Bạn đang đọc Muốn Dùng Đúng Cách Để Yêu Anh FULL – Chương 14: Liên Kiều 2
Doanh em, hôm qua anh và học trưởng Nghiêm của em động tay động chân với nhau, hai người nửa thua nửa thắng, em đứng về bên nào thế?
Có bệnh thì đến bệnh viện đi,để lâu bệnh nhỏ cũng thành ra nghiêm trọng đó, tốn kém lắm.
Minh Tịnh đùng đùng nhét iPhone vào trong cặp.
Mới sáng sớm ra đã em này em nọ, cái trò mèo gì thế không biết! Chẳng nhẽ đây chính là thứ Nhan Hạo gọi là “chuyện giữa hai chúng ta không kết thúc như vậy đâu” sao? Cô hiểu rồi, anh ta đang muốn chơi trò đi đường vòng chứ gì.
Hiện giờ danh hiệu vị hôn phu đã mất, anh ta lại tự phong cho mình làm anh trai của cô, coi như nối lại quan hệ, sau này có thể tùy tiện kiểm soát cuộc sống người ta.
Nghĩ cũng hơi xa rồi đấy!
Minh Tịnh khoác cặp đi học.
Kết quả thi học kỳ trước đã có, Cao Tiểu Thanh đứng đầu lớp, khinh khỉnh nhìn Minh Tịnh.
Minh Tịnh xởi lởi cười cười chúc mừng Cao Tiểu Thanh, sau đó cứ thế bước đi, không mặn mà cũng chẳng nhạt.
Người thực sự không chấp nhận được chuyện này là Hồ Nhã Lan.
Cô nàng nhìn bên ngoài thì nhu nhược nhưng trong lại khá cứng cỏi, vẫn luôn cho mình là mỹ nữ kiêm tài nữ.
Lần thi này Hồ Nhã Lan chỉ đứng thứ ba, hai tai liền đỏ lựng lên, không thèm nhìn Cao Tiểu Thanh mà tức khắc trở về phòng học.
Mối quan hệ đồng minh, quả thực lay lắt xiết bao.
Có mấy bạn học nữ chủ động tìm Minh Tịnh nói chuyện, vừa cười hì hì vừa hỏi sao phong cách cô khác thế.
Minh Tịnh nửa đùa nửa thật mà nói: “Năm vừa rồi bố mình làm ăn được nên thuê một stylish xây dựng lại hình ảnh giúp mình đó.”
“Đúng là con gái làm đẹp vì người mình thích nhỉ!” Một cô bạn nói, giọng chua như giấm.
Minh Tịnh không đáp lời nữa.
Trên thế giới này chẳng có gì là bí mật, chuyện Nghiêm Hạo đón đưa cô đã có bao nhiêu cặp mắt trông vào rồi.
Bọn họ nhất định là rất muốn biết ruốt cuộc quan hệ giữa cô và anh ra sao, mà cô lại chẳng hề có ý định thỏa mãn trí tò mò của họ.
Thật ra, sự biến đổi của Minh Tịnh cũng không có gì quá là xuất chúng.
Qua một kỳ nghỉ đông, rất nhiều nữ sinh đều đã thay da đổi thịt, trông giống hệt tranh Hàn Quốc.
Vẻ đẹp trước mắt khó mà hững hờ, chẳng mấy chốc vườn trường đã có thêm không biết bao đôi uyên ương dập dìu qua lại.
Buổi tối về ký túc xá cô toàn phải đi đường lớn, nếu như len vào ngõ nhỏ thì kiểu gì cũng đụng mặt vài cặp.
Sơn Béo cũng có chút thay đổi, nhưng không phải về mặt hình thể, mà là không biết tại sao lại bắt đầu tránh mặt Minh Tịnh.
Minh Tịnh không hề khách khí mà chặn cậu chàng lại hàng ghế phía sau, đòi cậu ta giải thích rõ ràng hành vi của mình.
Chiếc đầu to của Sơn Béo chôn sâu xuống ngực: “Mình quá béo.” Đứng bên cạnh Minh Tịnh, cậu tự biết xẩu hổ mà.
