Bạn đang đọc Muốn Em Là Của Riêng Anh – Chương 2: Đã Lâu Không Gặp
Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt
Vui lòng mang đi nhớ ghi nguồn
Ngay lúc đó, không khí như bị cuốn đi hoàn toàn, toàn bộ phòng họp yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi.
Hầu như tất cả mọi người có mặt đều có thể cảm thấy bầu không khí giữa Tần Yên và Cố Nam Dã có chút kỳ quái.
Thật sự rất kỳ quái.
Tần Yên và Cận Nam Dã im lặng nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Cận Nam Dã nhìn đi chỗ khác, từ từ đứng dậy.
Hắn gật đầu một lần nữa với người phỏng vấn bên cạnh, sau đó bước ra khỏi phòng họp.
Toàn bộ phòng họp trở nên im lặng đến chết người.
Sau khi người đàn ông rời đi, Tần Yên hoàn toàn lơ đễnh.
Cho đến khi người phỏng vấn thông báo rằng cô ấy đã vượt qua cuộc phỏng vấn, cô ấy mới bình phục.
Người phỏng vấn bên cạnh vui vẻ nói với cô: “Chủ tịch Cận của chúng ta không bao giờ tham gia phỏng vấn thực tập sinh.
Lần này nghe nói cô là người đầu tiên đạt điểm xuất sắc trong bài kiểm tra viết, nên chủ tịch cố ý tới đây xem một chút.”
Tần Yên: “…”
Cố ý.
Tới xem một chút.
Những từ này hợp lại thật là vi diệu.
Người phỏng vấn đưa cô ra khỏi phòng họp, lại nói: “Cận tổng rất kỳ vọng vào cô, đừng để anh ấy thất vọng.”
“Anh ấy còn nói, tuần sau để cô đến thực tập.”
“…”
Tần Yên lịch sự chào tạm biệt những người phỏng vấn.
Không ngờ, ông chủ của Nam Tấu hóa ra lại là Cận Nam Dã!
Không ngờ chủ tịch Cận lại chính là người đó.
Cô có chút ảo não.
Tại sao cô lại không tra người thành lập công ty này chứ?!
Vừa nghĩ tới đây, Tần Yên liền đụng phải Cận Nam Nhã ở cửa thang máy.
Bốn năm trôi qua, Cận Nam Dã không còn là cậu bé mới ra trường ngây ngô, hắn hiện tại diện bộ vest và đôi giày da, toát lên khí chất của một người đàn ông trưởng thành.
Trong cuộc phỏng vấn vừa rồi, nhất là khi hắn nhìn cô chằm chằm, Tần Yên cảm thấy nhịp tim của mình dường như còn nhanh hơn trước.
Lúc này, người đàn ông đang chờ thang máy, đút tay trong túi quần, nhìn thấy Tần Yên đi tới, hắn hơi nghiêng đầu nhìn cô, sau đó lại đưa mắt nhìn lối vào thang máy.
Cả người toát ra khí lạnh
Lúng túng một chút, khi thang máy đến, chỉ có hai người bọn họ bước vào.
Trong không gian kín, hai người đều im lặng không lên tiếng.
Bên tai đều là tiếng gió khi thang máy đi lên, và tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Cận Nam Dã đưa tay ra nhấn nút “1”, rồi “3”, yên lặng chờ đợi.
Tần Yên dùng ngón tay nắm lấy túi, móng tay không tự giác cọ vào cúc túi.
Tạo ra một âm thanh “nhấp, nhấp” nhỏ.
Cô luôn có thói quen cạo một thứ gì đó khi cô lo lắng, để giải tỏa nỗi lo lắng trong lòng.
Cận Nam Dã bên cạnh nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Tần Yên qua hình ảnh phản chiếu của cửa thang máy.
Hắn khẽ quay mặt lại, khóe môi nhếch lên khó hiểu.
Sau một hồi im lặng, hắn chợt cười khẩy, “Ồ, tôi quên chưa nói, đã lâu không gặp.”
Tần Yên nói nhỏ: “Đã lâu không gặp.”
Cận Nam Dã vẫn đút hai tay vào túi, thanh âm có hơi kéo dài, “Có vẻ như sau khi từ chối lời cầu hôn của tôi, em hình như không có người đàn ông nào khác—”
Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ nhàng, từ từ lọt vào tai, khiến tim Tần Yên không tự chủ được đập nhanh lên.
“Nếu không, tại sao em lại ở đây?”
