bước tới để kiểm tra tình trạng của đứa bé kia, muốn đỡ đứa bé dậy, nhưng vừa định chạm vào người của nó, đứa bé đột nhiên co người lại phía sau, cả người chui vào gầm bàn nhỏ bỏ đi ở phía sau, bó gối cuộn người lại thành một đoàn.
Không biết sao hành động này lại khiến Quý Dư Chu nhớ đến con nhím mà hắn nhìn thấy ở bãi săn mùa xuân.
Hiếm thấy Quý Dư Chu có chút hứng thú, tiến lên hai bước, ủng da giẫm lên chỗ đứa nhỏ vừa nằm, hơi cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang run rẩy: “Chúng tôi để tới đây giúp cậu.”
Cái đầu giấu trong chiếc mũ rộng rãi khẽ chuyển động, không biết là đang lắc hay đang gật, dường như có một giọng nói nhỏ như muỗi kêu truyền đến, Quý Dư Chu nghe thấy rõ ràng đó là một tiếng “Cảm ơn”.
Đứa bé nói lời cảm ơn nhưng vẫn không có ý bước ra khỏi gầm bàn, mà còn lùi lại vài bước, áp lưng vào bức tường bong tróc như sợ bị ai đó phát hiện ra bí mật.
Viện trưởng Tôn phản ứng lại, chạy chậm đến bên cạnh Quý Dư Chu, kèm theo nụ cười giải thích với Quý Dư Chu: “Đứa nhỏ này có tính cách quái gỡ, đối với ai cũng như vậy, vốn dĩ là người có mắt không tròng, ngài đừng chấp nhặt với nó, tôi chắc chắn sẽ giáo dục lại nó.”
Không biết câu nói nào của Viện trưởng Tôn đã chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của đứa nhỏ, đứa nhỏ đột nhiên rùng mình, bàn tay đỏ bừng duỗi ra ấn chiếc mũ xuống thấp cực điểm.
Quý Dư Chu không cần làm chuyện mặt nóng dán mông lạnh, ánh mắt không nhìn đứa nhỏ đang co rúm nữa, nhưng lời nói của viện trưởng Tôn đã thu hút sự quan tâm của hắn, hắn thản nhiên hỏi: “Có mắt không tròng?”
“Đúng vậy, đôi mắt của nó khác với người bình thường,” Viện trưởng Tôn nhanh chóng trả lời, “Có lẽ ngài nhìn thấy cũng sẽ bị hù đến, đứa nhỏ này trời sinh đã dị biệt, đôi mắt của nó có màu xanh lam, làm người ta rất khó chịu.”
“Ông nói cái gì?!”
Bàn chân sắp bước lên của Quý Dư Chu bỗng nhiên thu lại, hắn đột ngột quay đầu nhìn chằm chằm đứa trẻ đang co rúm kia, nhíu mày thật chặt, “Mắt xanh?”
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Hầu như không có ngoại lệ, tất cả người ở tinh cầu này đều có đôi mắt màu đen, người ta thường nói rằng nếu màu mắt không phải màu đen thì đó là biểu tượng của điềm xấu.
Viện trưởng Tôn còn tưởng đã phạm vào điều kiêng kỵ của Quý Dư Chu, vội vàng mở miệng muốn nói gì đó, còn chưa kịp mở miệng thì Quý Dư Chu đã ngồi xổm xuống, cưỡng ép cởi bỏ chiếc mũ đang che đầu của đứa trẻ đang co lại.
Đứa nhỏ không trốn được nên không thể làm gì hơn là hoảng sợ cúi đầu, nhắm mắt lại không dám nhìn Quý Dư Chu, nhưng Quý Dư Chu vẫn nhìn rõ, dưới hàng mi tinh tế run rẩy, đôi mắt đầy cảnh giác kia là màu xanh lam.
Đôi mắt màu xanh lam xuất hiện trên khuôn mặt đứa nhỏ, không hề hung dữ hay đáng sợ mà là êm dịu như ngọc bích thánh khiết sau khi được gột rửa bởi nước tuyết ở dãy Thiên Sơn.
Đôi mắt xanh lam ấy còn chấn động hồn phách so với trí nhớ của Quý Dư Chu.
Trong chốc lát, trước mắt Quý Dư Chu lóe lên tia đạn cọ xát, bên tai tràn ngập tiếng ồn ào của đám người…
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu nhanh chóng phục hồi tinh thần, từ từ nhắm mắt lại, ngón tay lướt qua gò má dính bụi của đứa nhỏ, đứng dậy nói với binh sĩ phía sau: “Đưa cậu ấy về.”
Có mệnh lệnh của Quý Dư Chu, binh sĩ nhanh chóng di chuyển, hai ba động tác đã dời được cái bàn gỗ cũ nát, sau đó kéo đứa nhỏ ra ngoài, Quý Dư Chu bên cạnh dặn dò: “Nhẹ chút.” Động tác của binh sĩ dịu đi, cơ hồ là bế người lên.
Viện trưởng Tôn đứng sang một bên, không dám nhúc nhích, nhìn thấy binh sĩ đi xa, ông thận trọng hỏi: “Đứa nhỏ này…có vấn đề gì sao?”
“Không có chuyện gì, đứa nhỏ này, tôi mang đi.” Quý Dư Chu không giải thích nhiều, theo binh sĩ bước ra khỏi căn phòng mờ tối.
Hết chương 1.
*Note: Tư lệnh là chức vụ, còn Thượng tướng là cấp bậc