Bạn đang đọc Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã: Chương 53
Thằng Phong lên tiếng hỏi tôi:
-Mày kêu sau này đua với tao một vòng mà… khi nào mày?
-Àh! sắp rồi… cứ đợi tao đi.
-Sắp là khi nào mày?
-Tao đang tập làm quen với moto… khi nào chạy ổn tao đấu với mày.
-Haha… tính lấy 67 đua với tao àh?
-Uầy… thì lúc đó tao mượn xe của thằng nào đó…
-Thằng nào…?
-…
Tôi suy nghĩ không biết có thể mượn xe của ai để tham gia cuộc đua đường phố như thế này… Mà làm gì có ai sẵn sàng đưa moto ột tên newbie như mình đua chứ. như vậy khác nào giao trứng cho ác. Lỡ như xui xẻo có chuyện gì lại còn mang vạ vào thân. Đang phân vân thì bỗng thằng Duy lên tiếng:
-Lấy xe của tao nè – Nó chỉ tay vào con Su én của nó
-Ủa! được hả? thật không đó mày?
-Thật… thích thì tao ượn đó. Hehe…
-OK… cám ơn! Z bữa sau cho tao mượn nó mấy hôm..
-Ờ…
Kết thúc cuộc nhậu nhẹt sa đọa, chúng tôi đều đã hoa mắt chóng mặt nhưng cũng cố gắng mà ai về nhà nấy chứ làm gì còn ai tỉnh táo mà đưa về. Cũng may sao vẫn còn tỉnh nên cũng về nhà được bình an.
Về đến nhà trọ là khoảng 2h sáng. Tôi dắt xe cất rồi lên phòng mệt mỏi đánh một giấc li bì. Sáng hôm sau, khi đang say xưa giấc ngủ thì bỗng có tiếng đập cửa bên ngoài. Tôi lảo đảo bước ra ngoài mở cửa. cái đầu thì đau như búa bổ, mồm miệng thì khô khốc khiến tôi trông vô cùng tàn tạ và mệt mỏi. Người ở bên ngoài chính là LA. Không biết ẻm gọi tôi có việc gì? Thấy tôi ra mở cửa, LA lên tiếng:
-Nè! Có sao không vậy Ryu? 2 bữa nay không gặp Ryu gì hết
-Là LA àh… tại mình toàn ở trong phòng, chỉ ra ngoài ban đêm thôi, không gặp là đúng rồi…
-Ukm! Mà Ryu không sao chứ? người toàn mùi rượu thôi… – LA tỏ ra lo lắng.
-Rượu đâu? Bia đấy chứ!
-Trời đất! Sao nhậu nhẹt suốt vậy? không tốt đâu…
-Ryu không sao mà, kiếm mình có chuyện gì vậy?
-Àh! mình định rủ Ryu đi ăn sáng á mà…
-Không đi học àh?
-Hôm nay chủ nhật…
-Ủa vậy àh? mà thôi, Ryu mệt quá, nướng tí đã, LA ăn trước đi…
-Ơ… nhưng mà!
-*ngáp* mình ngủ đây! lúc khác gặp nhé…
Tôi mệt mỏi nên tìm cách né tránh lời mời của LA, Chắc ẻm đang lo cho tôi lắm đây. Mấy bữa nay quả thực là tôi sa đọa nhiều quá. Hết đánh nhau bị đình chỉ lại đến nhậu nhẹt, ăn chơi hết đêm này đến đêm khác. Bây giờ thực sự là một hình ảnh của một tên bất cần đời chính hiệu rồi.
Tôi nằm thêm một lúc nhưng không thể nào ngủ được thế nên quyết định dậy để xuống nhà. Dưới nhà là bố LA. Vừa thấy ổng, tôi lên tiếng:
-Bác ơi! Tập xe cho cháu tiếp đi!
-Tập xe hả? chiều đi! Giờ tao mắc.
-Uầy! – Tôi tiu nghỉu
-Thích thì lấy xe tao ra đó mà tập trước, tao ượn đấy! tí tao ra.
-Ây dà! Thật àh bác?
-Ờ! Đi cẩn thận… né đường lớn ra, công an tóm là mày ăn cho hết.
-Thanh kìu! Thanh Kìu! Thanh thanh Kìu! – tôi cảm ơn rối rít.
Ông bác quăng cho tôi chìa khóa rồi chỉ cho tôi cái GSX của ổng. Tôi hớn hở nhận xe xà phi thẳng ra cảng mà quên mất cả bữa ăn sáng. Tại đây, tôi nhớ lại tất cả những gì đã học hôm qua để tập. Dần dần tôi cũng đã nhanh chóng quen với tốc độ và cách điều khiển xe. Giờ đây thì tôi đã có thể đua đường trường được ngon ơ rồi. Công nhận mình cũng có khiếu.
Đến trưa, sau khi giải quyết xong hộp cơm trưa, tôi lại lao đầu vào tập luyện. Thú thực là lúc đầu tôi chỉ định tham gia vào trò chơi… bất hợp pháp này để kiếm thêm tiền mua xe thôi. Nhưng càng tập, càng chạy tôi lại sinh ra niềm đam mê với tốc độ. Tôi cưỡi xe không biết chán khắp bến cảng rộng lớn mà chỉ muốn phi thẳng ra ngoài đường để chạy max tốc lực cho đã.
Lão hung thần cuối cùng cũng đến để kiểm tra và hướng dẫn cho tôi những bài học mới.
Hôm nay, ổng hướng dẫn cho tôi khả năng bo cua một cách chuyên nghiệp nhất. Việc này còn khó hơn lúc đầu mới tập rất nhiều vì nó đòi hỏi tay phải cứng, nghiêng xe phải đúng cách nếu không muốn… chà mặt xuống đường. Thấy ổng lượn qua lượn lại, nghiêng xe áp sát xuống mặt đường làm tôi cảm thấy cực kì háo hức…
Vì kĩ thuật này khó hơn rất nhiều nên tôi đã mất khá nhiều thời gian để làm quen. Mất hhoảng 5 ngày để tôi có thể chạy xe một cách thuần thục. Trình độ cũng gần đụng tới mức… nghiệp dư rồi…
Những ngày đó ban ngày tôi ra cảng tập xe, ban đêm đi làm chỗ thím. Đến khuya lại tập trung lại với đám thằng Phong, Duy chơi bời cho quên sầu. (không phải bữa nào cũng chỉ có đua xe với nhậu nhẹt hết đâu nhé). Đến gần sáng lại mò về nhà trọ ngủ một giấc tới trưa. Cuộc sống những ngày bị đình chỉ thực sự làm tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều mặc dù nó hơi bị… không đàng hoàng…