“Bây giờ cậu mới béo à?”
Sơn Béo lắc đầu, Minh Tịnh lại đập đầu cậu một cái: “Thế thì chơi trò tự ti gì hả.
À, tôi biết rồi, cậu cảm thấy dáng vẻ hiện giờ của mình không xứng làm bạn với cậu.
Được thôi, mai mình sẽ đổi lại luôn.”
Sơn Béo cuống quít đến mức toát cả mồ hôi: “Đừng đừng, cứ như thế này là được.”
“Được cái gì mà được, tới bạn bè còn chả có,” Minh Tịnh cố tình tỏ ra chán nản.
Mồ hôi Sơn Béo tuôn xuống như mưa: “Mình sai rồi, là mình hẹp hòi, bạn bè chân chính không có ranh giới, không phân biệt tuổi tác chiều cao hay là béo gầy gì cả.
Mình sửa, được chưa?”
“Sửa thật chứ?”
Sơn Béo đau lòng nói: “Học trưởng Nghiêm cao quá, còn mình lại như thế này.
Mình sợ cậu so sánh rồi sẽ ghét bỏ mình, cho nên liền nghĩ chủ động một tí thì hơn!”
Minh Tịnh buồn bực: “Sao cậu lại muốn so sánh với học trưởng Nghiêm?”
“Anh ấy chẳng phải là bạn trai của cậu sao? Mình là bạn cậu, Kinh Đại lại không rộng lắm, ba người chúng ta kiểu gì cũng thường xuyên chạm mặt, cái bóng đèn là mình đây cũng lớn quá đi thôi!” Giọng Sơn Béo càng lúc càng nhỏ dần.
“Thì càng tốt chứ sao, càng sáng, nhìn đường càng rõ.” Minh Tịnh rất muốn nói với Sơn Béo rằng học trưởng Nghiêm không phải bạn trai của cô.
Nhìn những cặp đôi ngoài kia mà xem, mỗi lần đi đường đều dắt tay nhau, đi mấy bước không nhịn nổi lại trốn sau gốc cây hôn hít.
Thẻ ăn hai mà như một, di động dùng lẫn của nhau, em giặt đồ cho anh, anh rót nước cho em, ngoại trừ khi đêm đến không thể cùng về phòng ngủ như chồng vợ thì toàn bộ thời gian còn lại đều dính nhau như sam vậy.
Làm gì có ai giống như cô với Nghiêm Hạo, cả tuần gặp được đôi lần, hơn nửa đều là cùng đi ăn cơm, hành động thân mật nhất chính là trước khi đi ngủ nhắn tin WeChat cho nhau.
Giả dụ hiện tại có người hỏi cô nếu như Sơn Béo và học trưởng Nghiêm cùng rơi xuống sông thì cô sẽ cứu ai trước, cô nhất định sẽ trả lời là Sơn Béo không do dự.
Nhưng giữa cô và Nghiêm Hạo, cũng chẳng phải là mối quan hệ đơn thuần giữa đàn anh và đàn em trong trường.
Nhan Hạo nói cũng không sai, Nghiêm Hạo đối xử với cô đúng thật là đặc biệt, nhưng chỉ là hơi đặc biệt mà thôi, không có gì quá lộ liễu.
Nghiêm Hạo xử sự tự nhiên như vậy, cô cũng vui vẻ đón nhận.
Cô muốn Nhan Hạo thực sự tin rằng cô và Nghiêm Hạo đã bắt đầu rồi, có vậy Nhan Hạo muốn trả thù cô thì cũng phải suy xét một chút mới dám động thủ.
Nhưng mà đón nhận xong rồi, có một số chuyện lại vượt khỏi tầm kiểm soát.
Là làm giả hóa thật sao?
Ở cạnh Nghiêm Hạo, tính tình bộc trực và sôi nổi của cô càng không kiềm chế được, thích nói gì thì nói, hỏi gì thì hỏi, yêu cầu gì thì yêu cầu, tất cả đều bởi vì cô biết anh sẽ nhẫn nại, sẽ bao dung cô.
