Bạn đang đọc Muôn Hoa Trên Gấm – Chương 49: Kinh Thành
Minh Cẩm và Lục Trạm nói chuyện suốt quãng đường, ngay khi cửa thành suýt đóng mới vừa kịp vào kinh, ngẩng đầu đã thấy bầu trời đầy sao.
Quản sự Triệu phủ chờ sốt cả ruột, thấy hai người tiến đến mới nặn ra nụ cười tới đón Lục Trạm đưa đi.
Lục Trạm thu hồi bộ mặt tươi cười, không còn vẻ lười nhác giống lúc nãy, ngược lại hiện ra vài phần khí phách cường hãn, nói chuyện dứt khoát lưu loát hoàn toàn không giống giọng điệu khôi hài trêu chọc ngày thường.
Minh Cẩm nhìn theo người đàn ông với khí thế khiến người sợ hãi, nhất thời không thể rời mắt.
Một người phụ nữ đứng bên cạnh đi tới, chỉ huy mấy nha hoàn dỡ đồ trên xe xuống mang vào, cầm tay Minh Cẩm dắt nàng đi vòng qua cửa lớn của Triệu phủ, hướng về phía hẻm nhỏ bên hông.
“Mấy người đàn ông nói chuyện công việc,” Người phụ nữ cười tủm tỉm, “Ta dẫn muội đi đến chỗ ở trước, xem có thiếu thứ gì muốn bổ sung hay không.”
Trong màn đêm, Minh Cẩm chỉ thấy Lục Trạm gật gật đầu về hướng mình, bèn yên tâm đi theo người phụ nữ.
“Muội tử xưng hô thế nào?” Người phụ nữ thân thiết hỏi, “Ta thấy muội còn trẻ lắm, mặt dày kêu một tiếng muội tử được chứ?”
Nha hoàn đi bên cạnh nhắc nhở Minh Cẩm: “Đây là Lý tỷ tỷ của nội viện.”
“Lý tỷ tỷ,” Minh Cẩm vội cười, “Nhà mẹ đẻ ta họ Phó, nếu tỷ tỷ không chê, cứ kêu ta là Minh Cẩm.”
“Minh Cẩm, cái tên thật hay,” Lý thị khen, “Nghe như con gái của gia đình có học.”
Minh Cẩm cười cười, biết cô ta chỉ thuận miệng nói vậy chứ không phải biết gia thế của nàng.
Nàng vẫn chưa thăm dò rõ ràng trạng huống nơi này nên cố gắng ít mở miệng, chỉ gật đầu.
Lý thị nhìn ra Minh Cẩm không thích nói chuyện nên cũng không tìm đề tài.
May thay đường xá không xa, thực mau đã tới một tiểu viện.
“Ta nghe Chu quản sự nói, Lục đại nhân không phải người bình thường.” Lý thị đưa Minh Cẩm vào sân, “Nếu muội muội thấy chỗ nào không thích hợp, cứ việc báo cho ta một tiếng.”
“Ta cảm thấy nơi này khá tốt,” Minh Cẩm cười trấn an Lý thị.
Đây là một ngôi viện rất nhỏ, Lục Trạm và Minh Cẩm ở dãy nhà phía đông, phía tây còn có một hộ khác.
Trong nhà tương đối sạch sẽ, đồ đạc đầy đủ, chỉ là mặt ngoài trông hơi ố vàng, giống như nhiều năm không có ai ở.
Minh Cẩm chỉ huy mấy nha hoàn khiêng vài cái rương to đặt trong góc nhà.
Các nha hoàn buông đồ xuống bèn lục tục rời đi, chỉ còn Lý thị lưu lại giải thích vài chuyện.
Dưới ánh đèn, Minh Cẩm ngắm kỹ người trước mắt, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Lý thị thật sự là một mỹ nhân, nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, môi đỏ như son, làn da căng mượt, dáng người uyển chuyển, mắt to có thần, cử chỉ yểu điệu không có chút mệt mỏi nào.
“Tỷ tỷ thật đẹp.” Minh Cẩm khen tự đáy lòng.
Lý thị nghe khen lại không có vẻ thích thú, hờ hững xua tay: “Thôi đi, đã ba mươi rồi còn đẹp cái nỗi gì!”
“Tỷ không nói ta thật nhìn không ra, lúc nãy còn tưởng tỷ tỷ mới lấy chồng,” Minh Cẩm nói, nếu sau này mọi thứ đều dựa vào Lý thị phụ trách cung cấp, dĩ nhiên nên tạo quan hệ tốt.
“Mới lấy chồng.” Lý thị nặn ra một nụ cười như mếu.
Trong lòng Minh Cẩm nặng nề, coi bộ vợ chồng Lý thị không hòa thuận, vội từ trong rương lấy ra một hà bao đưa cho Lý thị: “Đa tạ tỷ tỷ, hôm nay lo cho chúng ta không ít.”
“Nếu ta nhận cái này của muội, vậy thành loại người gì?” Lý thị cuống quít từ chối, nhét hà bao trở lại tay Minh Cẩm.
“Hà bao này là do ta tự thêu, không đáng giá gì cả, chỉ là một phần tâm ý.” Minh Cẩm không chịu thu, đưa qua đẩy lại với Lý thị.
Lý thị thấy Minh Cẩm nhất quyết, rốt cuộc cười: “Muội muội không cần dè chừng như thế, ta chỉ là một nữ quản sự bình thường,” vừa nói vừa lấy thỏi bạc từ trong hà bao nhét vào tay Minh Cẩm, “Hà bao ta thấy đẹp lắm nên nhận lấy, còn cái này muội mới đến đây, cần mua thêm bao nhiêu đồ phải dùng tới, hãy giữ lại đi.”
