Muôn Nẻo Đường Yêu

Chương 21


Đọc truyện Muôn Nẻo Đường Yêu – Chương 21

Thuyền của họ lướt hết con lạch này đến con lạch khác. Không ai
muốn phá vỡ sự êm đềm, tĩnh lặng đó. Tiếng mái chèo khua nước và ánh
trăng khiến người ta ngỡ như đang đi trên vùng sông nước của chốn bồng
lai.

Hiểu Lối đã thành một kẻ lang thang sống phiêu dạt ở Bắc Kinh.
Cô không muốn quay về Cáp Nhĩ Tân mà một thân một mình lưu lạc ở Bắc
Kinh, cái chết của Phần Na đã gây cho cô một cú sốc rất lớn. Hiểu Lối
bảo, không thể ngờ rằng Phần Na lại là một cô gái nặng tình nặng nghĩa
đến vậy.

Đợt đó Hiểu Lối cùng với Trình Trình – một cô gái chơi đàn violon
chung nhau thuê một căn hộ có hai phòng, mỗi người chịu 800 tệ tiền nhà, nguồn thu nhập chính của Trình Trình là các buổi biểu diễn ở các khách
sạn năm sao, theo lời cô ấy nói thì đó là bán nghệ để kiếm sống, cô cũng giống như anh chàng Bình mù chuyên gảy đàn để kiếm bát cơm manh áo.

Rất nhanh, Hiểu Lối và Trình Trình đã trở thành bạn tốt của nhau, cả
hai cô gái đều có nhiều điều để tâm sự, đều là những người sống ngày nào biết ngày đấy, lúc có tiền thì tiêu như rác, lúc hết rồi lại nuôi mình
bằng những gói mỳ tôm.

Vật đáng giá nhất của Trình Trình là cây đàn violon, đó là chiếc cần
câu cơm giúp cô sinh tồn, và đồng thời nó cũng là chỗ dựa tinh thần cuối cùng của cô. Ban ngày cô thường vùi đầu trong chăn để ngủ, khi màn đêm
buông xuống, cô mới bắt đầu nhập vai. Đợt đó , Hiểu Lối làm nghề pha chế rượu, cô bảo trước đây thấy nhạt nhẽo quá, giờ tớ cũng muốn có một cuộc sống có mùi vị hơn một chút. Vì thế chăn màn của cô luôn chất đống trên giường, mĩ phẩm, đồ hóa trang lúc nào cũng bừa bộn, lộn xộn, đồ đạc bày trong phòng còn có cả đầu lâu, vừa bước vào phòng đã thấy sực nức mùi
son phấn và bầu không khí sa đọa, tạm bợ, những bài hát mà họ nghe đều
là những bài hát tiếng Anh do chính các ca sĩ nước ngoài biểu diễn, có
Elvis Presley, thỉnh thoảng họ cũng nghe các bài hát Trung Quốc, nhưng
chỉ nghe nhạc Tề Tần và Chu Triết Cầm mà thôi.

Họ sống rất bừa bộn, lộn xộn, tạm bợ, không phân đêm ngày, nhưng họ
cũng chẳng biết làm gì hơn. Sự bừa bộn đó giống như những thỏi son
Maybeline mà Hiểu Lối vẫn dùng, chẳng màu nào dùng được lâu, nhưng nó
vẫn là loại son mà cô thích dùng nhất. Thỉnh thoảng họ cũng đi đến quán
bar ở Tam Lí Đồn, dường như ở đó Trình Trình đều có quen biết với mọi
người. Có lẽ là cô quen tất cả mọi người trên khắp thế giới, Hiểu Lối
rất nhiều lần đi với Trình Trình, đến đó lần nào họ cũng uống say bất
tỉnh nhân sự mới quay về nhà, và tất nhiên tiền cũng không phải bỏ vì
Trình Trình có đủ khả năng để bắt đàn ông đến từ nhiều nước trên thế
giới phóng khoáng móc ví. Hiểu Lối thầm nghĩ, Trình Trình là một cô gái
không đơn giản chút nào, những lúc Trình Trình uống say thì bao giờ Hiểu Lối cũng chăm sóc cô, mỗi lần như thế Trình Trình hay nói năng lảm
nhảm, cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh, lúc thì gọi Mark, lúc lại gọi Jack.
Có một thời gian, Trình Trình còn dùng cả thuốc tẩy tiêu độc 84 để tẩy
rửa các loại cốc trong nhà, lúc nào cô ấy cũng sợ mình bị bệnh AIDS. Có
lần cả hai người cùng uống say, Trình Trình kể cho Hiểu Lối nghe chuyện
cũ của mình, cô kể về mối tình đầu, kể chuyện mình đã lên giường với bao nhiêu đàn ông, Hiểu Lối cũng kể chuyện về Trần Tử Phóng, nghe xong
Trình Trình cũng cảm thấy tiếc cho Hiểu Lối, cậu ngốc thế, cậu tin là có tình yêu thật à, nếu mà là tớ, tớ sẽ đi làm một màng trinh nhân tạo rồi gắn vào, chỉ 100 tệ thôi, cậu tưởng cái đó đáng tiền lắm à?

