Bạn đang đọc Muôn Hoa Trên Gấm – Chương 8: Hóa Ra Là Một Trạch Nam
Minh Cẩm rõ ràng cảm giác gân xanh trên trán giật giật, khó khăn lắm mới gặp được đồng hương, hóa ra là một trạch nam, tuy cùng là người tha hương nhưng khổ nỗi tính tình xung đột! Cảm giác hưng phấn “máu gà lên não” tức khắc tan đi hơn phân nửa, Minh Cẩm cảnh giác nhìn thiếu niên âm thầm siết chặt nắm tay, nếu hắn dám ra vẻ quái thúc thúc xông lại đây, nàng nhất định đấm hắn gãy răng.
Thiếu niên cũng chựng lại, đề phòng nhìn hai chị em: “Này, hai người bao nhiêu tuổi? Anh dám đánh cược, khẳng định chưa đủ tuổi thành niên…”
Thật quá đáng! Hắn cảm thấy hỏa khí dâng lên, bắt đầu nhìn quanh tìm điện thoại, lúc này mới phát hiện gian nhà trông rất cổ kính, màn giường, chậu nước, bàn ghế, gạch xanh…!thậm chí trên trần nhà không có đèn điện! Chỉ thấy một thứ giống ngọn đèn dầu được lau sạch bóng đặt lên bàn, nhìn như đồ trang trí.
“Shit!” Sau khi tìm kiếm đến váng đầu hoa mắt, rốt cuộc hắn ôm đầu yếu ớt rên rỉ: “Các người có cần chuyên nghiệp như vậy hay không…”
Minh Cẩm nhẹ nhàng thở ra, đang muốn nói chuyện thì Minh Lan bên cạnh tức giận mặt đỏ lên.
Cái gã này, sao có thể hỏi như vậy? Đại tỷ hay giảng giải những câu chuyện xưa, chỉ có sắc lang mới dò hỏi tuổi cô nương nhà người ta, Minh Lan hung hăng lườm xẻo hắn một cái, “Đồ háo sắc!”
Minh Cẩm bên cạnh nhịn cười đến mức suýt thổ huyết, chịu đựng nội thương đứng sang một bên xem hai người đấu mắt.
Minh Lan hiển nhiên vào vai diễn, bày ra vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của bà cụ Phó, tận lực làm mình trông giống bà nội — — Không cho phép hó hé.
Con bé trễ khóe môi xuống, nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén trừng hắn, như vậy hẳn là giống rồi?!
“Sorry.” Thiếu niên thấy cô gái nhỏ bày ra vẻ mặt quái dị, giơ tay đầu hàng.
Minh Lan nhìn đôi tay hắn đưa lên quá vai, lòng bàn tay mở ra hướng về phía trước, giơ lên tầm ngang tai mới dừng lại, phối hợp với gương mặt sưng như đầu heo, bỗng nhiên nhớ tới bức tranh gấu mù Minh Cẩm vẽ cho mình, vội cố kiềm nén không vểnh lên khóe môi.
Động tác kỳ quái, con người kỳ quái, Minh Lan cảm thấy mình có chút ứng phó không nổi, quay sang nhìn Minh Cẩm.
Thiếu niên mặt mày khóc tang, nghiến răng thì thầm, “Rõ ràng tao nói thích kiểu Chị gái mưa cơ mà, mấy thằng khốn nạn!”
Minh Cẩm vốn định mở miệng, lại bị một câu của hắn làm sặc nước miếng ho khù khụ, vội vịn tường khom lưng.
Cứ phải cười thầm kiểu này thật là muốn mệnh, nhưng nàng không thể nói rõ ra, đành phải ho đến mức trời đất u ám.
Cũng đâu thể nói, này, người anh em à, anh vừa xuyên không, còn tôi đã xuyên đến nơi này mười lăm năm, coi như tiền bối của anh; về sau có chuyện gì cứ việc tìm tôi, chúng ta cùng là người xuyên qua hẳn nên giúp đỡ nhau nhiều hơn, blabla…!Nói như vậy nàng sẽ quê chết, phỏng chừng gã trạch nam kia dám nhào tới ăn thua đủ lắm đấy chứ!
