Bạn đang đọc Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã: Q 2 – Chương 24
Ngày 30 tết…
Trong khí thế rộn ràng của một ngày có thể nói là “xuân” nhất trong tất cả các ngày trong năm. Khắp nơi phố phường bạt ngàn hoa cỏ rực rỡ đủ màu sắc từ xanh tươi đến đỏ thắm. Đường phố nô nức người đi sắm tết, dạo chợ hoa, chụp hình, xin thư pháp đầu năm… Tất cả những điều đó tạo nên một không khí hết sức ấm áp và háo hức.
Trên một góc đường của chợ hoa lớn, Nhi đang cùng LA đi dạo chợ ngắm hoa và sắm một vài thứ lặt vặt. Nhi khẽ thở dài nói với LA:
– Haiz… Không rủ Thúy đi được…
– Sao vậy? – LA tròn mắt hỏi.
– Ảnh kêu bận rồi!… Mà mấy bữa nay Thúy lạ lắm… Trừ trên lớp ra thì rất ít khi gặp, đến nhà cũng không ở đó…
– Chắc đi diễn…
– Thì đi diễn đó!… càng ngày càng đắt show nhỉ…
– Ừa… Mà bữa LA đi coi Thúy diễn mấy bữa thấy ảnh quen mấy người ghê ghê sao á…
– Là sao?
– Khó diễn tả lắm… nhìn ăn chơi, ma quái làm sao á…! sợ chết được…
– Ukm… có lẽ dân rock nó vậy, chắc không sao đâu…
– … – LA khẽ gật đầu.
Nhi trấn an LA nhưng thực ra trong lòng em cũng cực kì lo lắng cho bạn mình. Suy nghĩ một hồi em lại nhớ tới những chuyện mà đáng ra Em đã phải quên đi từ lâu. Lòng em lại quặn thắt lại vừa xấu hổ vì cảm thấy có lỗi, vừa tiếc nuối một cách đau khổ. Bỗng LA thốt lên:
– Ui! ảnh, ảnh..!… coi kìa… – Ẻm chỉ tay về phía trước.
– Hả gì? – Nhi ngạc nhiên.
Nhi hướng mắt về nơi LA đang chỉ và trông thấy kẻ mà Em không hề muốn gặp một chút nào, đó là tên Gin. Hắn cũng đã trông thấy em và ngay lập tức đứng hình lại một lúc. Hắn nhìn Em chằm chặp không rời. Nhi liền ngoắc tay LA đi thẳng không thèm nhìn lại phía hắn. Khi đi qua được một lúc, LA mới khều khều tay Nhi và châm chọc:
– Y da! Hình như người ta đang nhìn ảnh đắm đuối đó mà!…
– Bậy bạ! Không phân biệt được gườm với nhìn hả?
– Híhí… có khi chuyện tình giữa 2 người lại đẹp như phim hàn ấy nhợ!
– GÌ? – Nhi trợn mắt.
– Chàng và nàng từ 2 người ghét nhau oánh nhau túi bụi quay ra iu thương nhau rồi có con… TRỜI ƠI!… Con gái đặt là My còn con trai đặt là Thành… sống bên nhau hạnh phúc đến già… OAAAAA! – LA áp 2 tay lên má rồi nhảy cẫng lên.
– NÍN NÍN!… Đừng nói bậy bạ nhe… Hông giỡn á!
– Hở? hở? thấy hắn cũng đẹp trai quá mà! bộ ảnh có bồ rồi hay sao mà chê hắn z?
– … – Nhi quay mặt đi ngượng ngùng…
– Trời ơi! có bồ mà giấu tui…
– … – Mặt em lại đỏ bừng bừng lên.
– Oa! Chắc tui chớt! Ai z? nói nghe coi?
– A… Hong… đâu có đâu… nhiều chuyện quá!
– Haiz… z là 3 đứa mình đứa nào cũng có bồ hết rồi nhỉ… Tui với anh Bin nè, Thúy với Ryu nè, giờ lại là Nhi nữa… Hix… chắc trai trong trường đập đầu vô tường tự tử hết quớ! – Anh mắt ẻm long lanh.
– …
Nhi khẽ sững người lại khi nghe LA nói, khuôn mặt em trong phút chốc vụt tan hết cảm xúc, trở lại khuôn mặt lạnh tanh đáng sợ. Em chụp lấy tay LA rồi kéo đi một cách thô bạo:
– Đi nhanh lên! ảnh giỡn dai quá rồi đó!
