Đọc truyện Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em – Chương 79: Vui Buồn Lẫn Lộn
Lúc Phó Quân Hạo trở về bệnh viện, trời cũng đã tối mịch. Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, đã quá hai mươi mốt giờ rồi. Anh bước thật nhanh, tâm trạng lại vô cùng nôn nóng muốn gặp cô, muốn gặp Tống Tiểu Tình của anh
Phó Quân Hạo mở cửa phòng bệnh của Tiểu Tình ra, nhẹ nhàng đi vào bên trong. Trên chiếc giường trắng phiêu không nhìn thấy cô đâu, anh xoay người đảo mắt tìm kiếm thì nhìn thấy Tiểu Tình của anh đang ngồi trên bộ sofa ở phòng khách, lưng hướng về phía anh
Vì là phòng bệnh đặc biệt nên tiện nghi ở căn phòng này không khác gì một căn hộ mini.
Cô ngồi như vậy, anh hoàn toàn không nhìn thấy cô đang làm gì.
Phó Quân Hạo cảm thấy trái tim mình gần như lắng động hoàn toàn, anh âm trầm bước đến, vòng cánh tay chắc nịch của mình ôm lấy cô từ phía sau. Chiếc cằm cương nghị nhẹ nhàng đặt lên bả vai của Tiểu Tình, dịu dàng hít lấy mùi hương nhè nhẹ trên cơ thể cô.
“Đã tối rồi, sao còn chưa ngủ?”
Ban đầu, cô bị anh bất ngờ ôm lấy nên có chút giật mình thảng thốt, nhưng ngay sau khi định hình lại liền mỉm cười ngọt ngào “Hôm nay em rất vui, mọi việc đều suôn sẻ”
Phó Quân Hạo đoán ngay ra ý của cô muốn nhắc đến chuyện Tống Ái Như đến tìm khi nãy, có thể giữa họ đã tháo bỏ hiềm khích bấy lâu nay.
Phó Quân Hạo nghiêng đầu ngắm nhìn nụ cười ngọt ngào khắt trên môi cô, trái tim của anh được làm ấm dần dần, Phó Quân Hạo quay mặt, lợi dụng lúc Tiểu Tình xoay về phía anh liền nhanh như chớp trân trọng đặt lên môi cô một nụ hôn
Tiểu Tình bị nụ hôn bá đạo của anh làm cho bất ngờ, toàn cơ thể bị động mà run lên, hai má ửng đỏ vô cùng đáng yêu
Vừa lúc này, cửa phòng khách lại bị người khác đẩy vào. Cảnh tượng một nam, một nữ ngọt ngào thân mật bên nhau vừa hay bị một người nhìn thấy tất cả
“À…à…bác xin lỗi” người phụ nữ có chồng họ Lâm, cũng chính là mẹ ruột của anh em Phó Quân Hạo, lần này Tiểu Tình bị thương trở về, truyền thông ít nhiều cũng viết một hai bài báo liên quan đến tin tức cô trở về. Nhưng ngay sau đó liền bị Tống lão gia nhấn chìm vào im lặng
“Tại sao bà lại xuất hiện ở đây?” Phó Quân Hạo có chút thái độ không hài lòng vì sự xuất hiện bất thình lình của Lâm phu nhân
Tiểu Tình liền giữ lấy cánh tay của anh níu lại cố gắng ra hiệu “Anh…là em gọi bác đến, anh đừng như vậy”
Phó Quân Hạo cố đè nén sự khó chịu, nhưng tại sao lần này gặp lại bà ta, anh lại không còn cái cảm giác chán ghét nữa…Ngược lại, anh rất muốn tha thứ cho bà ấy
Nhưng nếu dễ dàng tha thứ cho bà ấy, anh làm sao có thể ăn nói với người cha đã qua đời của mình, một lòng một dạ chờ đợi trong vô vọng. Anh hận, thật sự rất hận người phụ nữ này, tại sao lại nhẫn tâm bỏ rơi anh, bỏ rơi cả gia đình vì một người đàn ông khác.
