Muốn Em Là Của Riêng Anh

Chương 52: Tối Nay Có Muốn Ăn Cá Không


Bạn đang đọc Muốn Em Là Của Riêng Anh – Chương 52: Tối Nay Có Muốn Ăn Cá Không


Kết quả, “boss phu nhân” còn chưa dứt lời, các sinh viên ở hàng ghế sau lại tiếp tục: “Cô chủ cũng tới rồi, các học sinh nhanh lên ngồi xuống!”
Tần Yên quay người lại, đụng phải Cận Nam Dã đang ở cửa.
Hai người nhìn nhau chằm chằm.
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy cô, bên môi Cận Nam Dã hiện lên lúm đồng tiền thoáng qua.
Ngay lập tức, có học sinh trong lớp tỏ ra mập mờ, la ó.
Tần Yên nhìn thấy trong toàn bộ phòng học chỉ còn lại hàng ghế trống đầu tiên.

Cô cũng không tiện đi chỗ khác, đành phải miễn cưỡng đi đến ngồi xuống.
Bài thuyết trình sẽ bắt đầu sau mười phút.
Cận Nam Dã cúi đầu xuống, bắt đầu kiểm tra quá trình bài giảng trên tay.
Nam nhân mặc áo sơ mi trắng, khí chất trong trẻo cao quý, đôi mắt đào hoa thâm tình, khi nhìn cô, đôi mắt đen láy có chút dịu dàng, một cái liếc mắt cũng khiến cho người ta u mê vào.
Ngay khi Tần Yên vừa ngồi xuống, thì có bạn học đặt câu hỏi: “Học trưởng Cận Nam Dã, muốn hỏi một chút là công ty có sếp phu nhân không ạ?”.
Không khí cả lớp học bỗng sôi sục.
Cận Nam Dã nhìn lên người bạn học, rồi quay sang nhìn Tần Yên ở hàng ghế đầu.
Mọi người đang chờ câu trả lời của hắn.
Khi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tần Yên, hắn nhẹ giọng nói: “Để xem bạn gái tôi có đồng ý không.”
Tất cả các sinh viên hưng phấn mà “wow” lên một tiếng.
Thật là hơi ngại khi phải công khai trước mặt nhiều người như vậy.
Tần Yên bắt gặp ánh mắt mờ mịt của Cận Nam Dã, tim cô đập loạn xạ, hoảng sợ vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Bất ngờ, Cận Nam Dã phải nói thêm: “Các bạn đều biết cô ấy ở đây đúng không?”
Tất nhiên mọi người đều biết “cô ấy” đang ám chỉ Tần Yên, đồng thanh nói: “Biết—!”
Tần Yên không khỏi cười khẩy, khóe môi cong lên.
Cận Nam Dã biết cô ngại ngùng nên nhanh chóng chuyển đề tài: “Được rồi, chủ đề này đến đây kết thúc.

Nếu sau này có câu hỏi nào, chúng ta sẽ giao cho phần hỏi đáp của bài giảng.”
Các sinh viên đều phối hợp, nhanh chóng vào vị trí.
Cận Nam Dã bên người có một đồng nghiệp bên bộ phận nhân sự, toàn bộ sân khấu cũng do họ chủ trì.
Trong phần đầu tiên, các đồng nghiệp thuộc bộ phận nhân sự sẽ giới thiệu tình hình kinh doanh của toàn bộ Nam Tấu Cố Vấn cho các học viên.
Nữ nhân viên phòng nhân sự nói ở phía trước: “Trước tiên, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người về nghề săn đầu người.”
“Ngành săn đầu người, như tên gọi, là săn nhân tài, tức là tìm kiếm nhân tài tầm trung đến cao cấp cho doanh nghiệp”.
Tần Yên nhìn Cận Nam Dã đang ngồi bên cạnh, cúi đầu gửi tin nhắn WeChat trên điện thoại di động cho hắn: [Bây giờ gần như toàn trường đều biết về mối quan hệ của em và anh.]
Cận Nam Dã: [Tốt lắm.

Anh xem tương lai còn có chàng trai nào dám theo đuổi bạn gái anh nữa.]
Tần Yên gửi cho hắn một gói biểu tượng cảm xúc “hũ dấm lớn”.
Tần Yên: [Thật chua xót! Hóa ra đây là mục đích của việc chuyển từ trực tuyến sang ngoại tuyến.

