Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc

Chương 12: (Hạ)


Đọc truyện Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc – Chương 12: (Hạ)

Một đường trở về Niệm Vân các, trong lòng Niệm Hoa đầy những suy nghĩ rối ren, chỉ muốn nhanh chóng được nhìn thấy Liên Không mà thôi.

Đoán giờ này y đã cùng Mạnh Hoài Đông tới phòng tu luyện nên hắn không phí công ghé qua phòng y mà tìm đến thẳng phòng tập. Trên bản đồ của hệ thống cũng vẽ đường tròn đỏ biểu thị vị trí nam chính ở khu vực phòng tập, chứng tỏ suy nghĩ của hắn quả thực không sai.

So sánh với bản đồ của hệ thống, Niệm Hoa lập tức tìm được vị trí Liên Không đang đứng.

“Sư tôn!” bỗng có một người phát hiện ra hắn từ bao giờ đã đứng ở cửa chính, liền hô vang. Tất cả chúng đệ tử nghe được đều quay đầu nhìn lại, một mực cung kính cúi người hành lễ.

“Được rồi, ta chỉ đến đây khảo sát một chút thôi, không có việc gì thì tiếp tục tu luyện đi” Niệm Hoa nhìn cảnh này, trong lòng tự nói mình nửa chữ đều không truyền dạy cho ai ở đây, để bọn họ gọi một tiếng “sư tôn” kia cũng thật là tổn thọ.

Đồ đệ “Niệm Hoa” thu về không nhiều, vẫn có một số thành phần lười biếng như thường, nhưng đều bị Mạnh Hoài Đông lần lượt cảnh tỉnh cả, nên sau khi nghe hắn nói xong liền tiếp tục luyện tập.

Mạnh Hoài Đông thấy Niệm Hoa nhìn chằm chằm Liên Không, liền dẫn y đi đến trước mặt hắn, nói một câu “Sư tôn, con cảm thấy…”

Niệm Hoa liếc Mạnh Hoài Đông, không để hắn nói hết đã xen ngang, “Không sao, chuyện này tùy ngươi.” cũng may Liên Không cùng Mạnh Hoài Đông kết bạn, hơn nữa hắn còn là người thẳng thắn dễ dãi nên dẫn y đi theo cùng tu luyện. Đây vừa vặn đúng ý của Niệm Hoa, đỡ khỏi khiến hắn phải suy nghĩ nên làm sao mở lời vừa khiến Mạnh Hoài Đông đồng ý, lại không bị hệ thống cho là OCC.

Liên Không qua chuyện hôm trước cũng dám nhìn Niệm Hoa nhiều hơn một ít. Y cảm thấy mọi thứ đều đã không còn giống như ngày trước, ngày mà chỉ cần để hắn phát hiện y đang trộm nhìn sẽ lập tức bị đánh đập không thương tiếc.

Kiếp trước Liên Không cùng Mạnh Hoài Đông đúng là có thân thiết qua lại, đừng nói tại sao biết y bị hành hạ mà hắn lại không ra tay che chắn bảo vệ. Bởi vì dẫu sao vẫn cùng là đồ đệ của Niệm Hoa, dù hắn có muốn giúp đỡ che chở cho y hay không thì cũng chỉ đáp trả lại được với đồng môn mà thôi, đối với sư phụ hắn lại không có cách nào chống đối.

Chuyện gì làm được, Mạnh Hoài Đông tuyệt chưa từng chối từ, nhưng Liên Không không phải kiểu người thích nhờ vả người khác, cho nên giữa hắn và y không hề có sự vụ lợi hay ích kỷ cá nhân nào cả.

Kiếp này Liên Không không bị Niệm Hoa bạc đãi, Mạnh Hoài Đông có thể thuận tiện dẫn hắn đi tu luyện mà không lo bị cho là đối nghịch với sư phụ hắn.


Liên Không biết kiếp trước vì y mà hắn nhiều lần bị xem như nghịch đồ, chỉ mong kiếp này không khiến hắn phải khó xử, gượng gạo nở nụ cười nói chúng ta là huynh đệ với y nữa. Đời này y không muốn nợ ai khác bất kì điều gì cả!

Rất nhanh thôi, có lẽ y sẽ sớm rời khỏi đây. Còn về trả thù? Liên Không không nhịn được nhìn Niệm Hoa nhiều thêm một chút, ngày ấy còn chưa tới, cứ để y suy nghĩ đã.

“Liên Không” Niệm Hoa lạnh nhạt nhìn y, nói “Ngươi đang nhìn ta.”

Chính là một loại cảnh cáo.

“Sư tôn, đồ đệ không dám!” Liên Không cúi đầu, lặng lẽ làm ra bộ dạng sợ sệt.

“Ngươi đi theo ta” bạch hài chuyển động, đợi khi y kịp hiểu thì người kia đã đi được một đoạn đường.

