Mượn Bụng Buộc Chồng Quay Về (Mượn Phúc Buộc Phu Hồi)

Chương 7


Đọc truyện Mượn Bụng Buộc Chồng Quay Về (Mượn Phúc Buộc Phu Hồi) – Chương 7

Hôm nay Lương Tiếu Mạt vừa mới đi vào phòng kế hoạch, đã chợt nghe thấy tiếng nghị luận của các đồng nghiệp, nói phó tổng công ty đã trở lại.

“Phó tổng? Người nào cơ?”

Quản lí Cao xinh đẹp cầm đầu hội Bát Quái, lập tức khinh bỉ liếc mắt nhìn cô, “Quý Thừa Du, em họ của tổng tài, cũng chính là cháu của tổng tài tiền nhiệm, cô sẽ không ngốc đến mức ngay cả nhân vật này cũng không biết chứ?”

Lương Tiếu Mạt cảm thấy thực uỷ khuất, cô cần gì phải biết người đó chứ!

Bất quá cái tên Quý Thừa Du này làm cho cô cảm thấy quen tai đến dị thường, hình như trước đây mới nghe qua ai nhắc đó tới, chỉ là cho đến bây giờ vẫn chưa từng gặp mặt.

“Sở dĩ anh ta có thể trở thành phó tổng của công ty là vì trong tay nắm tới 28% cổ phần của tập đoàn Quý thị, nghe nói đó là tiền của bác ruột tổng tài hiện giờ, cũng chính là do phụ thân của phó tổng sau khi qua đời để lại cho anh ta.”

“Đúng vậy, nói đến vị phó tổng này, tôi cũng chỉ mới gặp qua đúng một lần ở công ty, anh ta lớn tuổi tổng tài hai tuổi, tuy rằng bề ngoài so với tổng tài còn kém hơn một chút, nhưng tuyệt đối cũng là một đại soái ca ngàn năm khó gặp nha!”

“Nhưng mà……”

Nghe nhóm đồng nghiệp rôm rả bàn luận về vị phó tổng này, Lương Tiếu Mạt cảm thấy có chút nghi hoặc, “Các người anh ta là phó tổng, nhưng sao không thấy anh ta đi làm ở công ty chúng ta?”

“Tôi nghe nói anh ta chỉ có chức vụ trên danh nghĩa mà thôi, bởi vì anh ta là cháu tổng tài trước, cho dù có không đến đi làm, này nhóm tầng cao cũng không dám nói thêm gì cả.”

“Này, Tiểu Mạt, vị phó tổng này tốt xấu gì cũng là anh họ của chồng cô, sao cô có thể hoàn toàn không biết gì chứ?”

Lời nói của quản lí Cao xinh đẹp nhất thời thức tỉnh mọi người, đúng vậy, Lương Tiếu Mạt là phu nhân tổng tài, Quý Thừa Du kia cũng có thể coi như là thân thích của cô, vậy mà biểu tình của cô lại giống như hoàn toàn không biết có nhân vật này tồn tại trên đời vậy.

Lương Tiếu Mạt xấu hổ cười cười. “Kỳ thật tôi cũng không phải quen thuộc gì với những người khác trong Quý gia!”

Tuy rằng cha mẹ quả thực có giao tình thâm hậu cùng hai bác cả nhà Quý gia, nhưng bởi vì bọn họ quá chuyên chú vào việc khảo cổ, nên cũng không có nhiều thời gian đưa cô đến Quý gia chơi.

Nếu có vài lần, thì cũng chỉ là nhìn thấy Quý Triết Nam lạnh như băng, còn có cái anh đệ đệ “Trang điểm xinh đẹp” phong lưu Quý Tử Duy kia mà thôi.

Về phần nhân vật Quý Thừa Du này, cô quả thâậ không hề quen thuộc.

Cho dù sau này được gả cho Quý gia, nhưng đến Quý Triết Nam còn chẳng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cô, cho nên cô lại càng không hiểu biết gì về Quý gia cả.