Đã hiểu đã hiểu, hũ dấm lớn thực sự quả là có danh tiếng.]
Cận Nam Dã: [Ồ.]
À còn nữa!
Cả hai cùng lúc ngẩng đầu khỏi điện thoại, nhướng mày nhìn nhau.
Các bạn học xung quanh nhìn họ cau mày, nước mắt chảy ròng ròng.
Những cử chỉ nhỏ của họ ngọt ngào quá đi!!!
Cô nhân viên phòng nhân sự cũng thản nhiên giới thiệu trước mặt cô.
“Nghề săn đầu người cho phép bạn đi dạo với những người xuất sắc và nhận được nhiều phần thưởng cùng một lúc.”
“Theo phân tích của các báo cáo trong ngành, hơn 76% nghề nghiệp trên thế giới không thể làm cho một nhà quản lý chuyên nghiệp dưới bảy năm sau khi tốt nghiệp để kiếm được thu nhập hàng năm hơn 600.000 nhân dân tệ ở Trung Quốc.”
Cô gái trẻ của bộ phận nhân sự đột nhiên dừng lại, cười nói: “Nhưng cũng giống như học tỷ Tần Yên đây, cô ấy đã đạt được doanh số 600.000 trong vòng nửa năm khi vừa mới bắt đầu công việc săn đầu người.

Con số này trong ngành chưa đến 10%.”
Tất cả sinh viên có mặt đều thốt lên.
Nữ nhân viên phòng nhân sự nói tiếp: “Vậy nghề săn đầu người cần những người như thế nào? Có thể trong mắt người ngoài, ngưỡng cửa đối với doanh nghiệp của chúng ta rất thấp, nhưng thật ra đây chỉ là hiểu lầm.”
“Ngành công nghiệp săn đầu người cần phải có khả năng học hỏi nhanh chóng để bắt kịp tốc độ cập nhật và lặp lại của ngành.”
“Điều này đòi hỏi các học viên phải hiểu các hoạt động của doanh nghiệp, hoạt động kinh doanh của công ty và trách nhiệm của các bộ phận khác nhau để giao tiếp thành công với các chuyên gia tinh anh và đáp ứng các yêu cầu về hiệu suất.”
Một bạn học ở hàng sau giơ tay lên, “Công ty của chị có hệ thống đào tạo cho người mới không? Em có thể giỏi như học tỷ Tần Yên sau khi vào được không?”

Nữ nhân viên bộ phận nhân sự cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi rất chú trọng đến việc đào tạo người mới.

Hiện tại, sư tỷ Tần Yên của các bạn đang nằm trong kế hoạch đào tạo người mới.”
Toàn trường “ồ” lên một tiếng.
Nữ nhân sự giới thiệu chi tiết về kế hoạch đào tạo nhân viên mới của Nam Tấu Cố Vấn.
Sau đó, cô ấy nhìn Cận Nam Dã.
“Vậy thì phần hỏi đáp tiếp theo sẽ được giao cho Cận tổng, chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh.”
Tần Yên nhanh chóng vỗ tay, nhướng mày nhìn Cận Nam Dã, người đang bước lên sân khấu.
Nam nhân có bờ vai rộng và đôi chân dài, ống tay áo xắn lên, lộ ra một phần cánh tay với đường nét mạnh mẽ, làn da lãnh bạch gợi cảm, khí chất cao quý.
Cả người toát ra một hormone nam tính.
Cận Nam Dã bước lên bục, hoàn toàn kiểm soát bầu không khí của hiện trường.
Khán giả lại bùng lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Tần Yên nhìn Cận Nam Dã, như thể nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Khi đó chàng thiếu niên cũng giống như bây giờ vậy.

Giống như một mặt trời, thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng lại chói lọi đến mức không ai dám đến gần.
Ai biết rằng sẽ có ngày mặt trời đến bên cô và chỉ thuộc về một mình cô.
Cận Nam Dã đứng trên bục, khẽ nhếch môi với các bạn học dưới sân khấu, “Tôi cũng không cần phải giới thiệu lại đúng không? Tin tưởng mọi người đều biết tôi”.
Dưới đài trăm miệng đồng thanh: “Có, giới thiệu giới thiệu đi!”.
Nam nhân mỉm cười bất lực, nhấc micro lên nói, “Tên tôi là Cận Nam Dã, tên tiếng Anh của tôi là Jim.

