Bạn đang đọc Muốn Em Là Của Riêng Anh – Chương 13: Làm Bạn Gái Của Tôi Là Có Thể
Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt
Vui lòng mang truyện nhớ ghi nguồn.
Xa xa, mặt trời lặn gần đến tận chân trời, những lớp chuyển màu vàng cam lấp ló trên bầu trời, những ngọn núi uốn lượn, xa xa là những dãy núi xếp chồng lên nhau.
Giọng nói của Tần Yên hòa vào làn gió buổi tối, “Tôi hối hận.”
Bên tai truyền tới hít thở có chút nặng nề của hắn.
“Có thật không?”
Cô cảm thấy có chút buồn cười, lấy tay che mặt, “Thật.”
“Đừng nói dối tôi khi tôi đang bị sốt.”
“Không có lừa anh.”
“À.”
Đối diện với ánh hoàng hôn, hòa với gió chiều, giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng lướt qua tai của cô.
“Vậy thì tôi khá hạnh phúc.”
Một lúc lâu sau, cả hai đều không cúp máy.
Tần Yên chống khuỷu tay lên lan can, nhìn cặp đôi đang cãi nhau trên con đường xanh mướt phía dưới.
“Anh còn gì muốn hỏi tôi không?”
Có một lúc im lặng.
“Không.” Cận Nam Dã nói, “Cảm ơn vì ngày hôm nay.”
“Không có chi.” Cô khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh ở nhà tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Hắn hỏi: “Buồn chán có thể tìm em không?”.
Tần Yên gãi gãi vành tai đang dần nóng lên, “Ừ thì…!cũng được.
Gần đây tôi có một bài kiểm tra, tôi phải ôn bài một chút, cho nên không thể tán gẫu lâu được, chỉ có thể nói chuyện một lát.”
Giọng nói trầm ấm của Cận Nam Dã cùng giọng cười khẽ vang bên tai cô, “Em đi ăn tối trước đi, ôn bài xong rồi chúng ta nói chuyện.”
Tần Yên: “Được, anh có thể nhắn tin cho tôi qua WeChat.
Tôi thường rảnh lúc mười giờ.”
Nói xong, cô lại che mặt.
Cô làm sao vậy a, kìm lòng không đậu hẹn hắn nói chuyện trời đất.
Lại còn giao quyền chủ động lên tay hắn.
Cô nghĩ như vậy, Cận Nam Dã dường như biết tâm tư của cô.
Sự chủ động ném vào tay hắn lại bị cô giành lấy.
“Có chuyện gì cứ tìm tới tôi, tôi luôn ở đây.”
Cam tâm tình nguyện bị động
Cúp điện thoại, Tần Yên cảm thấy cả mặt đều nóng lên.
Sau khi bước ra khỏi ban công trở về phòng ngủ, Ôn Tâm đi tới, hỏi cô: “Tần Yên, sao mặt vậu lại đỏ như vậy?”
Tần Yên sờ sờ mặt của mình, “A, làm sao?”
Ôn Tâm: “Ôi, người con gái đang yêu, dễ đỏ mặt như vậy sao?”
Tưởng Y cũng đi tới chọc cô, “Mặt đỏ như trái táo, ngay cả nói không được.”
Tần Yên nhanh chóng che mặt chạy vào phòng tắm, “Không có! Không có! Không có!”
Cô không biết rõ mình có đỏ mặt hay không.
Nhưng nhịp tim rất nhanh.
Điện thoại kêu “ding dong”.
Tần Yên mở WeChat, Cận Nam Dã gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc.
– Chú mèo con màu trắng đang gãi màn hình.
Tiểu hạt dưa ở giữa không trung đang gãi gãi.
Dường như không có khoảng cách, cô cảm giác như đang gãi gãi lòng mình.
Biểu tượng cảm xúc này là bốn năm trước cô gửi cho hắn.
Lúc đó họ vừa bắt đầu yêu nhau.
