Bạn đang đọc Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã: Q 2 – Chương 72
Tôi và Hanako gặp nhau tại một con hẻm đã hẹn trước rồi cùng nhau quay về lại gara. Lúc này trời đã khuya, gara lại chỉ còn một mình thằng Duy ở đây. Trông thấy tôi chơi nguyên set đồ đen thủi đen thui bước vào, nó liền trợn mắt giật mình lên tiếng:
– À đù!
– Tao đây! – Tôi tháo trùm đầu.
– Á đù đù!
– Haiz… Có gì ăn không? bố đói quá.
– Àh! còn cơm đó! nhưng ăn tạm với cá khô nhe con giai!
– Đệt! Ăn uống gì thảm dữ mày?
– Một mình thì thế thôi!
– Haiz…
– Mà mày đi đâu mà đen như… háng z?
– Haiz… mày hỏi làm mọe giề! – Tôi thở dài.
Vào trong bếp xúc một tô cơm bự ra ăn chung với cá khô lấy lại sức, tôi quay ra hỏi Hanako:
– Em ăn không?
– Dạ thôi! em không ăn đâu.
– Cứ ăn đi lo gì… ăn nhiều sợ vú với mông to ra nữa àh?
– Đồ điên! Mà vừa nãy anh có bị sao không?
– Àh… sao thì không sao, anh hơi bất ngờ là thằng kia tự dưng nhảy vào phá đám… nó pro quá!
– Ủa ai z anh?
– Anh gặp ổng hôm qua… mà không ngờ là người của EOS, lão Heracrov này lắm lính vc!
– Hix… không sao thì tốt rồi…
– Yên tâm đê… mạnh mấy thì mạnh chứ muốn hạ được anh thì mười thằng Heracrov nhé!
– Thôi đê! – Hanako trề môi.
Vậy là kế hoạch đánh nhanh rút gọn như vậy không ổn. Ngày mai Nhi về mà mấy việc bê bối này vẫn chưa giải quyết xong, thật phiền phức.
Mà nghĩ lại thì vừa nãy tên Artor đó xài thanh kiếm châu âu cỡ lớn ấy có vẻ rất thành thạo. Hắn có thể lợi dụng trọng lượng của cây kiếm để tăng thêm sức mạnh cho mình một cách dễ dàng. Một kẻ thực sự nguy hiểm.
Cây kiếm đó cũng không thuộc dạng tầm thường. Với lưỡi kiếm dài tầm 1m2, dài và nặng nhưng cũng vô cùng sắc bén. Chuôi kiếm được thiết kế trang trí với màu vàng kim đầy vẻ quý tộc, mang lại cho người sử dụng sự uy nghiêm và hùng dũng như một vị vua vậy.
Tôi không biết tên Artor này thực ra đóng vai tò gì trong EOS nhưng sức mạnh của gã này không hề tầm thường một chút nào. Hơi khó chịu nhưng cũng phải thừa nhận rằng, kiếm thuật đối kháng của hắn vượt trội hơn hẳn so với tôi một bậc.
Trông thấy tôi đăm chiêu suy nghĩ thì thằng Duy lên tiếng hỏi:
– Có chuyện gì àh? cần tao giúp gì không?
– Àh… không sao… chuyện này mày không giúp được đâu…
– Ây khinh tao mày!
– Haha… tại việc này phải mình tao làm…
– Ờ… – Nó gật gù.
Tối hôm đó, tôi cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được. Nửa mừng nửa lo vì mai Nhi về nhưng vẫn chưa xong vụ của Heracrov. Cứ nghĩ tới kẻ thù ngày xưa hại mẹ mình giờ xuất hiện lại mà không làm gì nổi lại khiến tôi tức tối trong lòng. Hơn nữa, ngày nào vẫn còn Heracrov, ngày đó tương lai của tôi và Nhi sẽ vẫn còn bị đe dọa. Tôi rất sợ một ngày nào đó chuyện đáng tiếc sẽ xảy ra với Nhi giống với mẹ ngày xưa. Tôi chỉ còn Nhi là người duy nhất có thể coi là người thân, tôi rất sợ một ngày chuyện không may sẽ xảy ra với Nhi. Tôi tự thề với mình sẽ không để cho bi kịch tiếp diễn thêm một lần nào nữa, tôi phải tự mình kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt…
Sáng hôm sau, chuông điện thoại của tôi reo lên, bắt máy thì đó là cuộc gọi của Thúy:
– Alo… – Tôi mệt mỏi trả lời.
