Muốn Học Tỷ

Chương 1: Gặp Mặt


Bạn đang đọc Muốn Học Tỷ – Chương 1: Gặp Mặt

Thời tiết đã dần vào thu, từng cơn gió mang theo hơi lạnh thổi qua khiến cho người ta không tự giác co vai lại.

Bạch Tinh mặc áo bông dày đứng dưới lều của khoa tài  chính lúc này có chút hối hận.

Cô từ nhỏ sợ lạnh nên hôm nay trước khi ra cửa cố tình mặc thêm áo bông. Không nghĩ tới bây giờ ngược lại không lạnh còn có chút nóng.

Hôm nay là ngày đại học A chào đón tân sinh viên, người đi chật kín cả sân trường.

Mỗi người một vẻ, kéo theo vali đi đến lều của khoa mình tìm chỉ dẫn.

Bạch Tinh bị chủ nhiệm khoa lấy cái cớ muốn  giúp cô hòa đồng hơn mà bắt ép cô tham gia hướng dẫn tân sinh viên.

Cô sinh ra hướng nội, không thích cùng người lạ tiếp xúc đã là chuyện không thể thay đổi nhưng cô không thể không nghe lời chủ nhiệm khoa.

Trời đã dần về chiều, đoàn người cũng dần thưa thớt, Bạch Tinh lẵng lặng ngồi xuống cái ghế đặt ở góc lều.

Cô nhấc chân đá nhẹ hòn đá nhỏ trước mặt, tự mình chơi đến vui vẻ.

“Cho hỏi ký túc xá nam ở chổ nào?”

Tử Tuấn đang ngửa đầu uống nước thì nghe tiếng nói đột ngột truyền đến từ sau lưng xuýt nữa thì sặc nước, anh vuốt vuốt ngực lấy lại bình tĩnh.

Hù chết ông rồi đi đến cũng không nghe thấy tiếng động

Tử Tuấn u oán quay đầu, thì thấy một thiếu niên đang nhìn mình.

Người này không nghi ngờ gì nữa chính là giáo thảo tương lai.

Thiếu niên mặc một cái áo hoodie đen yên lặng đứng đó, nhan sắc của cậu đúng là loại khiến người khác mê muội.

Đôi mắt đào hoa này, cái mũi cao này, đôi môi mỏng này, còn nước da này nữa làm sao có thể trắng thành như vậy.

Tử Tuấn trong lòng âm thầm cầu nguyện cho những linh hồn háo sắc các chị em sinh viên trong trường.


Có lẽ sắp phải trải qua một trận gió tanh mưa máu rồi.

Sau khi cầu nguyện Tử Tuấn mới nhớ ra nhiệm vụ hôm nay của mình.

“À xin chào, học đệ muốn tìm ký túc xá sao?”

Tử Tuấn nở một nụ cười không thể thân thiện hơn với người trước mặt.

Ngàn lần vạn lần không thể đắc tội với giáo thảo tương lai được, không thì sau này khó sống.

Anh âm thầm than trời, hôm này mình mà phụ trách chỉ dẫn người này e rằng sau này sẽ giống như con lợn tiết kiệm trong phòng.

Ngày ngày bị moi tin, vậy thì không được, không được.

Người đời nói đáng sợ nhất là ham muốn được sống của con người quả không sai, đột nhiên trong đầu Tử Tuấn có một tia sét xoẹt ngang.

Anh đưa mắt nhìn cô gái đang ngồi trong góc lều.

Có cách rồi!

“Vậy được, anh tìm một người hướng dẫn cho cậu. Bạch Tinh…. Bạch Tinh mau qua đây.”

Tử Tuân cao giọng hét gọi Bạch Tinh.

Đột nhiên bị  lớn tiếng kêu, Bạch Tinh giật mình, ngơ ngác chạy bước nhỏ lại chỗ Tử Tuấn.

“Vị học đệ này giao cho cậu, hướng dẫn cậu ấy một chút.”

“Được”

Bạch Tinh trong trạng thái ngớ ngẫn cứ như vậy bị giao cho một học đệ.

Tử Tuấn nhìn bóng lưng hai người càng lúc càng xa vui vẻ thở phào.

Mình đúng là trong cái khó ló cái khôn, Bạch Tinh sống quá khép kín, bình thường không có nhiều bạn bè, sau này nếu có người tìm đến để moi tin về giáo thảo thì đây là một cơ hội để cô ấy kết bạn.