Hiểu Lối nói làm thế là lừa dối, đã là tình yêu thì không thể lừa dối.

Trình Trình thở dài, có gì là quan trọng đâu? Đầu óc cậu không có vấn đề gì đấy chứ? Có tiền là có tất cả, tiền có thể đổi lấy tình yêu. Nếu ta
có tiền thì tội gì ta phải sống ở xó xỉnh này, nếu có tiền thì tội gì ta phải rình đi mua quần áo giảm giá, nếu có tiền thì m.kiếp ngày ngày ta
có thể ăn chơi nhảy múa, hát hò thỏa thích, tội gì phải đi chơi đàn cho
người ta nghe? Ta phải bắt bọn họ chơi cho ta nghe! Trình Trình càng nói càng say sưa, biến sắc, chính vì thế tớ mới phải ngủ với bọn đàn ông
ngoại quốc, xin tiền bọn họ, dân ngoại quốc phóng khoáng lắm, thoải mái
lắm, xong chuyện là giải tán, chẳng ai phải nợ ai, việc đó có gì là
không hay chứ? Hiểu Lối nói, thế thì cậu lấy quách một thằng Tây cho
xong? Trình Trình bảo, tớ không chịu được mùi hôi nách trên người bọn
họ. Nói xong cả hai phá lên cười, trên ghế sofa. Hiểu Lối nghĩ, Trình
Trình sống đơn giản quá, đúng là mèo có đạo của mèo, cô không có quyền
nói Trình Trình sống không ra gì, chí ít là những món đồ hàng hiệu trên
người Trình Trình cô đều mua không nổi, ít nhất, Trình Trình còn có thể
đưa cô đến ngồi nhâm nhi ở Tam Lí Đồn mà không tốn một xu.

Hiểu Lối đã quen Charles trong hoàn cảnh đó. Charles là một người Mĩ
cao to, anh ta có nước da trắng điểm thêm đám lông tơ màu vàng nên trông khá dữ dằn. Nhưng anh ta lại có tiền, sống một mình trong một căn hộ
rất sang trọng. Phòng ở khách sạn năm sao đâu có phải ai cũng thuê được
lâu dài, nhưng Charles lại làm được điều đó. Anh có công ty ở Bắc Kinh,
mỗi năm đến Bắc Kinh ngó nghiêng một hai lần, lần này đến anh đã gặp
Hiểu Lối. Lúc đứng ở đại sảnh xem Trình Trình biểu diễn, Hiểu Lối đã chú ý đến Charles, người ta nghe Trình Trình biểu diễn cũng chỉ là nghe vậy mà thôi, nghe hay không nghe, cũng chẳng sao, vừa nói chuyện vừa nghe
với vẻ lơ đãng, giống như các bài biểu diễn đó chỉ tô điểm thêm cho vẻ
sang trọng, hào nhoáng của khách sạn, tăng thêm bầu không khí lãng mạn
mà thôi, chẳng ai chú ý rốt cục cô chơi có hay không, không ai biết nhạc cô chơi có chuẩn hay không?

Nhưng Charles lại không như vậy.

Hình như Charles rất hiểu, và trong lúc Trình Trình chơi đàn, Charles đã chăm chú theo dõi Hiểu Lối, cô cũng nhìn anh và khẽ mỉm cười, dường

như cô muốn nói điều gì đó với anh. Cô thầm nghĩ, anh chàng người nước
ngoài này mà hiểu được cô ư? Và thế là ánh mắt cô toát lên một vẻ gì đó
xem thường anh ta, nhưng Charles không quan tâm đến điều đó. Anh thích
nhìn nụ cười mỉm đó, điều này rất thẳng thắn, và cũng là đương nhiên.
Điều đầu tiên anh thích là chiếc áo dài Thượng Hải truyền thống cô mặc,
chiếc áo dài lụa Hàng Châu, trên đó có thêu một bông hoa sen to, tóc cô
búi cao sau gáy khiến cô càng cao hơn. Lần đầu tiên nhìn thấy Hiểu Lối,
Charles đã thích cô ngay tức khắc, nói chính xác hơn là anh đã yêu cô.
Đối với Charles, yêu một cô gái chỉ là một cảm giác trong khoảnh khắc,
không cần quá dài lâu, dài lâu còn gì là thú vị, nó sẽ cuốn trôi tất cả
mọi niềm yêu. Nếu một đôi trai gái lấy nhau mười năm mà vẫn không chia
tay thì đó không còn là tình yêu nữa, chắc chắn trong đó đã có tình, yêu có dục vọng, có nồng cháy, tình là dòng suối nhỏ chảy róc rách không
ngừng trong vô vàn những điều vụn vặt cơm áo gạo tiền của cuộc sống đời
thường. Charles dám khẳng định là anh đã yêu cô gái người Trung Quốc đó
vì anh có dục vọng.

