Bạn đang đọc Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã: Q 2 – Chương 61
Thím Cơ Bắp chở tôi đến bến cảng. Vừa dừng xe lại, Thím lên tiếng:
– Đây! ở đây được rồi… xuống xe, cởi hết ba lô, túi xách xuống…
– Dạ? Chi vậy? – Tôi trố mắt ếch.
– Cứ làm đi… – Thím gắt.
– Dạ dạ…
Tôi làm theo, cởi bỏ hết ba lô đặt xuống đất. Thím tiếp tục lên tiếng:
– Đợi một lúc…
– Dạ… – Tôi vẫn còn ngơ ngác.
Đợi một lúc sau thì Thím bỗng hết lên rất lớn: “Tới rồi!”. Thím chỉ tay về phía một con tàu chở khách cực kì lộng lẫy đang đi tà tà sát bến, chỉ cách bến có 2-3m là cùng. Nhưng điều lạ là nó không hề có dấu hiệu dừng lại và cứ băng băng tiến lên. Tôi thắc mắc:
– Ủa? phải không?
– Đúng nó rồi đó! Mau nhảy lên đó! sẽ có người đón!
– WHAT? Nhảy lên đó á? có ổn không vậy thím?
– Yên tâm đi!…
Dứt lời, Thím cầm đống ba lô của tôi tung sức ném bình bịch lên boong tàu trước con mắt hoảng hốt của tôi. Tức tốc, tôi quay đầu và chạy thật nhanh theo con tàu, vừa chạy vừa la hét hốt hoảng: “Trời ơi! Gekkeju!, Ryuken!” . Khi vừa đến mép bến, tôi giậm chân thật mạnh rồi nhảy phốc lên trên tàu. Vừa nhặt được hành lý thì con tàu đã tiến được một quãng khá xa bờ. Thím cơ bắp đứng dưới vừa cười ngặt nghẽo vừa vẫy tay chào tôi. về phần tôi thì lại ngược lại, cứ đứng ôm hành lý mà trố mắt nhìn Thím không hiểu chuyện gì cả, đến khi Thím lên xe và phóng đi thì tôi mới ngơ ngác nhìn ngó xung quanh tàu.
Bỗng một người phụ nữ xuất hiện, chị ta đã đứng nhìn tôi tự lúc nào. Chị ta mỉm cười từ từ tiến lại gần tôi, đó là một người phụ nữ tây tóc vàng trẻ đẹp nhưng nhìn có vẻ là mẫu phụ nữ thành đạt. Chị ta lên tiếng chào hỏi tôi bằng tiếng Việt lơ lớ:
– Em là Ryu đúng không?
– Dạ? dạ.. dạ… – Tôi gật đầu lia lịa.
– Vậy tốt! hihi… chị là chủ tàu, cứ gọi chị là Eva…
– Dạ… chào chị! – Tôi nghĩ thầm – “Eva, cái tên này cứ làm mình tưởng tượng bậy bạ không! hix”
– Xin lỗi vì để em phải lên tàu bằng cách này! cũng vì một số vấn đề rườm rà thôi, em thông cảm nhé! Có người nhờ chị đưa em đi một đoạn…
– Dạ… ai vậy chị? Bác Bravo àh?
– Oh! Không! một người bạn cũ của chị, Hayabusa!
– Oh! – Tôi gật gật.
– Giờ em vào trong tàu nghỉ ngơi đi! Mình đi hơi xa đó!
– Mình… tới Nhật hả chị?
– Không em! tàu đi thẳng lên Nga luôn! Không ghé qua Nhật!
– ÉC! V… vậy là sao? – Tôi trợn ngược mắt.
– Hihi… yên tâm đi! Sẽ có người đón em giữa đường, giờ cứ lo vào trong nghỉ ngơi đi!….
– D…dạ… – Tôi ngơ ngác nghe lời mà vẫn chả hiểu mô tê gì cả.
…
Cách đó không xa, trên ban công một ngôi nhà cao gần đó, một thanh niên tóc vàng với cái ống nhòm của mình đã theo dõi tôi từ lúc mới lên tàu. Hắn ta vừa quan sát vừa nở một nụ cười khó hiểu. Bỗng từ phía trong nhà, một cô nàng tây nữa cực kì xinh đẹp với phong thái dịu dàng và chau chuốt như một công nương bước ra và lên tiếng:
– Sao rồi?
– Sophie đó àh… Hắn lên tàu rồi! haha… mãi mới tìm được!
– Vậy… giờ mình hành động luôn àh?
– Thôi khỏi! đằng nào cũng không kịp rồi! – Hắn xua tay.