Minh Lan nhìn Minh Cẩm ho đến nỗi mặt đỏ bừng, trong mắt còn vương dấu lệ, tức giận trừng mắt lườm thiếu niên kia một cái.
“Không không,” Hắn cho rằng hai cô gái nhỏ bị sợ, vội lắc đầu, nặn ra nụ cười tự cho rằng rất hòa ái: “Em nhỏ à, anh đây đâu phải không hài lòng với các em, anh chỉ…” Khổ quá, hắn không biết nên nói ra vấn đề này với thiếu nữ chưa đến tuổi thành niên thế nào? Hai cô em kia thật sự hiểu được không?
Thiếu niên lại dùng sức gãi đầu khiến mái tóc rối bù như tổ quạ.
Đến tột cùng là thằng bạn nào giở trò quỷ đây? Quả thực quá hiểu biết hắn chán ghét cái gì nên trao cái đó? Chờ khi hắn bị chuốc say tỉnh lại nhận được quà Christmas Surprise?
Theo Minh Lan thấy, tên kia đã bắt đầu nói hươu nói vượn nên hơi sợ, lui ra phía sau một bước đứng sát vào Minh Cẩm vẫn đang chống tay vào tường lấy hơi, thì thầm: “Tỷ tỷ, chúng ta nên tìm mẹ lại đây đi.”
Minh Cẩm nhìn vẻ mặt vô cùng thận trọng của em gái, cảm thấy chân mới đứng vững lại bắt đầu mềm nhũn, chậm rãi đưa ý kiến: “Chắc là vừa tỉnh ngủ, ngồi một lát là ổn thôi chứ gì?”
Minh Lan nửa tin nửa ngờ lại liếc thiếu niên một cái, chột dạ hỏi: “Tỷ nói xem, có phải lúc nãy chúng ta…”
“Suỵt.” Minh Cẩm đặt ngón trỏ trên môi, mở to hai mắt bày ra vẻ vô tội, “Chính hắn tự ngã mà, chúng ta đỡ hắn lên giường thôi, có gì sai?”
Đúng thật là “Thượng bất chính hạ tắc loạn”, có tỷ tỷ vô lương lót đường, thiếu nữ thuần lương tức khắc bị nhiễm đen nửa đầu, lưng cũng ưỡn thẳng hơn, Minh Lan gật gù tán thành, “Đúng thế.”
Thiếu niên bên cạnh sớm gấp chờ không nổi, cố chen vào hỏi một câu: “Em nhỏ à, chỉ cho anh điện thoại ở nơi nào đi?”
“Làm như mình lớn lắm!” Minh Lan hừ một tiếng, không hề hài lòng với kiểu xưng hô này, thuận miệng đáp, “Điện thoại? Nhà ta không có người này.” Nói xong còn quay đầu nhìn về phía Minh Cẩm chứng thực.
Nội tâm Minh Cẩm tiếp tục run rẩy nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thiếu niên đờ mặt, cúi đầu nhìn cánh tay mình, rên rỉ nhảy dựng lên rồi cứ để chân trần chạy ra cửa, chỉ số chật vật tăng vọt tiếp cận giá trị cực hạn, thật giống như có mấy chục con chó hoang đuổi theo.
Minh Cẩm có chút thương hại nhìn theo bóng dáng hắn.
Chuyện mượn xác hoàn hồn thật sự không phải dọa người một cách tầm thường, ai có trái tim không đủ kiên cường chưa chắc có thể chịu đựng nổi giây phút đầu tiên, có lẽ phải qua một đoạn thời gian thiếu niên kia không dám soi gương.
Minh Lan hốt hoảng, túm chặt ống tay áo Minh Cẩm, “Tỷ, không phải hắn bị ma nhập đấy chứ?”
