Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 20: Đèn Dầu Gây Họa


Bạn đang đọc Muôn Hoa Trên Gấm – Chương 20: Đèn Dầu Gây Họa


Phải công nhận Giang Du thật sự có tài, dỗ dành được Minh Lan đanh đá khiến con bé an tĩnh cả ngày.
Thu Vũ cố tình nói khích thêm vài lần nhưng chưa thể khơi dậy cơn giận của Minh Lan lần nữa, thay vào đó bị ánh mắt khinh miệt của con bé nhìn qua, thiếu chút nữa tức không thở nổi.

Sau vài lần kiếm chuyện không được, Thu Vũ đành ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nghe Giang Du kể chuyện cười.
Giang Du kể rất sinh động, chỉ là chút chuyện cười cũ rích nhưng khiến cả một phòng nhà quê cười nghiêng cười ngửa.
Minh Cẩm ở bên cạnh khe khẽ thở dài, từ khi xuyên qua nàng luôn mong đợi điều gì đó xảy ra, ai ngờ nhoáng cái đã mười mấy năm bình yên trôi qua.

Nàng cũng đã chấp nhận cuộc sống điền văn, dần dần quên đi quá khứ, thế mà trước mắt hết thảy bị Giang Du khơi gợi, ký ức trào dâng như sông cuộn biển gầm.
Những câu chuyện vui thiếu niên này đang kể, mới chỉ vừa bắt đầu.
Minh Cẩm bỗng nảy sinh chút nghiền ngẫm, rốt cuộc ông tướng kia sẽ tạo nên sóng gió cỡ nào trong thế giới này?
Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad.

Buổi tối đi ngủ, các cô gái được sắp xếp ở cùng Minh Cẩm và Minh Lan.

Minh Cẩm bận rộn dọn dẹp phòng ốc, Minh Lan nói chuyện với Xuân Vũ, cố ý mặc kệ Thu Vũ ngồi một bên chán muốn chết.
“Cái gã họ Giang kia rốt cuộc là ai thế?” Thu Vũ xấc láo hỏi Minh Cẩm.

Tuy Minh Cẩm lớn hơn Thu Vũ vài tuổi, nhưng Thu Vũ vẫn coi thường Phó gia, trước mặt người khác còn khách sáo một chút, nhưng sau lưng thì luôn nói chuyện xấc xược chẳng biết lớn nhỏ.
“Họ hàng xa.” Minh Cẩm lười so đo với nó, đáp cộc lốc.
“Thôi đi,” Thu Vũ cười khẩy, “Phó gia các ngươi mà có thể được thân thích như vậy? Không giống chút nào.”
“Vậy ngươi cảm thấy thân thích nhà ta phải là dạng gì?” Minh Cẩm hỏi lại.
“Ca ca của ta mới giống.” Thu Vũ khịt mũi, bỗng nhiên nhếch miệng cười, “Còn anh chàng Giang Du kia, thực sự khá thú vị.”
Minh Cẩm còn chưa kịp đáp trả, Minh Lan trợn mắt lườm sang, “Ngươi muốn gì?” Giọng điệu đề phòng, ánh mắt hoài nghi, làm Minh Cẩm suýt cho rằng Thu Vũ muốn cường đoạt dân nam.
“Ta đang nói chuyện với Minh Cẩm, liên quan gì đến ngươi.” Thu Vũ hất cằm.
“Con gái con lứa, bàn luận mấy chuyện này làm gì?” Minh Cẩm mở miệng, ánh mắt nhìn Minh Lan mang theo một tia cảnh cáo.
Minh Lan có chút uất ức trề môi nhưng vẫn khiếp sợ ánh đao trong mắt Minh Cẩm, không nói gì.
“Đúng là nhà ngươi thật nhiều quy tắc,” Thu Vũ thấp giọng lẩm bẩm, “Bàn luận ngầm chút xíu cũng không được.”
“Phó gia là dòng dõi thư hương,” Xuân Vũ chậm rãi mở miệng, “Dĩ nhiên không giống nhà chúng ta.