– Nh… nhưng còn cây kiếm thì sao? Chỉ còn một tuần nữa là tổng hội bắt đầu chế tạo rồi! thiếu mỗi nguyên liệu đó thôi… nếu không lấy được thì…
– Không sao! Anh kiếm được cây khác rồi, không thua gì cây Gekkeju đó! mà công nhận cây kiếm đó mất tích lâu thật, mãi đến lúc xuất hiện lại thì lại suýt nữa làm lão béo bên mình tàn phế… haiz… người ở đây gọi đó là “gậy ông đập lưng ông”… haha…
– Haiz… hình như anh rất có hứng với cậu ta đó, Artor.
– YUB! Rất thú vị! haha… đánh thắng được cả thần lực của mình…! àh mà giờ ổng sao rồi?
– Vẫn đang nổi điên lên kìa! còn bắt tay với một thần lực khác ở đây nữa… giờ đang tập trung công việc của hội ở đây! nhưng vẫn đang truy tìm tên Ryu kia!
– Oh! Haha… bị hạ đẹp quá mà! Có lẽ ổng phải đợi hơi lâu rồi! haha…
– Hở?
– Con tàu đó là của Nga!… cũng tốt! anh cũng có tí thời gian để làm quen với “hàng” mới chớ! haha…
– Hì…
2 kẻ bí ẩn nhìn con tàu lần cuối rồi khuất bóng vào trong nhà, dấu hiệu cho một tương lai đầy rắc rối đang chờ đón ở trước mặt…
…
Sau vài ngày đi tàu trên biển, tôi cũng được đưa đến khu vực biển phía Bắc Nhật Bản. Thế nhưng tàu lại không cập bến Nhật mà cứ tiếp tục tiến thẳng hướng lên Nga. Trong lúc tôi đang cảm thấy khó hiểu hết sức thì bà Chị Eva kia gõ cửa phòng và lên tiếng:
– Ryu! Mau ra đây đi!
– Dạ? – Tôi ra mở cửa.
– Tới rồi!
– What! Đây là giữa biển mà tiểu thơ! – Tôi liếc ra ngoài cửa sổ.
– Thầy em tới!
– Ặc… Thầy á? Tới đây bằng cái gì vậy trời?
Tôi ngạc nhiên bước theo chị ta ra ngoài. Ở bên ngoài, tôi đã thực sự bất ngờ khi trông thấy sư phụ Hayabusa, vẫn với khuôn mặt bịt kín khăn đen của mình. Tôi trông thấy có một con tàu nhỏ hơn móc vào ngay bên dưới con tàu lớn này nên đoán ra ngay là sư phụ tới đón tôi trên con tàu đó. Ổng còn đi chung với một người phụ nữ nữa, nhìn là biết ngay vì đồng phục 2 người họ mặc giống nhau. Sư phụ trông thấy tôi thì lên tiếng:
– Chào ryu! Vậy là quyết định rồi đúng không?
– Dạ! hehe…. Chào sư phụ!
– Theo thầy!
– Dạ…
Tôi chạy vào phòng lấy hành lý và theo sư phụ nhảy xuống con tàu nhỏ bên dưới. Vẫy tay chào tạm biệt người đẹp Eva, tôi lại tiếp tục theo sư phụ đi hướng khác. Tôi thắc mắc:
– Ủa mà sao phải di chuyển rườm rà vậy thầy?
– vì mình đi lậu!
– Àh… – Tôi hiểu ra ngay vấn đề “trắng” đến phũ phàng.
– Giờ mình đi đâu vậy thầy?
– Àh! một hòn đảo ở phía bắc Nhật Bản… Cũng là nhà của Thầy…
– OH!
Tàu càng đi, thời tiết càng trở nên khó lường, biển động càng ngày càng mạnh. Cảm thấy khó hiểu và hỏi sư phụ thì chỉ nhận được câu trả lời: “Còn nhẹ lắm!”. Mà quả đúng thế thật, khoảng một tiếng sau thì chúng tôi lạc vào vùng biển quái quỷ nào mà gió thổi vù vù, sóng dội ào ào chả thua gì bão cấp 2. Tôi điếng hồn ôm chặt lấy cánh cửa mà run cầm cập khi tàu đi vào một lớp sương dày đặc. Sư phụ lên tiếng:
– Rồi! cỡ 30 phút nữa là mình tới nơi!
– Dạ? chỗ này là chỗ nào mà âm u dữ vậy thầy? – Tôi run lẩy bẩy.
– Nhà thầy!
– Hix… người bí ẩn, đến chỗ ở cũng bí ẩn… – Tôi lắc đầu.
