Muốn Em Là Của Riêng

Chương 60: Châm Chọc


Bạn đang đọc Muốn Em Là Của Riêng FULL – Chương 60: Châm Chọc


Mễ Nhiên quay ra tiếp tục ăn, ba người nói mấy chuyện phiếm, phần lớn là Dụ Khang Trạch và A Diên hỏi về công việc, thi thoảng thuận tay hay có ý đồ, nam nhân kia lại thả vào bát cô một miếng thịt hay phần nào ngon nhất sẽ dành cho cô.

Mễ Nhiên không nói gì, len lén nhìn sang thì biểu cảm hắn vẫn rất ung dung, sự tập trung dồn vào lời nói của A Diên, hắn mỗi lần ăn đều sẽ gắp cả cho cô, ăn không kịp mà bát ngày một đầy.

Nữ nhân chưa dám phản ứng gì, từng bước xê dịch ghế ngồi rồi ẩn bát cơm ra xa hàm ý tránh né Dụ Khang Trạch.

Mới xích được 1 ít tưởng được buông tha, ai ngờ tên ác ma này thẳng thừng kéo ghế cô lại sát bên, còn sát gần hơn ban đầu, bát cơm hắn cũng đặt cạnh ngay bát mình, nói:
– A Nhiên, ăn nhiều vào, em gầy lắm
Cô giật mình đơ ra, nhìn hắn rồi cũng ái ngại vì A Diên ngồi trước mặt, mong tên này không làm trò gì quá giới hạn hay châm chọc cô là được.

Mới thầm cầu mong thế mà hiện thực đã không ủng hộ, cánh tay Dụ Khang Trạch vòng lớn sang ôm cô, o ép cô trong lồng ngực mình rồi bắt đầu gỡ từng miếng thịt nhỏ sang bát cho Mễ Nhiên, cô cứng đơ cả cơ thể, người co rúm lại o ép, liếc nhìn A Diên vẫn bình tĩnh ăn, không rõ anh ta có cảm thấy như nào trong lòng hay không nhưng Mễ Nhiên rất ngại thể hiện tình cảm thái quá ra bên ngoài, cô cũng ngại cái cách hành xử dạo gần đây hay bất ngờ của Dụ Khang Trạch.

Còn A Diên sẽ là cái cớ cuối cùng, nứ nhân đánh tiếng:

– Anh mau buông ra đi…!A Diên đang là khách cùng dùng bữa đấy
Dụ Khang Trạch dí sát bên bầu má mịn của Mễ Nhiên, hành động thì đang gỡ thức ăn nhưng đội lốt là việc ma sát cơ thể cả hai thật gần.

Hắn cười khẩy rồi quay sang hỏi A Diên:
– Không phiền chứ?
A Diên nghe vậy phì cười:
– Haha, không đâu ngài…!tôi vốn quen những cảnh này rồi1
Giọng A Diên cười đùa nhưng mang cả ý mỉa bản thân vì anh ta chỉ có cặp kè với mấy bóng hồng chứ không bao giờ xác định cụ thể với ai, thành ra xung quanh thì luôn thấy có người nhưng lúc muốn được quan tâm lại phân vân không biết gọi ai.

Chính A Diên cũng thoải mái với lối sống buông thả như này, hoặc cũng chỉ là đang còn muốn chơi bời, chưa tìm được ai phù hợp, một ý trung nhân
Câu trả lời của A Diên khiến Khang Trạch vui vẻ, còn Mễ Nhiên thì méo xệch mặt, hắn quay ra thủ thỉ bên tai cô:
– Em thấy nhé, A Diên không phiền…!Tôi cũng chỉ đang gỡ thức ăn cho em chứ đã làm gì khác đâu?
Mễ Nhiên nén giận, kiếm cớ:
– Nhưng mà…!anh ôm chặt quá…!
Dụ Khang Trạch nhìn cô chớp chớp mắt, ánh mắt hắn nhìn một cách vô tội, ngờ vực:
– Vậy á? Tôi ôm chặt khiến em khó chịu à?
Nữ nhân gật gù một cách cẩn thận, chờ đón mấy hành động hoặc lời nói đánh úp nào từ Dụ Khang Trạch, hắn cười cười, ghé sát vành tai cô nói nhỏ:
– Nhưng tôi thấy em rất thoả mãn khi tôi siết chặt em trong lòng mình đấy…!em giải thích như nào?
Hắn mập mờ về nhứng lần ân ái của cả hai, hắn biết rõ cô ghét bị nhắc tới mấy việc tế nhị như này nên ra sức châm chọc quá đáng.

