Bạn đang đọc Muốn Học Tỷ – Chương 8: Trốn Tôi?
Chẳng mấy chốc đã năm ngày trôi qua, lại sắp đến cuối tuần.
Đại học A vẫn chìm đắm trong không khí tràn ngập nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Đầu tuần sau sinh viên năm nhất đại học A sẽ bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự kéo dài hai tuần.
Mặt trời mọc gần đỉnh đầu, từng hàng dài các gương mặt mới xếp hàng nhận đồng phục huấn luyện.
Như Song khoác tay Bạch Tinh đi chầm chậm tới nhà ăn.
Nhìn những gương mặt nhăn nhó, mệt mỏi vì xếp hàng quá lâu cô lại thầm cảm thán.
Năm ngoái cô cũng như vậy xếp hàng cả tiếng đồng hồ chờ nhận đồ, chờ đến mơ hồ.
May mà là mùa thu nhiệt độ không cao lắm đổi lại là mùa hè chắc chắn bị hun đến hư não.
Đại học A danh tiếng khắp nước chỉ tiếc ở khâu này có chút chậm chạp.
Như Song đang âm thầm cảm thông thì ánh mắt dừng lại ở vị trí giữa hàng ngoài cùng.
Cô dừng bước ánh mắt lóe sáng, tay trái kéo Bạch Tinh lại, tay phải giơ cao ngón tay chỉ về một hướng.
“Tiểu Tinh Tinh cậu nhìn kìa, là nam thần mới của trường chúng ta”
Bạch Tinh đang đi đột nhiên bị kéo dừng ngơ ngác nhìn theo hướng ngón tay của Như Song.
Học đệ!
Bạch Tinh có chút giật mình, năm ngày trôi qua tính từ buổi tối hôm đó mỗi lần cô nhìn thấy cậu đều bỏ chạy.
Cô thật sự không biết phải đối mặt như thế nào với vị học đệ này.
Lần đó quá hoảng nên mới đồng ý điều kiện của cậu, đợi cô bình tĩnh lại thì chỉ muốn tát bản thân mình vài cái.
Làm sao có thể đồng ý chuyện như vậy được chứ?
Như Song không để ý thái độ của Bạch Tinh có chút ki lạ chỉ luôn miệng lải nhải.
“Cậu ấy là học đệ năm nhất của khoa chúng ta, tên Cửu Kỳ. Cậu ta vừa vào trường thì bảng xếp hạng nam thần đại học A liền bị công phá, học đệ một thân soái khí đạp đổ người cũ thống trị ngôi vương, chính thức đăng làm đệ nhất nam thần đại học A”
Bạch Tinh nghe kể cũng có chút tán thành, cậu đúng là có nhan sắc. Nhưng nhìn người không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Cả người cậu đều mang hơi thở cao lãnh, cấm dục nhưng lại muốn làm chuyện đó với cô.
Đột nhiên Bạch Tinh lại nhớ đến những lời dâm dục cậu từng nói, khuôn mặt thoáng chốc đỏ lên.
Như Song đang không ngừng thao thao bất tuyệt thì bỗng nhiên im bặt.
Bạch Tinh khó hiểu nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ thấy Cửu Kỳ đang nhìn thẳng về hướng họ.
Ánh mắt của cậu vẫn vậy, âm trầm như một hồ nước mùa thu, cậu như có như không nhìn, không hiểu sao Bạch Tinh lại có chút chột dạ, cô nhanh chóng cụp mắt lôi người đang đứng bên cạnh đi nhanh về phía nhà ăn cách đó không xa.
Cửu Kỳ xếp hàng dưới nắng có chút mất kiên nhẫn, đang nghe bạn cùng phòng tám chuyện thì vô tình đánh mắt liền nhìn thấy Bạch Tinh.
Cậu vừa nhìn cô, cô liền bỏ chạy. Đã năm ngày rồi chỉ cần nhìn thấy bóng dáng cậu cô liền lũi đi như thỏ.