Bất quá đối với cái tên Quý Thừa Du này, cô cũng cảm thấy khá quen tai, hình như trước kia có nghe Quý phu nhân nói đến vài lần, cũng không để ở trong lòng, thời gian lâu, căn bản sớm đã quên Quý Triết Nam còn có người anh họ này.

Đến giữa trưa, Lương Tiếu Mạt giống như bình thường đi đến đại sảnh tầng một chờ Quý Triết Nam để cùng đi ăn cơm, không nghĩ tới vừa mới từ thang máy đi ra, đã nhìn thấy một gương mặt thật sự rất quen mắt.

Louis – người trước kia đã có duyên cùng cô hai lần gặp mặt, người khoác một bộ âu phục màu xám rất nhã nhặn, phong cách, trong tay còn mang một cái cặp tài liệu.

Đi theo sau anh là vài người đàn ông mặc trang phục chỉnh tề, liếc mắt nhìn là biết lai lịch những người này đều không nhỏ.

Louis tựa hồ cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của cô, nói nhỏ vài câu với người phía sau, những người đó liền cung kính gật đầu, theo hướng trái ngược rời đi.

Louis lững thững đi về phía Lương Tiếu Mạt, trên mặt tươi cười lộ rõ vẻ ôn hòa, từ rất xa đã thân thiết chào hỏi. “Lương tiểu thư, thật khéo quá.”

Quản lí Cao xinh đẹp từ phía sau Lương Tiếu Mạt cũng đi ra khỏi thang máy, liên tục đẩy đẩy gọng kính lên, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Không phải cô nói cô không quen biết phó tổng công ty sao?”

“Phó tổng? Cô bảo anh ta chính là phó tổng công ty Quý Thừa Du?”. Biểu tình Lương Tiếu Mạt thật ngốc.

Quản lí Cao xinh đẹp tức giận lườm cô một cái xem thường, “Tiểu Mạt, tôi đột nhiên cảm thấy không thể phủ nhận được, đôi khi cô thật sự rất ngu ngốc, không quấy rầy hai người ôn chuyện thân thích nữa, đi trước một bước."

“Ê, nhưng tôi thật sự không biết mà……”

Không đợi cô giải thích, quản lí Cao xinh đẹp đã gật đầu với phó tổng, đúng theo lời nói rời đi.

Louis không nói gì đi đến bên người cô, tư thái thanh thản tao nhã, khi cẩn thận đánh giá, ngũ quan của anh và Quý Triết Nam quả thật giống nhau vài phần.

“Sao? Kinh ngạc vì tôi xuất hiện ở nơi này?”


Cô xấu hổ cười cười, “Tôi thật sự không nghĩ ra, anh cư nhiên chính là phó tổng công ty chúng ta.”

“Tôi cũng không nghĩ tới cô lại chính là thê tử của Triết Nam, em dâu của tôi.”

Cô cười hì hì, “Thì ra chúng ta là họ hàng thân thích a!”

Thấy nụ cười có chút ác ý của người này, ẩn trong cô cảm giác được anh ta khẳng định có bí mật gì đó mà không muốn ai biết.

Còn nhớ rõ lần trước Quý Triết Nam gặp được anh ta ở bãi đỗ xe, lúc đó không khí giữa hai người rất khẩn trương, chắc chắn là có ân oán tư nhân.

Sau này Quý Triết Nam cũng không có nhắc cô rằng đối phương là anh họ của mình, mà người đàn ông tên Quý Thừa Du này, ngoài mặt thì lộ ra một bộ dáng rất phóng khoáng, nhàn nhã, nhưng mỗi một câu của anh ta đều giống như đang ẩn chứa một âm mưu nào đó.

Lương Tiếu Mạt đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ quái, có lẽ lúc trước người này chủ động tìm cô nhờ hỗ trợ đầu tư, thật ra là có mục đích khác.

