Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 98: Tình Một Đêm


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 98: Tình Một Đêm


Sau quá trình đi sâu điều tra và phỏng vấn hàng trăm người, cuối cùng tổ chuyên án cũng phác thảo được tình hình hôm ba cô gái mất tích.
Bắt đầu từ học kì hai năm thứ tư, Ái Hỉ liên tục đi phỏng vấn xin việc, cô nói với người nhà là đã tìm được việc làm, rồi chuyển ra khỏi kí túc của trường, thuê một căn hộ trong khu vực quần thể trường đại học.

Bốn tháng trước, cô về trường tham gia cuộc họp đảng viên của hội học sinh, khi ấy Ái Hỉ mặc bộ váy trắng, để mái tóc dài lượn sóng, đeo kính râm, tay xách túi trong rất sành điệu.

Từ đó về sau không ai còn thấy cô nữa.

Trên cửa căn phòng cô thuê trọ dán mấy tờ thông báo giục nộp tiền điện, mọi vật trong phòng vẫn nguyên xi, không hề xuất hiện dấu hiệu cô sắp đi xa.
Lúc mất tích, Phiêu Liên mặc chiếc váy dài màu xanh lá cây, trang điểm khá kĩ.

Bạn cùng phòng còn trêu chọc hỏi có phải đi gặp bạn trên mạng không, cô chỉ mỉm cười chẳng gật mà cũng chẳng lắc.

Bạn cùng phòng xác nhận, trước khi mất tích, Phiêu Liên và bạn trai cô là Tiểu Vũ mâu thuẫn đòi chia tay.

Tiểu Vũ rất si tình và là bạn thanh mai trúc mã của Phiêu Liên.

Khi thi tốt nghiệp cấp ba, Tiểu Vũ vốn đủ điểm để vào trường đại học tốt hơn, nhưng cậu tự nguyện từ bỏ vào trường trọng điểm để cùng học trường đại học sư phạm với Phiêu Liên.
Tiểu Tường Vi mới học năm thứ nhất, thời điểm cô mất tích là ngày cuối tuần, cô mặc đồng phục của trường, chỉ cầm theo điện thoại di động.

Quan hệ xã hội của Tiểu Tường Vi rất nhỏ hẹp và đơn giản, sở thích hàng ngày là lướt Wechat trên điện thoại, Tiểu Tường Vi chính là nickname trên Wechat của cô.

Ngoại trừ lướt Wechat, cô còn có đọc truyện ngôn tình kiểu Lọ Lem hoàng tử.

Lọ Lem hoàng tử là loại tiểu thuyết ngôn tình đang rất thịnh hành trên mạng, những truyện kiểu này đều có nhân vật nam chính là các tổng giám đốc giàu có, trẻ trung và đẹp trai, còn nhân vật nữ chính lại xuất thân bần hàn, yếu đuối, trong sáng, vì cơ duyên nào đó mà cô gái luôn nhận được sự nâng đỡ, che chở của chàng trai.

Ái Hỉ mặc váy trắng, Phiêu Liên mặc váy xanh, Tiểu Tường Vi mặc đồng phục trường.

Rất có thể ba cô gái đi gặp ai đó hoặc đến chỗ hẹn, Ái Hỉ và Phiêu Liên còn cố ý trang điểm nữa.
Tổ chuyên án phân tích có khả năng hung thủ tiếp xúc với ba cô gái thông qua Wechat, rồi hẹn họ ra ngoài gặp mặt, sử dụng các phương pháp như lừa gạt, bạo lực hoặc đánh thuốc mê để khống chế.

Nhìn loại hình ba vụ án này thì có lẽ phía sau đó còn ẩn nấp một tập đoàn tội phạm chuyên lừa gạt buôn bán phụ nữ với thủ đoạn vô cùng chuyên nghiệp, tiên tiến, chỉ nhằm vào những đối tượng bị hại là nữ sinh viên.

Phiêu Liên đã chết, hai cô gái còn lại Ái Hỉ và Tiểu Tường Vi vẫn bặt vô âm tín, có thể hai cô đã bị cưỡng ép bán dâm hoặc bị lừa đến một vùng núi xa xôi, hẻo lánh nào đó làm vợ người ta.
Mấy năm gần đây, những vụ án bắt cóc, lừa bán phụ nữ có mấy đặc điểm lớn là xu hướng tập chung thành băng nhóm phạm tội càng lúc càng rõ ràng, mạng lưới tội phạm giao thoa phức tạp, liên quan đến nhiều khu vực, thủ đoạn từ lừa gạt, dụ dỗ chuyển sang hướng cướp đoạt, bắt cóc, chuốc thuốc mê, các vụ lừa bán bé gái vị thành niên trở nên nổi trội, mức độ ra tay ngày một tàn ác hơn, các vụ án lừa bán nữ sinh viên đại học tăng lên rõ rệt, các vụ lừa bán phụ nữ trẻ em qua biên giới ra nước ngoài cũng xảy ra với tần suất nhiều hơn, cưỡng bức phụ nữ bị lừa bản hành nghề các mại dâm cũng tăng cao.
Hoạ Long nói: “Ái Hỉ cao một mét tám mươi, bạn bè đều bảo cô ấy từng tập Aerobic.