Quan hệ hiện tại của bọn họ, đại khái là đã ở mức trên tình bạn, dưới tình yêu rồi.
Không chỉ có mỗi Sơn Béo cảm thấy không quen, Minh Tịnh đã vài lần nghe được mấy nữ sinh túm tụm lại hoài niệm, nói cảnh tượng học trưởng Nghiêm, học trưởng Nhan cùng chị em nhà họ Hồ thả bước trong trường đã trở thành ký ức rồi.
Chẳng biết bọn họ thực sự lưu luyến hay chỉ đang làm bộ thôi, nhưng vẫn thành công khơi gợi không ít mặc cảm tội lỗi trong lòng Minh Tịnh.
Bởi vậy mỗi lần trông thấy Hồ Nhã Lan, Minh Tịnh trốn được thì liền lập tức lủi như trạch.
Nhắc đến Nghiêm Hạo, Minh Tịnh mới chợt nhớ ra tối nay học môn tự chọn Luật Kinh tế, anh đã nói sau khi ăn cơm xong sẽ qua học cùng với cô.
Không biết tại sao môn tự chọn ở trường họ đều học buổi tối, tối qua chính là lớp Văn học Hiện đại của thầy giáo Đỗ.
Minh Tịnh tuy không đăng ký môn của thầy Đỗ nhưng mà vẫn bị Lý Di Nhiên ép đi dự thính.
Cô đúng là đã dự thính theo nghĩa đen, đến phòng học còn chẳng đưa chân vào nổi, chỉ đành miễn cưỡng đứng nghe giảng bên cửa sổ.
Học xong một buổi học ấy, chân cô hoàn toàn tê liệt.
Thầy giáo Đỗ giảng bài cực kỳ chuẩn mực, không chỉ kể được làu làu các loại điển tích điển cố mà những chuyện kỳ thú nhân gian cũng thuộc trong lòng bàn tay, cứ như thể là người từ thời Dân Quốc xuyên không đến cái thế giới này vậy.
Dường như anh ta đã đọc qua một lượt tất cả các tác phẩm mà người đời viết ra rồi, nhắc tới thứ gì cũng biết.
Thế nhưng nghe xong hai tiết, Minh Tịnh vẫn không thể nào có cảm tình được với vị thầy giáo Đỗ này.
Cô thừa nhận anh ta còn tốt mã hơn cả Kim Thành Vũ(3), nhưng mà bản chất lại là một con heo Sa Văn(4) điển hình.
Anh ta đứng trên bục giảng nhìn đám học sinh phía dưới cứ như thể nhìn một đám ngớ ngẩn, vẻ mặt vừa khinh thường vừa nhẫn nhịn, vậy mà bầy ngốc đó lại còn sùng bái anh ta như là thần thánh.
Cô thực sự không thể nào mà hình dung nổi cái con người này bình thường lén lút qua lại với Lý Di Nhiên thế nào.
Cũng giống như con gái của giáo sư Trần, Trần Tĩnh, người mà Minh Tịnh vẫn hay gọi chị Tĩnh.
Cô ấy học Vật lý Thiên văn, thân hình cũng thuộc dạng hơi cao lớn khỏe mạnh hơn so với những cô gái khác.
Bạn trai của cô tên Cổ Phạn, gọi nhanh nghe như “cổ ngoạn”(5).
Người này là một họa sĩ, nếu không phải vì hay để tóc dài và mặc đạo phục rộng thùng thình thì đứng ở giữa đám người sẽ chẳng ai buồn liếc mắt hai lần.
Nhan sắc không có, khí chất cũng không.
Minh Tịnh vẫn thường gọi anh ta là “đạo huynh”.
Vậy mà chị Tĩnh lại cứ nhất định phải thích anh ta.
Hai người bên nhau cũng đã vừa tròn ba năm, năm sau chuẩn bị đăng ký kết hôn tới nơi rồi.
