Muốn Ly Hôn? Không Có Cửa Đâu!

Chương 6: Trêu chọc


Đọc truyện Muốn Ly Hôn? Không Có Cửa Đâu! – Chương 6: Trêu chọc

***

Na Na hiếm hoi lắm mới có lúc an tĩnh ngồi ăn cơm, trong lòng cảm thán vị này nhà Thẩm Trì đúng là trượng phu trong truyền thuyết. Hôm nay cô đã hiểu, hóa ra những người cô từng hẹn hò trước kia đều chỉ là muỗi.

Bốn người mang theo bốn tâm tư khác nhau ngồi ăn cơm, Na Na kéo Đào Tử Nghĩa buông đũa chạy mất dạng, với cái khí thế này của Kiều Cảnh Thành, Thẩm Trì ném cho 100 tệ cô cũng không dám tiếp tục ở lại.

Bất kể là cách nói chuyện hay khí chất, chính là kiểu lời ít ý nhiều, cô cảm thấy… mình không cùng cấp bậc với người này.

Thẩm Trì tiễn hai người đi, sau khi hoàn hồn thì gặp phải ánh mắt ngậm ý cười của nam nhân.

“Sao, sao vậy?”

Kiều Cảnh Thành hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Bác gái nói tối sẽ sang đây xem chúng ta.”

Thẩm Trì: “…Không phải là vừa mới gặp nhau sao?”

“Có thể là do lo lắng vết thương của cậu.” Kiều Cảnh Thành dựa vào tường.

Thẩm Trì gật đầu, mặt ủ mày ê xoay người đi vào nhà, “Tưởng đâu kết hôn sẽ được tự do, ai ngờ kết hôn mới là sự khởi đầu chân chính.”

Kiều Cảnh Thành nhướng mày, hơi không vui, “Hối hận?”

Thẩm Trì dừng chân, gãi đầu, nói kiên quyết: “Không!”

Thần sắc nam nhân ấm áp trở lại, “Vậy là tốt rồi, tôi ra ngoài một chuyến, tối nay sẽ về, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Nhìn Kiều Cảnh Thành đi rồi Thẩm Trì vẫn ngây ngốc đứng im tại chỗ, đã nói là không hối hận những dựa theo tình trạng hiện tại thì anh chưa hề dự đoán được sẽ như thế này, nhưng… anh thực sự không hối hận, Kiều Cảnh Thành cứu anh hai lần, muốn gắn bó lâu dài phải phụ thuộc vào cả hai bên, anh sẽ không dễ hối hận như vậy.

Huống chi Kiều Cảnh Thành còn là một bạn đời mà có khả năng kiếp này anh không thể tìm được người thứ hai.

Tuyệt đối phải kiếm đủ để bù lại!


Trong nhà có hai phòng ngủ, một thư phòng, Thẩm Trì đi qua đi lại, hơi thích cái ban công lớn ở phòng khách này, đồ đạc của anh vẫn còn để ở phòng khách, chưa kịp hỏi hai người sẽ phân chia ở như thế nào, vì thế dứt khoát mở cửa kính sát đất đi ra ngoài ban công phơi nắng.

Từ trong phòng ra ban công trải một tấm thảm, đặt ghế dựa, khá thích hợp để ngồi đọc sách vào ngày nắng đẹp. Tính chất công việc khiến anh cả năm chẳng nghỉ ngơi được mấy ngày, có một ngày như hôm nay là rất khó.

Lúc Kiều Cảnh Thành đưa mẹ Thẩm tới người nằm bên ngoài ban công đã ngủ mất rồi, Kỷ Nhu mở miệng định gọi dậy thì bị Kiều Cảnh Thành ngăn lại: “Bác gái, công việc của Thẩm Trì rất vất vả, hiếm hoi lắm mới được một ngày nghỉ ngơi, bác cứ kệ cậu ấy ngủ đi, đồ đạc cháu dọn là được rồi.”

Kỷ Nhu nhìn Kiều Cảnh Thành dọn đồ của Thẩm Trì vào thư phòng mà trong lòng vui mừng khôn xiết, con trai nàng từ nhỏ đến lớn đã bị nàng nuông chiều sắp phế rồi, tuy không có tất xấu gì, cũng không khiến người khác bận lòng nhưng thường ngày luôn vô tâm vô phế, ít suy xét đến người khác, thói quen sinh hoạt cũng tùy tiện, vứt đồ bừa bãi.

Tìm được một người như vậy cũng coi như là tam sinh hữu hạnh*.

(*Tam sinh hữu hạnh: trải qua ba đời ba kiếp gặp được hạnh phúc, may mắn)

Hoàng hôn buông xuống, Kiều Cảnh Thành đã sắp xếp xong đồ của Thẩm Trì vào thư phòng, phòng ngủ chính cũng được Kỷ Nhu bài trí đồ đạc của hai người đâu ra đấy.