Sau khi Trình Trình chơi xong bản nhạc, Charles đã mời họ đi uống cà phê, nói chính xác hơn là mời Hiểu Lối đi uống cà phê.

Câu chuyện giữa một người đàn ông và một cô gái có lúc chỉ đơn giản
như vậy đấy. Hiểu Lối muốn ra nhà vệ sinh thay quần áo vì mặc áo dài bó
quá nên cử động không được thoải mái. Charles lại ngăn, đừng đi, anh
thích em mặc kiểu cổ điển như vậy. Hiểu Lối rất lấy làm lạ vì anh chàng
ngoại quốc này còn biết cổ điển, họ nói chuyện với nhau bằng cả tiếng
Trung lẫn tiếng Anh. Charles biết một ít tiếng Trung, Hiểu Lối cũng chỉ
biết một ít tiếng Anh nên phần lớn họ nói chuyện bằng cách ra hiệu cho
nhau, vì không hiểu và phải đoán nhiều nên họ càng nói càng hứng thú.
Hiểu Lối thầm nghĩ, kết bạn với những người kiểu này thật dể chịu. Những năm tháng trước 25 tuổi chẳng còn gì đáng nhớ.

Sau khi quen nhau một tuần, họ đã đưa nhau lên giường.

Điều này đã khiến Hiểu Lối cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tại sao cô lại biến thành một cô gái dễ dãi đến vậy?

Nhưng đúng là cô đã lên giường với người đàn ông đó.

Có gì là không được chứ? Cô thầm nghĩ, thân xác là cái quái gì? Nó cũng cần được đòi hỏi trong những lúc cô đơn.

Đây là lần đầu tiên cô lên giường với đàn ông, ngay bản thân cô cũng
nghi ngờ không biết đây có phải lần đầu tiên hay không? Vẻ chủ động và
gợi tình của Hiểu Lối làm cho Charles rất hài lòng. Hôm sau, Charles
tặng cô một sợi dây chuyền kim cương, Hiểu Lối không từ chối lời nào mà
nhận ngay, cô nghĩ để có được niềm vui cũng thật đơn giản, tại sao trước kia cô lại quá mức quan trọng hoá vấn đề như thế? Trình Trình nói, Hiểu Lối, cậu làm thế là đúng đấy, cuộc đời vốn là như vậy, đừng tưởng rằng
cuộc đời là gì đó quá thần thánh, nếu mình không hiểu ra điều đó chỉ có
mình xui xẻo thôi.

Những ngày tháng tiếp theo, Hiểu Lối đưa Charles lang thang khắp mọi
ngóc ngách của Bắc Kinh, hai người còn đi cả Cố Cung, Trường Thành,
trông họ như một đôi tình nhân, khi đặt chân đến những ngõ nhỏ ở Bắc
Kinh, Charles chạy nhảy, luồn lách như một đứa trẻ. Thấy Charles chạy
nhảy như vậy, Hiểu Lối cảm thấy hơi xúc động, nhưng cô biết đó không
phải là tình yêu, giữa điều đó và tình yêu còn có một khoảng cách rất
xa, đó chỉ là đôi chút hoài niệm những năm tháng trước đây của cô. Chỉ
là đôi chút hoài niệm mà thôi.

Charles còn tặng cho cô rất nhiều thứ, quần áo, nước hoa, tất… anh
tặng cả những món quà mà cô không thể ngờ tới, Hiểu Lối không ngờ
Charles lại là một người chu đáo như vậy, điều này đã khiến cô có cảm
giác như đang được sống một cuộc sống vợ chồng. Sau khi quen Charles,
trong một thời gian dài cô không còn nhớ đến Trần Tử Phóng vì giờ đây
anh chỉ còn là một phần nhỏ trong trái tim cô, cô muốn hình ảnh đó dần
dần tự phai mờ rối biến mất.

Charles thích cô mặc áo dài, thích cô mặc áo dài như Trương Mạn Ngọc gợi cảm trong bộ phim Năm Tháng Tuổi Hoa, và thế là anh bảo cô mặc áo dài. Hôm đó cũng vậy, thực ra cô không hề
thích mặc áo dài vì nó rất gò bó khiến cô không cử động được thoải mái,
mặc dù áo dài có thể làm nổi bật các đường cong tuyệt mĩ trên cơ thể cô, nhưng sự tuyệt mĩ đó đòi hỏi cô phải trả giá.

Cô muốn mặc chiếc váy ngủ lụa nhưng Charles không cho. Vì thế cô cảm
thấy hơi bực mình, Charles nói, em muốn gì anh cũng có thể chiều được
em, kể cả ánh trăng trên trời, nhưng em phải mặc áo dài vì anh rất
thích.