Là một cựu sinh viên tốt nghiệp bằng xuất sắc của Đại học Nam Tầm, hiện nay tôi là Giám đốc điều hành của Nam Tấu Cố Vấn, và cũng…”
Cận Nam Dã nhìn Tần Yên ở hàng đầu tiên, “…là bạn trai của Tần Yên.”
Toàn trường vang lên những tiếng ồn ào.
Tần Yên mặt nóng lên.
Có quá nhiều người nhìn nên cô nhanh chóng lấy tay che mặt.
Bầu không khí tại hiện trường dần dần dâng lên, mọi sự chú ý của sinh viên trước đây đều bị thu hút.
Các sinh viên khác giơ tay đặt câu hỏi: “Em muốn hỏi Cận tổng, anh và học tỷ Tần Yên ở bên nhau được sáu năm rồi sao?”.
Cận Nam Dã nhìn Tần Yên, cầm lấy micro nói: “Không, trên con đường tìm kiếm tương lai của bản thân, chúng tôi đã tạm thời xa nhau một thời gian”.
Toàn trường đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Hắn lặng lẽ nhìn Tần Yên, “Nhưng trong khoảng thời gian xa nhau, trong lòng chúng tôi vẫn có nhau, nên trở về bên nhau.”
Người đàn ông không ngừng nhìn cô khi hắn nói điều này, đôi mắt hắn sâu và sáng, như chứa đầy ánh sao, lồng vào đó là tình cảm sâu sắc mà hắn dành cho cô.
Những tràng pháo tay nổ ra trong tích tắc.
Tần Yên chợt nhớ tới một đoạn văn không biết đọc ở đâu.
—— “Có một loại tình yêu giống như một khối tảng băng, không mở tâm thì không giữ được hơi ấm, một khi đã nhận ra sẽ khắc sâu hình bóng của đối phương đến tận xương tủy.

Nhớ cả đời, yêu cả đời.”
Cũng giống như Cận Nam Dã.
“Còn muốn hỏi gì nữa không?” Cận Nam Dã cười nói trên sân khấu, “Bất quá, chỉ là câu hỏi cuối cùng, nếu không sư tỷ Tần Yên của các bạn sẽ tìm tôi mà làm loạn”.
Tần Yên cười đến không dám ngẩng đầu, lỗ tai, cổ, khuôn mặt đều nóng.
Các bạn cùng lớp ở hàng sau hỏi: “Khi nào thì kết hôn ạ?”
Vấn đề đêm chung kết luôn là tốt nhất.
Bầu không khí bùng cháy trở lại, và các học sinh huýt sáo phấn khích.
Cận Nam Dã nhìn Tần Yên, người tình cờ đang nhìn hắn.
Ánh mắt dây dưa nhau.
Tâm trí của nhau giống như mở ra một vết nứt trong màn sương mờ ảo, mổ xẻ những vấn đề mà họ từng có, và đặt chúng lại trước mặt họ.
Nam nhân nhìn Tần Yên hồi lâu, yết hầu của hắn khẽ chuyển động.
“Tôi có thể bất cứ lúc nào.”
Giọng hắn trầm thấp, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Tần Yên.
“Chỉ cần cô ấy gật đầu đồng ý.”
……
Kết thúc bài giảng, nhiều sinh viên đi đến chỗ bộ phận nhân sự lấy phiếu đăng ký, thậm chí còn trực tiếp lấy ra hồ sơ tại chỗ để đăng ký.
Buổi thuyết trình này sinh động hơn những năm trước.

Vừa gõ cp, vừa tìm kiếm thực tập và việc làm.

Hạnh phúc đến mức tưởng như cuộc sống đã lên đến đỉnh điểm.
Hai bên đã ra về.
Ở góc hành lang bên ngoài lớp học.
Cận Nam Dã vòng tay qua Tần Yên, nhéo nhéo mi tâm của cô, thấp giọng nói: “Đỏ rồi”.
Ngón tay thô ráp véo hai bên tai của Tần Yên, cô vùi mặt vào trong ngực hắn, không muốn ngẩng đầu nhìn.
Nắm đấm cũng đánh vào ngực hắn.
Cận Nam Dã kêu lên một tiếng đau đớn, giọng nói thể hiện ý cười: “Làm sao vậy?”.
“Anh cũng quá phách lối quá đi, toàn bộ bài thuyết trình đều biến thành màn thể hiện tình yêu của anh! Mặc dù nói là công khai nhưng mà…”.
Giọng cô càng ngày càng thấp.
“Có vẻ cao hứng quá.”
Cận Nam Dã cười nhẹ, thôi nhéo tai cô, vòng tay ôm chặt Tần Yên vào lòng.
“Thực ra, anh không giỏi cảnh này chút nào,” hắn thì thầm, “nhưng anh chỉ muốn mọi người biết—”
“Em là của anh”.