Tần Yên đột nhiên hiểu ý anh.
Cận Nam Dã hẳn đã nghĩ rằng bao năm qua cô vẫn chưa tìm được người đàn ông nào tốt hơn anh, nên giờ cô cố tình vào công ty anh với danh nghĩa thực tập sinh, là muốn quay lại với anh.
Tần Yên vội vàng thấp giọng giải thích, “Em không biết công ty này là của anh.”
Cận Nam Dã cười, “Ồ, hóa ra vậy.”
“…”
Hắn nói: “Vậy thì để tôi nhắc nhở em trước, hiện tại tôi không thiếu phụ nữ.”
Câu này có hai nghĩa.
Thứ nhất, hắn đã có bạn gái.
Thứ hai, có rất nhiều phụ nữ xung quanh hắn, và nếu hắn muốn yêu, sẽ không bao giờ tìm đến cô.
Cả hai ý nghĩa đều được nói thẳng với cô —
Tái hợp?
Đừng giỡn nữa!
Cô hít một hơi thật sâu và nhẹ nhàng nói: “Cận tổng, tôi sợ là anh suy nghĩ nhiều rồi, hiện tại tôi không hề có ý muốn tái hợp lại.”
Cận Nam Dã không nói.
Đúng lúc này, thang máy phát ra tiếng “đinh”.
Tần Yên giả vờ thoải mái nói “hẹn gặp lại” rồi bước ra ngoài mà không thèm quay đầu lại
Trong lòng gào thét rằng phải thật là kiêu hãnh nha.
Kết quả là, giữa chừng, cổ tay bị kéo từ phía sau.
Lực có chút mạnh.
Tần Yên bất ngờ, không kịp đề phòng đã bị Cận Nam Dã kéo về lại trong thang máy.
Trọng tâm của cô không ổn định, vô tình va vào vòng tay hắn.
Ngực của Cận Nam Dã rất ấm, trên người còn có một hơi thở mát lạnh quen thuộc, khiến cho cô có cảm giác hít thở không thông.
Người đàn ông ở trên đầu dường như đang nhìn xuống cô, kéo cổ tay cô lại, giữ một lúc rồi đột ngột thả ra.
Hắn nói nhỏ: “Đây là lầu ba, cô đừng đi nhầm.”
Nói xong hắn bước sải chân dài ra ngoài.
Cửa thang máy đóng lại.
Tần Yên cảm thấy tim mình đập rất nhanh, nơi mà Cận Nam Dã giữ lại bắt đầu nóng lên.
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn và êm dịu, khi nói giọng trầm lại có sức tán tỉnh mạnh mẽ.
Chỉ là vừa rồi hắn vẫn đang nói chuyện trên đỉnh đầu cô, tiếng vo ve thường thấy giữa lồng ngực và cổ họng dường như đang kéo mạnh một sợi dây nào đó trong tim cô.
Thang máy xuống tầng một.
Tần Yên bước ra ngoài, nhưng bước chân vô lực như không thể chạm đất.
Đã lâu không gặp, Cận Nam Dã đã thay đổi rất nhiều, trong lời nói của hắn tựa như có gai, một câu nói ra đều có thể đâm vào tim cô.
Cô chưa bao giờ thấy hắn như thế này.
Tần Yên đột nhiên nhớ tới năm mà Cận Nam Dã tốt nghiệp năm cuối cấp.
Người thanh niên mặc đồng phục cử nhân màu đen, mái tóc lòa xòa trên trán, khi nhìn người, ánh mắt như chứa đầy sao, sáng ngời và sâu thẳm.
Ban đầu anh ấy đang chụp ảnh với những người khác.
Sau khi thấy cô đến, chàng trai vội vàng bước đến và ôm cô vào lòng trước sự chứng kiến của mọi người.
Cận Nam Dã xoa nhẹ lên cổ cô, động tác của anh rất thân mật và dựa dẫm, hơi thở hương bạc hà lướt qua tai cô, “Cuối cùng thì em cũng đến rồi.”
Mọi người xung quang có mặt đều “ồ” lên một tiếng, có người còn huýt sáo.
Khi đó Cận Nam Dã đang rất phong độ và là nhân vật sân cỏ có tiếng trong trường, lúc này việc ôm một cô gái trên tay đương nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Thiếu niên ôm Tần Yên một hồi, sau đó lại hôn lên vành tai của cô, nắm tay cô từ từ quỳ xuống trước mặt mọi người.
Mọi người xung quanh kinh ngạc không nói nên lời.