“Nói đệ đó, còn không mau đi!” Mạnh Hoài Đông sức lực ba hổ chín trâu, vừa đẩy một cái đã làm Liên Không muốn hôn đất.

Mạnh Hoài Đông không biết nói gì hơn, liền gãi đầu cười he he với y.

Rừng phong lá đỏ, gió mát lồng lộng.

Niệm Hoa chắp tay ra sau, quyết tâm không nhìn Liên Không mà dõi mắt sâu vào trong rừng phong, hỏi “Ngươi theo Mạnh Hoài Đông từ bao giờ?”

“Đã khoảng một tuần rồi thưa sư tôn.” Liên Không không chậm trễ trả lời.


Quả nhiên là len lén sau lưng hắn làm việc quá lâu rồi, đúng như dự đoán, có sai thì cũng chỉ sai là hắn không ngờ bọn chúng lại thân thiết với nhau nhanh như thế mà thôi.

Nghĩ thế, Niệm Hoa lại hỏi “Ngươi đã học tập được những gì rồi?”

Liên Không cúi đầu, suy nghĩ không biết nên nói thật hay nói dối, cuối cùng đành nói “Sư huynh nói đồ đệ tu luyện có tiến bộ, ngày trước đã tu được đến tầng bảy kỳ Luyện Khí rồi, hôm nay thuận lợi có sư huynh nên đã đột phá đến đầu kỳ Trúc Cơ.”

“Không tồi” hắn xoay người nhìn y, nói “Ngươi lại đây.”

Liên Không hơi do dự nhưng vẫn nghe lời đến gần Niệm Hoa. Niệm Hoa duỗi tay kéo lấy cổ tay y lại gần mình hơn, hỏi “Ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi còn đang tu ma?”

Tâm Liên Không lập tức chấn động, người này quả nhiên biết gì đó về y. Nhưng trước giờ lại không hề tỏ ý kiến, rốt cuộc là có ý gì? Hắn có ý tốt hay là ý xấu đây?

Liên Không nói “Đồ đệ không có” rồi muốn rút tay về, lại bị Niệm Hoa ghì chặt lại “Mau trả lời ta!”

Y vừa lo vừa sợ, một mực nói không phải. Niệm Hoa hỏi không được liền thẳng thừng dùng linh lực dò xét. Dạo một vòng kiểm tra cơ thể rồi đến đan điền, quả nhiên ngoại trừ sức mạnh hệ hỏa đúng đầu kỳ Trúc Cơ thì không còn gì khác.

Niệm Hoa mới vừa hỏi hệ thống mới biết cách sử dụng linh lực tra xét nên còn chưa quá thuần thục, song trong quá trình cũng không gặp trở ngại cùng điều gì bất thường cũng thấy bớt lo hơn, nhưng cảm giác nghi hoặc vẫn cứ như trước không hề buông xuống được làm hắn rất khó chịu.

Đẩy Liên Không ra xa, hắn lạnh lùng cảnh cáo y “Tốt nhất đừng để ta phát hiện ngươi tu ma!” nếu không cái mạng này của ngươi khó mà giữ. Tuy nhiên hắn cũng không nói hết câu, cứ thế phất tay áo rời đi.

Liên Không nhìn theo bóng lưng Niệm Hoa, trong đầu nhớ đến dòng linh lực man mát vừa cẩn thận chảy vào trong người, cơ thể nhịn không được vô cùng thoải mái.


Rất có thể người kia không có ý làm hại y, song nhớ đến ánh mắt lạnh nhạt của hắn, Liên Không lại rất khó chịu. Y không muốn bị nhìn như vậy! Cái y muốn không phải chỉ có như thế!

Liên Không chợt nhận ra bản thân mình từ bao giờ đã tham lam như thế. Hoặc có thể ngay từ đầu y đã vốn là vậy.

Buổi trưa, trên đường trở về phòng nghỉ, Mạnh Hoài Đông theo đuôi Liên Không liên tục hỏi y sư phụ đã nói gì. Nhớ đến chuyện tu ma kia, Liên Không không cảm thấy có gì hay ho đáng nhắc tới ở đây, nhất định cạy miệng không nói nửa lời.

Bỗng có giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, đánh ngắt lời nói của Mạnh Hoài Đông “Có phải là Mạnh sư huynh không?”

Mạnh Hoài Đông quay đầu thấy mĩ nhân, hai mắt lập tức sáng trưng, liền cười ha ha, thẳng lưng ưỡn ngực nói “Phải, đúng là Mạnh Hoài Đông ta, chẳng hay muội là?”

Mỹ nhân nhìn hắn rồi lại nhìn đến Liên Không, đôi mắt lóe quang hoa “Muội tên là Đồng Quan Quan, đồ đệ của Yến sư phụ.” sau đó tiến lên một bước, nói với Liên Không “Không đệ, gặp lại nhau rồi!”