Người ta vẫn thường bảo khi yêu một ai đó tình nhân trong mắt cũng hóa Tây Thi, nhưng có lẽ đấy chỉ là thiểu số thôi.
Phần nhiều vẫn là bị đối phương hạ cổ(6), toàn bộ tư duy cùng với hành vi đều bị người ta kiểm soát.
Minh Tịnh nói với Trần Tĩnh: “Chuyện tình cảm của chị và học tỷ Lý chẳng có một chút giá trị tham khảo nào cả, em cũng chả định hình được yêu đương là như thế nào, thôi gặp ai hay nấy đi!”
Trần Tĩnh hỏi cô: “Em còn muốn gặp ai nữa? Trước đã có Nhan Hạo, sau lại có Nghiêm Hạo.”
Minh Tịnh đỏ mặt, không dám tiếp lời.
Mỗi lần tới đón Minh Tịnh, Nghiêm Hạo luôn đứng ở dưới cây hoa quế.
Bắc Kinh mùa xuân vốn nhiều cát bụi, mỗi khi có gió thổi qua là bụi mịn lại len vào cả mắt mũi miệng, không để ý sẽ bị sặc ngay lập tức.
Buổi tối trời vẫn nhiều gió, không khí cũng chưa thể gọi là tuyệt đối trong lành, nhưng so với ban ngày thì đã dễ chịu hơn nhiều.
Mặt cỏ đã chuyển xanh, mùi cỏ thơm vấn vít nơi đầu mũi.
Hoa anh đào ven hồ cũng mới chớm ra nụ.
Rặng liễu biết mùa xuân nhất, đã sớm rủ xuống vô số dải lụa màu lục.
Ánh trăng mông lung mờ ảo.
Trong một buổi tối như vậy, rảo bước từ con đường rợp bóng cây xanh đến bên hồ Hoa Anh Đào, xuyên qua lối mòn rải đá, rồi lại leo từng bậc thang tới khu giảng đường, cảm giác cứ như không phải đi học mà là đang hưởng thụ sự tĩnh lặng của đêm xuân vậy.
Nghiêm Hạo mang cho Minh Tịnh một túi kẹo hạnh nhân.
Loại kẹo này không hề bị ăn bớt chút nào, những hạt hạnh nhân vừa to vừa tròn, ngay cả sữa cũng là sữa New Zealand thượng hạng.
Minh Tịnh cắn một miếng, vị thơm ngọt của hạnh nhân ngào đường lan ra trong khoang miệng.
Nghiêm Hạo nhìn cô, hầu kết bất chợt khẽ khàng dao động.
Giáo sư Luật Kinh tế điểm danh xong xuôi, phát hiện lớp học thừa ra một người, vừa thấy là Nghiêm Hạo thì liền có chút cảm giác giật mình vì được người ta chú ý.
Trong khi giảng, thỉnh thoảng ông lại liếc qua chỗ Nghiêm Hạo một cái, tựa như muốn nghe được lời khẳng định nào đó từ phía anh vậy.
Nghiêm Hạo vẫn luôn ngồi ngay ngắn từ đầu tới cuối buổi học.
Đầu buổi Minh Tịnh cũng nghe, mười phút sau, cô đã bỏ một viên kẹo vào mồm.
Hai mươi phút sau, cô lấy “Truyện cổ Grimm” trong cặp ra đọc.
Ba mươi phút sau, cô xé một trang giấy từ vở ra, bắt đầu vẽ vời hoa cỏ, hết cây này đến cây khác, mỗi cây đều có hình dạng khác nhau.
Tan học, cô che miệng ngáp một cái, đưa tay xoa xoa nước mắt còn đọng trên mi, sau đó nhìn Nghiêm Hạo, ngượng ngùng cười.
“Học trưởng, em quả thật nghe không nổi mà.
Cái gì mà doanh nghiệp tư nhân rồi lại công ty cổ phần, vừa nãy còn đang một người, lúc sau đã năm mươi người, em thực sự chả hiểu gì hết.”