Thuyền cập bến tự lúc nào mà tôi chả biết, sư phụ neo tàu lại rồi dẫn tôi xuống đảo. Bước theo 2 người một lúc thì chúng tôi tới được nơi sương mù mỏng dần và quang đãng hẳn, để lộ ra một hòn đảo tuyệt đẹp. Chúng tôi leo lên bậc thang bằng đá siêu cao trên đảo thì lên được một khuôn viên rộng lớn, giống như một ngôi làng nhỏ nằm ngay giữa hòn đảo. Tôi thực sự ngỡ ngàng khi trông thấy ngôi làng này và những người dân tại đây, ngỡ ngàng đến nỗi tôi phải thốt lên: “N…Ninja?” khi trông thấy họ tập luyện, những dụng cụ rất đặc trưng. Thật vậy, ngôi làng như một địa điểm chuyên huấn luyện ra những sát thủ bí ẩn và nguy hiểm nhất nhì lịch sử – những Nhẫn giả.
Thấy vậy, Thầy lên tiếng:
– Đúng rồi đấy! là Ninja
– Hơ… v… vậy thầy cũng là… ninja á?
– Là tộc trưởng ở đây đấy! – Người phụ nữ đi cùng sư phụ lên tiếng.
– Ắc… – Tôi lạnh người.
Được sư phụ dẫn đến một ngôi nhà trong làng, ngồi xuống tại phòng khách, sư phụ từ từ giải thích cho tôi:
– Như con thấy đó! Ryu, đây là một khu vực chuyên biệt bí mật để đào tạo ra sát thủ làm việc trung lập… không hề có sự chi phối gì từ quốc gia hay quốc tế cả…
– … – Tôi nuốt cái ực, toát hết mồ hôi hột.
– Và cũng đúng như con nói hồi nãy, có thể gọi những người ở đây là Ninja, không sai đâu…
– Hix… Đúng chất Ninja luôn!
– Ừ… là cả một bộ tộc, con có bao giờ nghe nói đến tộc Iga chưa?
– Hơ… dạ có!
– Iga là một phái Ninja cổ đại, đã từng rất hưng thịnh ở trong lịch sử… nhưng về sau đã bị chiến tranh làm suy tàn, cung rất nhiều phái khác tấn công như phái Koga chẳng hạn…
– …
– Người suất chúng nhất trong lịch sử được cho là Hatori Hanzo, con có nghe về người này không?
– Dạ có!
– Ừ… Sau khi ông mất thì phái Iga xảy ra nhiều biến cố, mà một trong số đó là sự biến mất của nhiều bí kíp. Một nhóm ninja của Iga đã tách ra, mang theo một phần những bí kíp ra ngoài biển và tiếp tục tồn tại ngầm trên hòn đảo này…
– …
– Số còn lại ở lại lâu dần cũng không thể tồn tại lâu dài, thế nên đến bây giờ chỉ còn lại một số trường đào tạo những kĩ năng bình thường thôi…
– V… vậy người ở đây…
– Ừ… Ninja ở đây vẫn còn lưu lại những kĩ năng bí mật, và không hề bị ảnh hưởng bởi pháp luật, có thể gọi là một tổ chức hậu duệ không chính thức của phái Iga cổ đại, cũng chính vì vậy nên môi trường tập luyện ở đây rất khắc nghiệt. Con có muốn tiếp tục học không?
– Dạ có chứ!
– Chưa hết!… nếu muốn học thì con phải bị coi như không tồn tại đã…
– Dạ?
– Đốt hết giấy tờ chứng mình sự tồn tại của con đi! Từ giờ con sẽ hoàn toàn sống trong bóng tối… sẽ không còn gì để chúng mình sự tồn tại của con ở trên đời nữa…
– … – Tôi hơi khựng lại rồi cũng lên tiếng – Dạ… con đồng ý!… cũng giống như đi tu thôi…
– Ừ… vậy tốt… Con đã có sẵn trong người tinh thần tuyệt vời của Otoya, sức khỏe quái vật của Bravo, lại còn cả võ thuật tuyệt vời của Shen giờ con sẽ được hoàn thiện những kĩ năng còn lại của thầy… mặc dù hơi thiên về chiến lược và mưu kế nhưng cũng đòi hỏi rất nhiều đến kĩ năng cơ thể nữa đấy…
– Dạ…
– Ừ… Giờ con đi cất hành lý và nghỉ ngơi đi… Chúng ta bắt đầu thủ tục nhập học từ ngày mai…
– Dạ…
Tôi cúi đầu chào sư phụ rồi đi về phòng mình, trong lòng rộn hết cả lên vì sắp được học để trở thành những chiến binh mà tôi vẫn hằng ngưỡng mộ từ khi rất nhỏ. Tôi chắc chắn quá trình luyện tập sẽ không thể nào nhẹ nhàng được cho nên ngay từ lúc này, tôi đã cố gắng xác định tư tưởng để chờ đón những ngày luyện tập kinh hoàng nhất có thể tưởng tượng ra được…
Cũng chính từ lúc này, cuộc đời tôi đã chính bước sang một trang mới…