Mặt trời chiếu xuyên qua những chiếc lá trên đầu, và những con chim hỉ thước vỗ cánh rồi đậu trên cành, hòa với những giọng nói dần dần của đám đông.
Chim hỷ thước (chim khách): người xưa cho rằng chim khách bay đến báo hiệu có tin vui sắp đến.
Cận Nam Dã quỳ xuống một chân, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mặt trời che khuất anh, tạo ra một quầng sáng.
“Tần Yên,” anh nhẹ nhàng gọi tên cô.
“Chúng ta kết hôn đi.”
Mỗi một chữ,
Đều là những hy vọng và kỳ vọng về cuộc đời của một chàng trai trẻ, cũng như với trái tim tràn đầy tình yêu của anh.
Nồng nhiệt và tinh khiết.
***
Tần Yên không biết mình làm thế nào đã quay trở lại trường học, trên ngực đau xót như có ai cắt đi một khúc thịt.
Trở lại ký túc xá.
Người bạn cùng phòng niềm nở tiến lại gần, thấy cô không đáp, lại vẫy tay trước mặt cô hỏi: “Cậu sao vậy? Làm sao mà trông cậu thất thần vậy? Buổi phỏng vấn hôm nay diễn ra không ổn hả?”
Tần Yên lắc đầu, “Không có.”
Ôn Tâm đoán: “Gặp người làm cho không vui?”
Tần Yên: “Không phải…”
“Cậu với cái bộ dạng này, đừng nói gặp lại người yêu cũ đấy nhé?”
“…”
Tần Yên lập tức nghẹn ngào.
Bạn bè cùng phòng thúc giục: “Vậy đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Yên cúi đầu, “Tớ hỏi các cậu một câu.”
“Hỏi đi.”
“Nếu các cậu nhận được nhận vào làm và phát hiện ông chủ của công ty đó là người yêu cũ của mình, các cậu có muốn làm tiếp không?”
“…”
Cả ký túc xá im lặng trong chốc lát.
Ôn Tâm thận trọng hỏi: “Người yêu cũ nào?”
“…”
Cô ấy hỏi là chuyện bình thường.
Dù gì thì Tần Yên cũng là hoa khôi học đường khi đó.
Trong bốn năm đại học, xung quanh cô có vô số người cầu hôn và tán tỉnh, đồng thời dính tin đồn scandal không ít với phú nhị đại.
Có quá nhiều tin tức khiến những người ăn dưa hoa mắt.
Ký túc xá trưởng Tưởng Y thay Tần Yên trả lời: “Người yêu cũ, không lẽ là người kia?.”
Tần Yên im lặng.
Rồi gật đầu.
“…!**!!!”
“Ông chủ của công ty mà cậu nhắc đến là người đã cầu hôn cậu trước toàn trường?!”
Bạn cùng phòng của Tần Yên đều đến từ trường này, nên mọi người đều đã nghe nói về cô.
Đặc biệt là khi cầu hôn nơi công cộng, họ rất ấn tượng.
Đó là một sự kiện lớn gây chấn động toàn trường bốn năm trước!
Vốn tưởng rằng có thể chứng kiến cuộc tình đẹp từ thanh xuân vườn trường đi lên hôn nhân, nhưng không lâu sau bọn họ liền nghe được rằng hai người họ đã chia tay.
Sau đó, nam sinh kia rời nước để lập nghiệp, còn nữ sinh kia thì lựa chọn tiếp tục học.
Hai người chia tay, mỗi người đi một ngả.
Các bạn cùng phòng vây quanh Tần Yên hóng bát quái: “Vậy vừa gặp đã nói chuyện gì?”
Tần Yên cúi đầu: “Anh ấy hẹn tớ tuần sau đi thực tập.”
Bạn cùng phòng: “!!! Vậy thì tại sao cậu lại không đi?”
“…”
Tần Yên cứng họng, “Tớ đây không phải hỏi các cậu sao?”
Cả ký túc xá lại chìm vào im lặng.
Ôn Tâm khoanh tay, “Là tớ, tớ sẽ không đi.
Đã rất lâu rồi không gặp, bây giờ lại gặp mặt như thế thì xấu hổ chết đi được.”
Tần Yên gật đầu, “Tớ cũng nghĩ như vậy.”
“Vậy thì đừng đi.”
Di động của Tần Yên vang lên, cô mở ra xem, trong hộp thư của cô có một email chưa đọc.
Từ Nam Tấu.
