Bạn đang đọc Muốn Em Là Của Riêng FULL – Chương 57: Chùn Bước
Sáng hôm sau
Mễ Nhiên hôm nay dậy sớm hơn mọi lần, cô vớ lấy điều khiển tivi xem bản tin sáng.
Sau 1 đêm dài với vụ việc nóng hổi như vậy thì các phóng viên, nhà đài khó có thể bỏ qua, ai cũng muốn lên tin thật sớm và chính xác để kéo lượt đọc, lượt xem cho kênh mình.
Mới gần 12 tiếng kể từ khi Mã Sở Đằng bị bắt, phía cảnh sát đã nhanh chóng lập án rồi điều tra ngay trong đêm, căn biệt thự hoành tráng ngay trung tâm thành phố của lão đã bị ập vào kiểm tra, từ đó mà thu thêm bao nhiêu bằng chứng.
1 hồi sau bản tin cũng chuyển sang mục khác, nữ nhân lười nhác tắt bụp rồi nằm ườn ra, suy tính về một số thứ rồi vào vệ sinh cá nhân.
1 lúc sau cô rời phòng, rảo bước trên hành lang xuống dưới nhà, mới đi đến 1 nửa cầu thang bất giác thấy Dụ Khang Trạch từ ngoài sảnh vào.
Cả hai trong thời gian dài không nói chuyện, đụng mặt nhìn nhau còn không nữa chi là bây giờ sảnh nhà không có ai, hai người đối diện gặp mặt thì nói gì hay lẳng lặng qua đi? Mễ Nhiên trong tích tắc mà suy đoán ra đủ thứ chuyện rồi chọn cách né mặt, cô quay người lại, chân ríu vào đi nhanh lên tầng.
Cái dáng vẻ nhỏ bé lại rối rắm trốn chạy của nữ nhân như thỏ trắng hết sức chạy trốn khỏi tầm mắt của con sói lớn đằng sau vậy.
Từng bước nhảy chạy đi nhưng chỉ bằng 1 sải chân bước của con sói lớn, cũng như Khang Trạch từ tốn bước vào.
Bề ngoài hắn đang tập trung nhìn vào điện thoại nhưng sớm nhìn lên thấy dáng vẻ bối rối chạy trốn của vật nhỏ, tất nhiên thấy buồn cười.
Mễ Nhiên luống cuống trên hành lang không dám ngoảnh đầu lại, toan bước kịp đến phòng thì chất giọng thâm trầm đấy vang lên:
– A Nhiên
Giọng hắn ôn nhu cất lên, sải chân dài bình tĩnh chạm qua từng bậc cầu thang rồi tiến gần lại phía sau Mễ Nhiên.
Đã nhiều lần nghe hắn với gọi nhưng lần này khiến cô giật mình, khuôn mặt căng lên rồi thở hấp hối điều tiết trấn tĩnh cơ thể, nhẹ nhàng quay lại, đáp:
– Dạ?
Không khác với cảm nhận của nữ nhân là bao, Dụ Khang Trạch cũng nghe lại âm thanh nhỏ nhẹ, dịu dàng, mỗi lần cất lên là 1 lần giọng cô như làn gió nhẹ thổi mát tâm hồn hắn.
Hai người đối diện nhau, một khoảng cách nhất định, Dụ Khang Trạch toan tiến gần lại thì lấy bước chân cô lưỡng lự lùi về sau, ngầm hiểu ý nên nam nhân yên vị tại chỗ.
Hắn cũng hơi mất tự nhiên, ngập ngừng:
– Mã Sở Đằng bị bắt rồi…!em…em biết chưa?
Ánh mắt hắn hào hứng nhìn cô, sự ngóng chờ hiện lên khuôn mặt hắn cũng như mong rằng nút thắt trong mối quan hệ của cả hai được cởi bỏ.
Mễ Nhiên gật đầu, nhàn nhạt đáp:
– Vâng, em biết rồi
Cô không nói gì thêm, ánh mắt cũng lãnh đạm nhìn hắn, không biểu lộ thêm tâm tư gì.
Vô hình chung cả hai lại rơi vào im lặng, nam nhân rối bời rồi vật vờ hỏi:
– Vậy em ăn sáng chưa? Nếu chưa…!
Mễ Nhiên bỗng ngáp 1 hơi dài, dáng vẻ uể oải nói:
– Em ăn từ sớm rồi..
em dậy sớm nên buồn ngủ quá…!Anh còn chuyện gì nói không? Nếu không em đi nghỉ nhé?
Câu nói khiến Dụ Khang Trạch cứng họng, cũng không biết gợi thêm chuyện gì, để lại hắn sự ngại ngùng lần đầu tiên có.
Nam nhân lẳng lặng gật đầu, ngay sau đó Mễ Nhiên thẳng thừng vào phòng, lúc này cô mới thở căng lồng ngực mình ra, đi lại ngã nhào xuống giường rồi hít lấy hít để không khí xung quanh.
Cái bộ dạng của cô vừa rồi mới bất ngờ làm sao, lần đầu cô lên giọng và thể hiện thái độ từ chối hắn, cả Dụ Khang Trạch nữa, cái điệu bộ nhún nhường của hắn cũng khiến cô không quen.
Mễ Nhiên vật vờ nằm một lúc rồi len lén ra ngoài cửa, Khang Trạch đi rồi, không rõ hắn đi đâu nhưng hiện tại cô cảm thấy an tâm hơn, xuống dưới sảnh nhà cũng thấy Du Ly và Cúc Y chuẩn bị bữa sáng, bọn họ theo đúng giờ Mễ Nhiên ngủ dậy mới bắt đầu nấu ăn.
Nữ nhân ngó nghiêng xung quanh, Du Ly thấy lạ liền hỏi:
– Cô chủ, cô tìm gì à?
Mễ Nhiên hỏi:
– Chị có thấy Khang Trạch đâu không? Mới sáng anh ấy về nhà…!
Du Ly gật gù, đáp:
– Tôi không thấy ngài ấy, sáng sớm tôi với Cúc Y ra nhà kho phía sau
Mễ Nhiên nghe thế thì tạm yên tâm, chắc nam nhân đã đến tập đoàn hay đi đâu đấy rồi, tay cô chắp lại niệm:
– May quá…may quá
Nữ nhân bỗng tươi tỉnh hơn hẳn, cô nổi hứng cười đùa với hai người làm rồi nghĩ lại lí do nói dối Khang Trạch ban nãy, gì mà mệt muốn nghỉ, nay cô còn vui sướng mà khoẻ re chưa hết.
Nhưng mấy hành động vừa rồi của cô đâu biết rằng Dụ Khang Trạch chứng kiến hết, hắn biết cô muốn tránh mặt hắn nên mới viện cớ, cô cũng chưa dùng bữa nhưng lại nói dối và mau kiếm cớ từ chối.
Ánh mắt Khang Trạch hướng từ trên tầng nhìn xuống, bên môi nhếch lên cười nhẹ, gằn nói:
– A Nhiên, tôi mới thử chùn bước vậy mà em đã cứng đầu vậy sao? Em cứ tận hưởng đi
Bình luận nổi bật
Tổng số 17 câu trả lời.