Hiểu Lối bảo, nhưng em lại không thích.

Như thế không được, anh mà thích thì bắt buộc em cũng phải thích.
Hiểu Lối hứ một tiếng, Charles bảo, anh có thể lấy cả trăng xuống cho

em, Hiểu Lối bảo, em lấy trăng làm gì, em chỉ thích money thôi. Charles
ngớ người ra một lát, rồi anh bảo, được, và thế là anh từ trong giường
lôi ra một chồng tiền đô rồi đặt lên giường và bảo, mặc vào anh sẽ cho.
Hiểu Lối liền cười và bắt đầu mặc hết bộ này đến bộ khác, cô thầm nghĩ,
đúng mình đã bán thân thật sự rồi. Xong việc cô cầm tiền rồi đi. Đó là
gặp nhau lần cuối cùng giữa họ, Charles không còn đến tìm cô, và cô cũng không đến tìm anh, đến khi cô quay về lại khách sạn thì nhân viên đó
bảo, Charles về nước rồi. Cô thầm nghĩ, người đàn ông đó từng có quan hệ với cô ư? Càng nghĩ cô càng thấy mơ hồ, cuối cùng, ngay cả đến diện mạo của Charles cô cũng không tài nào mường tượng nổi, nhưng tiền Charles
để lại vẫn còn, một chồng tiền xanh toàn là đô la đó, nhìn vừa thích thú vừa ghê tởm.

Rồi Trình Trình cũng đi xa, cô ấy lấy một anh chàng người Hà Lan.
Hiểu Lối không biết Hà Lan ở đâu, ở đâu không quan trọng, quan trọng là
Trình Trình cảm thấy được sống thoải mái, hạnh phúc thế là đủ lắm rồi,
Hiểu Lối thầm nghĩ, chắc Trình Trình không còn chơi đàn violon nữa,
nhưng cô biết, cây đàn violon sẽ mãi là niềm đau và nỗi nhớ của Trình
Trình, vì nó là sinh mệnh của cô.

Sau khi Phần Na chết, Hiểu Lối quyết định sẽ đi xa một chuyến.

Cô giống như người bị mất phương hướng, không biết đâu là lối ra.

Cô muốn đi đến vùng sông nước Giang Nam. Cô đã từng đi Chu Trang(1),
cô đã từng đi, vẻ đẹp giả tạo ở đó khiến cô vô cùng kinh ngạc, lần trước cách đây rất lâu cô đi Chu Trang, cô có cảm giác rằng Chu Trang là chốn đào nguyên của mình, nhưng lần thứ hai đặt chân đến Chu Trang, cô lại
có cảm giác rằng Chu Trang như một cái chợ lớn, thậm chí quán trà Tam
Mao cũng rất không tự nhiên, vì vậy lần này cô đã từ bỏ ý định đi Chu
Trang.

Hiểu Lối là cô gái rất thích hợp với việc đi du lịch. Thực ra du lịch là một thú tiêu khiển, được đắm mình trong thiên nhiên hùng vĩ, đi với
ngoài sẽ không được tự nhiên, cô đã quen với việc một mình một ba lô,
mang thêm chiếc máy ảnh đi lang thang khắp nơi, có lúc cứ đi mà chẳng hề có đích đến, nhưng điều thú vị mà du lịch đem đến lại nằm ở đó. Nếu
thích thì ở thêm vài ngày, không thích lại tìm chỗ khác. Hiểu Lối sợ
nhất là kiểu du lịch rồng rắn theo đoàn, một đoàn người đi như đi chợ,
đến đâu cũng đua nhau chụp ảnh, chẳng ai còn có thời gian ngắm cảnh,
hoặc giả nếu thời gian thoải mái thì bọn họ sẽ viết lên thân cây hoặc
môt tấm bia nào đó rằng:anh X chị Y đã đặt chân đến đây, tưởng như mình
là quan trọng lắm, và tất cả mọi người trên thế giới đều quên mình vậy.

Hiểu Lối thích đi du lịch theo kiểu khác. Cô rất thích cảm giác cô
độc một mình,mặc dù đôi lúc cũng thấy hơi ngược đời, nhưng thực sự là
cảm thấy thích, đeo phone nghe nhạc đi trên đường mặc cho mọi người
chuyện trò thoải mái, đó vẫn là một thế giới hoàn toàn khác. Nhưng Mạnh
Gia Vĩ lại là một ngoại lệ.

Họ quen nhau trên tàu, hai người ngồi cạnh nhau. Cậu đó bắt chuyện, hình như tớ gặp cậu ở đâu rồi thì phải.

Hiểu Lối thấy kiểu làm quen này đã quá nhàm, cô cũng chẳng buồn để ý đến.