Vành tai cô đỏ lựng lên, quay sang nhìn lấy khuôn mặt bỡn cợt của Dụ Khang Trạch mà ngón tay chỉ muốn cào lên cái mặt dày của tên này.

Chóp mũi cô đỏ au, hơi thở cũng dồn dập nóng, ánh mắt cũng biết thể hiện uy quyền bằng việc căng thẳng nhìn nam nhân bên cạnh, như một lời cảnh báo cho mấy trò vô sỉ của Dụ Khang Trạch.

Nam nhân cũng biết điểm dừng, hắn thả lỏng cô ra rồi rời vào bên trong rửa tay.


1 phút sau trở lại cũng thấy sắc mặt vật nhỏ bình thường thì thản nhiên đến bên ngồi cạnh, không khí lại hoà hợp, lần này Dụ Khang Trạch buông tha cho cô, hắn tập trung dùng bữa, A Diên tiếp chuyện phiếm và đúng chủ đề Khang Trạch hào hứng nên cả hai nói chuyện sôi nổi.

Lúc sau thì đồ tráng miệng được đưa lên, A Diên nhìn lên rồi khen tấm tắc:
– Thích quá, đúng là ngài Dụ luôn đề cao sức khoẻ, thực phẩm cũng luôn dồi dào dinh dưỡng như này…!
A Diên xúc một thìa thạch mềm đưa lên miệng, ríu rít:
– Ngon quá…!tôi không hay ăn đồ ngọt vì một khi đã ăn là rất thích, ngon lắm lắm luôn
Mễ Nhiên ngồi đối diện cũng bụm cười, ánh mắt cô hào hứng trông nhìn điệu bộ của A Diên, khác với vẻ nghiêm túc bình thường, nay anh ta y hệt đứa trẻ được cho kẹo.

Nữ nhân vẫn nhìn A Diên ăn tráng miệng, trông anh ta ăn ngon khiến cô cũng có hứng thưởng thức.

Dụ Khang Trạch ngồi dựa sau ghế, trầm mặc nhìn vật nhỏ bên cạnh có chút vui tươi thì an tâm đôi phần, mấy hôm nay gặp nhau khuôn mặt cô cũng ở mức bình thường không biểu lộ cảm xúc, nay cười nhẹ một cái cũng khiến tâm tình hắn nở rộ.

Dụ Khang Trạch ẩn phần tráng miệng về phía A Diên, nói:
– Đồ trẻ con…!thích thì ăn đi, cho cậu
A Diên không khách sáo, vui mừng:
– Cảm ơn ngài Dụ..


thật tuyệt
A Diên liếc nhìn sang Mễ Nhiên cũng chưa ăn, vui quá mà hỏi tiếp:
– Cô chủ, cô không ăn sao?
Mễ Nhiên giật mình, liếc xuống rồi lịch sự đáp:
– Tôi chưa…!hay anh ăn không?
Tay cô hơi ẩn phần thạch tráng miệng về phía A Diên nhưng ngay tức khắc Dụ Khang Trạch ngăn lại, hắn nắm lấy tay cô, kéo phần thạch về chỗ cũ rồi nghiêm túc nói:
– Không được, Mễ Nhiên cần ăn đầy đủ…!cậu muốn ăn thêm thì đợi đó, ngày mai tôi bảo người là rồi mang tới tập đoàn cho
Nói rồi Dụ Khang Trạch đưa cô chiếc thìa nhỏ, ánh mắt dịu dàng nhìn nữ nhân bên cạnh, nói:
– Em ăn đi
P/s: ui trùi ui, đoạn cuối nam9 soft xỉu lun á!!! Dành tặng Khang Trạch yêu dấu 1 nút tim, 1 nút fl nick tui nha.

Moaz moaz.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.