“Thế buổi sau có đi nữa không?” Vẻ mặt của anh thường thường bình lặng nhưng rất có sức uy hiếp.
Quen nhau lâu rồi, Minh Tịnh có thể nhìn ra được suy nghĩ thật của Nghiêm Hạo thông qua những thay đổi rất nhỏ trong đôi mắt anh.
Hiện tại, anh đang hết sức nghiêm túc.
“Đi chứ, ít nhất cũng phải đảm bảo điểm danh đầy đủ để không bị trừ điểm chuyên cần.
Mấy môn tự chọn kiểu này cuối kỳ đều viết báo cáo hoặc làm phân tích, đến lúc đó học trưởng sẽ giúp em phải không?” Cô vừa hỏi vừa gian xảo cười cười.
Nghiêm Hạo mím môi.
Nụ cười ấy quá xán lạn, hương kẹo hạnh nhân quá thơm, cánh môi kia quá hồng, khiến anh chẳng thể cựa quậy… Anh rời mắt khỏi cô, cả người cứng đờ: “Em có đói không?”
“Cũng có hơi đói, nhưng buổi tối mà ăn nhiều thì béo lắm.” Minh Tịnh rối rắm, lại đưa tay ra mò vào túi kẹo, chuẩn bị ăn thêm cái nữa.
Nghiêm Hạo tịch thu kẹo hạnh nhân của cô: “Đừng có ăn nữa, muốn rụng hết răng hay sao!”
Anh dẫn cô đi ăn mì Lan Châu(7).
Không gian trong tiệm rất rộng, nồi được đặt ngay trên bàn, mì sau khi nấu chín rồi thì được rắc một lớp rau mùi cùng tỏi tây bên trên.
Khi ăn có thể tự chọn thịt bò xắt lát, thịt bò thái quân cờ hoặc thịt bò băm từ ba bát khác nhau, ngoài ra còn được tặng kèm một đĩa củ cải muối.
Minh Tịnh nhỏ giọng hỏi: “Củ cải muối không phải món Tương Tây à, sao lại dài chân chạy sang tận Lan Châu vậy?”
Nghiêm Hạo nhúng đũa qua nước sôi rồi đưa cho cô: “Nếm thử xem ăn có ngon không?”
Món củ cải này hóa ra ăn với mì thịt bò lại rất hợp, chua chua ngọt ngọt giòn giòn, cực kỳ vừa miệng.
Minh Tịnh gật đầu: “Ngon lắm!” Cô vùi đầu ăn mì, quyết tâm từ nay sẽ không bao giờ tò mò xem chân củ dài ngắn như thế nào nữa.
Nghiêm Hạo khẽ mỉm cười: “Ngày mai anh đến Tòa án Tối cao mượn xem ghi chép một số phiên tòa.
Những tài liệu đó không dễ cho mượn, chẳng phải mất khoảng ba tiếng mới xong.”
Minh Tịnh nuốt miếng củ cải đang nhai trong miệng xuống.
Sáng mai cô có hai tiết học, nhưng chiều và tối thì lại rảnh rang.
Cô nhìn anh với ánh mắt long lanh, vừa khao khát vừa có chút lo lắng, hỏi: “Có thể đưa em đi tham quan một vòng được không? Có nhiều thủ tục phức tạp lắm không?”
Nghiêm Hạo thoáng trầm tư: “Đúng là cũng có một số thủ tục, nhưng mà không phức tạp lắm.”
“Học trưởng, em nhất định sẽ không chạy đông ngó tây đâu.
Trời ạ, Tòa án Nhân dân Tối cao! Tất cả các bản án tử hình đều phải thông qua Tòa án Nhân dân Tối cao phê chuẩn thì mới được phép thi hành, nếu có ý kiến gì đối với phán quyết của tòa thì có thể kháng cáo lên Tòa án Nhân dân Tối cao.
Đây chẳng phải chính là đỉnh trời ư? Tương đương với cái gì nhỉ? Đại Lý Tự? Hình Bộ?”
“Cũng hiểu biết nhiều phết nhỉ!” Nghiêm Hạo buông đũa.