“Ta cũng không biết.” Minh Cẩm thu hồi ánh mắt, chán nản nói với Minh Lan: “Chúng ta đi báo cho mẹ, xem mẹ bảo phải làm sao bây giờ?”
Khi Tề thị dẫn theo hai cô con gái lại đây, thấy ngay thiếu niên ngồi xổm trong sân với ánh mắt dại ra và vẻ mặt đờ đẫn, vẫn không nhúc nhích.
Minh Lan sợ tới mức tránh sau lưng Minh Cẩm, Minh Cẩm vỗ về em gái trấn an.
Trái tim Tề thị cũng chùng xuống, vốn tưởng rằng cứu được một công tử đại gia, đến lúc đó cho dù không được ích lợi gì nhưng cũng không có gì sai, nhưng nếu là một đứa ngốc bị vứt bỏ thì thật phiền toái lớn.
“Này…” Tề thị bước đến gần, thanh âm hòa hoãn, dùng giọng điệu nhẹ nhàng Minh Cẩm chưa từng nghe qua hỏi: “Công tử tỉnh rồi?”
Thiếu niên giật bắn mình, quay đầu nhìn Tề thị, hồi lâu mới khàn khàn lên tiếng, “Xin hỏi đây là nơi nào thế ạ?”
Tề thị thấy hắn tuy ánh mắt hoảng loạn nhưng ứng đối coi bộ giống người bình thường, nhẹ nhàng thở phào, cười ôn hòa: “Đây là nhà ta.
Xin hỏi tiểu công tử tên gọi là gì? Nhà ở nơi nào? Chúng ta sẽ mau chóng đưa tin về cho họ, để công tử sớm ngày về nhà.”
Thiếu niên càng há hốc mồm, hồi lâu mới khổ sở đáp, “Cháu không nhớ rõ.”
Tề thị hiểu lầm, cho rằng hắn là thiếu gia nhà giàu chả biết đường đi nước bước, bèn cười trấn an: “Vậy cũng không sao, người nhà công tử sẽ tìm tới thôi.
Công tử tên gì?”
Thiếu niên ậm ừ nửa ngày rồi nhỏ giọng nói: “Ngài gọi cháu là Giang Du đi.”
Tề thị lục lọi trí nhớ trong chốc lát cũng không nghĩ ra gần vùng này có nhà giàu nào họ Giang, đành phải bỏ cuộc, cười kêu Giang Du vào phòng ăn cơm.
Minh Lan thấy thiếu niên nói chuyện bình thường chẳng có gì thú vị, nhìn chốc lát rồi chạy đi tìm Minh Thụy chơi.
Minh Cẩm do dự đứng ở cửa ngẫm nghĩ, rốt cuộc theo vào phòng ăn.
Tuy bà cụ Phó thích giữ thể diện nhưng lại không tiêu xài phung phí như ông cụ Phó, luôn tiết kiệm trong khoản thức ăn, ngày thường trong nhà sẽ không có thịt cá, lúc này nấu vội chỉ có cháo và dưa muối thanh đạm.
Giang Du ngồi ngay ngắn trước bàn, ăn có vẻ nhã nhặn, không biết là vì đồ ăn không khoái khẩu hay đang lo lắng.
Minh Cẩm vừa vào thì mẹ Xuân Hương đã vọt vào theo, hấp tấp báo cho Tề thị: “Trương thẩm lại đây đòi tiền công đấy ạ.”
“Mụ ta còn có mặt mũi đòi tiền!” Tề thị đập bàn, đứng lên.
“Bà ấy đang định đến phòng lão thái thái nói chuyện.” Mẹ Xuân Hương bĩu môi, “Lão thái thái da mặt mỏng, không chừng cho thật đấy.”
“Đừng hòng! Một xu cũng đừng nghĩ lấy đi!”
Tề thị giận dữ, hai bước phóng ra cửa, quay đầu tự tin mười phần bảo Minh Cẩm, “Lát nữa con dẫn hắn về phòng nghỉ ngơi.” Không đợi Minh Cẩm đáp ứng thì người đã biến mất trong vài bước..