Muội đừng nói bừa, để người ta nghe xong lại chê cười.”
Đứa biểu tỷ này tuy nhìn dịu dàng hiền thục, khi nói chuyện luôn là bề mặt khuyên giải nhưng ngấm ngầm châm lửa quạt gió, so với Thu Vũ bướng bỉnh càng khó đối phó hơn.
Còn để người ta đi ngủ không đây?!
Minh Cẩm cảm thấy gân xanh trên trán nhảy nhảy.


Buổi chiều nói chuyện với Lục Trạm tích cóp được một chút nhu tình mật ý đều bị mấy đứa gây mất hứng này làm tan biến, nàng bắt buộc phải nhẫn nhịn, “Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn dậy sớm.”
Nói xong, Minh Cẩm đẩy nhanh tốc độ đặt một miếng ván trước giường, trải lên đệm chăn.

Bốn người đều chưa lớn, vóc người chưa cao, coi như có thể ngủ tạm một đêm.
“Ngủ ở trên này?” Thu Vũ nhìn ván giường đơn sơ, vẻ mặt khinh thường.
Trong nhà không có nhiều đệm chăn, nối thêm miếng ván giường để rộng hơn một chút, Minh Cẩm miễn cưỡng trải lên đệm giường, hai bên bị hụt một khúc, người ngủ ở hai mép giường dĩ nhiên sẽ không thoải mái một đêm.
Minh Cẩm biết giải thích cho con nhỏ này là dư thừa, quay sang nói với Minh Lan, “Muội ngủ bên kia, nằm gần biểu tỷ.” Dứt lời kéo Thu Vũ qua, “Ngươi theo ta ngủ bên này.”
Minh Lan bĩu môi, ngoan ngoãn bò lên một mép giường nằm xuống.
“Biểu tỷ?” Minh Cẩm cười tủm tỉm nhìn Xuân Vũ.
Xuân Vũ bất đắc dĩ, người ta đã nhường cho nhà mình chỗ tốt nhất, còn có thể nói thế nào, đành theo lên giường nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Ta ngủ không được.” Thu Vũ lại bật dậy, lê giày ngồi trở lại bên cạnh bàn.
Minh Cẩm thầm hận con nhỏ không biết điều, ngoài miệng nói, “Vậy khi nào mệt thì đi ngủ, chúng ta ngủ trước.” Nói xong cũng nằm xuống, nhắm mắt lại mặc kệ Thu Vũ.
Người trong phòng đều lên giường, chỉ còn Thu Vũ ngồi một mình ngây ngốc, sắc mặt biến đổi, giơ tay khêu ngọn đèn dầu sáng lên.


Chỉ mặc một lớp áo trong quả thật hơi lạnh, nhưng áo ngoài lại ở trong tầm tay Minh Lan, Thu Vũ cố chống cơn lạnh, rụt cổ lại.
Minh Cẩm thở dài, nếu ở nhà mình bị cảm lạnh, ngày mai coi bộ rời đi không được, nhẹ nhàng bảo: “Đi lấy áo ngoài mặc vào rồi ngồi, nhiễm gió lạnh ráng chịu.”
“Không phải ngươi không dám lại đây đấy chứ?” Minh Lan tuy rằng ngày thường ngang ngược, nhưng cũng hiểu rõ nặng nhẹ, hừ khẽ một tiếng.
Thu Vũ quả nhiên đứng phắt dậy, đi qua túm lấy quần áo của mình, kéo rơi quần áo Minh Cẩm và Xuân Vũ xuống đất, cũng may quần áo Minh Lan treo xa hơn nên vẫn còn ở trên giá áo.