Gia Vĩ hỏi tiếp, gì thì cậu cũng phải nói tên cho tớ biết chứ.

Đới Hiểu Lối. Cô nói, tớ tên Đới Hiểu Lối. Gia Vĩ liền gọi Hiểu Lối.

Hiểu Lối bảo, đúng là không biết điều gì cả, gọi chị Hiểu Lối chứ. Gia
Vĩ vẫn chỉ gọi Hiểu Lối. Hiểu Lối cố tình không trả lời mà vẫn chăm chú
đeo phone nghe nhạc, ra vẻ rất ta đây, ra vẻ không thèm để ý. Cô thầm
nghĩ, mình chẳng đến nỗi phải chơi trò chơi với một cậu nhóc. Rồi Gia Vĩ lại kéo một bên phone của Hiểu Lối ra, và gọi với vẻ ngượng nghịu, chị
Hiểu Lối. Thấy vậy Hiểu Lối liền cười, cô thấy cậu bé này thật dễ
thương, giống như cậu em trai của cô vậy.

Họ đã quen nhau đơn giản như vậy đấy. Quen nhau trên tàu, quen nhau trong nỗi cô đơn.

Gia Vĩ là sinh viên năm thứ hai khoa tiếng Đức trường đại học ngoại
ngữ Bắc Kinh, cậu mới 19 tuổi, trong mắt Hiểu Lối, đó là một cậu nhóc
không hơn không kém.

Gia Vĩ nói, đừng nghe nhạc nữa chị Hiểu Lối, mình nói chuyện đi. Hiểu
Lối liền bỏ ta nghe ra, em nói đi, chị nghe đây. Gia Vĩ lại cười với vẻ
ngượng nghịu, rồi cậu đưa cho Hiểu Lối chai cocacola, chị uống đi.

Hiểu Lối đón lấy chai nước ngọt, nhà em ở đâu.

Nam Kinh.


Hiểu Lối bảo, hay đó nhỉ, cố đo mà lại có cả sông Tần Hoài, vùng đó thì
sặc mùi son phấn rồi, bao nhiêu kĩ nữ có danh tiếng đều được sinh ra từ
đó. Em có thích không? – Hiểu Lối hỏi Gia Vĩ.

Đương nhiên là thích rồi, mặc dù Nam Kinh cũng đã kém đi nhiều so với trước, nhưng bản chất vẫn là vùng đất quý tộc.

Em mời chị đi Nam Kinh chơi nhé.

Hiểu Lối bảo, chị không đi đâu, chị muốn đi Đồng Lí. Gia Vĩ liền nói
ngay, thế thì em đi Đồng Lí cùng chị nhé. Hiểu Lối cười, đi cùng chị làm gì? Thôi về Nam Kinh thăm bố mẹ em đi. Gia Vĩ hỏi, chị không thích à?
Từ lâu em đã muốn đi chơi Đồng Lí, để em đi cùng chị nhé.

Hiểu Lối thầm nghĩ, sao lại có cậu nhóc buồn cười như vậy nhỉ? Cô muốn
từ chối nhưng nhìn ánh mắt đang tràn đầy hi vọng đó, cô không nỡ lòng từ chối. Và thế là cô bảo, tùy em thôi. Nghe thấy vậy Gia Vĩ phấn khởi ra
mặt, cậu gọt một quả táo và để lại cho mình một miếng nhỏ, còn lại miếng to cậu đưa cho Hiểu Lối. Hiểu Lối thầm nghĩ, con trai Nam Kinh đúng là
chu đáo thật.

Đến giữa nữa đêm tàu chạy qua Bạng Phụ(2), dưới tàu có rất nhiều
người đang vẫy quốc kì hát quốc ca. Gia Vĩ nói, chị Hiểu Lối, đúng là
mình có duyên thật đấy, hôm nay đúng vào dịp 53 năm kĩ niệm ngày quốc
khánh. Vừa nói dứt lời thì thấy pháo hoa bay ngập trời, mọi hành khách
trên tàu reo hò vui vẻ, sau đó mọi người bắt đầu hát quốc ca. Bất giác,
Hiểu Lối cảm thấy lòng mình ấm lại, cô có cảm giác rằng, đây chính là
cái mà mình thiếu, một sự nhiệt tình, hồ hởi. Gia Vĩ đứng dậy ghé sát
mặt vào cửa, chị Hiểu Lối, chị nhìn pháo hoa kìa, trông đẹp quá. Hiểu
Lối cũng bước ra và ghé sát vào xem pháo hoa, khung cảnh lúc này đây
khiến cô cảm thấy vô cùng thân quen, tự nhiên cô cảm thấy lòng buồn vô
cùng thân quen, tự nhiên cô cảm thấy lòng buồn vô hạn, đám pháo hoa rực
rỡ bay đầy trời đó, chỉ trong chớp mắt đã mất hút trong màn đêm, bầu
trời lại quay về với vẻ tĩnh mịch lạ thường, tàu vẫn lao vun vút về phía trước, cô và Gia Vĩ đã gặp nhau, cùng nhau ngắm pháo hoa, cùng nhau
ngắm cảnh đêm. Đây có lẽ chính là duyên số.