“Kỳ thật tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội để cảm tạ em [*Vanila: Em dâu mà, gọi là e luôn nha], mấy cổ phiếu lần trước em giới thiệu cho tôi, giúp tôi buôn bán tiền lời không ít, con mắt đầu tư của em so với mấy người cố vấn đầu tư nổi tiếng kia thật ra còn chuẩn xác hơn, khi nào em rảnh thì cùng đi ăn cơm trưa với tôi.”

“Không cần, số tiền thuê lần trước anh đưa cho em [*Vanila: Đổi sang e hết nhá], giá trị rất khả quan, chỉ như thế đã giúp em đủ vui vẻ rồi.”

Đúng lúc này, cô thấy cách đó không xa một thân hình vô cùng quen thuộc đang hướng tới phía này, liền vẫy vẫy tay, hô to: “Triết Nam, em ở trong này.”

Quý Thừa Du nghe thấy tiếng gọi của cô, hai mắt hơi híp lại một chút, rồi rất nhanh khôi phục lại bộ dáng tươi cười nhã nhặn.

“Triết Nam, lại gặp mặt.”

Quý Triết Nam lãnh đạm nhìn anh ta một cái, chậm rãi đi đến bên người Lương Tiếu Mạt, lễ phép gật gật đầu, “Nghe nói anh trở về công ty.”

“Anh nghĩ khi em sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.”

“Vậy anh hy vọng em có biểu tình ngạc nhiên?” Quý Triết Nam lạnh nhạt hỏi lại.

Quý Thừa Du thú vị nhíu mày, “Thế em muốn đáp ứng hy vọng của anh không?”

Quý Triết Nam rất thành thực lắc đầu, “Em nghĩ em không có hứng thú.”

Lương Tiếu Mạt liếc mắt nhìn cả hai người một cái, không nhịn được nghĩ, hai người đàn ông này rốt cuộc đang làm trò gì vậy?

Tuy rằng bị công ty nhà mình bị em họ chiếm mất, tâm tình không tốt lắm, nhưng Quý Thừa Du cũng không muốn cứ kinh ngạc như vậy ở trước mặt em họ mình.

Anh ái muội liếc về phía Lương Tiếu Mạt, “Em không nghĩ tới việc chính thức giới thiệu một chút về vị tiểu thư này cho anh hay sao?”

Quý Triết Nam hừ một tiếng, “Thân       thế cô ấy không phải anh đã     biết rõ sao, em cần gì phải làm điều thừa thãi chứ?”

“Trước kia anh quả thực không biết cô ấy là em dâu của anh.”

“Cô ấy có phải là em dâu của anh hay không, hẳn là sẽ không ảnh hưởng lớn tới anh.”

Nếu lúc trước Lương Tiếu Mạt không biết hai người bọn họ là anh em, thì cô tuyệt đối sẽ không ngây ngốc rõ ràng như bây giờ.

Nhưng thật không có đạo lý a, bọn họ tốt xấu gì cũng có huyết thống quan hệ huyết thống anh em, hơn nữa hồi trước cô cũng từng nghe đồn rằng con cháu Quý gia tranh đoạt gia sản với nhau, nhưng hai người này vừa thấy mặt nhau đã đối chọi gay gắt, giống như có thâm cừu đại hận cùng nhau vậy.

Mà thường ngày Quý Triết Nam luôn trầm tĩnh ít lời, tức giận đều không hiện lên sắc mặt, cho dù nhìn thấy một người đáng ghét, nhiều lắm cũng chỉ nhíu mày một chút mà thôi.

Vậy mà hiện tại anh lại đối xử không tốt với anh họ như vậy, ngay cả lời khách sáo tối thiểu cũng đều không có, loại tình huống này thực sự kỳ quái quá đấy.

May mắn Quý Thừa Du cũng là một người mặt… rất dày, hoặc có lẽ anh ta đã quá hiểu em họ mình có tính cách như thế nào, cho nên dù có bị đối đãi không tốt, gương mặt tuấn mỹ vẫn có thể khéo lộ ra một chút mỉm cười tự phụ.