Thu Vũ hơi bĩu môi, quay đầu giả bộ không nhìn thấy, cầm quần áo mặc vào người.
Sắc mặt Minh Lan trầm xuống, Xuân Vũ vì bị ảnh hưởng nên cũng không vui.
Minh Cẩm nhìn thoáng qua đống quần dưới đất, cảm thấy một trận đau đầu.
Thu Vũ bỗng nhiên bật cười ngây ngô thành tiếng, “Ha ha, bây giờ ta mới ngộ ra, chuyện cười con khỉ mà Giang Du kể thật hài hước.”
Minh Cẩm nghẹn cười, thiếu chút nữa quên hít thở, tới cổ đại lâu như vậy mới gặp được người đồng hương, thế rồi phản xạ hình cung cho nàng gặp được một con nhóc giống khủng long, đâm một dùi phải cách mấy ngày mới phát giác đau đớn.
Minh Lan lại không chật vật như Minh Cẩm, hừ lạnh, “Ta thấy ngươi càng thú vị hơn con khỉ kia.”
Thu Vũ vốn không vui, nghe Minh Lan nói xong tức khắc bực bội, “Ngươi ám chỉ gì đây?”
“Ta khen ngươi lợi hại,” Minh Lan trợn trắng mắt, “Vậy còn không được?”
“Coi cách biểu muội há mồm kìa,” Xuân Vũ che miệng cười, “Thật là khiến người thương không được mà ghét cũng không xong.”
Minh Lan cười nhẹ, “Muội là người nói chuyện thẳng thắn nhất trong nhà, từ trước đến nay luôn có gì nói nấy.”
Một đứa thiếu tim thiếu phổi, một đứa ý định chèn ép, còn thêm một đứa ngại thiên hạ không loạn, nói ra mấy câu đã khiến không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
Minh Cẩm vốn dĩ không muốn để ý, ai ngờ biến thành tình trạng này, rốt cuộc đành phải ngồi dậy đẩy chăn ra.
Thật không ngờ, bên kia Thu Vũ như mèo bị dẫm đuôi, trực tiếp nhào lại đây, giương nanh múa vuốt muốn túm lấy Minh Lan.
Minh Lan từ nhỏ lăn lê bò lết với Minh Thụy, một chút khoa chân múa tay kiểu này không thèm để trong mắt, giơ tay đẩy bật Thu Vũ ra.

Thu Vũ lảo đảo, múa may cánh tay lấy thăng bằng, không ngờ hất bay ngọn đèn dầu lên không trung, dầu nóng vẩy về phía Minh Cẩm.
Minh Cẩm giơ tay lên chắn, chỉ cảm thấy cánh tay bị ngọn đèn dầu tạp trúng, sau đó là một mảnh đau đớn xuyên tim, nhịn không được kêu thảm một tiếng.
Thu Vũ hoảng loạn, đang muốn lại đây xem xét thương thế của Minh Cẩm nhưng lại dẫm phải ngọn đèn dầu dưới đất, khiến Thu Vũ vốn trong tình trạng chim sợ cành cong hét lên một tiếng nhảy cao ba thước.
“Sao vậy?” Xuân Vũ liếc Minh Cẩm một cái, đứng dậy kéo qua Thu Vũ, cẩn thận kiểm tra, “Phỏng chân à?”
Minh Cẩm thầm cười lạnh, quả nhiên là biểu tỷ Xuân Vũ âm hiểm xảo trá, giờ phút này còn có thể nghĩ cách che giấu và giải vây cho Thu Vũ.

Vốn dĩ Thu Vũ không có ý xấu, hiện giờ cũng bị tỷ tỷ khuyến khích biến thành lưu manh vô lại.
Minh Lan tức giận đến mức đẩy ra Xuân Vũ, hung hăng phỉ nhổ Thu Vũ, “Đi giày dẫm lên có sao đâu, còn không biết xấu hổ kêu to.” Sau đó sốt ruột hoảng hốt cầm cánh tay Minh Cẩm xem xét.
Không nhìn còn đỡ, vừa thấy vết bỏng nặng khiến Minh Lan sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nước mắt tức khắc trào ra, gần như nói không ra lời, chỉ có thể vừa thở hổn hển lấy hơi vừa lắp bắp, “Tỷ, có đau hay không? Để muội, muội đi kêu cha mẹ…”
“Đừng nóng vội.” Minh Cẩm cắn răng chịu đau, hít một hơi, miễn cưỡng cười bảo: “Không phải rất đau, có thể trông đáng sợ vậy thôi, trước tiên đỡ ta đứng dậy đã.”
Minh Lan vội giơ tay đỡ Minh Cẩm, sợ đụng vào vết thương.

Cũng may bị thương ở cánh tay trái, tay phải Minh Cẩm dùng lực chống thân người, được Minh Lan xốc nách một hồi mới đứng lên được.
Hai người quay đầu lại, không khỏi ngây dại.
Đèn dầu bén lửa vào đống quần áo dưới đất không biết từ khi nào, thực mau bùng lên, trong phòng lửa bốc tận trời.

Bốn cô gái sợ tới mức đầu óc choáng váng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.