– Trời đất! giờ mà còn ngủ nữa hả?
– Mới 7 giờ mà… – Tôi nhìn đồng hồ.
– 8h là Nhi tới nơi rồi á! Ở đó mà ngủ…
– Sặc! thật á? – Tôi trợn mắt.
– Haiz… Nhi mới gọi báo cho em lúc nửa đêm, khoảng 8h là Nhi về tới.
– Sặc… Ok ok… anh biết rồi! cám ơn em…
– Àh mà nè…
– Sao em?
– Nhi nói là không cần phải đón nó đâu! Mọi người cứ đợi nó ở cao ốc Hurricane!
– Vậy àh… anh biết rồi… anh tới liền.
Tôi bật dậy chạy đi vệ sinh cá nhanh rồi hớt hải thay đồ chuẩn bị đi. Mấy người kia bạn bè anh chị em gì thì đợi ở cao ốc là đúng rồi, còn tôi thì làm sao mà chịu đợi ở đó được. “Bồ bịch thì phải ra tận sân bay đón nó mới lãng mạn chớ! đợi chung với mấy người thì sao có màn hun hít thắm thiết được… haha…” – Tôi cười thầm.
Chạy xuống dưới thì thấy Hanako đang ăn sáng chung với thằng Duy, 2 đứa nó vừa ăn vừa ngáp ngắn ngáp dài khi thấy tôi xuống thì Hanako lên tiếng hỏi:
– Anh đi đâu vậy Ryu?
– Anh đi đón Nhi…
– ĐÓN NHI? – Thằng Duy trợn mắt lên.
– … – cả tôi và Hanako giật mình rồi im lặng nhìn nó.
– Àh àh… xin lỗi… – Nó gãi đầu rồi im lặng ăn tiếp.
– Giờ anh ra sân bay àh? – Hanako hỏi.
– Ừ… – Tôi gật đầu.
– Em đi với! em muốn xem mặt chị Nhi…
– Ầy… bồ bịch người ta muốn gặp nhau cho lãng mạn mà cứ đòi đi theo hê… Em cứ tới chỗ cao ốc đợi đi… Mọi người cũng đang đợi ở đó…
– Mọi người? ý anh là mấy bà chị kia á hả? – Hanako xanh mặt.
– Haha… vậy thì em rủ thằng Duy đi nữa đi… gặp nó đảm bảo mấy mụ kia co vòi hết…
– Ui… anh Duy quyền lực vậy àh?
– Haha… – Tôi bật cười.
Thằng Duy im lặng nhìn tôi không cảm xúc. Tôi chào nó và Hanako rồi chạy ra lấy xe và phóng đi luôn. Vừa đi, tôi vừa thầm nghĩ: “Àh đúng rồi! những lúc thế này phải có hoa chứ!”. Nghĩ làm liền, tôi đưa xe tạt qua chợ để tìm mua một bó hoa hồng super bự để tặng Nhi ngày gặp lại.
Trông thấy một tiệm bông bên đường, tôi định tạt vào mua hoa thì bỗng dưng một chiếc mô tô lao lên chặn đường rẽ của tôi. Tôi trợn mắt khi trông thấy chiếc xe ấy, đó là chiếc BMW cá mập hôm nọ. “Vậy thì… người đang lái là… Artor…” – Tôi xanh xao cả mặt mày. Càng hốt hoảng hơn khi tôi trông thấy trên lưng hắn đeo sẵn một hình chữ nhật, không quá khó để nhận ra rằng, đó chính là thanh kiếm châu âu của hắn hôm qua.
