Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 58: Nói Chuyện Phiếm


Bạn đang đọc Muôn Hoa Trên Gấm – Chương 58: Nói Chuyện Phiếm


Lý thị nói đúng, gã đàn ông này tuy đáng ghét nhưng làm cơm lại khiến người không muốn buông đũa, món cá kia ngon đến nỗi Minh Cẩm suýt nuốt luôn đầu lưỡi.
Chỉ là nhóc béo nhà hắn có tướng ăn quá tệ, không đầy một lát đã rơi vãi cơm tứ tung, miệng đầy dầu mỡ, nhai nuốt còn phát ra tiếng.

Minh Cẩm vốn định cúi đầu không nhìn nhưng lại không thể bịt tai, nhịn hồi lâu rốt cuộc vẫn phải buông đũa.
Đàn bà xác thực là động vật xử theo cảm tính, Lý thị thông minh như vậy mà chưa từng thấy tướng ăn của con trai quá khó coi, ngược lại vẫn luôn âu yếm nhìn hắn nhai nuốt, ánh mắt tràn đầy chiều chuộng và yêu thương.
Một bữa cơm cũng đủ Minh Cẩm biết được Lý thị có việc muốn nhờ, bằng không đâu cần cẩn thận đối đãi Minh Cẩm như thế.

Lý thị và chồng đều là hạ nhân của Triệu phủ, nhưng cô ta là người tâm cao, hiện giờ có con cái, không muốn cả đời con mình phải nhìn ánh mắt chủ nhân mà sống.

Theo lời Lý thị, tương lai ngay cả con trai cưới vợ mà cha mẹ ruột chưa chắc có quyền làm chủ, toàn bộ phải dựa vào sắc mặt và tâm tình của chủ nhân.

Lý thị đã sớm dự tính, nếu Minh Cẩm và Lục Trạm không ở Triệu phủ lâu dài, vậy khi hai người họ rời đi mang theo một đứa sai vặt chắc hẳn không thành vấn đề, đến lúc đó nhờ Chu quản sự giúp đỡ một chút là Tiểu Siêu có thể thoát thân khỏi Triệu gia.
Tuy có tay nghề nấu ăn ngon nhưng gã chồng Lý thị lại là kẻ lười, làm đầu bếp không bao lâu bèn ngại công việc quá mệt nhọc, đặc biệt đứng bếp vào mùa hè mồ hôi nhễ nhại, Hiện giờ gã chuyển sang kiểm tra thức ăn, một tháng không được nhiều tiền nhưng nhàn hạ, có thể thường xuyên đi uống rượu với bạn bè hoặc đi khoác lác nói chuyện phiếm.
Minh Cẩm nhìn thấy trong nhà có đủ mọi thứ, không riêng Lý thị mà y phục của gã kia và Tiểu Siêu đều là hàng tốt, đồ đạc trong phòng mới tinh như vừa thay hết một loạt, hiển nhiên cuộc sống gia đình khá sung túc.

Tuy nhiên công việc của Lý thị chỉ là cai quản phòng may thêu của nội viện, không thể trực tiếp tiếp xúc tiền bạc, nếu nói gã kia không biết tiền bạc này tới từ nơi nào thì Minh Cẩm chẳng thể tin nổi, trong lòng không khỏi càng thêm khinh thường.
Con người luôn kỳ quái như vậy, nếu gã đàn ông nổi trận lôi đình với người vợ có quan hệ ngoài giá thú, thậm chí đánh vợ, có lẽ Minh Cẩm chỉ cảm thấy gã quá mức bạo lực trong khi càng khinh thường chuyện Hồng hạnh xuất tường” của Lý thị; nhưng một khi nhìn gã làm như không biết những lợi ích mà Chu quản sự cung cấp, thậm chí còn ngầm đồng ý và hưởng thụ vật chất do vợ ngoại tình mang về, trong lòng Minh Cẩm đối với gã đàn ông này chỉ còn sự khinh thường, ngược lại cảm thấy hành động của Lý thị về tình cảm có thể tha thứ.
Đối với Chu quản sự, giữa Minh Cẩm và Lý thị bỗng có sự ăn ý, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, mỗi lần nhắc đến ông ta đều lướt qua, rốt cuộc cũng không ảnh hưởng đến sự giao tiếp của họ.
Lý thị vì muốn lấy lòng nên dĩ nhiên không có nửa lời giấu giếm, cuối cùng Minh Cẩm cảm thấy chính mình tìm đúng người tán dóc — Hứa tẩu tử chưa chắc biết được chuyện trong phủ tỉ mỉ như Lý thị, nói đúng ra thì đâu ai biết được nhiều hơn Lý thị là người hầu quanh năm ra vào Triệu phủ.
Minh Cẩm như nguyện nghe được tin tức về Quân Nghiên.
Nha hoàn Tiểu Bổng Đầu bên người Quân Nghiên thuộc phe đối lập với Chu quản sự, thảo nào Quân Nghiên chướng mắt Lý thị.

Nếu nàng ta tín nhiệm Tiểu Bổng Đầu như vậy, tự nhiên sẽ lắng nghe những gì nha hoàn kia nói ra.
Từ sau khi Quân Nghiên bị thương trở về, vốn dĩ Triệu lão gia và phu nhân đều cho rằng Quân Nghiên trúng tà, nhưng lại phát hiện nàng ta tựa hồ thông suốt.