Minh Cẩm thấy Lý thị nói thành khẩn, ánh mắt cũng không có ý khác, đẩy đưa thêm vài lần rồi lại cảm tạ Lý thị một hồi, nhận lấy thỏi bạc.
“Trời đã tối, Minh Cẩm muội muội đi đường mệt nhọc cả ngày cũng nên nghỉ ngơi.” Lý thị nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, lui ra khỏi phòng, “Ngày mai công việc trong phủ kết thúc, ta sẽ tới đây, hiện tại không còn gì phải lo.
Ngày mai muội tử đừng ra ngoài, chờ ta tới đưa muội đi gặp phu nhân.”
“Vậy làm phiền Lý tỷ tỷ.” Lúc này Minh Cẩm bắt đầu mệt mỏi, cố nặn ra nụ cười nhưng vẫn không tự nhiên được như Lý thị.
Hai người vừa ra cửa là thấy ngay một người đàn bà lưng hùm vai gấu đứng ở cửa phòng phía tây, hừ lạnh với hai người.
Minh Cẩm ngẩn ra, nghe Lý thị cười chào: “Hứa tẩu tử còn chưa ngủ à?”
“Ồn ào như vậy làm sao ngủ được?” Người đàn bà này có giọng rất to, nói một câu vang khắp toàn viện.
“Xin lỗi, chúng ta đi đường hơi bị trì hoãn nên tới chậm.” Minh Cẩm vội giải thích.
“Thôi, ta đi trước,” Lý thị hơi hé miệng như muốn nói thêm gì đó với Minh Cẩm, nhưng bởi vì người đàn bà bên cạnh nhìn chằm chằm nên thôi, cười gật đầu chào, nụ cười lần này còn khó coi hơn nụ cười giả tạo của Minh Cẩm, xoay người rời đi.
Minh Cẩm vội đưa cô ta ra cửa, lại cảm tạ một hồi mới quay về.
“Lục gia?” Người đàn bà còn chưa rời đi, ngược lại tiến về phía Minh Cẩm.
“Phải,” Minh Cẩm vội ra đón, đưa bà ta vào phòng, “Tỷ tỷ xưng hô thế nào?”
“Ông nhà ta là thị vệ Giang phủ, lần này ta theo đến đây.” Trên mặt bà ta không có biểu cảm, làm như không thấy nhiệt tình của Minh Cẩm, “Ngươi kêu ta một tiếng tẩu tử là được.”
“Tẩu tử.” Minh Cẩm vốn tưởng bà ta có gì không hài lòng với mình, nhưng nghe bà ta nói chuyện hình như không phải như vậy, đầy bụng hồ nghi lên tiếng.
“Ta tới sớm hơn ngươi mấy ngày,” Hứa tẩu tử không ngồi xuống, ngược lại cầm lấy cây chổi ở góc phòng vừa quét tước thay Minh Cẩm vừa nói, “Vì thế ta biết những chuyện xảy ra trong Triệu gia nhiều hơn ngươi, về sau ngươi đừng lui tới với loại hạ tiện kia.”
Minh Cẩm sửng sốt một chút, giả ngu kể: “Mới vừa rồi quản sự ra đón chúng ta có nói, về sau cần gì cứ tìm Lý tỷ tỷ.”
“Xì,” Hứa tẩu tử dường như rất coi thường, “Ngươi có việc cứ lại đây tìm ta, hai nhà chúng ta không phải hạ nhân của Triệu gia, đừng trộn lẫn với mấy loại chuyện chó má của bọn họ, lui tới với loại đàn bà này chỉ làm hỏng thanh danh.” Trong giọng nói mang theo ngạo mạn và khinh thường.
Minh Cẩm nghĩ đến vẻ đẹp của Lý thị, nghĩ lại quần áo cô ta mặc trên người, trong lòng hơi ngộ ra nhưng không dám hỏi kỹ, vội vàng trải giường gấp chăn, sợ Hứa tẩu tử động tác lưu loát giành làm hết chuyện nhà.
“Nghe chưa?” Hứa tẩu tử hiển nhiên thuộc phái cường ngạnh, muốn nghe câu trả lời của Minh Cẩm.
“Được.” Minh Cẩm miễn cưỡng đáp ứng, lại nói, “Tẩu tử đừng làm nữa, để đó cho ta là được rồi.”
“Không sao, làm nhanh cho xong, ngươi có thời gian nghỉ ngơi,” Hứa tẩu tử cười hắc hắc, “Trong chốc lát đàn ông trở về, không thể để nhà cửa bừa bãi lung tung vậy coi sao được.”
Minh Cẩm nghe xong, đôi tay càng thêm bận rộn, trong lòng càng thêm rầu rĩ, hiện giờ mình thật biến thành bà nội trợ chân chính, đã vậy còn một Hứa tẩu tử cần cù xét nét ở dãy phòng đối diện, sợ là muốn lười biếng cũng không được.
Khó khăn lắm mới giành giật từng giây với Hứa tẩu tử dọn dẹp xong căn phòng thật gọn gàng, nàng nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
“Đàn ông nhà ngươi đã trở lại,” Hứa tẩu tử nhàn nhạt nói, xoay người đi ra ngoài, “Ta về đây.”
“Để ta tiễn tẩu tử.” Minh Cẩm đã sớm mệt đến mức nằm bệt trên giường đất, vội vàng giãy giụa đứng dậy đưa bà ta ra cửa.
“Vừa nhấc chân là về tới nhà, cần gì ngươi đưa?” Hứa tẩu tử trừng mắt, “Đừng làm ba cái chuyện thừa.” Nói xong quay người vào nhà mình..