Sau bài giảng, Tần Yên lên xe với Cận Nam Dã.
Tần Yên nhìn vào điện thoại và đọc bình luận của các bạn cùng lớp về bài giảng này trước mặt Cận Nam Dã.
“Tôi đã khóc.

Hôm nay cũng là một ngày để khóc cho CP cổ tích.

Tôi suýt nữa chết ngất tại chỗ!”
Đọc thật là thú vị.
Cận Nam Dã, người đang ngồi bên cạnh, nhìn sang.
Tần Yên tiếp tục đọc bài tiếp theo: “Trái tim tôi tan nát, cơm chó ăn rất là no nha, không cần phải ăn cơm chiều nữa!”.
“…”
Cận Nam Dã đang có tâm trạng tốt, “Tất cả học sinh bây giờ đều nói chuyện như vậy sao?”
Hắn nghiêng người, định xem chung với cô, nhưng vô tình nhìn thấy dòng đầu tiên trên màn hình.
[Tại sao nữ thần Tần Yên của tôi lại có bạn trai ah ah ah ah!]
Nam nhân cau mày, nắm lấy một từ khóa hỏi: “Nữ thần Tần Yên của tôi?”
Tần Yên ngẩng đầu nhìn hắn.
“Của tôi?” Cận Nam Dã cân nhắc từ đó một lúc, sau đó nghiêng người lấy điện thoại di động, “Bạn học nam nào?”
Biết hắn lại ghen, Tần Yên nhanh chóng trấn an, “Anh biết sinh viên bây giờ đều đang hoảng loạn”.
Cận Nam Dã chọc vào ảnh đại diện của người bạn cùng lớp này, nhưng không mở được nên phải trả lại cho cô, với vẻ mặt u ám, “Đừng để anh thấy”.
Tần Yên cười cười nhéo mặt hắn.
Bất ngờ, Cận Nam Dã không nhịn được lại cầm lấy điện thoại của cô, “Không được, để anh xem một chút.”
Tần Yên mỉm cười đặt điện thoại sang một bên, cố ý không cho hắn với tới, ngẩng đầu đối mặt với hắn.
Cận Nam Dã nhìn một lát, ở môi cô hôn một chút, bàn tay vươn ra nhanh chóng lấy được điện thoại di động của cô.
Nhấn dấu vân tay.
Mở khóa.
Khi vào giao diện chính, điện thoại bất ngờ phát ra nhạc chuông.
“Hoan nghênh bạn trai.”
Là giọng của Tần Yên.
Được ghi lại một cách đặc biệt.
Cận Nam Dã sững sờ trong giây lát.
Ánh nắng xuyên qua những kẽ hở trên lá, chia góc cạnh của Cận Nam Dã thành hai vùng sáng và tối.
Như thể vừa phát hiện ra kẹo, độ cong của khóe môi dần dần tăng lên.
Cận Nam Dã nhìn sang, vươn tay xoa đầu cô, rất nhẹ nhàng, không hề làm loạn.
Hắn mỉm cười thấp giọng: “Sao em khéo dỗ người thế?
Tần Yên nghiêng người nở nụ cười, “Hiện tại hài lòng chưa?”
“Vẫn chưa.”
Cận Nam Dã ghé vào tai cô, giọng nói trầm khàn như muốn dỗ dành: “Em đêm nay đi theo anh đến một chỗ…”
……

