Đọc truyện Mướn Chồng – Chương 29
Diễm tiễn Trường ra tận cổng, trước khi buông tay Trường ra, Diễm hôn chụt lên má Trường, Diễm nheo mắt.
_Anh yêu nhớ đến thăm em nhé….!!
Trường đỏ bừng cả mặt, luống cuống Trường vội nổ máy, đội nón bảo hiểm, Trường rời nhà Diễm.
Quân đứng lặng nhìn theo, lòng Quân tan nát, cảnh thân mật giữa Diễm và Trường chẳng khác gì mũi dao nhọn, chúng đang đâm thẳng vào trái tim Quân.
Mặc dù biết là Diễm không hiểu Diễm đang làm gì vì bây giờ Diễm không nhớ gì cả nhưng mà thân thể, ánh mắt, hơi thở, đôi môi, vòng tay kia, tất cả đều là của Diễm, làm sao một thằng đàn ông khi yêu một cô gái lại có thể chịu đựng được cảnh người mình yêu đi ôm hôn một thằng đàn ông khác ngay trước mặt mình.
Quân gồng mình vì tức, đứng chắn ngang trước mặt Diễm, Quân gằn giọng.
_Làm sao em có thể đối xử với anh như thế….??
_Em không hiểu anh mới thực sự là chồng chưa cưới của em sao….??
Diễm cau mày.
_Tôi xin lỗi nhưng tôi không hiểu anh đang nói gì, thứ nhất tôi là gái đã có chồng, thứ hai tôi không biết anh là ai, tôi không yêu anh làm sao có chuyện chúng ta có quan hệ thân thiết như thế được….!!
_Mong anh hiểu và tránh xa tôi ra, tôi không phải là người phụ nữ hai lòng, tôi đã có chồng rồi, tôi không muốn đèo bồng thêm nữa…..!!
Diễm thấy Quân cứ đứng chắn trước mặt Diễm mà không nhường đường cho Diễm đi, Diễm cáu.
_Anh tránh ra cho tôi đi, nếu không tôi kêu chú bây giờ….!!
Quân tức giận.
_Sao em có thể kêu bố em là chú, Sao em có thể bỏ mặc chồng chưa cưới của em để chạy theo một người đàn ông xa lạ, làm sao em có thể làm như thế được….!!!
Diễm càng nghe Quân nói, Diễm càng mù mờ không hiểu, Diễm bực mình bảo Quân..
_Nghe này, tôi không biết anh là ai, và tại sao anh lại nói tôi là vợ chưa cưới của anh nhưng anh cũng hơi quá đáng khi dám ép tôi lấy anh, tình cảm của con người phải tự nguyện đến với nhau mới có hạnh phúc, tôi không yêu anh, thích anh làm sao tôi lấy anh trong khi tôi đã yêu, đã thích người khác…..!!
Quân kêu lên.
_Không phải em đã yêu, đã thích hắn rồi chứ…..??
Diễm gật đầu.
_Đúng thế…….!!
Quân khổ sở.
_Em có biết em đang nói gì không, em không thể làm như thế với anh, anh không thể chấp nhận được chuyện này, dù hắn có giúp em hồi phục được trí nhớ hay không, anh cũng không thể để em và hắn ở bên cạnh nhau nữa, anh sẽ tìm những bác sĩ giỏi nhất để chữa bệnh cho em, anh tin là em có thể lấy lại được trí nhớ mà không cần đến sự giúp đỡ của hắn…..!!!
Diễm nghe Quân bảo Diễm sắp phải xa Trường, Diễm gào lên.
_Anh là ai mà anh dám tách tôi và anh Trường, anh là ai hả, tôi tưởng anh là bạn của chú nên tôi tôn trọng anh, không ngờ anh lại xấu xa như thế, từ lần sau anh đừng để tôi nhìn thấy mặt anh nữa. Chào anh…..!!
Diễm hầm hầm bỏ đi vào trong nhà, Quân ôm đầu đứng một chỗ, ông Hải vỗ vai Quân.
_Cháu đừng kích động như thế, mọi chuyện rồi cũng sẽ có cách giải quyết thôi….!!
Quân chán nản.
_Bác bảo chuyện này sẽ phải giải quyết như thế nào đây, bây giờ cô ấy coi cháu như kẻ thù của cô ấy, cháu nói gì, làm gì, cô ấy cũng cho là cháu đang làm hại cô ấy, cô ấy không còn tin tưởng cháu như ngày trước nữa, cháu mệt mỏi quá, chán nản quá…..!!
_Cháu đừng như thế, nếu cháu buông xuôi, cháu sẽ mất Diễm thật đấy…..!!
Quân sợ hãi.
_Cháu phải làm gì hả chú…..??