– Á! Á! đau…
Đi được một lúc, Nhi bỗng sựng người lại và thở dài khi trông thấy phía trước lại tiếp tục là một gã con trai nữa em không hề muốn gặp ở đây – Gã Hùng ở võ quán Kendo. Gã này khác tên Gin ở chỗ cái mặt hắn dày hơn. Vừa trông thấy Nhi, hắn ngay lập tức sáp lại hỏi chuyện như một tên hot boy:
– Hello Nhi! Em đi dạo chợ hoa àh? có muốn đi chung với anh không? – Hắn nhếch môi cười lãng tử.
– Xin lỗi! không rảnh…
– Không rảnh mà đi dạo chợ hoa? Đằng nào cũng đi rồi thì đi chung với anh luôn cho vui…
– Không… Tui đi với bạn rồi…
– Thì thêm anh với bạn anh nữa cho nó “Có cặp”, z mới vui chứ em…
– Anh nhiều chuyện quá! Tụi tui đang “hẹn hò” đó… Zdô duyên!
– Hơ ơ… – Mặt thằng nhỏ xanh như đít nhái.
– Bye!
Nhi chào hắn rồi kéo LA đi luôn. La vừa rồi cũng khẽ trợn mắt hoảng hốt một lát nhưng giờ lại bật cười sảng khoái:
– HAHA… nhìn mặt hắn ngu luôn…
– Hihi… phải z chớ! đã nói không thích mà cứ bám theo quài…
– Hix… không hiểu nổi mấy ổng luôn, xinh đẹp dễ thương như tui đây thì hông hỏi… – Ẻm chớp chớp mắt – Còn dữ như chằn lửa như này, oánh trai như con ở như dày thì lại đắt hàng kinh khủng…
– Mẹ hốt gần hết mấy hot boy rồi còn nhiễu sự… mệt mẹ quá! Mấy thằng kia theo không tui đã ớn gần chết rồi nè…
– Hìhì…
2 cô nàng lại đi tiếp một đoạn nữa, bỗng LA ré lên khi thấy một hàng ném lon thưởng gấu bông. Ẻm xông xáo chạy lại quầy hàng và nhảy cẫng lên sung sướng. Chị chủ hàng cũng mừng rơn khi có “con lừa” chui vào bẫy nên chạy ra niềm nở chạy ra quảng cáo, niềm nở mời chơi thử. Thế là 2 nàng hì hục ngốn gần mấy chục trái banh cũng không ăn được con gấu khổng lồ màu tím lớn nhất. Khi đã gần nản thì bỗng một quả bóng từ đâu bay tới với tốc độ khủng khiếp ủi tung chiếc lon mà 2 nàng nhắm từ nãy đến giờ. 2 cô nàng há hốc mồm ra vừa tiếc, vừa sốc.
Quay qua xem thử thánh nhân nào lại có trình độ siêu đẳng như vậy thì 2 nàng lại há hốc mồm ra lần nữa khi trông thấy tên Gin vừa nãy. Hắn nhận lấy con gấu khổng lồ màu tìm rồi đi lại gần Nhi, “bày đặt” quay mặt đi chỗ khác và đưa cho Em, miệng thì “Bày đặt” ra vẻ ngầu:
– C… cầm đi… ném cho vui thôi ai ngờ được… đàn ông cũng chả ai chơi cái này…
– Thôi kh… – Nhi vừa mới mở miệng định xua tay từ chối thì…
– AAAA! ĐỂ TUIIIII! Cám ơn bạn nhóe! Hí hí… – LA cướp lời và giật ngay lấy con gấu.
– …
Hắn ta sướng rơn trong bụng nhưng vẻ bề ngoài vẫn tỏ ra vẻ “lạnh lùng boy”, quay lưng lại lững thững bước đi và tiếp tục “Bầy đặt” vẫy vẫy 2 ngón tay chào. Vì bận “bầy đặt” nhiều quá mà hắn không để ý 2 nàng kia đã bỏ đi từ lúc nào và chả có ai để ý tới hắn cả.
