Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 44: Động Phòng Thất Bại


Bạn đang đọc Muôn Hoa Trên Gấm – Chương 44: Động Phòng Thất Bại


Minh Cẩm cảnh giác nhìn cửa rồi lại nghi ngờ quan sát Lục Trạm, ý tứ thực rõ ràng, LẠI xảy ra chuyện gì?
Lục Trạm gãi đầu lẩm bẩm: “Thật đúng là rất nhanh.”
“Vẫn còn chưa xong?” Minh Cẩm gần như kêu rên, rốt cuộc nàng đắc tội thần tiên nơi nào mà nhất định không để nàng yên ổn lấy chồng?!
“Không sao đâu, không có việc gì.” Lục Trạm trấn an vỗ vỗ má Minh Cẩm, bỗng cười tủm tỉm thò lại gần hôn trộm một cái.
Minh Cẩm quyết tâm không nghĩ lại xảy ra khúc khuỷu, chăm chú nhìn Lục Trạm, đôi mắt sáng lấp lánh.

Lúc này chàng ta còn chưa mặc đồ, cơ bắp lồ lộ nhưng không khiến người cảm thấy quá mức thô kệch, ngược lại trông nam tính vô cùng.
“Nếu nàng không quen thì ta mặc đồ vào ngay.” Lục Trạm như nhận ra ánh mắt Minh Cẩm, vươn tay vớt lên áo ngoài vứt bên cạnh.
“Không cần.” Minh Cẩm đỏ mặt lắc đầu, “Chàng cứ tùy ý.”
“Vậy cũng đúng.” Lục Trạm thuận tay vứt bay áo ngoài vừa nhặt lên, cười hớn hở, “Dù sao cũng phải tập quen.”
Minh Cẩm nhìn theo động tác chàng ta, thấy áo ngoài vững vàng đậu trên giá không rơi xuống, lúc này mới quay đầu lại hừ nhẹ.

Mời vào wattpad thăm nhà bà còm.
“Gì thế?” Giọng Lục lão nương mơ mơ màng màng, rõ ràng vừa bị đánh thức.

“Hai ngài cứ về phòng trước,” Một giọng nữ trẻ tuổi vang lên, “Con đi theo xem sao.”
“Ngươi trở về ngủ,” Lục lão cha không vui mắng, “Con nít con nôi mà chạy loạn làm gì?”
“Con không còn nhỏ.” Cô gái lầu bầu.
“Con trai à, Xuân Sinh xảy ra chuyện rồi.” Giọng Lục lão cha truyền đến, có vẻ kinh hoảng.
Minh Cẩm cứng người, bất an nhìn Lục Trạm.

Xuân Sinh rốt cuộc là kẻ nào, còn có Tiểu Văn, từ cuộc đối thoại tối hôm qua rõ ràng đều là người quen, chẳng lẽ chính là cô gái vừa rồi lên tiếng? Nàng đã sớm chất đầy một bụng nghi vấn nhưng vì hôn lễ mà nuốt xuống, ai ngờ Lục lão cha lại nhắc tới.

Cái thằng khốn nạn Xuân Sinh kia, đã chết rồi mà vẫn phải phá hoại đêm tân hôn của người ta, Minh Cẩm nghiến răng.
Lục Trạm bóp bóp vai Minh Cẩm trấn an, nhẫn nại gọi với ra bên ngoài: “Con biết rồi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói!”
Lục lão cha đứng ngoài lẩm bẩm một lát rồi rời đi.
Trong phòng hai người nhìn nhau cười, Lục Trạm đơn giản bế ngang Minh Cẩm đặt trên giường.
Trái tim Minh Cẩm đập rộn ràng, không biết là căng thẳng vì chuyện trước mắt hay căng thẳng vì ngoài phòng ồn ào huyên náo.

Nàng cảm thấy nếu mình nằm xuống thì có vẻ quá bị động bèn vươn tay nắm lấy cánh tay Lục Trạm, xúc cảm không được tốt, cơ bắp căng phồng không thể bám vào.
Hai người đang có cảm giác nóng người thì tiếng động bên ngoài dần dần lớn lên, sau đó là một giọng nam xa lạ cách ván cửa truyền đến: “Lục Trạm?”
Lục Trạm vừa nghe giọng kia, nản lòng ngã vào người Minh Cẩm.

Anh chàng dịch chuyển trọng tâm, không thật sự đè lên người nàng nhưng hơi thở toàn thân lại tức khắc tràn về hướng Minh Cẩm.

Mùi hương cơ thể của hai người quấn quýt, mềm và cứng, cương và nhu, chóp mũi chạm nhau, ngón tay đan xen, càng hiện ra vài phần triền miên.
“Có việc gì ngày mai hẵng nói.” Lục Trạm gân cổ la to, rõ ràng bắt đầu tức giận, “Không biết hôm nay là ngày gì à?!”
“Cái thằng khỉ này,” Người kia như có chút dở khóc dở cười, “Ngày thường đâu thấy ngươi mê sắc, mau mở cửa cho ta.”
“Cút!” Lục Trạm rống lên, một chân đá bay chiếc ghế cạnh mép giường, “Ông đây không cần ngươi lo lắng.”
“Ta và Lục lão bá cùng chung suy nghĩ.” Người tới hiển nhiên thực biết làm thế nào đối phó Lục Trạm, “Xuân Sinh khẳng định không sợ gây rắc rối.”
“Con trai à, để Hoài Uyên vào đi, hắn thực sự có chuyện cần nói.” Giọng Lục lão cha vang lên, tràn đầy nghi ngờ và hoảng sợ.