Anh không có thói quen ăn khuya, hôm nay lại ăn hơi nhiều, phải dạo bộ vài vòng rồi mới về ký túc xá được.
Minh Tịnh cười ha ha, con ngươi đen nhánh linh động đảo qua đảo lại: “So với bạn cùng lớp thì cũng gọi là uyên bác, nhưng đứng trước mặt học trưởng thì chẳng qua chỉ là hạng tôm tép mà thôi.”
“Nhưng anh đâu có nói được tiếng Đức.”
“Em cũng đâu… À em nói được một tẹo.
Ngoài tiếng Anh ra, học trưởng còn biết thứ tiếng nào khác nữa không?”
“Có thể sử dụng tiếng Pháo giao tiếp đơn giản.”
“Nếu có cơ hội, em còn muốn học thêm cả tiếng Afrikaans nữa.”
“Đấy là ngôn ngữ gì vậy?”
“Ngôn ngữ chính thức của Nam Phi, một thứ tiếng được xây dựng dựa trên nền tảng là tiếng Hà Lan kết hợp cùng với tiếng Anh, tiếng Đức các thứ.
Bố mẹ em vừa mới được điều sang bên đó, em cũng muốn qua chơi đôi lần xem thế nào.”
“Đến Nam Phi có thể đi xem cá voi được đấy.”
Hai người cùng nhau tản bộ trên vỉa hè.
Bây giờ đã là gần mười giờ tối, người qua lại khá thưa thớt, chỉ có mấy tên con trai dáng vẻ lưu manh vừa ăn nhậu với nhau xong, chân nam đá chân chiêu, vừa loạng choạng đi vừa gân cổ hát: “Muội muội nàng ngồi đầu thuyền, ca ca ta đứng trên bờ, ân ân ái ái, sợi đây kéo thuyền chòng chành đu đưa…”
Minh Tịnh liếc nhìn mấy người kia, tránh sang bên cạnh một chút: “Thực ra em chẳng thích ra nước ngoài chút nào.
Đất nước chúng ta vừa rộng rãi vừa giàu có, phong cảnh tươi đẹp, trị an lại tốt.
Ở trong nước đang làm một người bình thường, ra nước khác rồi lại thành kẻ ngốc vừa mù vừa điếc, nói gì làm gì cũng phải hết sức cẩn trọng.
Chắc em cũng chẳng phải người có chí lớn gì, sau này chỉ muốn sống tại một thôn trấn nhỏ thôi.
Em muốn tự xây nhà ở, mái hiên phải thật cao, nóc nhà phải lợp cẩn thận một chút nếu không mưa thì lại dột.
Ngoài ra phải có một mảnh vườn thật lớn nữa, trồng hoa cỏ hay thảo dược gì cũng được, nhưng mà tuyệt đối sẽ không chăn gà thả vịt, thói quen phóng uế bừa bãi của bọn nó đáng sợ lắm.
Tốt nhất là có được một mảnh đất canh tác riêng, thích trồng rau trồng dưa gì thì trồng.
Cả cuộc đời, đi xa nhất là lên huyện, gặp nhiều nhất là…”
Hai người đang vừa đi vừa trò chuyện thì Nghiêm Hạo bỗng nhiên kéo Minh Tịnh về phía mình, ấn đầu cô vào ngực anh, hai tay bịt tai cô lại.
Nghiêm Hạo hôm nay khoác một chiếc áo nỉ mỏng, bởi vì trời lạnh nên đã đóng cúc cả hàng.
Lực kéo của anh quá mạnh, mũi của Minh Tịnh va đúng vào một chiếc cúc trên áo anh, đau đến ứa cả nước mắt.
Cô muốn đẩy anh ra, anh lại dùng sức hơn nữa, cánh tay siết chặt xung quanh người cô.
Minh Tịnh mơ hồ cảm thấy đám người kia vừa dừng chân cách đó không xa, sau đó là tiếng nước chảy róc rách và tiếng kim loại lách cách.