“Đã nhiều năm như vậy, cá tính cố chấp của em vẫn như trước không hề thay đổi, đôi khi anh có suy nghĩ, hung thủ giết người như em, có thể ngủ ngon thưởng mộng đẹp hay không, hay lại bởi vì hành động tàn nhẫn của chính mình năm đó mà mất ngủ.”


Sắc mặt Quý Triết Nam rốt cục cũng bởi vì những lời vặn vẹo này mà xấu đi vài phần, nhưng lại nghĩ tới sự thoả mãn của Quý Thừa Du khi anh tức giận, liền rất nhanh khôi phục lại biểu tình lãnh khốc, khóe miệng khinh thường gợn lên, “Thật có lỗi, không được như mong muốn của anh, trên thực tế mấy năm nay, em đều sống rấ yên tâm thoải mái.” Nói xong, bình tĩnh kéo tay Lương Tiếu Mạt, “Hôm nay em muốn đến nhà hàng nào ăn cơm?”

Cô ngơ ngác bị anh cầm lấy tay dắt đi, suy nghĩ đã sớm bị cuộc đối thoại giữa hai người làm cho hỗn loạn.

Quý Thừa Du không cam lòng ở phía sau anh kêu lên: “Em thật sự không muốn biết, sở dĩ anh lấy thân phận phó tổng trở về công ty là vì mục đích gì sao?”

Nghe vậy, Quý Triết Nam hơi giật mình, rồi lại cười nhẹ, “Công ty này vốn có một phần là của anh, anh muốn đi thì đi, muốn trở về thì trở lại, không có gì đáng ngạc nhiên cả.” Nói xong lại quay đầu nói với Lương Tiếu Mạt: “Em muốn loại thức ăn tiêu chuẩn như thế nào? Quán lần trước chúng ta đến ăn cũng rất ngon đúng không.”

Lương Tiếu Mạt căn bản không thể trả lời, chỉ có thể theo bản năng gật đầu, “Ách…… Tốt, ngon.”

Hai vợ chồng sóng vai đi ra cửa lớn của công ty, để lại Quý Thừa Du đứng tại chỗ cười hừ một tiếng.

Thật sự yên tâm thoải mái sao?

Đáng tiếc, thật đáng tiếc, tôi nghĩ anh sẽ không được như ý muốn đâu!

***

Đi tới nhà hàng Pháp ấm áp thanh lịch, Quý Triết Nam vẫn giống như ngày thường chọn bàn cho Lương Tiếu Mạt xong liền gọi món.

Dọc theo suốt đường đi, anh thủy chung bảo trì nét mặt trầm mặc lạnh nhạt, một chút cũng không muốn nhắc tới Quý Thừa Du.

Mặc kệ anh cố gắng che giấu tâm tình mình như thế nào, cô cũng đã rất rõ ràng, Quý Triết Nam trong giờ phút này, ở sâu trong nội tâm anh không hề không quan tâm như vẻ bề ngoài.

Cô không biết trước kia giữa bọn họ rốt cuộc đã phát sinh chuyện không thoải mái gì, cô chỉ biết có một số việc anh đã không muốn nói, thì nhất định sẽ không để người khác biết.

Nhưng cô là thê tử của anh, mà anh lại là người đàn ông cô yêu.

Đôi khi cô cũng thực tâm chờ đợi, cho dù anh không muốn mở rộng cửa lòng với tất cả mọi người trên thiên hạ, nhưng cô hy vọng mình sẽ là người đặc biệt duy nhất trong mắt anh, sự tồn tại của cô phải lớn hơn người bình thường.

Sau khi bồi bàn đưa cơm lên bàn xong, không khí giữa hai người lại một lần nữa khôi phụ sự bình tĩnh.

Cô vụng trộm giương mắt lén nhìn anh, anh vẫn duy trì tư thế tao nhã, cầm dao nĩa, im lặng dùng cơm.