Lúc này cả hai người đều thấy hơi xúc động, Gia Vĩ bảo, chị Hiểu Lối, chị có thể quên buổi hôm nay không? Hiểu Lối bảo, còn em thì sao? Gia
Vĩ nhìn Hiểu Lối với ánh mắt có phần đắm đuối, có phải vì chị gặp thất
bại trong tình yêu nên không còn hứng thú với cuộc sống không? Tại sao
chị không thích cười? Hiểu Lối liền cười và hỏi, chị không hay cười à?

Đến bốn giờ sáng, cuối cùng, Gia Vĩ không chịu nổi cơn buồn ngủ nên
đã ngủ thiếp đi, người lắc lư theo xe, một lúc sau, cậu dựa hẳn vào
người Hiểu Lối.

Hiểu Lối không lay Gia Vĩ, nhìn cậu ngủ rất ngon lành, lông tơ trên
mặt trông rõ mồn một, cánh tay nhỏ dài, thậm chí nhìn thấy rõ cả mạch
máu trên đó, hơi xanh.

Hiểu Lối tự hỏi, đây là cậu bé thế nào nhỉ? Tự nhiên không chịu xuống tàu ở Nam Kinh mà một mực đòi theo cô đi Đồng Lí? Trước đây những người đàn ông cô gặp đều có nhiều điểm khá giống nhau, đều có phần hơi sa
đoạ, uể oải, không ai trong sáng như cậu bé này. Khi tàu gần đến Tô
Châu, Gia Vĩ mới tỉnh giấc, lúc này đây mắt Hiểu Lối cũng đã díp hết
lại, cô rút ra một điếu thuốc và châm lửa, rồi cô lại rút một điếu khác
đưa cho Gia Vĩ, Gia Vĩ cầm điếu thuốc và châm lửa ra vẻ ta đây rất sành
điệu, vẻ cố tình ta đây biết hút thuốc và vẻ trầm tư già trước tuổi đó
đã khiến Hiểu Lối suýt bật cười, trông kiểu cầm thuốc của cậu đã thấy
quá non nớt. Sau đó Gia Vĩ lại ho khù khụ, cậu nói, mấy ngày nay đau
họng quá. Hiểu Lối cũng không muốn để cậu xấu hổ, hai người hút xong
thuốc thì tàu đã đến Tô Châu.

Họ bắt xe buýt đi Đồng Lí, khi hoàng hôn buông xuống thì cả hai đã
đến nơi. Sau khi đặt chân đến đất Đồng Lí có rất nhiều các cây nổi tiếng này, Hiểu Lối không nói gì nữa, một cảm giác quen thuộc lại tràn về
trong cô, cô thầm nghĩ, đáng lẽ mình phải sinh ra ở nơi yên bình như thế này mới phải, mặt trời mọc rồi lại lặn, cảnh vật chẳng hề thay đổi, vẫn một cây cầu có nước chảy róc rách. Thị trấn nhỏ này chỉ có hai màu đen
và trắng, hai màu này là màu nền của tất cả các màu, cô thích vẻ im lìm, tĩnh mịch của nơi đây, qua suy nghĩ của cô, vẻ im lìm, tĩnh mịch đó đã
có một ý vị hoàn toàn khác. Cô thầm nghĩ, đợi đến khi già mình sẽ mua
hai ngôi nhà cổ được xây dựng từ thời Minh Thanh ở Đổng Lí để sống, gửi
gắm vào nó tất cả mọi hoài niệm và hồi ức của cuộc đời, để cho tất cả
mọi thứ dần dần chìm sâu vào dĩ vãng.

Gia Vĩ rất hứng khởi vì được nhìn thấy cảnh sông nước. Cậu nói, lần
này đến đây thật không uổng công chút nào, thật không ngờ cảnh sông nước Trung Quốc lại là một bức tranh thuỷ mặc. Hiện giờ khách du lịch không
còn đông nữa, thỉnh thoảng mới có vài tốp khách nước ngoài đi ngang qua
họ, lúc thì nói tiếng Anh, lúc lại xài tiếng Đức. Có lúc Hiểu Lối hiểu,
lúc lại chẳng hiểu gì. Lúc nào không hiểu cô lại hỏi Gia Vĩ: “bọn cậu
nói gì vậy?”

Gia Vĩ nói với vẻ tự hào: “bọn họ bảo chị là mỹ nữ phương Đông, họ
khen chị mặc quần, áo đẹp”. Hiểu Lối bảo: “chắc là cậu bịa ra để trêu
tôi chứ gì. Gia Vĩ vội vàng nói, ai lừa chị người đó làcon cún”.