Tần Yên cảm thấy trò chuyện với Cận Nam Dã chỉ có tin nhắn mà không có hình ảnh có chút hơi đơn điệu.
Vì vậy, cô đã tải rất nhiều các biểu tượng cảm xúc.
Mèo, những em bé dễ thương, các cặp đôi đang yêu nhau, và bong bóng tình yêu màu hồng.
Gửi cho hắn mỗi ngày.
Lúc đầu, Cận Nam Dã vẫn trò chuyện với cô bằng văn bản thuần túy, nhưng mưa dầm thấm lâu, hắn dần dần học cách sử dụng biểu tượng cảm xúc.
Liên tục gửi qua lại.
Rất giống có ý muốn ve vãn một cách tình tứ.
Tần Yên nhìn biểu tượng cảm xúc quen thuộc.
Trước đây cô cũng từng gửi một biểu tượng cảm xúc như thế.
Cô lấy lại hơi thở, đặt điện thoại ở phía bên kia.
Ngày mai sẽ có một bài thi thử trực tuyến, liên kết với điểm thường.
Tuy đề không khó nhưng vẫn có một số điểm kiến thức cần nhớ.
Tần Yên vẽ một vài nét vào những chỗ quan trọng, viết lấy giấy note rồi dán vào.
Cô chưa kịp nhận ra thì đã học đến hơn mười giờ.
Khi cô nhấc máy, tin nhắn của Cận Nam Dã đã hiện trên màn hình.
Cận Nam Dã: [Đối với ba mươi hai câu hỏi mà em đã hỏi trước đây, tôi đã viết câu trả lời ở phía sau, em nên xem một chút.]
Một bảng được đính kèm bên dưới.
Tần Yên sửng sốt, vội vàng mở ra đọc.
Các câu hỏi và câu trả lời trong đó tương ứng với từng câu một, quá trình phân tích rất chi tiết và rõ ràng.
Cuối cùng, có rất nhiều mở rộng cho các dự án ngành, liên hệ với Trung Quốc hồi xưa, hiện nay và nước ngoài một cách chi tiết và rõ ràng.
Nhìn ra được bỏ nhiều tâm huyết vào đây.
Tần Yên vội vàng hỏi hắn: [Anh viết khi nào?]
Cận Nam Dã: [Vừa rồi.]
Một sợi dây trong tim cô chợt giật.
Hiện tại hắn vẫn còn đang sốt, làm sao còn sức trả lời câu hỏi của cô!
Tần Yên vội vàng đi tới ban công, gọi điện thoại trực tiếp cho hắn.
Bên kia bắt máy.
Cô chưa kịp nói thì bên kia đã hỏi: “Em kiểm tra xong chưa?”.
Tần Yên: “Anh sao không chịu nghỉ ngơi cho tốt?”
Cận Nam Dã: “Vừa rồi tôi đang nghỉ ngơi.”
Cô hỏi, “Còn ba mươi hai câu trả lời thì sao?”
Tổng cộng là ba mươi hai!
Người bị sốt làm sao viết được nhiều chữ như vậy!
Cận Nam Dã: “Tôi ở nhà buồn chán, tùy tiện viết một chút.”
Tần Yên vừa rồi nhìn lướt qua, câu trả lời của hắn chứa nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, ngay cả người thường cũng nhận ra.
Tuyệt đối không thể nào là “tùy tiện viết”.
Giọng nói tươi cười của Cận Nam Dã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, “Sao? Em đang rất cảm động? Em có muốn cảm ơn tôi không?”
Tần Yên: “…”
Vừa rồi cô thực sự rất cảm động, tuy trong lòng lo lắng nhưng cô cảm thấy có một mùi ngọt ngào thoang thoảng quyện vào trong không khí, khiến lòng cô ngứa ngáy.
Nhưng người đàn ông này làm sao có thể như thế này, khi cô vừa cảm động được một chút, tâm trạng của cô đột ngột dừng lại.