Tầm mắt được thưởng thức xem soái ca ăn gì là một chuyện rất vui, nhưng khi soái ca ăn với vẻ mặt phiền muộn thì sẽ khiến người ta thực sự không thể không lo lắng.

Lương Tiếu Mạt nghĩ mãi, đột nhiên sinh ra một kế sách, lúc Quý Triết Nam đang ăn trong sự im lặng, cô đột nhiên cúi đầu vỗ vỗ bụng, “Cục cưng, con có cảm thấy tình huống hiện tại rất tệ hay không?”

Quý Triết Nam ngẩng đầu theo tiếng nói, có chút khó hiểu nhìn cô.

Thấy anh rốt cục cũng có phản ứng, vậy là kế sách của mình coi như đã thành công được một nửa, vì thế cô nói với bụng mình: “Cục cưng con mau nhìn con đi, con xem sắc mặt ba có phải rất khó nhìn hay không?” Cô lấy cái chén che miệng mình, giữ chặt cổ họng, bắt chước tiếng trẻ con để nói chuyện, “Mẹ, biểu tình của ba một chút cũng không đáng yêu nha!”

Quý Triết Nam thấy cô đùa giỡn mình, giọng nói bắt chước trẻ con nghe rất đáng yêu và êm tai, bắt đầu cảm thấy muốn cười một chút.

“Cục cưng con mau giúp mẹ hỏi ba xem, có phải ba bị mất cân đối nội tiết không nha?”

Quý Triết Nam đang uống một chén nước nhỏ suýt nữa trực tiếp phun hết sạch ra, anh trợn tròn mắt, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lương Tiếu Mạt.

Nội tiết mất cân đối? Cô gái này thật là……

“Mẹ à, con thấy ba không giống như người bị mất cân đối nội tiết đâu, có vẻ giống như người có tâm tình không tốt hơn a.”

“Ai nha cục cưng, con cư nhiên hiểu ba ghê ha, vậy con có biết vì sao tâm tình ba lại không tốt không?”


“Để con hỏi ba cho……”

Tiếng nói mềm mại đáng yêu lại vang lên, hỏi Quý Triết Nam: “Ba à, ba có thể nói cho cục cưng biết, vì sao ba không vui vậy?”

Quý Triết Nam không nói gì, cô gái này có phải quá ngây thơ hay không?

“Ách…… Ba không để ý cục cưng, cục cưng tức giận, mẹ, ba không đối xử tốt với cục cưng một chút nào, cục cưng quyết định ở lại trong bụng mẹ, cả đời này cũng không đi ra gặp đâu.”

“Phốc!” Quý Triết Nam rốt cục chịu không nổi cười ra tiếng, mắt chứa đầy ý mỉm cười nói: “Này, em đã lớn đến từng đó rồi mà vẫn còn chơi loại trò chơi nhàm chán này sao?”

Lương Tiếu Mạt buông cái chén ra, cười hắc hắc không ngừng về phía anh, “Người ta thấy anh không vui, nên mới dùng cục cưng dỗ anh một chút thôi!”

“Ta không hề không vui vẻ, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một ít chuyện cũ không thoải mái của mình trước kia thôi.”

“Những chuyện cũ không thoải mái kia có liên quan đến anh họ anh không……”

Trong đầu anh bỗng ý thức được vết thương cũ đã thành sẹo, tựa hồ lại lâm vào trầm tư.

Lương Tiếu Mạt cũng không hỏi đến việc tư của anh nhiều lắm, nhưng cô biết vết sẹo sau lưng này khẳng định đang cất giấu chuyện xưa gì đó.

“Anh ta nói anh hại chết người con gái anh ta yêu nhất, lễ vật đáp lễ lại anh chính là vết sẹo vĩnh viễn cũng không tẩy đi được này.”

Biểu tình cô chấn động, đột nhiên nghĩ đến lúc trước Quý Thừa Du nói anh là một kẻ hung thủ giết người, trong đầu nhất thời hiện lên một màn hình ảnh rất quỷ dị — Quý Triết Nam yêu thương vị hôn thê của anh hoạ, đoạt dâu bất thành liền giết chết.