Thẩm Trì ngủ no căng, lúc tỉnh lại đầu tóc bù xù dựng hết lên, nhìn mặt trời đã lặn, Kiều Cảnh Thành vừa tắm xong, đã thay quần áo.

Thẩm Trì sửng sốt, sau đó mất tự nhiên bưng kín mặt mình, “Đã về rồi à…”

Kiều Cảnh Thành bị động tác của anh chọc cười, bước vài bước đến sửa lại đầu tóc giúp Thẩm Trì, “Ừ, hơn 5 giờ rồi, có đói bụng không?”

“Tóc loạn lắm sao?” Thẩm Trì hơi ngại ngùng, người này như có như không tới gần trêu chọc khiến anh bình tĩnh không nổi, “Hơi đói, tối này chúng ta ăn như thế nào?”

Người đàn ông buông tay, định nói gì thì Kỷ Nhu đi từ WC ra, “Con còn không biết xấu hổ mà hỏi, bảo con học nấu cơm con nhất định không học, đói bụng chỉ biết há mồm hỏi người khác ăn thế nào? Đều là người trưởng thành rồi mà không biết ngại à?”

Khóe miệng Thẩm Trì giật giật, lại che mặt, nhịn không được nghiến răng lên án với nam nhân đứng cạnh mình, “Mẹ tôi tới sao anh không nói cho tôi biết?”

“Chưa kịp nói, một giờ trước bác đã sang rồi, em vẫn đang ngủ.” Kiều Cảnh Thành nói, “Bác gái, bác đừng mắng cậu ấy, cơm tối để cháu làm.”

Thẩm Trì: “Anh biết nấu cơm??”

Kỷ Nhu cũng kinh ngạc: “Cảnh Thành biết nấu cơm?”


Kiều Cảnh Thành cười, giải thích với hai người: “Cháu thường sống một mình, nấu miễn cưỡng có thể ăn thôi.”

“Vậy cũng mạnh hơn Thẩm Trì rồi.” Kỷ Nhu lại công kích con trai nhà mình, “Nhưng mà hôm nay cứ để bác làm, cháu với Thẩm Trì ra ngoài đi chơi đi, chờ vết thương trên tay nó khỏi hẳn thì sắp xếp ra ngoài đi tuần trăng mật một chuyến, dù gì cũng là tân hôn.”

Thẩm Trì và Kiều Cảnh Thành liếc nhìn nhau, song song giữ im lặng.

Thẩm Trì hậu tri hậu giác nghĩ, hai người chân chính quen nhau tới hôm nay mới là ngày thứ ba, ngày thứ ba đã bắt đầu sống chung, đây đúng là chuyện lúc trước anh không dám nghĩ đến.

Mẹ Thẩm vào bếp nấu cơm, Thẩm Trì đứng ngồi không yên trên ghế sofa ở phòng khách, ngoại trừ lúc nói chuyện với nhau trên máy bay thì hai người hình như chưa thắng thắn nghiêm túc nói chuyện với nhau thêm lần nào.

“Hôm nay là thứ bảy, công ty vẫn còn bận sao?” Thẩm Trì hỏi hắn.

“Mời vừa tiếp quản, rất nhiều việc vặt vãnh.” Kiều Cảnh Thành mở máy tính, vừa xử lý công việc vừa trả lời, “Xin lỗi, không có cách nào chăm sóc cậu chu đáo.”

Thẩm Trì hoảng hốt, vội vàng xua tay, “Không cần không cần, tôi không cần ai chăm sóc, cánh tay này của tôi cũng không sao cả, qua hôm nay ngày mai có thể đi làm rồi, không cần nghỉ ở nhà nữa.”

Ánh mắt của Kiều Cảnh Thành rời khỏi máy tính nhìn lướt qua anh, sau đó lại tiếp tục làm việc.

“Bác gái đang nhìn chúng ta.”

Thẩm Trì xoay đầu lại nhìn mẹ mình, cảm thấy thật cạn lời, anh im lặng không nói gì nữa.

Qua một hồi, Kiều Cảnh Thành nhìn anh đang nhàm chán mới đưa ra kiến nghị: “Sách của cậu đã được xếp vào thư phòng hết rồi, muốn cùng nhau đi qua xem không?”

Thẩm Trì lại liếc một cái về phía mẹ nhà mình, “Được, chúng ta đi.”

Kiều Cảnh Thành bỏ máy tính sang một bên, thư phòng nằm ở cuối dãy, qua phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, Thẩm Trì đi theo, vừa vào thì trở tay khóa cửa lại.

“Sao vậy?”