Phó Quân Hạo thở ra một hơi mạnh, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ để kìm chế sự phẫn nộ trong lòng
Lâm phu nhân nghe Tiểu Tình gọi mình, bà mỉm cười hiền hậu bước đến ngồi xuống cạnh cô
“Cháu thấy trong người thế nào rồi? Tiểu Tình, có bị thương ở đâu không?”
Tiểu Tình giữ lấy tay bà Lâm “Bác…à không…Mẹ”
Phó Quân Hạo nghe cô gọi Lâm phu nhân là mẹ khiến anh giật mình quay người lại nhìn chằm chằm cô. Tiểu Tình đoán chắc được Phó Quân Hạo sẽ có biểu cảm thế này cô mỉm cười nói tiếp với Lâm phu nhân, giả vờ không quan tâm anh
“Cho phép cháu gọi bác như thế được không ạ”
Lâm phu nhân biết rõ ý nguyện của Tiểu Tình muốn hàn gắn mối quan hệ giữa bà và Phó Quân Hạo, bà ấy vui mừng mà ôm lấy cô “Được…dĩ nhiên là được. Bác muốn còn không kịp nữa là”
Phó Quân Hạo lúc này mới có phản ứng, lồng ngực đột nhiên đập nhanh liên hồi, một sự chấn động không hề nhỏ…
Phải, anh thật sự rất muốn nhìn thấy cảnh tượng này, anh khao từ rất lâu rồi. Phó Quân Hạo mạnh mẽ ngồi xuống chỗ sofa cạnh Tiểu Tình, bất ngờ kéo cô quay về phía mình
“Tình, em vừa gọi bà ấy là gì?”
Tiểu Tình bật cười hết cách, chậm rãi nói từng tiếng “Mẹ” Nói xong cô còn cố gắng giải thích thêm “Anh là chồng em, em không gọi người sinh ra anh là mẹ thì gọi bằng gì đây”
Phó Quân Hạo vừa vui đến muốn chết, lại vừa cảm thấy khó chịu trong lòng. Đối với anh, người mẹ này vốn là một cái gai trong lòng…
Tiểu Tình hỏi vậy lại nhất thời khiến anh không biết phải trả lời thế nào, Phó Quân Hạo đuối lý nên chỉ còn biết giơ tay đầu hàng “Được, được, em muốn thế nào cũng được, do em quyết định cả”
Tiểu Tình cười, anh cũng thoải mái cười theo.
Cô không dám khăng khăng ép anh phải thừa nhận bác Lâm là mẹ mình, không dám ép anh phải tha thứ cho bà, nhưng cô vẫn to gan kiên trì từ từ làm việc đó. Cô tin rồi một ngày nào đó cái gai trong lòng của Phó Quân Hạo sẽ được nhổ bỏ
Gần đây, Tiểu Tình vẫn hay tranh thủ lúc Phó Quân Hạo không ở bên cạnh mà kéo Phó Kình Vũ ra một góc để nhỏ to tâm sự.
Không phải việc gì lớn lao mà là vì chuyện giải quyết mâu thuẫn giữa bà Lâm với anh em Phó gia
“Phó Kình Vũ, cậu có bao giờ nghe nói về mẹ ruột của mình không?”
Phó Kình Vũ với thái độ dở dở ương ương đó mà đáp lại lời cô, anh ta nói rằng Phó Quân Hạo chưa bao giờ nhắc đến mẹ của họ….Anh cũng có vài lần tò mò hỏi rõ, nhưng sau đó đáp lại là sự thờ ơ lạnh nhạt của anh, chính vì vậy mà Phó Kình Vũ không dám nhắc tới chuyện này nữa
Tiểu Tình chợt hiểu ra Phó Quân Hạo vốn không nói xấu về hình ảnh người mẹ của mình cho Phó Kình Vũ nghe, thì ra anh vẫn luôn gieo trồng vào đầu óc đứa em trai này về hình ảnh một người mẹ tốt.
