Bạn đang đọc Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã: Q 2 – Chương 45
Bống từ phía sau chúng tôi có một giọng nói cực kì … đáng ghét vang lên:
– Thúy!
– Ơ! Anh Thiên…
Thúy giật mình quay lại và trả lời, tôi cũng quay ra xem thử bản mặt cái thằng cha khó ưa đó.
– Thằng oắt này là ai đây?
– Oắt?… hờ… – Tôi bật cười nửa miệng – để tao bắt mày phải quỳ lạy tao ba lạy mà gọi bố nhe con…
Tôi đứng lên định lao tới tẩn cho hắn một trận nhưng bị Thúy ngăn lại, em lên tiếng:
– Đừng mà Ryu! – Xong em quay qua nói với gã Thiên – Đây là Ryu, bạn trai em… giờ thì anh tin rồi chứ?
– Haha… đừng xạo… em ra ngoài tìm đại một thằng lỏi con về đóng kịch để từ chối anh chứ gì? Anh theo đuổi em lâu như vậy… tại sao em vẫn không chịu cho anh cơ hội hả?
– Haiz… phải nói bao nhiêu lần đây? em có bạn trai, đứng ngay trước mặt anh đây rồi còn gì nữa!
– …
Tên Thiên không nói thêm gì cả, hắn vênh mặt lên nhìn tôi với 2 ánh mắt đầy gân máu, sát khí ngùn ngụt. Tôi đương nhiên cũng không để cho hắn lờn mặt thị uy với mình được. Với ánh mắt lạnh lẽo nhưng đầy sát khí, tôi nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn cười nửa miệng tỏ ý hắn trong mắt tôi chẳng là gì cả.
Cảm thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Thúy liền lay cách tay của tôi và lên tiếng:
– Ryu! Thôi anh tạm về nhà đi… có gì sáng mai mình gặp… ha!
– Gì? Em đuổi anh về á? tại sao không phải là thằng kia?
– Mệt anh quá! Không phải bây giờ! mai em giải thích…
– Em để đám nghiện ngập này ở trong nhà, lại chơi bời khuya đến vậy… em nghĩ anh yên tâm để em lại đây àh?
– Nhưng giờ không phải lúc! Hix… anh phải hiểu cho em chớ! đã nói là không sao đâu mà?
– Có đứa nào chơi bời mấy cái đó vào mà đủ tỉnh táo giữ mình được không hả?
– Ý anh là sao?
– Nói thật đi! Anh không tin là mấy người chỉ dừng lại ở…
Chưa nói hết câu thì tôi đã bị ăn nguyên một tát thật mạnh củ Thúy vào mặt, vẻ mặt em cũng đã thay đổi một cách nhanh chóng:
– Đi mau!
– …, em đuổi anh đi vì mấy thằng này àh? – Tôi thở dài.
– Đừng nói nữa…
– … – Tôi nhìn em đầy thất vọng.
– ĐI!
Tôi như chết lặng khi em dùng những lời lẽ ấy với mình, tôi không thể ngờ được rằng em lại coi trọng những kẻ đó còn hơn cả bạn trai của mình. Có lẽ nào tình cảm khi xưa của em đối với tôi đã không còn nữa. Tôi định lên tiếng để hỏi cho ra nhẽ, để đòi lại công bằng đáng lẽ thuộc về mình nhưng rồi tôi đã không thể làm vậy. Bởi thực ra, tôi cũng có hơn gì đâu. Tôi cũng đã phản bội em, tình cảm của tôi đối với em cũng không phải là tình yêu chân thật, tôi có quyền gì để phán xét em đây?
Sự niềm nở, những lời nhớ nhung của em chỉ mới vừa nãy thôi làm tôi mủi lòng, làm tôi cảm nhận được một chút gì đó xưa cũ nhưng chỉ sau vài giây đã trở thành như thế này đây. Thật đáng buồn…
Tên Thiên đứng bên cạnh đó nhếch mép lên cười khoái chí, hắn cũng chĩa mõm vào:
– Nghe thấy chưa thằng ngu! Biến đi cho trái đất quay…
– …
Tôi buồn bã quay đầu ra phía cửa và bước đi trước con mắt khinh bỉ của tất cả những lũ ngu xuẩn trong phòng. Không quên ném cho tên Thiên ánh nhìn căm phẫn, tôi ngồi lên xe và phi một mạch ra khỏi căn nhà đã từng mang đến cho tôi những phút giây bình yên ấm áp khi xưa.
Buồn bã phóng xe trên bờ biển lộng gió, thời tiết bây giờ đang rất nóng, nếu không có gió biển thì chắc cơn giận trong người đã khiến cho tôi phát điên lên rồi…
Thế đấy! nửa năm trời vắng mặt, khi trở về nơi mà tôi ngày đêm nhớ nhung thì những thứ chào đón tôi không phải là sự niềm nở vui vẻ như tôi vẫn tưởng tượng ra dọc đường về. Ngược lại những gì tôi nhận được là một nỗi thất vọng ê chề khó có thể chấp nhận được, nỗi buồn lại chồng chất nỗi buồn mang đến cho tôi một cảm giác hết sức khó chịu.