Thẩm Trì ngượng ngùng gãi đầu, “Sợ mẹ tôi tới đây…”

“Bác gái đâu có đáng sợ như vậy…” Kiều Cảnh Thành buồn cười nhìn bộ dạng của anh.

Thẩm Trì bĩu môi, “Sau này anh sẽ biết, bà ấy là một người nhan khống siêu cấp, tạm thời chưa làm khó anh đâu.”

Kiều Cảnh Thành tùy ý dựa vào cạnh cửa, “Xem ra cậu thật sự rất tự tin về tôi.”

Kiểu trang trí trong phòng khiến Thẩm Trì rất thích, hoàn toàn khác bên ngoài, trong ngày là một phong cách cổ xưa nhẹ nhàng.

Thẩm Trì tự nhận khiếu thẩm mĩ của mình không cao, không dám tùy tiện nhận xét gì, sờ sờ mấy chiếc ghế dựa bằng gỗ, nói: “Phong cách của nơi này khác bên ngoài quá.”

“Không kịp thay đổi kiểu trang trí, cậu có ý tưởng gì mới không?”

Thẩm Trì xua tay, “Nhà của anh, đương nhiên là cứ theo phong cách yêu thích của anh.”

“Bây giờ cũng là nhà của cậu.” Kiều Cảnh Thành nhắc nhở.

Thẩm Trì sững người, không đoán ra thâm ý của câu nói này, cũng không dám vọng tưởng, quay qua quay lại nhìn xung quanh, không dám nhìn người kia.

“Thực ra… tôi cảm thấy kiểu trang trí này rất không tồi.”

Kiều Cảnh Thành bước hai bước tới bàn làm việc sau giá sách, chỉ cho anh, “Bên này là sách của cậu, bên cạnh là vài quyển sách tiểu thuyết để giải trí, cậu cứ tùy tiện đọc.”

Thẩm Trì gật gật đầu, ngước mặt hỏi hắn: “Vậy anh thì sao?”

Nam nhân cười: “Tôi không thích đọc sách.”

Thẩm Trì: “?????”

“Cho nên mới đi bộ đội.” Kiều Cảnh Thành nói, “Không phải ai cũng có thể ngồi im một chỗ.”

Thẩm Trì tỏ vẻ đã hiểu, “Thực ra tôi cũng không quá thích đọc sách, nhưng… ngoại trừ việc đọc sách và học hành thì tôi không biết phải làm gì khác.”

Kiều Cảnh Thành nhướng mày, “Không có sở thích riêng?”

“Đương nhiên là có.” Thẩm Trì đặt mông ngồi xuống chiếc ghế gỗ màu đỏ, “Chơi game có tính không?”


Nam nhân tựa vào cạnh bàn, gật đầu: “Tính.”

“Vậy còn anh? Thường ngày anh thích làm gì?” Thẩm Trì tò mò.

Kiều Cảnh Thành học theo bộ dáng của Thẩm Trì, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Đánh nhau tính không?”

Thẩm Trì cười: “Anh thường xuyên đánh nhau?”

“Xem là vậy, tuổi trẻ không hiểu chuyện, thích làm một anh hùng trừ gian diệt ác.” Kiều Cảnh Thành ngồi xuống phía đối diện, “Sau đó đi bộ đội, được rèn luyện tân binh, phát triển lên, một đường đi đến như bây giờ.”

Thẩm Trì nhớ lại phong thái của hắn lúc ở trên máy bay, cảm thấy thật thần kỳ, “Tốt lắm. Không biết đánh nhau thì sáng sớm ngày hôm đó có khả năng tôi không về nhà được rồi.”

Kiều Cảnh Thành nhớ lại việc đó, nhíu mày nhìn chằm chằm Thẩm Trì, “Không ai nói với cậu là cậu hành động rất cảm tính sao?”

Thẩm Trì thật thà gật đầu, “Có.”

“Có lẽ là bị ăn khá nhiều thiệt thòi.” Kiều Cảnh Thành nói chắc nịch.

Thẩm Trì bĩu môi, “Sao mới có hai ngày anh đã biến thành bộ dạng của trưởng bối rồi? Rõ ràng lúc mới gặp không như vậy.”

Kiều Cảnh Thành nhún vai, “Chẳng lẽ không đúng? Về sau còn phải sống chung với cậu…”

“Ý của anh là tôi là một đứa trẻ con sao?” Thẩm Trì bất mãn.

“Cậu không phải trẻ con.” Kiều Cảnh Thành phủ nhận.

Thẩm Trì nhướng mày, chờ câu sau của hắn.

“Cậu là bạn đời hợp pháp của tôi.”

Thẩm Trì: “…..”

Nội tâm người nào đó khóc ròng, làm sao bây giờ, bỗng dưng thấy nhớ mẹ quá…

*** Hết chương 6


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.