Cô bất ngờ hiểu ra tâm sự của anh, anh thà một mình chịu đựng chứ quyết không để em trai mình phải chịu hoàn cảnh giống anh…
Tiểu Tình càng nghĩ càng khó chịu, không nhịn được mà hỏi Phó Kình Vũ một lần nữa “Nếu như một ngày nào đó cậu được nhìn thấy mẹ ruột của mình bằng da bằng thịt thì sao?”
Nghe thấy cô đột ngột hỏi mình như vậy, Phó Kình Vũ đang ngậm một cây kẹo mút trong miệng liền ngưng ngay động tác. Anh ta đảo mắt thăm dò cô như đang cảnh giác điều gì đó “Chị lại giở trò”
Tiểu Tình nghe Phó Kình Vũ vu cáo như vậy, cô nhún vai vô tội vạ “Bà đây mới không rãnh để giở trò. Muốn gặp mẹ ruột của cậu thì tới địa chỉ này”
Phó Kình Vũ hơi nghi hoặc một chút nhưng vẫn vô tư lọt vào cái hố Tiểu Tình đào sẵn. Cái hố này cô cũng chỉ bất đắc dĩ muốn anh em họ nhận lại mẹ ruột thôi.
Không đành lòng cuối cùng vẫn là không đành lòng.
Ngày hôm sau, Phó Kình Vũ theo địa chỉ Tiểu Tình nói, tìm đến một ngôi nhà. Anh ấn chuông cửa vài cái, bên trong lập tức có người mở cửa bước ra
Bà Lâm đứng lặng chôn chân trước cửa nhà, Phó Kình Vũ không để ý đến cử chỉ này của bà ấy, anh nhìn bà nở ngay một nụ cười thân thiện, tự nhiên mà giải thích mục đích đến đây
“Chào bà, tôi đến tìm bà Lâm”
Bà Lâm run rẩy nhìn chàng trai anh tuấn trước mặt…Con trai của bà đã lớn thế này rồi. Hơn hai mươi năm qua, bà chưa một lần được tận mắt nhìn thấy…
Đây là Phó Kình Vũ, con trai bà
“Cậu…là…” bà Lâm vì kích động mà không nói nên lời. Phó Kình Vũ nghe vậy tưởng bà hỏi danh tính của mình, không ngần ngại anh mỉm cười đáp lời bà ngay
“Tôi tên Phó Kình Vũ, có người bảo tôi đến đây tìm Lâm phu nhân”
Bà Lâm nhìn anh nở một nụ cười ấm áp. Không hiểu có phải mẹ con liền tâm không, khi nhìn thấy bà Lâm thì Phó Kình Vũ lại có một cảm giác gần gũi lạ thường. Mặc dù đây là lần đầu tiên anh gặp mặt người có danh xưng Lâm phu nhân này
Phó Kình Vũ trở về trong một tâm trạng rối bời, anh không về nhà ngay mà trực tiếp đến bệnh viện gặp Tiểu Tình
Vừa cảm nhận thấy bước chân nặng trĩu cùng giọng nói rầu rĩ đầy tâm sự của Phó Kình Vũ, Tiểu Tình lại như thật như đùa mà chọc ghẹo anh
“Sao rồi Tiểu Kình Vũ, vị Lâm phu nhân đó thế nào? Đã nhận ra tên ngốc nhà cậu chưa?”
Phó Kình Vũ có chút thẫn thờ, sắc mặt kém đi hẳn “Chị dâu, bà ấy đúng là mẹ em sao?”
Tiểu Tình tựa lưng ở thành giường không nhịn được mà khịt mũi cười hết nói nỗi “Trời ạ, chính anh trai của cậu đã nói với tôi như vậy, và chính miệng bà ấy cũng thừa nhận chuyện này…Sao? Không tin tôi sao?”