Hiểu Lối cảm thấy buồn cười, cô bảo, cậu vốn là con cún mà. Đúng là hôm
nay Hiểu Lối mặc rất đặc biệt, chiếc váy chữ A viết những dòng thơ Đường nhuộm bằng sáp, kiểu váy mà Trần Tử Phóng chê là màu mè mà cô mua nó
trong dịp đi chơi Vân Nam năm kia.

Chiếc áo phông bó màu da cam, hai màu đó phối với nhau rất nổi, cô đi một đôi giày vải thể thao, hai bím tóc hai bên rất hợp với cây cầu nhỏ. Gia Vĩ nói, chị Hiểu Lối biết ăn mặc quá, người khác mặc bộ quần áo này sẽ thấy kì cục thế nào ấy, nhưng chị mặc lại thấy rất đặc biệt. Nghe
xong, Hiểu Lối liền cười và bảo, nếu mà trẻ hơn một chút thì mặc còn đẹp hơn. Hiểu Lối thầm nghĩ, cô nói thế là có ý nhắc nhở chênh lệch về tuổi tác giữa hai người, cậu bé này ngây thơ, bướng bỉnh quá, cô không thể
làm tổn thương cậu.

Họ không tìm nhà trọ ở ngoài, Hiểu Lối nói cô muốn đến nhà người dân

Đổng Lí để xin ở trọ, nhà của họ làm cho khách du lịch ở trọ, vừa sạch
sẽ lại vừa rẻ, và những ngôi nhà đó đều kề sát mặt hồ.

Cô hỏi Gia Vĩ định ở đâu? Gia Vĩ bảo, em cũng như chị, chị ở đâu thì em ở đó.

Cuối cùng họ đã ở nhà một người dân Đổng Lí ngay bên hồ. Hai phòng ngay
sát nhau chỉ được ngăn bởi một tấm gỗ, thậm chí Gia Vĩ còn có thể nghe
thấy tiếng Hiểu Lối kéo khoá váy.

Lần này Hiểu Lối mặc một chiếc váy dài màu đỏ, áo màu trắng, cô còn
khoác một chiếc áo phông đen trên vai. Trông thấy Hiểu Lối, Gia Vĩ liền
vỗ tay khen, chị Hiểu Lối nên đi làm người mẫu thời trang mới đúng.

Hiểu Lối bảo, 25 tuổi còn làm được người mẫu không? Cậu không thấy hiện
giờ người mẫu đều mười mấy tuổi sao? Chị bây giờ đã thành già cả rồi.
Hiểu Lối cố ý nói ra tuổi của mình.

Gia Vĩ tỏ rõ vẻ không tin, em không tin chị là 25 tuổi, chị không thể lớn hơn em sáu tuổi. Hiểu Lối bảo, không tin thì thôi, không tin thì
xem chứng minh thư. Dĩ nhiên, Gia Vĩ không xem chứng minh thư của Hiểu
Lối mà nói: trong sách viết là, tuổi 25 là tuổi đẹp nhất của đời người
con gái, tại sao các ca sĩ minh tinh Hồng Kông, Đài Loan lại toàn nói
mình chỉ mới 25 tuổi, tuổi 25 là tuổi rất đẹp, em chỉ muốn mình cũng 25
tuổi. Nghe cái giọng trẻ con đó, Hiểu Lối đã bật cười.

Mình về nghỉ hay ngồi chèo thuyền dưới trăng hả chị? Gia Vĩ nói, chị
còn phải hỏi à? Nếu chị không mệt thì mình chèo thuyền nhé. Và thế là
hai người liền thuê một chiếc thuyền nhỏ và bắt đầu lướt sóng chèo
thuyền trên các con lạch ngang dọc. Các con lạch đó tựa vô số các sợi
dây thần kinh của vùng sông nước, đan thành các con sông uốn khúc quanh
co. Không có đầu cũng chẳng có cuối, không biết đâu là đầu sông, không
phải trăm sông đổ ra biển. Các con sông này cũng giống như tính cách của vùng sông nước, không ồn ào, sôi động, suốt đời êm đềm, nhu mì.

Thuyền của họ lướt qua hết con lạch này đến con lạch khác, không ai
muốn phá vỡ sự êm đềm, tĩnh lặng đó. Tiếng mái chèo khua nước và ánh
trăng khiến người ta ngỡ như đang đi trên vùng sông nước của chốn bồng
lai.

Họ không biết thời gian trôi qua được bao lâu nữa, chắc là đã nửa đêm
rồi. Hiểu Lối cảm thấy hơi lành lạnh, cảnh vật tĩnh mịch quá. Dường như
chỉ có hai người vậy, không ai nhắc chuyện quay về. Gia Vĩ bảo, chị Hiểu Lối, nếu như thời gian dừng lại thì hay quá.