Hai người về nhà trước.
Sau khi ăn xong, Cận Nam Dã đưa Tần Yên đến một câu lạc bộ tư nhân ở trung tâm thành phố.
Trang trí ở đây rất sang trọng và khí chất, các loại chỗ ăn chơi cái gì cần có đều có.
Người phục vụ ở quầy lễ tân nhìn thấy Cận Nam Dã đi tới, vội vàng đưa hắn đến sân bóng rổ độc lập bên cạnh.
Sân bóng rổ lộ thiên, nhìn lên bầu trời đầy sao, bốn phía được bao bọc bởi lưới.
Trên sân bóng rổ có người đang đánh bóng.
Tiếng bóng rổ đập trên mặt đất khiến người ta cảm thấy thất thần, cứ như hồi đại học vậy.
Thấy họ đến, những người đàn ông đang chơi trên sân dừng lại.
Lưu Dự chạy đến trước, trêu chọc Cận Nam Dã nói: “Ồ, chuyện gì xảy ra đây? Mang bạn gái đi khoe à.”
Những người khác trên sân phát ra những tiếng “ồ ồ ồ” mập mờ.
Cận Nam Dã phớt lờ họ.
Hắn đưa Tần Yên đến khán phòng, sau đó ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô, “Cho anh một tiếng, sau khi đánh nhau chúng ta sẽ về nhà.”
Nghe xong, Lưu Dự che mặt bỏ chạy, trên sân hét lên: “Oa, Cận Nam Dã lúc yêu thật sự là như thế này!”
“Làm sao vậy? Làm sao vậy?”.
Lưu Dự: “Anh ta cư nhiên xin bạn gái mình cho một giờ để đánh bóng!”.
Những người đàn ông khác nghe xong đều e lệ, hướng về Cận Nam Dã hô to: “Này, Cận Nam Dã thật là an phận a! Có thể nào cho chúng tôi một con đường sống không?”.
Tần Yên mặt nóng bừng bừng, thúc giục Cận Nam Dã nói: “Anh đi đi!”.
Cận Nam Dã cười nhẹ, đưa tay chạm vào đầu cô, sau đó đứng dậy bước ra khỏi khán phòng.
Nam nhân vừa đi vừa cởi áo khoác, để lộ một bộ đồ thể thao bên trong, rồi thản nhiên ném chiếc áo khoác xuống ghế.
Hắn kéo giọng nói: “Ngày hôm nay dự định đánh như thế nào? Có cần cho đánh trước hai bàn không?”.
Những người khác nghe xong, tức giận đến mức muốn đánh hắn.
Lưu Dự bắt đầu than thở: “Chị dâu! Chị nên quản Cận Nam Dã cho tốt a.

Anh ta lần nào cũng như thế này, lúc nào cũng kiêu ngạo chết đi được, không cho người ta con đường sống”.
Nghe vậy, Cận Nam Dã cũng nhìn về phía Tần Yên.
Ngay khi cô không biết phải nói gì, cô nghe thấy Cận Nam Dã hét lên với cô, “Tần Yên -“
“Họ bảo em phải quản anh”.
“…”
Nam nhân đứng dưới ánh đèn sân bóng rổ, vóc người cao lớn, đôi mắt đào hoa đẹp thâm thúy lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen láy như vực sâu, bên trong không đáy.
Tần Yên cảm thấy mặt lại bắt đầu nóng lên.
Những người đàn ông khác có mặt gần suýt chút nữa bị bón cơm chó no.
Lưu Dự đập quả bóng xuống đất, “Trận bóng này không chơi được rồi”.
Một người đàn ông ôm ngực, “Tôi đi tham gia chiến tranh ở Syria cũng chưa từng bị thương nặng đến vậy”.
Một người khác trực tiếp chạy ra “Tôi giết cá ở RT-Mart đã mười năm rồi, vốn cứ nghĩ mình hiểu rõ từng gợn sóng, kết quả cuối cùng vẫn bị thương tích đầy mình”.
Tần Yên: “…”
Cận Nam Dã buồn cười nhìn những người đó rồi cầm lấy quả bóng rổ, “Được rồi, hôm nay tôi đến đây để cho các bạn xem bạn gái của tôi.”
“Anh xác định không phải khoe khang?”.
“Tôi là đang khoe khang.