Phó Kình Vũ yếu xìu, gục người lên chân Tiểu Tình, nét mặt bi thảm khó tin được
“Em tin chị, nhưng mà…sao bà ấy lại không chịu đến tìm em? Có phải bà ấy quên mất đứa con này rồi không?”
Tiểu Tình dựa theo cảm giác đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ gáy của Phó Kình Vũ mà an ủi hết lòng “Không phải đâu, bà ấy có lý do, còn về lý do gì thì cậu không nên biết sẽ tốt hơn, chỉ cần biết rằng bà ấy là mẹ của cậu, như vậy là đủ rồi”
Phó Kình Vũ ậm ừ, gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, anh trường cả người lên chân Tiểu Tình, gương mặt anh tuấn gục vào đầu gối của cô
Tiểu Tình vỗ mạnh lên gáy Phó Kình Vũ một cái khiến anh ta nhăn nhó kêu đau, còn cô lại hí hửng châm chọc “Nếu để anh trai của cậu thấy cảnh tượng này, chắc chắn cậu sẽ phải cuốn quần áo ra hầm cầu ngủ”
Anh ta bĩu môi xùy một cái lại tiếp tục ôm chân Tiểu Tình “Chị dâu, chị sớm gả cho anh trai của em đi, rồi mỗi ngày em sẽ ôm chân chị thế này”
Tiểu Tình đen mặt, đôi mắt lờ đờ vì tên khốn kiếp Phó Kình Vũ nhây không chịu được “Ôm chân tôi thì cậu được gì?”
Phó Kình Vũ cười hề hề, làm bộ làm tịch như một đứa trẻ “Để khi anh tét vào mông em thì em sẽ cầu cứu chị, em sẽ đẩy chị ra trước để che chắn cho em, như vậy anh sẽ không nỡ xuống tay với chị mà tha mạng cho em”
Tiểu Tình nhận ra âm mưu manh rãnh của Phó Kình Vũ, cô điên tiết đạp anh ta một cái muốn lọt giường nhưng ngay sau đó Phó Kình Vũ cứ mặt dày kéo chân Tiểu Tình lại mà ôm lấy…
“PHÓ KÌNH VŨ”
Hơi thở Phó Kình Vũ nhà ta bắt đầu thấy cực nhọc, lần này xuôi xẻo thật rồi. Để anh trai bắt gặp cảnh tượng này…
Phó Kình Vũ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ngó thấy ánh mắt đăm đăm của Phó Quân Hạo đang nhìn vào cánh tay ôm vòng quanh chân Tiểu Tình, Phó Kình Vũ như đang trải nghiệm cảm giác bước qua từng tầng địa ngục…
Anh ta vội vàng rụt tay lại, kéo ống quần Tiểu Tình vốn bị anh vô ý nhàu nát như cái giẻ lau, cẩn thận phủ xuống qua cổ chân cô, che đậy đôi chân thon dài một cách kín đáo
Tiểu Tình lại hả hê cười trong cổ họng. Dù không bật thành tiếng nhưng nghe thấy giọng điệu gần như mất hết kiên nhẫn của Phó Quân Hạo, cô mát ruột mát gan…
Này thì có ý định đem bà ra làm bia đỡ đạn này. Để xem lần này cậu ăn nói với anh trai mình thế nào
“A…an…anh” Phó Kình Vũ run rẩy nhìn về hướng cửa, Phó Quân Hạo mang một vẻ mặt lạnh thấu xương, xung quanh mang theo một luồng khí lạnh man rợ tiến vào phòng
Phó Quân Hạo tiến đến một bước, anh ta lại nhích mông ra sau một chút…
“Anh…anh…thật ra em chỉ là….”