Một thư đề nghị chính thức.
Nam Tấu không chỉ mời Tần Yên đến thực tập vào tuần tới, mà còn mời cô ấy tham gia với tư cách nhân viên bình thường sau khi tốt nghiệp.
Mức lương thậm chí cao đến mức khó có thể từ chối.
Bạn cùng phòng đi đến xem thế nào, không khỏi mở to mắt “Oa” một tiếng.
“50.000 cho một tháng, bao ăn bao ở, nghỉ phép hàng năm được trả lương 15 ngày, và có thể hưởng cổ tức của công ty sau hai năm?”
“Con mẹ nó? Tớ đang mơ à? Sau bảy năm, cậu vẫn được hưởng căn hộ do công ty tặng sao???”
“Bạn trai cũ đi làm từ thiện à?”
“Thực xin lỗi, tớ bị tư bản làm hỏng, gói lương này đơn giản không thể từ chối.”
“Đi đi đi đi!”
Tần Yên: “…”
Bạn cùng phòng của cô ấy thực sự đã ngã hết người này đến người khác.
Ôn Tâm giơ nắm tay về phía cô, “Nào chị em, mặc dù sau này có thể khó hòa thuận, nhưng với mức lương hàng năm 600.000, chị em hãy mạnh dạn lên!”
“Chị ơi, nếu sau này chị trở nên giàu có, hãy nhớ đến những người bạn cùng phòng nghèo khổ chúng em này nhé!”.
“…”
Tần Yên muốn giãy dụa lần nữa, nhưng bạn cùng phòng lại ấn ngón tay mở trình bảo vệ màn hình của điện thoại di động, sau đó ấn xuống email.
“Lời đề nghị chấp nhận” sáng sủa hiện ra trước mặt cô.
“Con mẹ các cậu!”.
Tần Yên cố gắng vươn tay thoát ra khỏi móng vuốt của bọn họ, “Anh ta là bạn trai cũ của tớ đấy, lại còn bị tớ cự tuyệt lời cầu hôn.
Hơn nữa, hôm nay anh ta còn nói rằng anh ta không thiếu phụ nữ!”
“Vậy thì sao!” Ôn Tâm bỏ tay xuống, “Kiếm tiền là quan trọng nhất!
Tần Yên: “Đây là cái bẫy!!!”
Sau khi dứt lời, tay Tần Yên đã ấn vào màn hình điện thoại di động.
Ngón tay bị ép di chuyển, vô tình nhấp vào nút sáng nhất trong email.
—— Chấp nhận ưu đãi
“…”
Tần Yên lập tức sững sờ.
Cả người cô như quả cầu bị xì hơi, ngay cả môi cũng xịu xuống
Ôn Tâm ở bên cạnh an ủi cô: “Đừng suy nghĩ nữa, cậu xem bọn tớ giúp cậu chon xong, cậu cứ yên tâm đi”
Tưởng Y còn nói: “Yên nhi à, đừng suy nghĩ nhiều! Tốt nghiệp một cái liền có 50.000 nhân dân tệ một tháng, nháy mắt liền có cuộc sống tốt đẹp”.
Ôn Tâm: “Đúng vậy, Tần Yên, suy nghĩ ở một góc độ khác một.
Có thể bạn trai cũ của cậu vẫn còn chút tình cảm với cậu, nhưng vì không cam lòng cậu từ chối kết hôn với anh ta nên hôm nay anh ta mới nói như vậy để chọc tức cậu”.
Tần Yên lắc đầu, “Đã nhiều năm như vậy, không có khả năng là còn tình cảm.”
“Tại sao lại không chứ? Trước đây khi hắn ta cầu hôn cậu, chính ngày hôm đó cậu đã cắm rễ trong lòng hắn rồi”.
Ôn Tâm lắc lắc ngón trỏ, “Gạt bỏ hoàn toàn một người ra khỏi lòng mình không phải chuyện dễ dàng.”
Tưởng Y cũng lặp lại: “Ừ, Yên nhi, có khi cậu xuất hiện ở công ty, thì trong lòng hắn có biết bao nhiêu là cao hứng.”
Bọn họ thuyết phục cô từng câu một.
Tần Yên ôm đầu, vò đầu bứt tóc.
Những người bạn cùng phòng vội vã chạy đến để ngăn cản hành vi “xấu xí” của cô, đồng thời liên tục thuyết phục: “Đừng vò, đừng vò nữa, Yên nhi à đi làm đẹp thôi!”
“…”.