Làm sao vậy?”.
“Chết tiệt! Tôi không chơi trận này”.
“Đừng đánh nhau, đừng đánh nhau.”
“Nào, chúng ta đừng chơi bóng với cái người sặc mùi tình yêu này”.
Những người đàn ông vừa nói chuyện phiếm vừa làm nóng người.
Một lúc lâu sau, một người đàn ông từ trong bóng tối bước ra, dáng người cao với đôi chân dài, tướng mạo cũng vô cùng tuấn mỹ, có một đôi mắt phượng dài và hẹp, trên người có khí chất đáng sợ.
Cận Nam Dã đưa bóng cho anh ta, “Lục Hứa Duyên, công việc kinh doanh dạo này rất tốt nhỉ.”
Người đàn ông tên Lục Hứa Duyên bắt lấy quả bóng, ở trên tay tung hứng vài cái, giọng nói thẳng: “Cận Nam Dã anh từ thương trường hay tình trường đều đắc ý a”.
Lưu Dự ở bên cạnh gật đầu, “Đúng vậy, độc thân nhiều năm như vậy, khi yêu thì biểu hiện như điên.”
Cận Nam Dã cười lấy bóng từ trong tay Lục Hứa Duyên, đập hai lần xuống đất, không khỏi ngẩng đầu nhìn Tần Yên.
Tần Yên vẫy tay chào hắn, sau đó nắm tay nhỏ để cổ vũ hắn.
Thấy hắn vẫn quan sát.
Cô chỉ đơn thuần là thể hiện tình cảm của mình…
Tần Yên vươn tay lên trên đầu, tỏ vẻ vô cùng yêu thích Cận Nam Dã.
Lưu Dự nhìn thấy, vội vàng kéo quần áo thể thao lên cắn một cái, “Trời ạ, chị dâu thật ngọt ngào!”
“…”
Ngọt?
Cận Nam Dã vẫn đang mỉm cười, nghe được lời Lưu Dự nói làm cho cả người mất hứng, đôi mắt lạnh như băng liếc nhìn anh ta, tung cầu hướng về đó.
“Đừng nhìn, chơi bóng.”
Lưu Dự không biết mình đã chọc tức Cận Nam Dã từ đâu.
Vừa vào sân trực tiếp bị người đánh ngã.
Cận Nam Dã vẫn đuổi theo hắn, tóm lấy bóng của anh ta, chặn mọi hướng phản công của hắn, hoàn toàn không cho anh ta phối hợp.
Sau một hiệp, Lưu Dự không thể chống cự và đầu hàng.
Tần Yên quan sát những người đàn ông ở trên sân bóng rổ, bước ba bước như một, một mình đấu năm.
Nhớ lại Cận Nam Dã đã từng như thế này khi hắn còn học đại học.

Mỗi lần hắn lên sâu bóng chuẩn bị thi đấu thì nhất định xung quanh sân có rất nhiều nữ sinh đứng xem.
Tiếng thét chói tai và tiếng reo hò, vĩnh viễn thuộc về chàng thiếu niên kia.
Khi đó, Cận Nam Dã rất thờ ơ và không để ý đến tiếng la hét của các cô gái xung quanh.
Có đôi khi sau khi trận đấu kết thúc, có rất nhiều nữ sinh muốn đưa nước cho hắn.
Hắn hoàn toàn không đáp lại, lạnh lùng yêu cầu bọn họ đừng cản đường lấy nước của hắn.
Ồ, cái việc lấy nước kia——
Nhất định là Tần Yên.
Một lần khác, Tần Yên mở điện thoại di động, nhận được tin nhắn của Cận Nam Dã.
Hắn gửi cho cô địa chỉ sân bóng rổ, cái gì cũng không nói, chỉ bảo cô mua một chai nước.
Khi cô vội vã đến sân bóng rổ, chàng thiếu niên đang ngồi thẳng lưng trên ghế, trên vai vắt một chiếc khăn, cúi đầu nghịch điện thoại.
Xung quanh có rất nhiều cô gái đứng cầm nước khoáng, nhất thời sốt ruột đứng bên cạnh chờ.
Khi Tần Yên đến, chàng thiếu niên đã lấy chai nước từ tay cô.
Dưới ánh mặt trời lặn, cô nhìn Cận Nam Dã ngẩng đầu uống nước, yết hầu của hắn chuyển động liên tục, trông có vẻ như đã rất khát nước.
Vừa uống hết nửa chai nước.
Tần Yên nhìn các cô gái sau lưng, trong lòng chợt hiểu ý gọi mình đến đây.
Một cảm giác thỏa mãn tuyệt vời đột nhiên tràn ngập cả trái tim cô.