Cô thoáng sửng sốt, nhưng rồi lập tứ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, xấu hổ đến mức đôi tai đỏ bừng, cũng không dám cựa quậy nữa, ngoan ngoãn dựa vào lòng Nghiêm Hạo, nhắm mắt lại.
Cô có thể nghe thấy tiếng trái tim anh đang đập, không đến mức như tiếng trống nhưng cũng rất có lực, thịch thịch thịch thịch, tựa như bước chân trầm ổn của anh mỗi lúc tiến về phía cô.
Cách nhiều lớp quần áo như vậy, hẳn là không thể cảm giác được thân nhiệt của anh, nhưng mà cô vẫn cảm thấy người anh rất ấm, khiến cô cũng ấm lên theo.
Trong lòng Minh Tịnh dâng lên một loại xúc cảm mềm mại mà lười biếng, tựa như một chiếc thuyền nhỏ neo mình bên bến cảng lớn, dập dềnh theo từng con sóng.
Không biết qua bao lâu, Nghiêm Hạo mới nới tay ra.
Minh Tịnh vừa định quay đầu thì anh lại tóm cô lại: “Đừng nhìn!”
Cô nghe thấy có tiếng người huýt sáo, còn có kẻ cợt nhả nói: “Em gái đằng đó nhìn sang bên này chút xem!”
Cô tức khắc muốn đáp trả rằng: “Xem cái đầu nhà anh ý!”, nhưng mà Nghiêm Hạo lại nói: “Đừng, em càng đáp lại, bọn họ lại càng hưng phấn, không biết sẽ còn làm ra chuyện đáng khinh gì nữa đâu.
Đối phó với loại người này, tốt nhất là cứ lơ đi.
Sau này không có anh đi cùng thì đừng ra khỏi trường một mình.”
Minh Tịnh trở về ký túc xá, trông thấy cửa phòng của Hồ Nhã Lan vẫn mở, tiếng nói chuyện trong phòng rất vang, hình như không chỉ có mỗi hai người.
Minh Tịnh lấy iPhone ra, vừa đi vừa lướt, rảo bước qua cánh cửa kia mà chẳng buồn liếc mắt một cái, cho đến khi có người đột ngột gọi cô lại.
Minh Tịnh cứ nghĩ rằng Hồ Nhã Lan sẽ vì chuyện giữa cô và Nghiêm Hạo mà lên cơn với cô lần nữa, nhưng không ngờ người tìm cô lại là Hồ Nhã Trúc, không phải bởi Nghiêm Hạo, mà là vì Nhan Hạo.
Nhìn Hồ Nhã Trúc có vẻ như định nói chuyện rất lâu, lại còn muốn tìm chỗ riêng tư kín đáo.
Minh Tịnh bất đắc dĩ đưa cô nàng về phòng mình.
Đi thực tập tương đương với bước một chân vào xã hội, cách ăn mặc của Hồ Nhã Trúc cũng trang trọng hơn so với hồi còn ở trường.
Thế nhưng cô nàng vẫn cứ là một mỹ nhân, vẫn là dáng vẻ trong mắt không chứa nổi một hạt cát.
“Nhan Hạo bảo rằng anh ấy có hôn ước với cô,” Hồ Nhã Trúc nói, nhưng mà nét mặt không hề giống như đang đợi cô lên tiếng xác nhận.
Minh Tịnh quả thực không hiểu cô ta muốn gì.
“Từng có.” Minh Tịnh giúp Hồ Nhã Trúc thêm một phó từ vào trong câu.
“Đúng vậy, đã từng, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Nhưng mà chuyện ấy tôi không quan tâm.
Cô có biết bạn gái hiện tại của Nhan Hạo là ai không?”
Có phải cô gái ở chỗ sân bóng không nhỉ? Minh Tịnh lẳng lặng quan sát Hồ Nhã Trúc.
Vẻ mặt cô nàng vẫn lạnh lùng không biểu cảm, nhìn chẳng rõ tâm sự gì.
