Bạn đang đọc Muốn Em Là Của Riêng FULL – Chương 9: Làm Lại
Mễ Nhiên ăn xong bữa sáng thì đứng dậy đi vòng quanh, cô bước từng bước chân nặng trĩu ra sảnh nhà rồi tiến về phía khu vườn.
Có một lối đi vào sâu dẫn tới vườn trái cây, bản thân nữ nhân cũng không nắm rõ được căn biệt phủ này rộng chừng nào, mỗi lần thử đi xung quanh khám phá lại ra một ngóc ngách mới.
Nếu không là người thân cận hoặc có bản đồ trong tay thì đúng là sớm lạc, Mễ Nhiên tay cầm một quyển tạp chí, một tay cầm theo quyển bản đồ, đi theo hướng chỉ để tới khu vườn trái cây đó.
Nữ nhân cứ đi rồi rẽ qua bao lối nhỏ, phía trên đầu là vòm cây được nối lại thành vòng tròn, ánh nắng chiếu hắt xuống lá tạo nên một màu xanh lạt hài hoà
Chân cô mỏi nhừ dừng lại, đã đi một hồi lâu và tới được vườn cây đó, ở đây có một thảm cỏ xanh mướt, Mễ Nhiên nhanh trải một tấm khăn lót xuống rồi ngkhăn lót xuống rồi ngồi nghỉ.
Cô cầm lại tấm bản đồ, ban nãy đi không tới lại vòng mấy đường khác thành ra nữ nhân dùng bút đánh dấu đường có vẻ hơi ‘’loạn’’, thâm tâm tự vấn không biết tí nữa có tìm được lối ra không
Mễ Nhiên nhìn xung quanh, nho, dâu, cà chua bi,..
những cây ăn quả cho trái nhỏ được trồng khá nhiều.
Nữ nhân cầm theo giỏ đi tới vặt vài quả, nơi đây đúng là tuyệt đẹp, mỗi ngày đi tới một chỗ mới là vật nhỏ như tìm được một thú vui khác.
Có lần Mễ Nhiên đi tới chỗ toàn chó cảnh và chó nghiệp vụ của Dụ gia, tuy nhiên nơi này lại đông vệ sĩ canh chừng, họ cũng ngăn Mễ Nhiên lại gần vì những con chó nghiệp vụ to lớn hầm hố phải trông chừng cẩn thận, thấy người lạ lại lóng ngóng như Mễ Nhiên không khéo sẽ lao tới1
Cả một buổi sáng Mễ Nhiên thơ thẩn nằm đây, cơn gió nhẹ thổi qua khiến vật nhỏ mắt hơi díu lại, hai mắt cô lờ đờ rồi nhắm nghiền lại, cứ thế chìm hẳn vào giấc ngủ mà không biết ngoài nhà lớn, Dụ Khang Trạch trở về nhà sớm, hắn nhìn quanh rồi hỏi:
– Cô ấy đâu?
Đám người hầu đang nháo nhác xung quanh, vị quản gia mau đáp:
– Sáng nay cô chủ bảo vào vườn chơi..đến giờ chưa thấy quay lại
Dụ Khang Trạch nghiến răng nhẹ, quay ra vườn ánh mắt trải rộng, trầm mặc:
– Khu vường rộng như này, biết cô ấy đi đâu chứ..haiz
Hắn vứt chiếc áo vest sang ghế, thay đôi giày tây sang chiếc dép đi nhẹ nhang rồi thẳng hướng vào vườn.
Nam nhân quá đỗi thân thuộc nên chạy thông qua các hướng rất nhanh, không quên gọi lớn:
– Nhiên Nhiên…em đâu rồi?
Đáp lại chỉ là âm thanh tĩnh mịch hoặc tiếng chim đậu trên cây ríu rít.
Khang Trạch sau một hồi chạy khắp nơi dừng lại tại vườn trái cây, bước vào thấy Mễ Nhiên đang ngon giấc thì cũng thở phào.
Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh, mồ hôi đã thấm hai bên thái dương, quay ra nhìn ngắm vật nhỏ bên cạnh.
Lúc này trông cô y như công chúa ngủ trong rừng vậy, hai mắt nhắm nghiền, khung cảnh xung quanh như ủng hộ con người.
Lâu rồi Dụ Khang Trạch mới trông thấy dáng vẻ yên bình trên khuôn mặt cô, hắn không nỡ đánh thức nên im lặng nằm cạnh, gió thực mát, chúng len lỏi qua tán cây tạo nên không khí thoáng đãng vô cùng1
Lúc lâu sau, Mễ Nhiên lật đật tỉnh giấc, không biết đã ngủ bao lâu nhưng giấc ngủ rất chất lượng.
Cô liếc mắt nhìn lên lại thấy Khang Trạch bên cạnh, nữ nhân cuống cuồng ngồi dậy, đưa tay lên mắt dụi dụi cho tỉnh ngủ rồi lắp bắp:
– Anh..anh về rồi sao?
Khang Trạch đang đọc tạp chí, nhàn hạ đáp:
– Tôi về lâu rồi, sau cùng lại phải chạy đi tìm xem em trốn đâu trong khu vườn này
Nói rồi hắn kéo Mễ Nhiên ngồi lên đùi, tay đưa lên nựng vào bầu má mịn của cô, luôn là ánh mắt thâm tình nhìn cô say đắm không rời.
Mễ Nhiên thì ngược lại, vật nhỏ ngại ngùng né tránh, ánh mắt liếc xung quanh rồi lắp bắp:
– Không..không phải trốn…mà là..nơi này sâu quá nên em lạc…!
Miệng nhỏ nữ nhân chu chu lên giải thích, ý tứ cũng phải cẩn thận và nhu mì vì sợ nam nhân trước mặt nổi đóa.
Dụ Khang Trạch cười phì, đưa sát mặt lại với cô, châm chọc:
– Lạc?…Tôi chưa thấy ai lạc mà lạc quan như em.
Lạc là em ngủ luôn ư?1
Mễ Nhiên đuối lí, tự nhiên buồn ngủ nên cô mới nằm ra, nhưng đâu thể giải thích lí do này cho Khang Trạch, sau cùng lí nhí đáp:
– Em xin lỗi
Vốn dĩ chỉ định châm chọc vật nhỏ một chút nhưng lại khiến cô e thẹn sợ sệt, Khang Trạch nhếch môi lên rồi đưa tay nắn lấy khuôn cằm nhỏ của Mễ Nhiên, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn trấn áp, lưỡi hắn thuần thục tiến vào sâu, tách lấy hàm răng đang có ý định chống cự của vật nhỏ để liếm láp bên trong.
Bàn tay cũng không yên phận mà luồn lách vào hai bên eo nhỏ của Mễ Nhiên.
Khang Trạch bắt đầu di chuyển xuống hốc cổ, nơi này vẫn còn dấu hôn tím đỏ nhưng hắn vẫn tham lam hôn đè lên, các vết cũ chưa hết thì lại thêm vết mới, Mễ Nhiên khó nhọc phản kháng:
– Đừng..hm…chúng ta mới..làm đêm qua..
Khang Trạch cười nhẹ, thâm tình đáp:
– Đêm qua như nào tôi thực không nhớ…Chúng ta làm lại nhỉ?1.