Đang lang thang trên phố không biết phải đi về đâu thì bỗng có tiếng động cơ của hàng chục chiếc xe jeep đang chạy tới từ phía trước. Mỗi chiếc đều được độ màu xanh lá cây với hàng đống đèn rọi sáng rực lên cả con đường. Ở trên mỗi chiếc xe 5 chỗ ngồi là phải đến gần chục mạng bu lên, vừa đi vừa hò hét náo loạn hết cả khu phố. “Đệt! cái con mẹ gì đây? đoàn xiếc àh? có cần phải làm lố đến vậy không?” – Tôi trố mắt.
Càng sốc hơn khi hầu hết những hành khách trên xe đều không chịu ngồi yên mà đứng nhộn hết cả lên, nổi bật nhất là chiếc xe đi đầu tiên. Có một cô nàng tóc đỏ đeo kính râm, mặc quần da đen ôm sát cặp chân dài miên man cùng với… một bảnh áo tắm trên bộ ngực khủng lóa cả mắt. Cô ta đứng cao trên đầu xe đầy hùng dũng và oai phong như một vị nữ tướng đầy quyền lực. Thân hình cô ta vô cùng gợi cảm với nước da trắng ngần đặc trưng của gái phương tây. Cô nàng giẫm một chân hẳn lên kính xe và đứng ở vị trí cao nhất, nổi nhất. “Á đù! Ngầu vãi!” – Tôi ngơ ngác.
Trời tối với lại đèn của đám bựa này nhấp nháy lóa quá nên tôi chỉ nhìn thấy mỗi cô nàng tóc đỏ kia mà thôi, không phải vì mê vẻ gợi cảm của cô ta đâu nhé! Tại cổ nổi bật quá thôi. Mà phải công nhận là ngầu thật!
Tôi ngỡ ngàng đến nỗi phải dừng hẳn xe lại mà nhìn theo đoàn xe cho tới chúng đi hẳn. Lắc đầu cười ngán ngẩm: “Lũ này chui từ đâu ra vậy ta? bá đạo vãi… haiz…”
Tiếp tục lang thang trên con đường quen thuộc khi xưa thì bỗng dưng ma xui qủy khiến thế nào tôi lại vào trúng ngay quán nhậu thân quen khi xưa. Nơi mà hồi còn học ở đây tôi rất hay thường xuyên một mình lui tới để tận hưởng khoảnh khắc êm đềm và nhẹ nhàng hiếm gặp ở cái thành phố rộng lớn và náo nhiệt này.
Bước vào quán và lên tiếng:
– Như cũ nhé anh ơi!
– Ok! ủa… hả? Ơ Ryu! Phải Ryu không? – Anh chủ quán khi xưa nhìn tôi ngơ ngác.
– Haha… là em đây! lâu quá không gặp anh!
– Woa! Lâu ngày không gặp nhìn em bảnh hơn xưa nhỉ! – Ảnh tới bắt tay tôi – Ơ mà mắt chú sao vầy?
– Haha… em bị bắn sượt?
– WHAT? – Ổng trợn mắt.
– Haha… không có gì… cho em như cũ đi…
– À ờ… một rượu gạo với một chỉ vàng đúng không? có liền đây…
– Hehe… nhớ luôn…
– Nóng vậy mà vẫn thích rượu gạo… ngồi chơi đợi anh xíu… .
Tôi hít thở một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy đỡ hơn được phần nào. Từ lúc về đến giờ cảm xúc của tôi cứ lên xuống liên tục, cứ vui vẻ ấm áp được một lúc lại giật một phát qua nổi giận đùng đùng, thật là khó hiểu… có lẽ cũng tại tâm trạng của tôi vẫn còn chưa nguôi ngoai sau bi kịch xảy ra với cha mà mẹ mình…
Rượu và đồ nhắm được mang ra, và “thằng chột” lại cứ thui thủi một mình cảm nhận hương vị bình yên và ấm áp giữa… mùa hè oi bức. May sao ở đây còn có chút gió biển mát rượi thổi vào. Đang nhâm nhi ly rượu thì bỗng tôi trông thấy từ phía xa có một chiếc moto cực khủng phi ngang qua với tốc độ chóng mặt. Chuyện sẽ chỉ có vậy nếu nó phi đi luôn, chiếc moto to tổ chảng vừa lướt qua thì bỗng drift một đường khói bay mịt mù khắp đường, khét lẹt. Nó quay lại và chạy tới dừng trước của quán, gã rider bỏ mũ xuống và nhìn tôi với “ánh mắt của loài ếch”, tôi cũng trố cặp mắt ngạc nhiên lên nhìn hắn: “Á đù con giai!/ Á đù thằng kia!” – cả 2 cùng đồng thanh. Đó là thằng Duy, nó dựng chiếc Star Vmax vào quán rồi đi vào ngồi xuống chỗ lên tiếng:
– Haha… về khi nào z con giai?