Phó Quân Hạo nhíu mày, sắc mặt hình như là muốn giết người thì đúng hơn “Chỉ là thế nào? Nói”
Phó Kình Vũ lùi lùi quá mức mà không để ý phía sau là cạnh giường rồi. Thời khắc nhích cái mông ra sau liền bị bật ngửa té chõng vó, bốn chân giơ thẳng lên trời “Á”
Tiểu Tình nghe được âm thanh như mít rụng, cô ôm bụng cười ngặt nghẽo “Đáng đời, dám đem bà ra làm bia đỡ đạn, cho chừa nhé”
Thấy anh trai mình đằng đằng sát khí, Phó Kình Vũ chóng hai tay, hai chân xuống đất, nhanh nhẹn bò ra ngoài mà không dám một lần quay đầu nhìn lại.
Ba mươi sáu kế, chùn là thượng sách
Phó Quân Hạo đen mặt hết cách trách mắng đứa em trai này, anh ngồi xuống cạnh Tiểu Tình cẩn thận nắm lấy tay cô
Mấy hôm nay anh chạy đôn chạy đáo vì kết quả khám mắt của Tiểu Tình, qua bệnh án, viện trưởng bệnh viện là người thâm niên trong nghề, ông ta chỉ đưa ra đúng một nhận định, đó chính là “Mắt của cô bị tổn thương, giác mạc bị ảnh hưởng nghiêm trọng khiến mắt không thể có cơ hội hồi phục theo cách thông thường…Trừ khi tìm được người hiến giác mạc để tiến hành thay giác mạc”
Phó Quân Hạo giữ chặt tay cô trong lòng bàn tay của mình, đôi mắt thâm tình không rời khỏi gương mặt xinh xắn của Tiểu Tình “Tình, anh có một tin muốn báo cho em biết”
Tiểu Tình nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe từng câu anh nói. Phó Quân Hạo có một sự đấu tranh dữ dội trong đáy lòng, anh cố gắng để mong cô hiểu.
Tiểu Tình lại nhạy cảm nhận ra có việc không ổn ở đây, trái tim cô đập lên liên hồi, cô cố gắng lắng nghe thật rõ “Sao vậy?”
Phó Quân Hạo gượng nở ra một nụ cười “Có một người tốt tình nguyện hiến giác mạc cho em. Bác sĩ nói trong tuần này có thể tiến hành phẫu thuật”
Tiểu Tình vui mừng bật cười, tay cô đổ đầy mồ hôi vì sự căng thẳng “Thật à? Em có thể nhìn thấy lại sao?”
Phó Quân Hạo gật đầu, trên mặt lại mang đầy nỗi lo lắng suy tư “Ừm”
Tiểu Tình vui đến mức suýt ngất, cô kéo tay anh lại “Quân Hạo, em muốn nói lời cảm ơn với người đó, anh đưa em đi gặp người đó được không?”
Phó Quân Hạo còn chưa kịp trả lời lại bị Tiểu Tình tranh mất “Nhưng tại sao người đó lại hiến giác mạc cho em. Quân Hạo, anh không phải là người đó đấy chứ? Em không cần anh phải làm vậy”
Phó Quân Hạo bật cười vỗ vào trán cô “Đọc ngôn tình nhiều quá rồi, nếu anh mà làm vậy thì chẳng khác nào sau này không còn được nhìn thấy em nữa sao? Yên tâm đi, đừng suy đoán lung tung”
Nghe anh nói vậy, cô mới bớt lo lắng, nhưng trong thâm tâm lại nổi lên một sự khó chịu gay gắt
“Quân Hạo, em muốn gặp người đó”
Phó Quân Hạo giữ lấy tay cô ôn tồn khuyên răn “Người đó nói trước khi phẫu thuật sẽ không gặp em”
Tiểu Tình nhíu mày khó hiểu “Tại sao chứ?”