Cô vừa cười vừa vặn khăn tắm trên ban công, buồn cười hỏi: “Anh muốn em cảm ơn thế nào?”
“Cái gì đều cũng có thể sao?”
Tần Yên biết mỗi lần hắn ra điều kiện với cô nhất định sẽ không khách sáo, trước hết là lấy lòng một chút, sau đó đưa ra thỉnh cầu mà cô không cự tuyệt được.
Cáo già!
“Ừ,” cô nói, “Anh nói đi.”
Có một sự quyến rũ trong giọng nói của Cận Nam Dã, “Tôi sẽ nói với em vào cuối tuần, được chứ?”
Bí mật.
Còn muốn cuối tuần nói cho cô nữa chứ.
Tần Yên: “Được.”
Cận Nam Dã: “Ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Sau một hồi im lặng, cả hai đều không chủ động cúp máy.
Đang chờ đợi nhau.
Tần Yên không còn cách nào khác, đành phải dặn dò: “Buổi tối đắp thêm mền, đừng để bị cảm lạnh.”
Bên kia.
Cận Nam Dã đang nằm trên giường, hắn mặc một bộ đồ ngủ màu xanh nước biển, vầng trán đen nhánh rũ xuống, đôi mắt sâu hơi nhắm lại.
Hắn trả lời cô bằng một giọng thấp hơn bình thường, âm cuối kéo dài: “Hiểu rồi, em cũng vậy.”
Sau khi Tần Yên cúp máy, hắn đặt điện thoại sang một bên.
Cận Nam Dã nằm trên giường, hơi nhướng mi, vén chăn đứng dậy.
Bể bơi bên ngoài biệt thự lớn lấp lánh, mặt nước giống như toàn bộ vì sao rơi xuống, mang theo cảm giác thanh tao, tao nhã.
Cận Nam Dã cầm cốc nước lên uống nước.
Trong phòng khách treo một chiếc váy dạ hội màu đỏ của phụ nữ, trên váy có đầy những ngôi sao sáng.
Không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra những ngôi sao đó chính là kim cương.
Màn đêm bên ngoài cửa sổ kính lớn từ trần nhà đến sàn gạch xuyên vào khiến màu váy càng thêm lộng lẫy, xa hoa.
Mắt Cận Nam Dã tối sầm lại, hắn từ từ tưởng tượng Tần Yên sau khi mặc nó sẽ như thế nào.
Cái váy này có giá 30 triệu.
Phải mất nửa tháng để chuyển nó từ nước ngoài về, và cũng tốn 1.000 phí bảo trì mỗi ngày.
Hắn chính là muốn cô cùng hắn đi dự yến tiệc.
***
Sau một tuần, Tần Yên cảm thấy tình trạng của Cận Nam Dã tốt hơn rất nhiều.
Quay trở lại làm việc, cô thấy hắn đeo khẩu trang, để lộ ra một đôi mắt hồng đào xinh đẹp, trông hắn có sức sống hơn nhiều.
Tần Yên đứng dậy, đi theo hắn vào phòng làm việc, đặt ly nước đã chuẩn bị sẵn lên bàn, “Anh cảm thấy tốt hơn chưa?”
Cận Nam Dã hôm nay mặc một chiếc áo len rất rộng, trông rất ấm áp.
Sau khi nghe cô hỏi, hắn chủ động cúi đầu trước cô, “Sờ đi.”
Tần Yên: “…”
Cô lấy nhiệt kế ra.
36,8 độ.
Vẫn còn chút nóng.
Cận Nam Dã liếc nhìn nhiệt kế trong tay, không nói tiếng nào, đi tới chỗ ngồi xuống.
Trên bàn là những tài liệu duyệt nhân sự mà cô đã sắp xếp vào tuần trước.
Hắn đưa cho cô tập tài liệu và hỏi: “Em nghĩ trong này có vấn đề gì?”
Không ngờ tới hắn vẫn ưu tiên cho công việc.
Tần Yên đã tìm ra vấn đề, nhưng hôm đó hắn phát sốt nên cô không thể nói được.