Tựa như một lời thoại thường xuất hiện trong phim truyền hình thực tế — tôi không có được thứ đó, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng.

Cô bị ý nghĩ như vậy làm cho hoảng sợ, tâm tình cũng càng trở nên thêm bất an.

Tưởng tượng người đàn ông mình đang thích bây giờ, từ rất lâu trước kia đã từng điên cuồng yêu một người phụ nữ khác như vậy, loại tư vị này thật sự rất khó chịu.

Giống như đã đoán được cô đang nghĩ như thế nào, Quý Triết Nam khẽ nhíu mày, “Em đang loạn tưởng cái gì trong đầu đấy?”

“Em đang nghĩ, kỳ thật cho dù anh có yêu thương vị hôn thê của anh họ, rồi rơi vào tình huống không chiếm được người ta, cũng…… Dù sao cũng không được giết người ta chứ……” Trong đầu có bao nhiêu ý tưởng, cô liền ngây ngốc đem những hoài nghi trong lòng dễ dàng nói ra hết.

Giờ phút này biểu tình Quý Triết Nam tựa như vừa mới nuốt phải ruồi bọ, thập phần khó coi.

“Em…… Nói sai cái gì sao?”

Thời gian trôi qua đã lâu, anh mới chậm rãi nói: “Từ lúc anh còn rất nhỏ, trong nhà có nuôi một chú chó trắng, bộ lông nó vừa mềm vừa sáng đẹp, anh giúp đặt tên cho nó là Tiểu Bạch.”

Lương Tiếu Mạt nhíu mày có chút ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh lại đột nhiên nhắc tới chú chó nhỏ nuôi hồi bé, có điều Quý Triết Nam lúc này, đột nhiên làm cô cảm thấy anh tựa hồ có chỗ nào không quá giống như bình thường.

“Từ khi mới sinh ra đã bị bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, thời thơ ấu đương nhiên không thể hưởng thụ được gì nhiều.”

Cho dù cha mẹ năm đó không đưa ra yêu cầu quá hà khắc đối với anh, nhưng từ nhỏ anh đã biết cha mẹ có kỳ vọng rất lớn đối với anh, cũng tự biết thân phận và lập trường của chính mình, đó là không thể có những yêu cầu bốc đồng.

Cho nên từ khi anh còn nhỏ tuổi, cũng đã bắt đầu giống như người lớn liều mạng học tập đầy đủ các loại tri thức.

Khi con cái nhà người khác còn đang chơi đùa nghịch ngợm, anh đã có thể nói lưu loát bốn loại ngoại ngữ.

Sau mỗi ngày học phụ đạo nặng nề, lạc thú lớn nhất chính là chơi đùa cùng Tiểu Bạch ở đại hoa viên.

Khi đó thân thể em trai không tốt, luôn phải ở trong phòng, bị bảo hộ chặt chẽ, mà người anh họ lớn hơn anh mấy tuổi gần đây cũng đã đi nước ngoài định cư cùng người nhà, Tiểu Bạch trở thành người bạn duy nhất cùng anh chia sẻ cả quá trình trưởng thành.

Thời thơ ấu của Quý Triết Nam bởi vậy mà trở nên thật cô độc, thật tĩnh mịch.

Điều duy nhất làm cho anh cảm thấy ấm áp, chính là Tiểu Bạch vừa nhỏ vừa đáng yêu.

Trong một khoảng thời gian rất dài, anh từng biến Tiểu Bạch trở thành thứ an ủi tinh thần lớn nhất của mình.

Tâm lý học từng nói, đối với việc ỷ lại vào một sự vật quá độ, qua một khoảng thời gian lâu, sẽ lâm vào một loại tình cảnh không thể tự kiềm chế được.

Cho nên khi Tiểu Bạch vì sinh bệnh mà chết ở ngay trước mặt mình, anh đã từng một lần tuyệt vọng đối với cuộc sống.