Cô còn dám chạy?
Phải phạt!
Một tia nham hiểm lóe lên trong đầu rồi liền biến mất.
Bạch Tinh nội tâm thấp thỏm ăn qua loa bữa cơm trưa cùng Như Song, rồi về ký túc ngủ một giấc.
Buổi chiều cô không có tiết nên nằm trên giường viết bài tập chuyên ngành.
Chẳng bao lâu đã hết một buổi chiều, bên ngoài cũng đã tối, Bạch Tinh ăn nhanh cái bánh mì có sẵn trong phòng dự định coi một bộ phim rồi đi ngủ sớm, thì nhận được điện thoại của Như Song.
Ăn trưa xong cô ấy nói là có việc liền chạy biến, bây giờ điện đến nhờ Bạch Tinh xuống trước cổng ký túc xá đưa quần áo cho cô ấy nói là đêm nay ngủ ở ngoài.
Bạch Tinh không nghĩ nhiều liền đồng ý, coi như là cơ hội để cô vận động.
Cô nhanh chóng sắp xếp mấy bộ quần áo đơn giản, khoác áo len dài ngoài váy ngủ, đem đồ xuống cho Như Song rồi tự mình tản bộ về ký túc xá.
Khuôn viên trường buổi tối ít người, không khí lại trong lành Bạch Tinh vươn vai, hai mắt nhắm lại hít sâu một hơi, cả người thả lỏng.
Đột nhiên thân thể bị ôm lấy miệng bị người ta chiếm đoạt.
Bạch Tinh hoảng loạn mở to mắt, nương theo ánh đèn đường nhận ra Cửu Kỳ.
Cậu sao lại ở đây?
Không cho cô cơ hội suy nghĩ, Cửu Kỳ dần chiếm đoạt hết hơi thở của cô.
Lưỡi cậu hung hăng bá đạo quấn lấy lưỡi cô hút hết tất thẩy ngon ngọt.
Cậu mạnh mẽ thăm dò bên trong miệng, đầu lưỡi quét khắp miệng Bạch Tinh.
Ý thức cô nhanh chóng tan rã há miệng đón nhận sự xâm chiếm của cậu.
Cửu Kỳ càng hôn càng cảm thấy không đủ bàn tay nhanh nhẹn chui vào váy ngủ bóp lấy đôi gò bồng đào.
Nơi riêng tư đột nhiên bị một bàn tay lớn giữ lấy, Bạch Tinh giật mình, ý thức liền quay lại.
Gắng sức tách môi mình khỏi cậu, thở hổn hển, giọng nói mang theo chút nức nỡ cầu xin Cửu Kỳ.
“Đừng… đừng ở đây mà”
Con đường cô dùng để quay về kỳ túc xá này mặc dù ít người đi lại nhưng không phải không có lỡ như bị người ta nhìn thấy thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Cửu Kỳ nhìn ánh mắt ngập nước hoảng hốt của Bạch Tinh liền mềm lòng.
Cậu không nói gì, im lặng đem cô vào rừng cây nhỏ bên cạnh ký túc xá nữ.
Bạch Tinh mơ hồ bị dắt đi đến nơi mới nhận ra đây là đâu.
Cô thật sự không ngờ có ngày mình sẽ vào đây, nơi này là thánh địa của các cặp đôi yêu nhau, Như Song từng nhắc qua với cô rừng cây này được gọi là Khu dã chiến.
Bạch Tinh lúc này vẫn chưa hiểu cái tên này có ý nghĩa gì nhưng mà sau này cô liền nhanh hiểu được, hiểu càng rõ ràng là đằng khác.
Cửu Kỳ kéo Bạch Tinh đi vào bên trong rừng cây rồi dùng cả cơ thể mình ép cơ thể cô lên thân cây.
Giọng nói cậu có chút kiềm nén, hỏi cô.
“Trốn tôi?”
🥀