Đó là thời điểm cô thực sự cảm thấy—
Trải nghiệm được cái gọi là sự ưu ái.
……
Sau một giờ.
Cận Nam Dã đặt quả bóng rổ xuống đất, tùy ý kéo gấu quần áo lên để lau mồ hôi.
Tần Yên đang ngồi trong khán phòng vừa nhìn thấy cảnh này.
Cận Nam Dã có dáng người chuẩn và rõ ràng, cơ bụng 6 múi của hắn đều nhau, đường nhân ngư ở hai bên bụng rõ ràng, kéo dài sâu tận vào bên trong quần.
Hắn cúi đầu lau mồ hôi cùng vạt áo, cái trán ướt đẫm mồ hôi vương vãi.

Khi hắn lại ngẩng đầu, đôi mắt thập phần xinh đẹp như bị ngâm trong nước, nhìn người có chút trìu mến.
Tần Yên ôm áo khoác, vừa vặn chạm vào ánh mắt của hắn.
Cận Nam Dã bỏ gấu quần áo xuống, chạy về phía cô và nói với những người đàn ông phía sau, “Các cậu nghỉ ngơi trước, tôi đi bồi bạn gái của tôi”.
Phía sau truyền đến những âm thanh mập mờ.
Người đàn ông đến bên cô, lồng ngực phập phồng lên xuống, hormone trên người cũng trở nên mãnh liệt hơn do luyện tập.
Hô hấp không ổn định, còn gấp gáp, khi đi đến chỗ cô, hắn tự động ngồi xổm xuống, ngẩng đầu hỏi cô: “Có hôi không?”
Tần Yên vội vàng mở chai nước đưa cho hắn, sau đó lấy khăn tắm giúp hắn lau mồ hôi, lắc đầu nói: “Không hôi.”
Cô cúi đầu dụi dụi chóp mũi vào cánh mũi đẫm mồ hôi của hắn.
“Đây là mùi người đàn ông của em”.
Cận Nam Dã nhướng mày.
Câu này hiển nhiên khiến hắn rất hài lòng, khóe môi cong lên, một tay rót nước, một tay còn lại nắm lấy tay cô.
Giữ chặt.
Lòng bàn tay hắn rộng và ấm, khi hắn ôm cô, khi chạm vào sẽ có cảm giác bỏng rát.
“Còn đánh nhau à?” Tần Yên hỏi.
Cận Nam Dã đổ cả chai nước khoáng xuống, sau đó đứng dậy ném chai nước trống vào thùng rác phía sau.
Hắn ngồi xuống bên cạnh cô và nhìn những người khác trên sân bóng rổ.
“Đừng đánh nhau.”
Đường viền gò má của người đàn ông rõ ràng, chiếc mũi thẳng tắp chia gương mặt của hắn thành hai vùng sáng và tối.
Hắn nói: “Anh không giống bọn họ, anh có bạn gái, còn họ thì không.

Với lại hết một giờ rồi…”
Cận Nam Dã nhìn sang.
“Thời gian còn lại là của em.”
—— Thời gian còn lại là của em.
Tần Yên nhìn môi hắn, vươn tay kéo khăn tắm trên cổ hắn, định kéo lại nhưng hắn lại tiến lên trước.
Khoảng cách được rút ngắn trong tích tắc.
Hơi thở quấn quít, thậm chí không khí xung quanh cũng có chút nóng.
Mũi của Tần Yên cọ nhẹ vào hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ vờn trước môi của hắn.
Cô hỏi, “Cận Nam Dã, bọn họ có biết lúc anh nói chuyện tình ái thành cái dạng này không?”.
Cận Nam Dã thấp giọng nói: “Hiện tại đều biết”.
Cô kéo khăn tắm của hắn, không biết vô tình hay cố ý vuốt nhẹ viền lỗ tai của hắn, xoa thành những vòng tròn.
Hơi thở của Cận Nam Dã có chút nặng nề, vốn dĩ nhịp tim của hắn không ổn định vì mới đánh bóng xong, giờ lại bị cô hành hạ nhiều như vậy, màu mắt hắn dần trở nên trầm xuống, dục vọng bên trong ngày càng lộ rõ.
Trong chớp mắt tiếp theo, Tần Yên lấy khăn tắm trên tai xuống, đặt ở bên tai đỏ bừng, nói nhỏ: “Cận ca ca.”
Đồng tử của Cận Nam Dã giãn ra ngay lập tức.
Tần Yên móc cổ hắn, như muốn dâng mình lên.
“Tối nay có muốn ăn cá không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.