Phó Quân Hạo chỉ có thể lấy lý do đây là yêu cầu của người tốt đó. Sau một hồi trò chuyện, Tiểu Tình có thể vì quá mệt mà ngã người ngủ ngây ngất như một đứa bé trên vai anh
Phó Quân Hạo trông thấy cô ngủ lại mỉm cười, đáy mắt ánh hiện lên một nỗi âm trầm kỳ lạ
Những ngày sau đó, rất nhiều người thay phiên nhau ra vào bệnh viện để trông nom cô. Đậu Đỏ cũng vài lần đấu tranh nên được Tống lão gia đưa đến gặp Tiểu Tình. Nhưng mà không chỉ ở chỗ Tiểu Tình, họ còn đến một nơi khác để gặp một người khác
Tiểu Tình lại rất vui, trong lòng thầm cảm tạ ông trời đã mang đến cho cô một người tốt, giúp cô vượt qua tình trạng khó khăn bây giờ
Cô trăm lần, ngàn lần thầm cảm tạ người đó, cảm tạ ông trời. Trong khoảng thời gian này, Lâm phu nhân hay ra vào bệnh viện để trò chuyện cùng Tiểu Tình, nấu canh để cô bồi bổ. Cũng nhờ vậy mà bà ấy cùng anh em Phó gia thường xuyên chạm mặt nhau.
Phó Kình Vũ lại rất dung hòa, không trách bà về việc bỏ rơi anh ta từ nhỏ, lại vô cùng chu đáo, âm thầm giúp bà ấy những việc như gọt hoa quả, rửa tách trà, cắm hoa,…
Riêng Phó Quân Hạo vẫn lạnh lùng với bà ấy, nhưng lại không còn giọng điệu hà khắc như lúc ban đầu, chỉ là chạm mặt vài lần cũng không quá khó khăn, bác Lâm cố gắng kéo khoảng cách của ba mẹ con lại gần với nhau.
…
Chuyện gì đến cũng đến, thứ sáu là ngày ấn định ca phẫu thuật của Tiểu Tình, trước khi vào phòng mổ, cô còn căng thẳng đến mức tay chân lạnh cóng, cô chưa bao giờ có cảm giác bồn chồn lo lắng thế này…
Xong xuôi mọi tiến trình, Tiểu Tình nằm trên băng ca xe đẩy tiến vào phòng phẫu thuật.
Ít phút sau một chiếc xe đẩy khác cũng tiến vào phòng, bên trên là một cô gái xinh đẹp nhưng sắc mặt lại xanh xao thiếu đi xuân sắc.
Tống lão gia tiến đến cô gái đó, vỗ vỗ vào tay cô như muốn trấn an. Một thời điểm nào đó, cô ấy còn mỉm cười ưng thuận, khóe môi cong lên một cách hiền hòa
Đèn trước phòng phẫu thuật bắt đầu bật sáng…
Tất cả đều ngồi bên ngoài dãy hành lang kiên nhẫn chờ đợi…
Nét mặt ai nấy đều căng như dây đàn. Nhịp tim Phó Quân Hạo gần như bất thường, anh ngồi trầm ngâm trước phòng phẫu thuật, một lời cũng không nói, chỉ có ánh mắt lâu lâu lại đảo nhìn cửa phòng đang đóng chặt.
Một giờ…
Hai giờ…
Ba giờ…
Cuối cùng thì cũng hoàn thành ca phẫu thuật mắt của Tiểu Tình, cô được đưa về phòng hồi sức…
Người hiến giác mạc cũng được đưa sang một phòng chăm sóc đặc biệt khác. Ngay cả đến lúc Tiểu Tình tỉnh lại, cũng không ai nhắc đến người này.
Lòng dạ Tiểu Tình lại nóng như lửa đốt, cô rất muốn gặp được người đó, vị ân nhân đã hiến giác mạc để cứu cô. Nhưng tất cả mọi người đều cực lực ngăn cản Tiểu Tình, bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe trước, bảo đến khi mắt cô có thể tiếp nhận được ánh sáng thì sẽ đưa cô đến gặp người đó.
