Bạn đang đọc Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã: Chương 35
Kết thúc bài hát, mọi người đã phải bất ngờ khi cô gái này lại có thể thể hiện bài hát của Avril hay đến như vậy. Tràng pháo tay rầm rầm vang lên cổ vũ cho Thúy. Ẻm tỏ ra hơi ngượng ngùng. Thúy gác mic rồi chạy xuống chỗ tôi. Vừa thưởng thức ly trà sữa, tôi vừa trầm trồ:
-WOW! Đã quá pepsi ơi!
-Hì hì…
-Kiểu này chỉ một bài sao đủ? Tiếp bài nữa đi Thúy! Hát hay quá!
-Thôi! z được rồi, Mình đã xuống sân khấu là không có lên lại đâu. Để dịp khác đi.
-Ok! Vậy để lần sau vậy…
Ngồi vui vẻ buôn dưa lê một lúc thì đồng hồ cũng đã điểm 10h đêm. Tôi lấy xe chở Thúy về nhà. Nhà Thúy ở ngay gần bãi biễn mà hôm qua tôi và ẻm đã cùng nhau ngắm bình minh. Dừng xe trước một ngôi biệt thự lớn, lộng lẫy ánh đèn với cái cổng trắng cao. Thúy đúng quả thật là một tiểu thư quyền quý đúng nghĩa. Sống ở một cơ ngơi chẳng thua gì hoàng gia vậy. Tôi trố mắt ra hỏi Thúy:
-Nhà đây á?
-Ừ!
-Khủng vãi! Tưởng lâu đài á chớ, Dúng là tiểu thư
-… – ẻm mỉm cười nhẹ nhàng.
-Mà bây giờ cũng khuya rồi mà! phụ huynh Thúy không gọi àh?
-…
Đáp lại câu hỏi của tôi, thúy chỉ im lặng. ẻm khẽ nở một nụ cười nhưng ẩn sâu trong ánh mắt của Thúy tôi cảm nhận được sự buồn bã. Dự cảm thấy có chuyện không ổn, tôi hơi chững lại nhưng cũng chỉ biết im lặng mà chẳng biết nói lên lời nào. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, Thúy khẽ cười rồi cũng lí nhí lên tiếng:
-Mình ở đây một mình…
-Sao ?
-Mình ở đây có một mình thôi! ban ngày còn có cô giúp việc tới dọn dẹp, tới chiều cổ lại về nhà…
-còn bố mẹ Thúy đâu?
-Họ ở nước ngoài, thỉnh thoảng mới về thôi – Ẻm buồn bã
-…
Thực sự tôi không thể nào hiểu nổi. Trong một ngôi biệt thự lộng lẫy như thế này mà chỉ có một người sống thì cô đơn chịu sao nổi. hơn nữa đó lại là một cô gái yếu ớt. lỡ như có việc gì thì sao?. Thấy ẻm buồn tôi lại không thể nhiễu sự hỏi thêm gì nhiều. Tôi im lặng nhìn Thúy thương cảm. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm cho Thúy vào lúc này. Ánh mắt Thúy đã hơi rơm rớm nước mắt. Tôi biết em tủi thân, tôi bỗng cảm thấy thương em vô cùng khi biết được em đã phải cô độc một mình trong tòa nhà to đẹp nhưng lại thiếu thốn tình thương này. Thúy ngước mặt lên tạm biệt tôi:
-Thôi cũng khuya rồi! Ryu về đi
-Ừkm! z Ryu về nhe! Thúy ngủ ngon
-Ừkm! cám ơn nhen! Hôm nay mình vui lắm
-Hì hì!
Tạm biệt Thúy, tôi chạy xe về nhà trong làn gió lạnh run. Trên đưuòng về tôi không một phút nào ngơi nghĩ về Thúy. Hàng ngàn câu hỏi tôi tự đặt ra về gia cảnh của Thúy. Tôi tưởng tượng ra sự cô đơn lạnh lẽo ở trong ngôi biệt thự lộng lẫy ấy mà buồn thay cho em.
Về đến phòng mình, Tôi lập tức mắc mùng, chui vào trong chăn ấm. Nhưng ngặt nỗi trằn trọc mãi không thể nào ngủ được. Ngay lúc đó, tôi bỗng tự hỏi không biết Thúy đã ngủ chưa?. Tôi lập tức rút điện thoại ra nhắn cho Thúy:
-Hú! Thúy ơi! Ngủ chưa?
Sau một phút chờ đợi, tưởng như không có tin trả lời thì bỗng điện thoại tôi hiện lên tin nhắn từ Thúy:
-Dag chuan bj ngu day! Mah ko ngu dk!
-Sao vậy? bị mất ngủ àh ?
-chac z… sao R con chua ngu?
-Nhớ Thúy quá không ngủ được… khửa khửa khửa! ~
-Do de xom! Choc tui quai…
…
Sau đó tôi tiếp tục nhắn tin nói chuyện, tâm sự với Thúy thật lâu, cho đến khi Thúy đã đi vào giấc ngủ mà quên cả trả lời tin nhắn của tôi. Tôi cảm thấy vui vì biết có thể, mình đã tạm thời xua đi nỗi cô đơn của ẻm. Tôi mong mỏi sao cho nhanh đến sáng để được tiếp tục gặp Thúy. Tôi cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng và bình yên.