Hiểu Lối bảo, em không thể điều chỉnh được bước chân của thời gian đâu.

Gia Vĩ tỏ rõ vẻ buồn rầu, cậu khua đi khua lại mái chèo trong tay, thuyền vẫn dập dềnh.

Gia Vĩ hỏi, chị Hiểu Lối, chị thử nói xem thế nào là sự vĩnh hằng?

Hiểu Lối bảo, thế gian này làm gì có sự vĩnh hằng, chỉ có tiếng gió,
tiếng nước và nỗi cô đơn vô bờ mà thôi. Gia Vĩ bảo, chị Hiểu Lối, chị bi quan quá, thực ra hiện tại chính là vĩnh hằng, thế giới này chỉ có một
em và một chị.

Thấy Gia Vĩ nói vậy, Hiểu Lối có cảm giác rằng, câu nói đó và ánh
trăng, tiếng nước đã hoà mình làm một, và cô có cảm giác như Gia Vĩ đang đọc lời thoại trong phim. Nhưng Hiểu Lối biết Gia Vĩ rất thật lòng. Cô
thấy hơi cảm động, nhưng sự cảm động đó không phải là thứ cô cần. Và thế là cô nói, muộn quá rồi, mình về nghỉ thôi. Gia Vĩ lên bờ với vẻ miễn
cưỡng, hai người cùng nhau về đến nhà trọ, lúc lên tầng suýt nữa Hiểu
Lối bước hụt. Gia Vĩ đi sau đỡ ngay Hiểu Lối, hai người cứ ôm nhau như
vậy, không ai dám cử động trước. Hiểu Lối cảm nhận được sự bất an và
căng thẳng của Gia Vĩ, cô thấy thương cho sự bất an và căng thẳng đó.
Rồi cô quay lại kéo tay Gia Vĩ và dắt cậu lên tầng, còn Gia Vĩ như một
cậu bé biết nghe lời, ngoan ngoãn đi theo cô như một con mèo. Đến cửa
phòng Hiểu Lối, Gia Vĩ lại ôm eo Hiểu Lối với vẻ hơi làm nũng, hơi sàm
sỡ. Hiểu Lối xoa đầu cậu và bảo, ngoan nào, vào ngủ đi. Gia Vĩ lại gọi,
Hiểu Lối, Hiểu Lối. Hiểu Lối nói, thất lễ quá đấy, gọi chị đi. Gia Vĩ
vẫn gọi, Hiểu Lối, Hiểu Lối, tiếng gọi đó giống như tiếng gọi trong lúc
chia tay thường gặp trong kịch Côn Khúc của vùng Giang Nam. Hiểu Lối
thầm nghĩ, đúng là một cậu nhóc bướng bỉnh, cô bảo, thôi nào, đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời chị đi, ngày mai mình còn phải đi chơi tiếp đấy. Lúc này Gia Vĩ mới buông tay, Hiểu Lối mở cửa phòng và đi vào. Vào trong cô còn quay đầu lại và bảo, ngủ đi. Lúc này Gia Vĩ mới chịu về phòng mình.

Mặc dù cả đêm qua không hề ngủ nhưng Hiểu Lối không thấy buồn ngủ
chút nào, cô ngồi bên cửa sổ và ngắm ánh trăng lung linh trên mặt nước,
tiếng nước róc rách dưới chân cầu, một cảm giác mơ hồ xâm chiếm tâm hồn
cô. Cô thầm nghĩ, đáng lẽ mình phải đến đây từ lâu rồi mới phải, sinh ở
đây chết ở đây, cuộc sống êm đềm không có quá nhiều xáo động. Làm bạn
với cây cầu có nước chảy róc rách và cuộc sống bình lặng, chông đi đánh
cá, vợ ở nhà đội một chiếc khăn xanh làm các công việc nội trợ, phơi cải dưa, cô không vẽ tranh, chẳng có hận tình thù tình, chẳng phải nặng
lòng suy nghĩ, có hai đứa con một trai một gái, xinh đẹp như hoa. Nghĩ
đến đây vô thấy má mình hơi ươn ướt, cô nghĩ, tại sao mình lại đa cảm dễ khóc đến như vậy? Nhưng tất cả đã là một bức tranh hoàn chỉnh, giống
như những mảnh vải đỏ của Vân Nam đã bị nhuộm, không còn cơ hội quay về
với màu trắng ban đầu nữa.

Hôm sau, Hiểu Lối đã bỏ đi rất sớm vì cô ấy nhận được điện thoại của tôi. Tôi bảo, Hiểu Lối, cứu với.

Thậm chí cô không còn kịp chào tạm biệt Gia Vĩ vì đó cũng chỉ là một
cuộc gặp gỡ tình cờ mà thôi. Nói như lời Hiểu Lối là, chẳng liên quan gì đến tình yêu cả.

Còn tôi thì đã gặp chuyện chẳng lành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.