Cô suy nghĩ một chút, “Tính cơ động của bộ phận kinh doanh mạnh hơn bộ phận chức năng, vì vậy tôi đề nghị nên tuyển thêm nhân viên, nhất là các sinh viên mới ra trường.”
Hắn gật đầu.
Cô nói tiếp: “Cách làm cũ của bộ phận kinh doanh là tốt, nhưng hiện tại bộ phận kinh doanh của công ty ngày càng nhiều người nên vẫn cần tìm một người làm công việc đào tạo săn đầu người toàn thời gian, thống nhất toàn bộ kế hoạch đào tạo..
“
Cận Nam Dã tiếp tục gật đầu, “Ý kiến rất hay.
Có vẻ như cuốn sách khá hữu ích với em.”
Tần Yên chắp tay sau lưng, “Cám ơn anh đã khen.”
Cô nói thêm: “Tôi đã đọc tất cả các câu trả lời mà anh viết cho tôi ngày hôm qua, cảm ơn anh đã trả lời giúp tôi.”
Cận Nam Dã nhìn cô chằm chằm, môi hắn khẽ cong lên, như là đang suy nghĩ điều gì đó, hắn đột nhiên cúi đầu cười.
Có tiếng gõ cửa văn phòng.
Chu Bân đi vào, “Cận tổng, CRE của nhà họ Kim gửi cho anh thiệp mời, mời anh tối nay đến dự tiệc đúng giờ.”
Cận Nam Dã nhận lời mời, lật xem tùy ý, dùng bút ký tên mình vào đó.
Sau khi ký xong, hắn vẫy tay với Tần Yên, “Tần Yên, lại đây.”
Tần Yên đi tới.
Thư mời được chuyển cho cô.
Chữ viết tay của người đàn ông này rất đẹp, mạnh mẽ, thoăn thoắt, chữ ký còn kéo dài ở nét cuối.
Chữ viết cũng giống như con người, cao quý và tao nhã.
Chu Bân thận trọng nói: “Cận tổng, vậy tôi đi ra ngoài trước.”
Cận Nam Dã: “Ừ.”
Sau khi Chu Bân rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Cận Nam Dã và Tần Yên.
Tần Yên hỏi: “Tôi có thể giúp gì cho anh không?”
“Có.”
Cận Nam Dã lấy ra một chiếc túi từ dưới bàn.
Trên túi có in logo của thương hiệu cao cấp quốc tế OL, nhãn mác sang trọng và tao nhã, nhìn sơ qua là biết hàng đắt tiền.
Hắn đẩy túi đến trước mặt cô, “Vừa rồi em cũng nghe thấy, tối nay tôi đi dự tiệc, nhưng cần một người bạn gái đi cùng.”
Tần Yên hiểu rõ “bạn gái” mà hắn đang nói đến là ai.
Cô hỏi: ” Yến tiệc đó ở đâu?”
“Khách sạn Duyệt Hoa.”
Khách sạn Duyệt hoa là nơi tập trung cho giới nhà giàu.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, những chiếc xe sang trọng xếp hàng dài trước khách sạn giống như những vì sao trên bầu trời đêm, đẹp đẽ mà quý giá, người khác chỉ có thể đứng nhìn mà không thể bước vào.
Cô nghe nói rằng những món ăn rẻ nhất ở đó cũng bắt đầu từ 100 tệ, cực kỳ xa xỉ.
Tần Yên không thể tin được: “Bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn Duyệt Hoa sao…!Một nơi hoành tráng như vậy mà một thực tập sinh nhỏ như tôi có thể đến sao?!”
Cận Nam Dã: “Theo lý thuyết thì, không có khả năng.”
“…”
Giọng hắn trầm thấp, âm cuối cố tình kéo dài, “Nhưng…”
Ngón tay của người đàn ông xoa cốc nước nơi cô vừa chạm vào.
“Làm bạn gái của tôi, là có thể.”.