Lúc ấy anh mới năm tuổi, bởi vì không chịu chấp nhận chuyện Tiểu Bạch đã chết là sự thật, chẳng những cự tuyệt mai táng Tiểu Bạch, còn mỗi ngày mỗi đêm không ngừng khóc, có lúc anh còn khóc đến hôn mê bất tỉnh.

Quý lão gia không thể tin được con trai mình lại sinh ra thứ cảm tình ỷ lại mãnh liệt đối với một chú chó như vậy, lo lắng con sẽ bởi vì thương tâm quá độ mà tổn thương đến cả thể xác, liền tìm một nhà thôi miên đến thôi miên cho con, hóa giải nỗi thống khổ của anh khi mất đi Tiểu Bạch.


Đại khái là lần thôi miên đó đã gây ra những hiệu quả phản tác dụng, sau khi Quý Triết Nam chậm rãi ra mất đi hết nỗi khổ sở về Tiểu Bạch, tính cách kính cẩn mà yên vui vốn có của anh, cũng bởi vậy trở nên vặn vẹo.

Sau này trong quá trình trưởng thành, cha mẹ Quý gia nhìn thấy con càng lớn càng chậm rãi biến thành một người không bao giờ cười, không bao giờ khóc, thậm chí ở đối mặt với việc sinh lão bệnh tử của người thân, cũng không hề có một chút cảm xúc thương tiếc nào.

Bác sĩ tâm lí nói, hết thảy những điều này đều do lần thôi miên không thành công đó gây ra.

Nhưng chỉ có tự Quý Triết Nam hiểu được, lần thôi miên trước đó không thể bù đắp lại những thương tâm anh đã phải chịu.

Khi anh tận mắt thấy thân thể cứng ngắc lạnh như băng của Tiểu Bạch bị vùi vào trong đất, trong nháy mắt, anh đã tự nói với chính mình — kiếp này, anh sẽ không bao giờ yêu một lần nữa.

Chỉ có không quan tâm, không đau lòng, không chờ mong, anh mới không phải chịu đau khổ.

Từ từ chậm rãi, anh học lạnh lùng xong, học lạnh nhạt xong, học khi muốn khóc thì phải bảo trì vẻ mặt trầm mặc xong, học khi muốn cười thì phải bảo trì sự bình tĩnh xong.

Ngày qua ngày, từng năm trôi qua, anh cứ tự thôi miên mình như vậy để lớn lên.

Trong mắt mọi người anh vẫn là đại thiếu gia Quý gia, tư thái vĩnh viễn luôn tao nhã và cao quý như vậy, nhưng không có một ai có thể thật sự đi sâu vào tâm anh, nội tâm luôn ẩn giấu một bí mật nhỏ.

Cứ như vậy đội mặt nạ cho đến lúc mười chín tuổi, sự lạnh lùng của anh rốt cục cũng đã gây ra một bi kịch không thể cứu vãn —

Anh đã không còn nhớ rõ được tên của cô gái kia, chỉ nhớ rõ cô ấy là bạn học của Quý Thừa Du ở nước ngoài, kém anh ta một tuổi, bộ dạng trông rất được.

Có thể được Quý Thừa Du mang về nước thì cô gái kia nhất định phải rất đặc biệt, đến ngay cả Quý Thừa Du cũng đã nhận định đối phương chính là người vợ tương lai của mình.

Nhưng khi cô gái kia lần đầu tiên nhìn thấy một chàng thiếu niên mặc đồ trắng, ngồi ở sau hoa viên của biệt thự Quý gia, chính là Quý Triết Nam, liền điên cuồng yêu thương anh.

Cô cũng không hề che giấu sự ái mộ của cô, thậm chí có thể gọi là lớn mật công khai.

Quý Triết Nam đối với tình cảm của cô chẳng những không hề động tâm, ngược lại còn châm chọc cô bắt cá hai tay.