“Cha.” Lục Trạm kéo dài giọng, có vẻ bất đắc dĩ, cọ tới cọ lui đứng dậy, lấy áo ngoài cho Minh Cẩm mặc vào, túm chăn trùm nàng kín mít rồi mới ra mở cửa, gắt lên với người bên ngoài: “Có rắm mau thả.”
Sở Hoài Uyên thong thả đi vào, nhìn thấy Minh Cẩm còn mỉm cười gật đầu chào.
Đi theo phía sau hắn chính là Lục lão cha, so với Sở Hoài Uyên nhẹ nhàng tự tại, ông có vẻ do dự bất an, càng không dám nhìn về phía Minh Cẩm.
Lục Trạm thấp giọng khuyên Lục lão cha: “Cha nên về phòng, đêm khuya rồi còn chạy tới nơi này làm gì? Chờ một lát con sẽ đuổi hắn đi, ngày mai đến kính trà cho ngài.”
Lục lão cha đang do dự thì đã bị Lục Trạm đẩy ra khỏi cửa.
“Tẩu đừng sợ, chỉ là có chuyện không thể chậm trễ được.” Sở Hoài Uyên cười tủm tỉm nói với Minh Cẩm.
Minh Cẩm cảnh giác nhìn hắn, bộ dạng hận không thể lập tức cầm chổi quét hắn ra ngoài.
“Ngươi đừng quan tâm đến nương tử người khác.” Lục Trạm từ phía sau đập cho Sở Hoài Uyên một cái đau đến mức mắt hắn trợn trắng.
“Ngươi cho rằng ta nguyện ý à?” Sở Hoài Uyên cũng bực, “Hơn nửa đêm ta cũng muốn ngủ một giấc yên ổn.

Nương tử của ngươi trúng độc của Sở gia, thế mà ngươi còn dám cử hành hôn lễ!”
“Nàng đã nôn ra hết,” Lục Trạm sờ sờ chóp mũi, đi đến bên cạnh Minh Cẩm, “Còn ăn viên thuốc ngươi đưa.”
“Ngươi biết Xuân Sinh đã lấy đi thứ gì sao?” Sở Hoài Uyên thấy Lục Trạm tắt hỏa, tức khắc hếch mũi lên trời chống nạnh mắng to, “Thế mà chẳng thèm nói một tiếng cưới người ta vào cửa, còn muốn động phòng nữa chứ!”
Hai gã thô kệch nói chuyện không hề cố kỵ, Minh Cẩm xấu hổ vùi mặt vào chăn bông, trái tim không khỏi trầm xuống.

Người này vội vã chạy tới tuyệt đối không phải chuyện tốt, chẳng lẽ độc dược kia sẽ phát tác chậm?
“Vậy làm sao bây giờ, mau mau nhìn xem!” Lục Trạm nghe hắn nói đến mơ hồ, rốt cuộc cũng biến sắc, vội kéo tay Minh Cẩm ra khỏi chăn.
Sở Hoài Uyên ngồi xuống chuyên tâm bắt mạch, lại hỏi tình hình ngay lúc đó, hình dạng viên thuốc thế nào, ăn ra sao, nôn thế nào, thiếu điều hỏi rõ phân bài tiết trông ra sao, sau đó có chút ngượng ngùng thú nhận: “Vụ này, hình như ta cũng không chắc.”
Lục Trạm giơ chân đạp hắn xuống ghế: “Nói lời thật xem nào!”

“Thật đúng là chưa ai ăn kiểu vậy.” Sở Hoài Uyên giãy giụa đứng lên, sắc mặt mang vẻ nghiêm túc, “Ta khám không ra còn có vấn đề gì nữa.

Chỉ sợ lỡ như có chuyện gì không may, chi bằng trước tiên chờ quan sát thêm vài ngày?”
Lục Trạm gần như muốn lật bàn đánh người: “Ngươi vào phòng nửa ngày chỉ cho ra kết luận như vậy?”
“Chậc,” Sở Hoài Uyên tựa hồ cũng áy náy, “Ta thật không phải ý này.”
“Vậy ngươi có ý gì?” Lục Trạm trợn to đôi mắt sáng như đuốc.
“Ý của ta là,” Sở Hoài Uyên cười xấu xa, thấp giọng nói, “Chuyện động phòng của ngươi nên dời lại đến tháng sau thì tốt hơn.”
Lục Trạm túm chặt cổ áo Sở Hoài Uyên, thiếu chút nữa nhấc bổng hắn lên: “Đừng giở trò đùa kiểu này!”
Sở Hoài Uyên giãy giụa đứng thẳng lại, nghiêm mặt nói: “Thật không phải đùa, chuyện này nếu không quan trọng như vậy, ta sẽ không dám đến đây để chọc ngươi vào lúc này.”
Hai người lại thấp giọng nói thêm vài câu rồi Sở Hoài Uyên rời phòng, trước khi đi còn nhìn Minh Cẩm cười cười xin lỗi.
Minh Cẩm ở bên cạnh rốt cuộc nghe ró ràng, cắn môi nói không nên lời, vẻ mặt trông rất đáng thương.
Lục Trạm đi qua vỗ về lưng nàng, ôm nàng vào lòng: “Đừng lo lắng, ta sẽ ở bên cạnh nàng.”
“Ừ.” Minh Cẩm gật đầu, nàng chỉ có thể suy nghĩ theo chiều hướng tích cực, đây là khoảng thời gian cho nàng và Lục Trạm thích ứng với nhau, tốt hơn nhiều so với hai người xa lạ đột nhiên phải chung chăn gối..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.