Ví dụ như chỉ trong vòng mấy ngày, nàng ta không những đề nghị vài ý kiến kinh doanh tuyệt diệu cho cửa hàng son phấn của phu nhân, còn nhắc nhở lão gia một đại sự khó lường.

Lý thị không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng nghe Chu quản sự nói, từ sau lần kia mỗi khi lão gia có việc đều tìm cô nương thương lượng.
Triệu lão gia hỏi nàng ta muốn thưởng gì, Quân Nghiên chỉ nói muốn tham gia hội thi làm thơ, trong kinh thành thường có mấy cô nương nhà giàu tham gia hội thi này nên lão gia đáp ứng ngay.


Quân Nghiên làm một bài thơ giúp thiếu gia ở hội thi, cuối cùng trở nên nổi bật trong vòng tiểu thư khuê các ở kinh thành, sau đó được Giang thiếu gia chấm trúng, còn kết bạn với mấy tiểu thư nhà giàu lập ra thi xã cho nữ tử.
Chuyện của nội viện nói mãi không hết, bắt đầu từ sự biến đổi của Quân Nghiên đến vụ mẹ Quân Nghiên không được sủng, hai mẹ con sống rất thê thảm; sau đó nói đến chuyện thiếu gia học hành không giỏi, chẳng biết Quân Nghiên dùng biện pháp gì mà thu phục được thiếu gia khiến hắn ngoan ngoãn học tập; rồi bàn đến chuyện Giang thiếu gia thường xuyên lại đây có kể về Giang Du, nói rằng trước đây hắn là thiếu niên hơi ngu si, cả ngày giống người mất hồn không nói lời nào, thế mà lần này từ trong thôn trở về lại thay đổi hoàn toàn, không những phong độ thư thái mà còn hiểu biết kinh luân lõi đời.
Điều mà Minh Cẩm không ngờ tới là một tin đồn đang thịnh hành trong kinh thành.
Không biết từ đâu nổi lên lời đồn đãi, tương truyền Phật tổ hiển linh trong một ngôi chùa gần thôn Phó gia sinh sống.

Nữ quyến trong thành bắt đầu kết bè kết bạn đi đến ngôi chùa vốn đổ nát quạnh quẽ để thắp hương bái Phật, từ cầu bình an đến cầu phú quý, thậm chí có người còn cầu con nối dõi.

Người đến ngôi chùa đông đến nỗi muốn tìm chỗ nghỉ ngơi phải đặt trước, bằng không chỉ có thể nghỉ chân trong sân hoặc trong xe ngựa nhà mình.

Hương khói trong chùa bay nghi ngút, đứng từ xa cũng có thể thấy được.
Suốt quãng đường về nhà, Minh Cẩm nghĩ về giọng điệu và vẻ mặt của Lý thị khi nói về Quân Nghiên, cũng nghĩ về những gì đã xảy ra trong vài ngày qua, khi nàng về đến nhà thì trời đã tối.

Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad.
Hứa tẩu tử đang bế con ra ngoài hóng gió, thấy Minh Cẩm đi vào bèn hừ lạnh: “Đàn ông nhà mình đi làm về mà không được ăn bữa cơm nóng, chỉ lo đàn đúm.” Dứt lời hất mành vào nhà.

Minh Cẩm bị chửi xéo mặt đỏ rần, nàng xác thật vẫn chưa thích ứng với thân phận làm vợ, càng không nghĩ tới phải nấu cơm hầu hạ đức ông chồng, cứ để Lục Trạm về nhà chờ tới bây giờ.
Trong phòng thắp một ngọn đèn nhỏ, Lục Trạm ngồi trước bàn ăn màn thầu và cháo không biết lấy từ đâu, thấy nàng vào nhà hơi mỉm cười: “Đã về rồi.”
“Em đến chỗ Lý tỷ tỷ.” Minh Cẩm lập tức chột dạ, vội tiến đến véo góc áo ngượng ngùng xin lỗi, “Là em sai rồi, sẽ không có lần sau.”
“Đâu có sao.” Lục Trạm giơ tay ôm nàng đến ngồi bên người, “Khi chưa cưới vợ ta vẫn sống bình thường, chẳng lẽ cưới vợ xong ngay cả miếng cơm cũng không thể tự nhai?”
“Hôm nay là em không đúng,” Minh Cẩm thành thật nói, “Em đến chỗ Lý tỷ tỷ hỏi thăm tin tức, ai ngờ nói một hồi bèn thành dong dài.”
“Vậy sao?” Lục Trạm nhướng mày, rốt cuộc buông thức ăn trong tay, cười như không cười nhìn Minh Cẩm, “Hóa ra ta lo lắng vô ích.”
“Chuyện gì thế?” Minh Cẩm chớp chớp mắt.
“Ta cho rằng nàng thẹn nên tìm chỗ tránh đi.” Lục Trạm ghé sát vào tai Minh Cẩm nhẹ giọng nói.
Minh Cẩm tức khắc đỏ mặt, đẩy chàng ta một cái, bỗng nhiên “À” lên trợn mắt hỏi Lục Trạm: “Chàng rốt cuộc đã làm gì, tại sao lại là bằng hữu với cấp trên của Triệu lão gia?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.