– Tao mới về hôm nay thôi… đù! bữa này đi xe khủng gớm mày… haha…
– Mượn! – Nó đáp tỉnh bơ.
– Ặc… làm bố tưởng mày đổi đời…
– haha… à đợi tao tí….
Nói rồi nó rút điện thoại ra và mở màn hình ra bấm nút gọi. Nhìn lướt qua màn hình nó, tôi thấy một cô nàng cực kì xinh trên hình nền, tò mò lên tiếng hỏi nó:
– Để hình nền ai mà xinh dữ mày?
– Bồ bạn! – Nó tiếp tục đáp tỉnh bơ.
– ĐM! – Tôi trố mắt – “Thằng cha này nguy hiểm quá” – Tôi nhủ thầm
Thằng Duy bấm xong số thì đưa lên tai và nói: “ Alo! Hôm nay em không ra được nhe! gặp lại bạn cũ… thành viên thất lạc lâu nay của hội á!… há há… z thôi nhe! báo vậy thôi… ok…. ok… Bye!”. Nó vừa cúp máy là tôi liền lên tiếng:
– Haha… Lần đầu tiên thấy thằng như mày! đm! Xe thì mượn của người ta, hình nền thì để bồ bạn… đéo thể tin được!…
– Haha… bố mày đặc biệt mà…
– Ờ… công nhận! đặc biệt cỡ dị biệt…. haha…
– Lâu nay đi đâu mà éo báo anh em một tiếng z ku? – Nó vừa nói vừa rót rượu ra ly và tu ừng ực.
– Àh… tao… – Chưa kịp nói hết câu thì nó liền nhảy vào.
– Á đù! ngon dữ mày!… – Nó cắt lời tôi.
– Đệt! éo chịu nghe tao luôn… đây là rượu gạo…
– Éo ngon bằng nếp than má tao nấu!
– Phặc! mày nghiêm túc được một lúc thì chết hả?
– Haha… sorry!
– Không ngờ lại gặp mày ở đây! – Tôi cười.
– Ngờ hay không kệ cha mày chớ! tạt qua đây thấy mày nên vô… Trả tao tiền bữa mày mượn coi…
– ĐM! Tao mượn tiền mày hồi nào?
– Haha… đùa thôi…
– Tao đã nhây rồi mày còn nhây hơn! Lạy…
– Dạo này mày đang làm cái gì z con giai?
– Àh! tao cũng éo biết! chắc chỉ về thăm mọi người mấy ngày thôi, mốt tao phải sang Nhật…
– Trời! Mới về mà đòi đi ngay àh? buồn vãi…
– … – Tôi im lặng thở dài.
– Mày tưởng tao sẽ nói vậy àh? – Nó nhếch mép.
– Sặc!…
– Haha… mày định bỏ đi để em Thúy của mày ở lại đây àh?
– … – Tôi im lặng.
– Sao vậy?
– Thúy dạo này thế nào mày? mày ở đây có để ý gì không?
– Thúy á? Cũng xinh đó! nhưng tao thề là bồ hoặc bồ cũ của bạn là tao éo quan tâm đâu… yên tâm.
– Đm! Ai hỏi mày để ý kiểu đó? tao hỏi tình hình kìa!
– Tao không để ý lắm! Nhưng thấy dạo này ẻm nổi tiếng ghê gớm…
– Ừ… – Tôi cười buồn.
– Tụi mày có chuyện gì àh? kể tao nghe coi…
– Haiz… mày là đứa thân nhất nên tao mới nói đó… chuyện là như này…
Tôi thở dài rồi kể cho nó nghe tất cả những chuyện tôi đã thấy ở nhà Thúy cho nó nghe. Im lặng lắng nghe một lúc, nó bật cười rồi lên tiếng:
– về mấy vấn đề hoa cỏ, đất đá gì đó bố không hứng thú, cũng không bao giờ xài… nhưng tao cũng không kì thị gì mấy chuyện đó lắm! tao thấy rất bình thường…
– hả? đến mày cũng coi bình thường á?
– Ừ! Thúy chỉ sử dụng cần sa thì ổn cả (Trừ lúc bị công an chụp)… Người ta sử dụng cần sa khi chán ghét cuộc đời, chán ghét sự ngột ngạt của xã hội hoặc là cô đơn và buồn chán… chủ yếu là họ tìm kiếm cảm giác yêu đời mà cần mang lại, cũng có nhiều ca sĩ nhạc rock sử dụng cần sa để dễ sáng tác hơn… nghe tác dụng của nó thì chắc mày cũng hiểu được vì sao Thúy chơi cái đó rồi chớ?
– …
Tôi im lặng suy nghĩ lại thì có lẽ do quá đau buồn và cô đơn nên Thúy mới phải tìm đến cần sa mà thôi. Có lẽ thằng Duy nói đúng, chắc tôi đã quá đặt nặng vấn đề mà không chịu hiểu cho Thúy hơn một chút rồi…