Muốn Em Là Của Riêng

Chương 35: Tầm Tay


Bạn đang đọc Muốn Em Là Của Riêng FULL – Chương 35: Tầm Tay


Mấy kẻ uống rượu trong quán ban nãy còn lèm bèm bây giờ bỗng tỉnh như sáo, ai ai cũng nghiêm nghị hơn hẳn.

Người bartender vứt chiếc khăn đang quấn ra, thay chiếc áo vest khác vào, mấy đám người kia cũng vậy.

Đồng phục bọn họ đều tăm tắp, ai cũng có dấu hình đầu báo bên ngực trái.

Người bartender nhàn nhạt nói:
– Làm đi
Cả đám lôi từ góc ra một thùng xăng, rải khắp ra sàn, mùi nồng nàn lên.

Phía bên ngoài, mùi xăng cũng thoang thoảng đến mũi Tiểu Cương, hắn thở phào, cầm xấp tài liệu trên tay.

Xấp tài liệu không chỉ có bằng chứng vụ việc mấy năm trước khi phe đối thủ mua chuộc Hồng Nhi và Tiểu Cương nhờ làm nội gián cho Dụ gia mà còn vài thứ vặt vãnh khác về chứng cứ vi phạm kinh tế của tập đoàn Dụ thị.

Tiểu Cương cười nhẹ rồi bắt máy gọi cho ai đó, phía đầu dây bắt máy, Tiểu Cương mau nói:
– Thưa ngài, mọi chuyện đang đúng theo kế hoạch..


còn xấp tài liệu ạ?
Một giọng nói trầm vang lên, nhanh gọn:
– Đốt
Tiểu Cương gật gù rồi nghiêm nghị đáp:
– Đã rõ
Tiểu Cương tắt máy, đi vào trong ném xấp tài liệu xuống mặt sàn ướt thẫm xăng, Hồng Nhi đã bị trói chặt ở giữa, một mồi lửa được nhóm lên, thiêu rùi từ vòng ngoài vào.

Tiểu Cương nhìn quanh một lượt rồi chỉ đạo:
– Các cậu ở lại, đợi đến khi nào căn nhà này cháy rụi hết…thì đi báo án, rõ chưa?
Cả đám tuân lệnh rồi đồng điệu cúi gập người.

Sau cùng Tiểu Cương mới an tâm rời đi, ngọn lửa bừng lên mạnh mẽ, mùi khói cay xè mắt, từng chai rượu trên quầy đổ xuống khiến ngọn lửa bừng lên dữ dội mà như gào thét tức giận.

Tất cả lần lượt bị rụi đi, một màu đen nhèm hiện lên, đoàn xe đen bóng theo từng đoàn thẳng hàng rời đi trên đường đêm vắng, điện thoại báo án cũng đã xong.

Vậy là địa điểm đó không còn, người phụ nữ tên Hồng Nhi ấy..cũng không
Điện thoại Tiểu Cương lại một lần nữa nhấc lên, anh ta nghiêm chỉnh báo:
– Thưa ngài, đã xong
Phía đầu dây bên kia có vẻ hài lòng, bỗng cười nhẹ rồi thư thái:
– Sáng mai qua Dụ gia, giờ thì cậu cùng anh em về nghỉ đi
Người đang ra lệnh không ai khác là Dụ Khang Trạch, hắn đang ngồi trong thư phòng.

Mọi chuyện từ đầu tới cuối đều là kế hoạch của nam nhân.

Từ hồi còn giữ Hồng Nhi bên cạnh mình, hắn biết đến việc phe đối thủ nhăm nhe cài nội gián là ả ta và Tiểu Cương.

Tiểu Cương một mực trung thành và cũng biết dù phe đối thủ có lớn mạnh ra sao cũng không bằng óc phán đoán của Dụ Khang Trạch nên đã sớm báo tin, Khang Trạch nhân cơ hội đó vừa diệt được phe đối thủ vừa nắm bằng chứng phản bội của Hồng Nhi.


Ngày Hồng Nhi lớn mật gặp lại Dụ Khang Trạch tại quán bar, vì biết có chuyện gì đó sắp tới nên nam nhân đã cho gọi Tiểu Cương tới, hắn nhấp ngụm trà, nói thẳng vào vấn đề:
– Nếu sắp tới Hồng Nhi có liên hệ gì với cậu, ngay lập tức về báo tôi
Tiểu Cương lơ mơ không hiểu, sao bỗng dưng lại nhắc về Hồng Nhi- người đã biệt tăm biệt tích ba năm nay? Toan hỏi thì Khang Trạch đã giải thích:
– Cậu không cần thắc mắc nhiều, chỉ làm theo những gì tôi bảo
Đúng như lời Khang Trạch nói, Hồng Nhi hẹn gặp Tiểu Cương, giờ thì anh ta đã rõ, ra là Hồng Nhi trở lại với âm mưu muốn về bên Khang Trạch, định mượn tay Tiểu Cương làm nội gián, giám sát Mể Nhiên.

Ả ta không biết Tiểu Cương vẫn là một kể trung thành.

Mọi việc diễn ra sau đó cũng là theo ý của Dụ Khang Trạch, ả ta muốn có thông tin cụ thể về Mễ Nhiên, xấp tài liệu Tiểu Cương đưa cho ả hôm đó 2 phần là thật, 8 phần là giả.

Ngay cả việc bày ra kế hoạch hãm hại Mễ Nhiên nhằm tạo cho Hồng Nhi độ tin tưởng hơn ở Tiểu Cương cũng là Dụ Khang Trạch chỉ bảo.

Chuyện con chó Otto hắn không đáng lo vì đã sớm huấn luyện riêng cho nó, chuyện hắn lo là cược tính mạng Mễ Nhiên ra cùng con báo.

Sớm thôi Khang Trạch đã nhờ đến hai người hầu để ý và chạy đến chỗ chuồng báo kịp thời, chỉ là hắn cũng không ngờ đến Mễ Nhiên cũng tinh ranh khi nhờ trước, lại còn láu cá kêu họ giữ bí mật, nói dối hắn và giấu tiệt chuyện cô bén mảng tới chuồng báo1
Hoá ra mọi chuyện đang nằm trong tầm kiểm soát của hắn, tất cả chỉ như quân cờ dưới trướng của 1 kẻ quá đỗi ranh ma như Dụ Khang Trạch.

Hắn ngồi bên thư phòng một lúc rồi từ từ trở về phòng, Mễ Nhiên đang nằm trên giường xem tivi, ánh mắt cô sáng rực dán vào màn hình, mặc kệ sự xuất hiện của nam nhân kia.


Hắn tiến lại, thở dài rồi sà vào lòng cô như con mèo, mè nheo:
– A Nhiên…A Nhiên…!A Nhiên
Cô hời hợt đáp lại:
– Dạ
Ánh mắt vẫn dán vào màn hình tivi, Khang Trạch nói nhỏ:
– Em thật nghịch..

để có thể bảo vệ em, tôi đã phải dày công một thời gian đấy
Mễ Nhiên nghe không hiểu và cũng không muốn hiểu, vô thức đáp lại:
– Vâng, cám ơn anh
Dụ Khang Trạch bật dậy với lấy điều khiển tắt bụp đi màn hình, lúc này mới kéo được sự tập trung của cô.

Nữ nhân méo xệch mặt, định vươn ra lấy điều khiển liền bị hắn kéo lại, khuôn mặt hắn căng lên, hỏi:
– Sao em dám nói dối tôi, hửm?
P/s: Nam9 mưu đồ quá à????????????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.