Minh Tịnh hơi muốn uống nước, bát mì lúc nãy cô ăn cay quá: “Tôi không biết, hình như anh ta đâu cần phải báo cáo gì với tôi!”
Tảng băng đứng trước mặt cô bỗng nhiên ầm ầm rạn nứt.
“Cô trước là vị hôn thê, giờ là em gái bảo bối, chẳng nhẽ cứ định mặc kệ anh ấy thế à?”
Minh Tịnh trợn mắt kinh ngạc, thực sự muốn tiến lên sờ sờ cái trán xinh đẹp của Hồ Nhã Trúc xem nóng tới mức nào rồi!
“Chuyện này đâu có tới lượt tôi quản.
Anh ta có bố có mẹ, hơn nữa cũng thành niên rồi.
Với lại có phải bây giờ anh ta mới lăng nhăng đâu, trước khi gặp chị, anh ta chả đi qua vạn bụi hoa rồi ấy chứ.
Muốn anh ta vì chị mà bỏ cả cánh rừng thì chị phải tự dùng bản lĩnh của mình, chứ không phải là tìm người hỗ trợ,” Minh Tịnh thẳng thừng đưa ra ý kiến.
“Giờ là chị đang có bệnh thì vái tứ phương chứ gì?”
“Vậy thì cô đi mà nói với anh ta, tôi chả cần anh ta hứa hẹn tương lai gì cả, nhưng khi còn chưa chia tay đã ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì dù tôi có làm gì anh ta cũng đừng có trách.” Hồ Nhã Trúc xô mạnh cửa rồi quay ngoắt ra ngoài.
Tại sao tôi lại phải đi truyền tin cho mấy người chứ, mấy người cho rằng mình là ai hả? Minh Tịnh cảm thấy vô cùng miễn cưỡng, nhưng rồi cuối cùng vẫn nhắn tin cho Nhan Hạo: Anh hai à, ăn vụng thì phải chùi mép cho sạch sẽ vào.
Ban nãy chị dâu mới tới tìm tôi, nói nếunhư anh không chịu hối cải, chị ta sẽ nhân danh Mặt Trăng mà tiêu diệt anh.
PS: Có rảnh thì lập tí gia quy đi, bảo chị ấy đến thăm hỏi người khác thì nhớ phải hẹn trước vào, đừng có mà phá cửa như phường trộm cướp.
Nhan Hạo tức khắc nhắn tin trả lời: Doanh em, anh Minh Minh khổ tâm quá mà! Chỉ cần em quay trở lại, cho dù thế giới bên ngoài có đẹp đẽ đến nhường nào, anh Minh Minh chắc chắn vẫn sẽ nhớ đường về nhà.
Minh Tịnh nôn khan một trận, xuýt chút nữa đã phun hết mì Lan Châu trong bụng.(3) Kim Thành Vũ: Tên thật là Kaneshiro Takeshi, một nam diễn viên kiêm ca sĩ mang trong mình hai dòng máu Nhật Bản và Đài Loan.
(4) Sa Văn: Niềm tin phi lý trí rằng nhóm người mình hoặc đất nước, dân tộc mình ưu việt, vượt trội hơn những nhóm người hoặc dân tộc khác.
Chủ nghĩa Sa Văn được mô tả như một chủ nghĩa yêu nước cực đoan, vô lý và thái quá.
(5) Cổ ngoạn: Những đồ vật thời xưa dùng để trưng bày, triển lãm.
(6) Hạ cổ: Một kiểu tà thuật sử dụng các loại động vật như côn trùng, rắn, ếch, chim… để thao túng, hạ độc, hại chết người khác.
(7) Mì Lan Châu: Một loại mì xuất hiện từ thời vua Gia Khánh nhà Thanh, được Trung Quốc công nhận là một trong ba món ăn nhanh trọng tâm để quảng bá nền ẩm thực của đất nước này.
Tiêu chuẩn nấu mì Lan Châu là một trong (nước lèo), hai trắng (củ cải), ba xanh (tỏi tây, rau mùi), bốn đỏ (sa tế), năm vàng (sợi mì).
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.