Nghe có vẻ đầy mưu mô nhưng không phải không có lí, tóm lại thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Tử Tuấn vui vẻ nhảy chân sáo vào lều.

“Đây là tòa nhà giảng dạy, đây là hội trường chút nữa tân sinh viên phải đến đây để tham gia lễ chào đón, đây là vườn cây…..”

Cửu Kỳ im lặng kéo vali theo sau lưng vị học tỷ trước mặt, nhìn cô ấy cứng nhắc giới thiệu.

Rõ ràng không thích cùng người lạ thân cận, sao phải tham gia hướng dẫn.

Nhưng mà nhìn cũng đáng yêu.

Ngoại hình Bạch Tinh mang lại cảm giác mềm mại nhỏ nhắn của con nít khiến người khác thấy liền muốn nựng.

Cửu Kỳ nhìn cái má hồng lên như trái đào có lẽ vì bị gió thổi lạnh của cô liền có ý muốn cắn một cái.

“Đến ký túc xá nam rồi.”

Cậu bị giọng nói trong trẻo của Bạch Tinh kéo ra khỏi ý muốn biến thái của mình.

“Được, cảm ơn học tỷ”

“Không cần cảm ơn, là việc nên làm.”


Bạch Tinh bây giờ mới dám nhìn thẳng học đệ này.

Cả đoạn đường cô đều cảm nhận được ánh mắt nóng rực như nham thạch của cậu nhìn mình.

Cô căng thẳng tới nổi tay toát mồ hồi mặt cô còn có chút nóng lên.

Nhưng cô không dám nói cậu đừng nhìn nữa, chỉ làm như không biết dù gì cũng không quen. Bây giờ Bạch Tinh chỉ muốn mau chóng về ký túc xá nghỉ ngơi một chút.

“Vậy tôi đi trước đây nếu có thắc mắc gì cậu có thể tìm người lúc nãy.”

“Không thể tìm chị sao?”

“Cũng… cũng có thể.”

Bạch Tinh lắp bắp trả lời.

Tìm…. tìm mình làm gì chứ.

“Tôi biết rồi, tôi còn một vấn đề tò mò, không biết học tỷ có thể giúp tôi không?”

“Vấn đề gì?”

Cửu Kỳ nhìn đôi mắt sạch sẽ như trẻ nhỏ của người trước mặt, âm thầm mắng mình cầm thú.

Nhưng quả thật cậu không thể nhịn nổi.

“Chuyện này không thể nói lớn được, chị lại gần đây.”

“Hả”

Bạch Tinh bị cách nói bí ẩn của cậu hấp dẫn vô thức tiến tới, ghé lỗ tai vào gần cậu muốn nghe.

Chuyện gì mà bí ẩn như vậy, cô rất hiếu kỳ.

Cửu Kỳ thấy khuôn mặt cô gái tiến gần âm thầm cong khóe môi.

Đúng là bị lừa rồi còn giúp người ta đếm tiền.

Cửu Kỳ cũng áp sát miệng vào lỗ tai Bạch Tinh như sắp nói gì đó nhưng đột nhiên cậu chuyển hướng cắn một ngụm lên má cô.

Bạch Tinh trợn tròn mắt, thân thể liền cứng như khúc gỗ.


Cô cảm nhận được môi của Cửu Kỳ mềm mềm trên má còn có hàm răng cậu đang cắn má cô.

Ngay tức khắc một cổ nhiệt từ chổ bị cậu ngậm trong miệng lan ra nhuộm khuôn mặt cùng hai lỗ tai của Bạch Kỳ biến đỏ như máu.

“Quả nhiên ngọt giống trái đào”

Giọng nói Cửu Kỳ trầm khàn thì thầm vào tai cô còn có tiếng cười nhẹ.

Bạch Tinh một trận run rẩy, không tin nổi nhìn Cửu Kỳ.

“Cậu…. cậu…..cậu”

Bạch Tinh chỉ tay vào mặt cậu nữa ngày không nói nổi thành câu.

“Học tỷ ghi nhớ, tôi tên Cửu Kỳ”

Tôi mới không nhớ, đồ lưu manh.

Bạch Tinh cảm thấy nếu cô còn đứng đây một chút nào nữa không bị cậu đùa bỡn đến chết thì bản thân cũng xấu hổ đến chết.

Cô không nói hai lời liền quay đầu chạy trối chết.

Cửu Kỳ nhìn bóng lưng cô cười khẽ.

Đúng là nhặt được bảo bối rồi.

🥀


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.