Cũng chẳng phải do thân thiết gì với anh trai, mà bởi vì từ đáy lòng anh luôn xem thường những người phụ nữ gặp một lần là yêu như vậy.

“Em chỉ xem Thừa Du là anh trai, người em chân chính đặt trong lòng là anh.”

Vào thời điểm cô gái ấy nói với anh như vậy, anh chỉ lạnh lùng đáp lại một câu, “Tôi không thích cô.”

Đại khái là cô gái ấy quá tin tưởng vào bản thân, cũng luôn tràn ngập cảm giác về sự ưu việt của mình, ngàn vạn không nghĩ tới tình yêu của mình đầy ngập như vậy, nhưng chỉ đổi lấy những lời nói lạnh nhạt của người trong mộng.

Không cam lòng, hơn nữa cảm thấy quá mất mặt, cô đã chạy lên tầng cao nhất ở ban công, ý đồ dùng cách tự sát để ép buộc anh nhận tình yêu của cô.

Quý Thừa Du không thể tin được, cô gái mà chính mình lao tâm khổ tứ theo đuổi suốt gần hai năm, thế nhưng mới quen biết em họ mình chưa đến một tháng, đã điên cuồng yêu thương anh.

Bất quá thất tình cùng phẫn nộ khiến anh bị đả kích mạnh, nhưng cũng không làm cho anh mất đi lý trí tối thiểu.

Khi anh tận mắt thấy cô gái mình luôn âu yếm dùng cả tính mạng của bản thân để đoạt được em họ của mình, lần đầu tiên anh hạ mình cầu xin người em họ không hề thân thiết này.

“Dù chỉ lừa cô ấy một lần thôi cũng được, chỉ một lần thôi, anh cầu xin em.” Yêu thương một người, thật sự có thể làm những điều vĩ đại đến vậy.

Quý Triết Nam lại chỉ lạnh lùng cười, “Lừa dối tình yêu, thì còn ý nghĩa gì nữa?”

Nếu lúc trước anh biết nếu mình những lời này, sẽ khiến một sinh mệnh chấm dứt, có lẽ, anh nhất định không dùng phương thức lạnh lùng như thế để xử lý chuyện này.

Nhưng trên thế giới này không tồn tại chữ ‘nếu’, bi kịch ngày đó đã phát sinh rõ ràng ở ngay trước mắt anh.

Thời điểm cô gái kia chết, anh cũng lớn thêm một tuổi.

Quý Thừa Du luôn luôn lạc quan sáng sủa khi nhìn thấy thi thể cô gái kia trong nháy mắt, lần đầu tiên chân chính coi Quý Triết Nam là kẻ địch, dường như phát điên đấm mạnh một quyền trên người anh.

Quý Triết Nam cũng khó có thể tin được, chỉ có thể chết lặng chấp nhận ấu đả này, mãi đến tận lúc Quý Thừa Du rút ra một con dao, để lại một vết thương sâu vào lưng anh, cảm giác đau đớn thình lình xảy ra mới giúp anh phục hồi lại tinh thần.

Quý Thừa Du nhất quyết không thể tha thứ cho người em họ vô tình, đối với anh mà nói, mặc kệ Quý Triết Nam có thích cô gái kia hay không, khi đối phương đang luẩn quẩn trong lòng, cho dù là lừa gạt, cũng phải tận lực dùng hết khả năng để cứu lấy sinh mệnh đối phương.

Nếu lúc ấy anh cố nói dối, có lẽ cô gái ấy sẽ không bởi vì nhất thời bi phẫn mà lựa chọn phá hoại bản thân mình.

Dù sao cũng là một mạng người, lại bởi vì sự lạnh lùng và vô tình của Quý Triết Nam, mà vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới.

Khi Quý Thừa Du cầm tro cốt của cô gái, chuẩn bị bay đi nước ngoài, lạnh lùng nói với Quý Triết Nam: “Sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ làm anh phải trả giá thật lớn về tất cả những hành động của mình.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.