Phó Quân Hạo đưa ra một lời hứa với cô, ngày cô mở băng gạt ở mắt, ngày cô có thể nhìn lại ánh sáng thì anh sẽ đích thân đưa cô đi gặp người đã giúp đỡ cô
Tiểu Tình cố gắng kìm chế sự kích động trong lòng, ngoan ngoãn nghe lời anh khuyên nhủ. Khoảng thời gian sau đó, Tiểu Tình rất chú ý đến việc ăn uống điều độ, ngủ đủ giấc hơn. Cũng chính vì vậy mà sức khỏe cô hồi phục lại rất nhanh, mắt cô cũng dần trở nên tốt hơn
Nhưng càng đến gần được nguyện vọng của mình thì trực giác cô lại khiến cô vô cùng khó chịu…Tại sao thì cô cũng không hiểu ra nguyên nhân.
Cô cố gắng thực hiện một vài bài tập giả định để giúp mắt sớm có thể thích nghi với ánh sáng hơn. Cô đã không nhìn thấy một thời gian khá dài rồi, thêm vào đó mắt vừa trải qua một cuộc phẫu thuật vài tuần trước nên những bài tập này rất có lợi cho Tiểu Tình
Tiểu Tình luyện tập rất chăm chỉ, Phó Quân Hạo dù bận đến mấy cũng đều dặn trợ lý để trống lịch vào những khoảng thời gian nằm gần sát vạch với những buổi tập mắt của cô vì anh muốn đích thân theo dõi tình hình của cô
Sau khi chắc chắn mắt cô khỏi hẳn, Tiểu Tình chỉ việc thực hiện bước cuối cùng chính là hoàn toàn tháo bỏ băng gạt bảo vệ mắt của mình
Tia ánh sáng mờ mờ trong phòng chuẩn trị chiếu nhè nhẹ vào mắt Tiểu Tình, cô khó chịu nheo lại rồi nhắm kín hẳn. Bác sĩ lập tức trấn an tinh thần cho cô
“Tống tiểu thư, cô cứ bình tĩnh, không cần mở ra quá vội, chậm một chút thôi…”
Tiểu Tình làm theo như những gì bác sĩ kia căn dặn, cô cố gắng mở mắt thật chậm, thật chậm…
“Phải rồi, cứ như vậy…từ từ…” Vị bác sĩ đó liên tục hướng dẫn cô mở mắt tiếp nhận tia ánh sáng đầu tiên thật đúng cách
Ban nãy vì cô quá nôn nóng nên mới khiến mắt mình đau như vậy, nhưng bây giờ thì ổn rồi
Tiểu Tình dần dần thu được những hình ảnh đầu tiên vào mắt, cô thờ thẫn nhìn quanh…Trái tim lại đập lên rộn ràng vì quá kích động, quá vui mừng.
Phó Quân Hạo khẽ gọi tên cô, Tiểu Tình dựa vào tiếng gọi của anh mà chậm rãi đảo mắt nhìn sang
Gương mặt cương nghị của anh thu hết vào tầm mắt cô. Tiểu Tình vui đến mức không thể tin được là mắt mình đã có tiến triển tốt thế này
Cô nhìn thấy anh rồi, Phó Quân Hạo
Đôi môi cô nhấp nháy vì kích động mà run lên “Phó Quân Hạo, em…em nhìn thấy anh rồi”
Phó Quân Hạo trút bỏ gánh nặng lớn tựa ngàn cân trong lòng xuống, anh hạnh phúc kéo đầu cô ngã vào lòng mình, trái tim anh rộn ràng như dòng nước chảy xiết, quá dâng trào, quá cuồng cuộn
“Tốt rồi, Tiểu Tình”
Tiểu Tình vui mừng muốn phát điên. Sau khi nghe bác sĩ điều trị dặn dò một vài điều về thuốc uống, nghỉ ngơi đủ giấc, không nên để mắt hoạt động quá nhiều,…Cả một đống vấn đề được Phó Quân Hạo ghi chép lại không sót một chữ, khi đã hoàn toàn tiếp nhận hết, anh mới đưa cô rời khỏi
Phó Quân Hạo liếc nhìn cô mấy lần, đôi mắt long lanh sinh động tràn đầy sức sống đã trở lại. Bất chợt anh nhớ đến hoàn cảnh lúc Tiểu Tình biết cô ấy bị mù, biết cô ấy không còn nhìn thấy ánh sáng, biết cô ấy vì không muốn biến mình thành gánh nặng mà từ bỏ anh.