Đêm giao thừa, những tiếng pháo hoa vang lên cùng những dải sáng sắc màu tuyệt đẹp chào mừng một năm mới an khang thịnh vượng. Tối đó Nhi cùng với bố ở nhà đón một giao thừa đầm ấm và hạnh phúc. Thỉnh thoảng ngước lên ngắm nhìn những tia lửa sặc sỡ, Em lại nhớ về một người mà em yêu thương bằng cả trái tim yếu ớt, dại dột của mình. Không biết vì lý do gì, em vẫn tin rằng người đó cũng đang nhớ đến mình và khẽ mỉm cười với đôi mắt long lanh ngấn lệ, tự hạnh phúc vì điều đó, một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, bé bỏng…
Giờ phút trời đất chuyển mình qua nắm mới, khắp mọi nơi trên dải đất hình chữ S đều rực rỡ, đều đông vui đủ màu sắc. Chỉ trừ một nơi là bóng tối vẫn bao phủ, thậm chí là còn u tối và cô đơn hơn mọi khi, đó chính là nơi mà tôi đang ở. Tôi nhủ thầm giờ này chắc chỉ có mình ngồi co ro một góc trong xó nhà tối đen như mực mà khóc. Đây là cái tết đầu tiên tôi phải chịu cảnh cô đơn và đau khổ đến như vậy. Tôi nhớ cha mẹ, nhớ người con gái tôi yêu thường, nhớ cả đám bạn bựa mà tôi chỉ vừa mới gặp như lại sống với nhau như tri kỉ. Bao nhiêu buồn tủi, khổ đau cứ như chờ đến giây phút này mới cùng nhau ập về hành hạ tôi.
Nghĩ về cha mẹ tôi lại bật khóc lên thương nhớ đến tột cùng. Những hình ảnh của mẹ cứ ám ảnh tôi về một cuộc sống ấm áp gia đình mà tôi đã vĩnh viễn mất đi. Không còn những ngày mưa cả nhà cùng quay quần bên nhau. Không còn những miếng bông băng, đôi bàn tay ấm áp chữa trị cho tôi sau những trận đòn của cha…
Nghĩ về em, tôi lại càng thêm phần dằn vặt, tôi nhớ em đến phát điên. Hình ảnh cô gái với tác phong nghiêm túc và quyến rũ, ánh mắt xanh lá kì lạ mà mê hoặc cứ hiện về từng giây từng phút khiến tôi chỉ biết tiếc nuối và đau khổ. Những gì tôi làm cho em là quá ít để bù đắp cho em. Những ngày tôi ở bên em là chưa đủ để tôi có thể yêu em trọn vẹn…
Giờ đây tôi chỉ biết lao đầu vào tự hành xác mình để quên đi tất cả, tập trung vào mục tiêu trước mắt…
…
6 THÁNG SAU…
Tiếng moto vang lên động cả một vùng, Thím Cơ Bắp dừng xe dưới bậc đá để lên nơi tôi luyện tập. Đi cùng Thím là bé Tiểu Ý. Bé lên tiếng khoe với Thím:
– Dạo này anh Ryu đô con lắm nhé! Lại mạnh nữa… Ảnh tập siêng kinh khủng luôn, tuần nào lên cũng thấy ầm ầm ở trên này…
– Haha… vậy thì tốt! chỉ sợ nó chết khô trên đây thôi… – Thím bật cười.
– Hìhì… bác chắc chắn sẽ phải bất ngờ đó…
– Vậy àh? haha…
2 người lên đến nơi thì chẳng thấy một bóng người, gạch đá xung quanh đã nát bấy hết cả. Kể cả những tảng đã lớn khi xưa cũng đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. sân nền thì toàn những vết lún, vết gạch nứt tan hoang. Vào trong nhà cũng chả có ma nào cả. Thím ngơ ngác bước ra hỏi bé Tiểu Ý:
– Ủa Ryu đâu rồi con?
– Hì hì… bác đợi một lát… – Tiểu Ý nháy mắt rồi chắp tay ra đằng sau nhìn xuống hồ khoáng.
Mặt nước vốn tĩnh lặng và nhiều hơi nước nên cũng chả có gì đặc biệt. Nhưng khi để ý thật kĩ mặt nước, Thím Cơ Bắp khẽ tròn mắt ngạc nhiên khi thấy được những gợn sóng nhẹbất thường vồ qua đánh lại chẳng theo một quy luật tự nhiên nào cả. Đoán ra được điều gì đang diễn ra dưới hồ, Thím không kìm được vẻ sung sướng và hãnh diện mà bật cười.
Bỗng một tiếng “ÙM” lớn vang lên ở cái thang gần thành hồ. Nước bắn lên tung tóe trắng xóa. Một bóng người nhảy lên trên thành hồ. với một bộ giáp nặng nề trên người, cái mũ với hình lưỡi liềm lệch gắn giữa trán, thêm toàn thân người đó nóng đỏ lên vì nước nóng, hơi nước ngùn ngụt vây xung quanh trông y như một vị chiến thần thực thụ…
– ÔH! Bonjour! Bonjour!… – Thím chào.
– Hehe… – Tôi nhe răng cười sảng khoái và giơ tay chào lại.