_Hàng ngày cháu hãy đến đây thăm nó, nói chuyện với nó và tuyệt đối không được nhắc đến chuyện tách nó ra khỏi Trường, cháu hãy đóng vai một người bạn tốt, một người bạn có thể cho nó nói chuyện, cười đùa vui vẻ, bác tin là thời gian sẽ giúp cháu và nó nhận ra nhau…..!!
_Bác nói đúng, ngoài cách đó ra không còn cách nào cả…..!!
_Cháu hiểu được như thế là tốt…..!!
_Vào nhà thôi cháu…..!!
_Vâng…..!!
Sáng hôm sau, Trường đang ngồi làm việc trong văn phòng tại nhà, tiếng chuông điện thoại vang lên. Trường thấy số lạ, định không nghe những ngẫm nghĩ một lúc, Trường nghe máy.
_Ai đó…..??
_Cậu là Trường đúng không….??
_Còn anh là…..??
_Không nhận ra tôi à….?? Tôi là Quân đây….!!
Trường nhếch mép.
_Anh gọi cho tôi có việc gì không….??
_Tôi có thể gặp cậu một chút được chứ….??
_Xin lỗi tôi không rảnh…..!!
_Tôi biết là cậu không muốn gặp tôi nhưng tôi có chuyện cần nói với cậu…..!!
_Giữa tôi và anh không có gì cần nói với nhau…….!!!
_Tại sao lại không có, giữa hai chúng ta có mối ràng buộc là Diễm, sao cậu bảo tôi và cậu không có gì….!!
_Diễm thì có liên quan gì ở đây, tôi và cô ấy không có liên quan gì cả…..!!!
_Cậu có chắc là trong lòng cậu, cậu chỉ coi Diễm là một người bạn bình thường, một người con gái bình thường thôi…..!!
_Anh hỏi như vậy là có ý gì….??
Quân hừ giọng.
_Đừng tự dối mình nữa, có phải cậu cũng thích và yêu Diễm đúng không….??
Trường cáu.
_Anh đang nói linh tinh gì thế hả….?? Làm sao tôi có thể thích một con nhóc trẻ con như cô ta, tôi đến thăm cô ta vì tôi nghĩ tôi có thể giúp ích được gì đó cho trí nhớ của cô ta, ngoài ra tôi không có ý gì khác…..!!
Trường thách thức.
_Mà việc này tại sao tôi phải giải thích với anh nhỉ….?? Tôi mặc anh nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi không quan tâm…..!!
_Tôi cần gặp cậu…..!!
_Còn tôi, tôi không muốn gặp anh….!!
_Tôi đang đứng trước cửa nhà cậu….!!
Trường nói nước đôi.
_Nếu thế thì sao….!!
_Nếu cậu không ra, tôi sẽ vào…..!!
_Nhà tôi không tiếp khách……!!!
_Cậu nghĩ là cậu có thể trốn tôi mãi được sao…..!!
_Hẹn gặp cậu ở nhà hàng trước cửa nhà cậu, nhanh lên nhé, tôi không chờ lâu được đâu…..!!
Quân cúp máy, Trường tức giận.
_Thằng cha này nghĩ hắn là ai thế nhỉ, nếu hắn muốn chờ thì mặc hắn, mình không rảnh để gặp hắn……!!
Trường lại tập trung vào làm việc, chưa được ba mươi phút, điện thoại của Trường lại vang lên, hết chịu nổi, Trường quát.
_Anh muốn gì….??
_Cậu nhất định không chịu ra…..??
_Không, tôi đã nói là tôi không muốn gặp mặt anh, anh bị điếc hả….??
_Tôi cũng nói rõ để cậu hay nếu cậu không ra gặp tôi, tôi nghĩ là cậu sẽ không còn cơ hội gặp lại Diễm nữa đâu….??
Bàn tay cầm điện thoại run run, mặc dù trong lòng lo sợ, mặc dù trái tim không ngừng đập nhanh, nhưng ngoài mặt Trường vẫn lạnh tanh, Trường hừ giọng.
_Cô ấy đi đâu thì có liên quan gì đến tôi…..??
_Vậy là cậu không muốn biết….??
_Không….!!
_Thôi được rồi, nếu thế thì chào cậu……!!
Quân cúp máy, lần này Quân không gọi điện lại cho Trường nữa, kể từ lúc Quân gọi, Trường không thể tập trung làm việc. Đầu óc Trường nghĩ ngợi lung tung, Trường cũng không biết Trường lo sợ gì, Trường chỉ biết là việc này có liên quan đến Diễm, phải chăng ông Hải định đưa Diễm ra nước ngoài chữa bệnh, phải chăng Trường không còn cơ hội gặp lại Diễm nữa.
Vừa buồn chán, vừa mệt mỏi, Trường đóng cửa, Trường đi lang thang ngoài đường, tâm trạng bất ổn, Trường nghĩ Trường nên tạt vào một cái quán nào đó để uống rượu giải sầu
_________________