Liên Không nhận ra nàng, hơi lùi lại, đứng xa Mạnh Hoài Đông hơn, cười “Đồng tỷ, gặp lại rồi.”

“Ra là đồ đệ của Yến sư phụ, mà hai người quen nhau hả?” Mạnh Hoài Đông nhìn mỹ nhân rồi lại nhìn sang Liên Không, trong đầu thầm nghĩ để ý kĩ mới thấy thằng nhóc này hóa ra cũng không tệ, cũng có thể được coi là một tiểu soái ca đấy chứ.

Liên Không nhớ đây đúng là ái nhân* kiếp trước của mình, nhưng hiện tại lại không muốn nhận người thân. Đừng có đùa, y kiếp trước để nàng cùng theo là vì nghĩ đến bản thân đã nợ nàng một mạng mà thôi, tuyệt đối không còn quá nhiều ý nghĩ gì khác. Hiện tại à, mạng y y tự bảo vệ, không cần nhờ người khác giúp đỡ, miễn cho tốn kém dây tơ của Nguyệt Lão.

(*Ái nhân, có thể hiểu là người yêu, nhưng từ này thường để hiểu là vợ nhiều hơn.

Truyện này công sạch thụ cũng sạch, thanh thủy văn mà lị:>)

“Quen chứ.” Đồng Quan Quan cười, lại khiến người ta cảm giác như muôn hoa đua nở, thế giới quan sáng bừng, nàng nói “Muội và Không đệ quen biết nhau tại Thoa Xử động, để ý đệ ấy ưa nhìn, gặp một lần muội liền nhớ ngay!”

Lịch sử lặp lại, Liên Không biết đúng là sẽ có chuyện này xảy ra, tuy nhiên không ngờ lại sớm như thế đã gặp lại, tâm trạng phức tạp hơn rất nhiều. Hơn nữa hôm nay còn nhìn đến vẻ mặt của Mạnh Hoài Đông, kiếp trước y không để ý, nhưng hiện tại lại rõ ràng nhìn thấy, chẳng lẽ thằng nhóc này…??


Liên Không không thể tin nổi nhìn Mạnh Hoài Đông, bọn họ nói chuyện gì y nghe cũng không vào nữa.

“Liên đệ, Liên đệ! Gọi đệ đó!” Mạnh Hoài Đông mất kiên nhẫn đẩy Liên Không một cái làm y lảo đảo, thành công khiến y kéo lại hồn phách thất lạc.

“Có chuyện gì?” Liên Không trừng mắt nhìn Mạnh Hoài Đông, chỉ thấy hắn cười biết lỗi với mình.

Không thể tin tưởng được cái cười đó, cười đi cười lại bao lần rồi nhưng hắn dường như vẫn chưa từ bỏ ý định muốn Liên Không hôn đất. Nụ hôn đầu vẫn nên bảo vệ, bằng không đánh chết hắn!

Mạnh Hoài Đông thở dài giải thích “Đồng tiểu muội theo lời Yến sư phụ đem đồ tới cho sư tôn, đệ ở gần sư tôn nhất, tiện đường dẫn muội ấy đi tìm sư tôn. Ta trở về nghỉ một lát, chiều lại gọi đệ đi tu luyện” sau đó rất phóng khoáng làm bộ dạng cáo từ với hai người. Khi đi rồi còn muốn ngoảnh lại nhìn thêm một chút nữa.

Liên Không thật sự không ngờ… Được rồi, nếu đã biết thế y sẽ cố gắng giúp đỡ.

“Tỷ đi theo ta” Liên Không xoay người đi trước dẫn đường.

Mà Đồng Quan Quan suy nghĩ hiện rõ trên mặt, không để ý gì, rất vui vẻ đi nhanh lên để song song với y, còn gợi chuyện nói “Lâu không gặp lại, ta cảm giác đệ cao hơn rồi thì phải.”

“Có lẽ” trong lòng âm thầm đem hình dáng bạch y kia ra so sánh, mới chỉ đến ngực người đó, cảm giác vẫn chưa hài lòng.

“Sao vậy? Đệ còn muốn cao hơn nữa hả?” Đồng Quan Quan thấy y vì nghĩ gì đó mà nhíu mày, liền che miệng cười.

“Còn muốn cao hơn sư tôn” nói xong mới biết không ổn, Liên Không lập tức che miệng. Đúng là thói quen từ kiếp trước, vì biết khí tức của Đồng Quan Quan rất gần gũi, nàng là thê tử, chằng bằng nói thẳng y coi nàng như tỷ tỷ ruột thịt, cho nên luôn dễ dàng nói hết mọi suy nghĩ cho nàng.

Nghe vậy, Đồng Quan Quan bật cười “Thật là có ý chí!” rồi thấy vẻ hoảng sợ của Liên Không, an ủi “Đừng lo lắng, ta vừa dùng linh lực kiểm tra, trong vòng mười dặm không có ai khác!”

Liên Không thở phào, quyết định câm miệng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.