Phó Quân Hạo đột nhiên cảm thấy lòng ngực mình nhói đau vô cùng. Nếu như việc này lặp lại một lần nữa, anh làm sao có thể chịu đựng được đây.
Nhưng không sao, bây giờ rất tốt, mọi việc đã ổn thỏa rồi, anh vui lắm, vui đến mức tối qua anh gần như không ngủ được. Ban sáng, vì sợ không kịp đến đưa cô đi cắt bỏ băng gạt mắt mà anh đã hủy cuộc họp kế hoạch ở Phó thị, thế nên vừa mới sáu giờ sáng, Phó Quân Hạo đã có mặt ở bệnh viện túc trực
Vốn chỉ đợi đến giờ phút nhìn Tiểu Tình một lần nữa thấy lại ánh sáng
…
Trên đường trở về phòng bệnh của Tiểu Tình, cô chợt đứng khựng lại vì nhớ ra một điều
“Quân Hạo, đưa em đi gặp người đó đi”
Phó Quân Hạo nhéo mi tâm, trầm tư một chút nhưng anh biết giấy không thể gói được lửa. Anh trầm mặc nhìn Tiểu Tình, tay anh áp chặt lên hai bả vai cô
“Em phải chuẩn bị tâm lý trước đã”
Tiểu Tình nhíu mày khó hiểu. Cô không hiểu tại sao anh lại nói như vậy?
Nhưng giờ cô hiểu rồi
Tống Tiểu Tình đứng chôn chân trước một phòng bệnh. Người nằm trên giường là một cô gái xinh đẹp, tuy cơ thể có gầy hơn lúc trước rất nhiều nhưng đường nét trên gương mặt cô ấy đã khắc ghi trong lòng Tiểu Tình từ rất lâu…
Cô đứng trước cửa, im lặng nhìn cô gái ấy một hồi lâu, không hiểu sao nước mắt lại vô duyên vô cớ chảy xuống. Nước mắt của cô che mờ hết hình ảnh cô gái nằm im trên giường. Trên người cô ấy phủ một lớp chăn trắng phiếu, trên đầu còn đội một chiếc nón len màu xanh da trời. Chăn màu trắng, ga giường màu trắng, ngay cả mặt của cô ấy cũng trắng bệch, trắng như không có một giọt máu nào vậy.
Phó Quân Hạo đứng sau, đau lòng đặt tay lên vai Tiểu Tình như muốn an ủi cô, hai bả vai Tiểu Tình run lên bần bật vì khóc…
Cô đưa tay che miệng mình như muốn cố kìm chế âm thanh phát ra, cô sợ cảm xúc quá kích động của mình sẽ làm ảnh hưởng đến cô gái nằm trên giường
Tiểu Tình nắm chặt tay, cô gồng người, lấy hết dũng khí bước từng bước vào bên trong
Từng bước cô đi đều nặng trĩu, lòng dạ đau như ai cố tình nhàu nát, cô cầu mong người nằm trên giường là một người lạ mặt mà không phải là người đó…
Nhưng làm sao cô có thể nhìn nhầm được chứ…
Tiểu Tình cứng đờ người, đứng cạnh chiếc giường trắng phiếu, đúng là cô ấy
Tống Ái Như…