“Ổng muốn chiến àh? Thế này thì không ra sân bay được rồi… Nhi bị liên lụy mất!” – Tôi nhủ thầm. Tôi lên ga và phóng đi, gã Artor cũng bám theo sát nút. “Sao mà biết được mình ở đây… àh đúng rồi, mình vẫn bị theo dõi mà… bất cẩn quá!” – Tôi tự trách mình.
Dựa vào tình hình thì tôi chắc mẩm thằng Artor kia đang muốn chiến một trận với tôi ngay giữa ban ngày ban mặt đây mà, vậy thì phải kiếm một chỗ nào đó vắng để giải quyết một lần rồi.
Tôi chạy xe ra bến cảng khi xưa, có lẽ đây là nơi thích hợp nhất cho mấy chuyện như thế này. Vừa tới nơi tôi cho dựng xe, tôi rút thanh Gekkeju ở một bên sườn xe ra rồi nhảy xuống. Artor thấy vậy thì cũng xuống xe, bỏ mũ rồi nhếch mép:
– Haha… Không đánh mà tự khai nhé!
– … – Tôi im lặng nhìn hắn.
– Tôi đoán cậu là lính du kích hôm qua đúng là không sai… haha… mình phục mình quá! – Hắn bật cười.
– Muốn gì?
– Muốn á? haha… Đơn giản chỉ là muốn thử trình độ nhau tí thôi mà…
– …
Hắn vừa nói, vừa mở hộp đen nãy giờ đeo sau lưng ra và lấy ra thanh kiếm châu âu tuyệt đẹp của mình. Hắn tự hào giơ thanh kiếm lên khoe:
– Thấy sao? Đẹp chứ hả? hahaha…
– …
Tôi chẳng nói chẳng rằng, lao vào tấn công hắn ngay không do dự. Artor nhanh chóng vung kiếm đỡ lại những đòn chém cực nhanh của tôi, không một chút sơ hở. Tuy vậy nhưng hắn cũng có vẻ hơi loạng choạng một chút. Dù gì thanh Gekkeju cũng nặng hơn Ryuken rất nhiều nên lực chém của tôi cũng được gia tăng lên nên Artor bất ngờ cũng đúng.
Hắn xoay người rồi chém một chát thật mạnh xéo lên để đẩy tôi ra xa. Tôi vừa nhảy ra thì hắn lên tiếng:
– Ui cha cha! Nóng dữ vậy ku… hahaha… Ủa! mà đó là Gekkeju đúng không? haha đúng nó rồi – Mắt hắn sáng lên.
– Hả? anh biết Gekkeju? – Tôi ngạc nhiên.
– Haha… sao lại không biết được… Nó với thanh kiếm này là cùng một nhóm thợ rèn ra đó! – Hắn giơ thanh kiếm của mình lên.
– Hả? – Tôi trợn mắt.
– Là EOS…
– …
Artor thấy tôi ngạc nhiên tột độ thì mỉm cười rồi chống kiếm xuống đất, đặt 2 tay lên kiếm. Tôi cũng ngừng thủ thế và ngạc nhiên hỏi hắn:
– EOS? Thực ra mấy người là cái gì vậy hả?
– Là một tổ chức bí mật!
– AI cảh biết mấy người bí mật… Haiz… EOS là viết tất của cái gì?
– Haha… Không phải là E-O-S…. mà đọc là Eos… chả là viết tắt của cái gì cả…
– Hả? – Tôi nheo mắt khó hiểu.
– Là nữ thần bình minh, thần Eos…
– Thực ra mấy người là gì? – Tôi hỏi lại.
– Haiz… muốn khai thác từ anh àh?
– … – Tôi im lặng nhìn hắn.
– Haha… Muốn biết cũng được thôi!… anh cũng chả cần giấu làm gì… – Hắn bật cười.