Tà váy trắng bay bay, dáng đi uyển chuyển, thanh thoát như người mẫu, khó mà tưởng tượng ra cảnh tưởng một mĩ nhân như thế lại bị thằng cha trọc đầu hôi hám ở sơn thôn ôm ấp trong lòng.”
“Lỗ Trí Thâm” cho biết: “Theo điều tra của chúng tôi, Tiểu Tường Vi năm nay tròn mười tám tuổi, chưa từng yêu ai, có khả năng còn chưa quan hệ bao giờ.

Nếu chẳng may cô bé bị ép buộc bán dâm hay bán làm vợ người ta thì đáng thương quá!”
Tô My gật gù: “Ba cô gái đều rất xinh đẹp, đều thuộc hàng hoa khôi của lớp của trường, chắc chắn có rất nhiều chàng trai hâm mộ vây quanh, nên thông thường họ sẽ không dễ dãi hẹn hò hoặc tình một đêm với chàng trai nào đó, hơn nữa họ lại là sinh viên đại học nên ít nhất cũng có ý thức cảnh giác cơ bản, sẽ không cả tin đi hẹn gặp người lạ mặt đâu.”
Giáo sư Lương bổ sung: “Trừ phi đối tượng vô cùng đẹp trai hoặc là cậu ấm của gia đình giàu có nào đó.”
Hung phạm thường thông qua Wechat để lựa chọn đối tượng bị hại, tổ chuyên án sử dụng các kĩ thuật tiên tiến để định vị vị trí máy điện thoại di động của ba cô gái.

Chiếc điện thoại MI của Phiêu Liên được vớt dưới hồ lên, cảnh sát không tìm thấy đối tượng khả nghi trong nhật kí nghe gọi, Ái Hỉ sử dụng điện thoại Iphone4, cuộc gọi cuối cùng cách đây mấy tháng trước, cảnh sát không thể tìm thấy tung tích của chiếc điện thoai này, cú điện thoại cuối cùng của Tiểu Tường Vi gọi gần một trạm xe hơi ở huyện thành.

Tô My truy tìm tháp tín hiệu gần nhất, qua định vị ba góc, cảnh sát tìm thấy chiếc điện thoại HTC của cô bé đang ở dưới một giếng nước.
Có lẽ Tiểu Tường Vi đã bị người ta lừa đến huyện thành, rồi mất tích ở đó.
“Lỗ Trí Thâm” phái hai nữ cảnh sát mạng làm trợ lí cho Tô My, họ kiểm tra nhật kí cuộc gọi của ba cô gái và danh sách những người liên lạc với họ trên Wechat để tìm ra những manh mối nhỏ nhất, cuối cùng liệt kê danh sách những kê tình nghi.


Giáo sư Lương đặc biệt dặn Tô My phải khôi phục lại tất cả số điện thoại của những người đã từng liên hệ nhưng giờ bị xoá khỏi danh sách bằng mọi kĩ thuật có thể, bởi khả năng hung thủ ẩn nấp trong số những người đó.
Tổ chuyên án phát hiện rất nhiều người bị liệt vào danh sách đen trong Wechat của Ái Hỉ.

Sau khi tiếp xúc với họ, cảnh sát xác định ngoài là sinh viên, Ái Hỉ còn là tiếp viên trong quán bar!
Ái Hỉ nói với gia đình rằng mình đã tìm được việc làm, thực ra công việc cô làm thêm là rót rượu cho khách, cô thường lấy các lí do như tình một đêm làm mồi câu nhử bạn chat đến quán rượu nơi cô đang làm việc để tiêu phí với mức tiền cao ngất ngưởng, cô ta sẽ kiếm được món lời lớn từ số tiền tiêu phí đó.
Đại đa số nạn nhân bị tiếp viên rót rượu lừa gạt đều tự nhận mình đen đủi khi tiếp xúc với cảnh sát, thậm chí một số còn kiên quyết phủ nhận mình từng bị lừa.

Tô My dựa theo danh sách người liên lạc để tìm từng người bị hại, một số người thể hiện sẵn lòng phối hợp cùng cảnh sát điều tra sự việc, trong số đó có một nam sinh viên tên là Lưu Nham, cậu ta nói: “Chỉ trách tôi nghĩ đơn giản quá, tôi cho rằng được qua đêm với cô ta, nào ngờ bị lừa mất mấy ngàn tệ, có phải cảnh sát đã tóm cố cô ta rồi không? Nếu cần, tôi sẵn sàng ra toà làm nhân chứng.”
Một người bị hại khác tố cáo: “Trên Wechat, cô ta gọi tôi là ông xã ngọt như mía lùi, rồi chúng tôi chuẩn bị cho cuộc hẹn hò đầy lãng mạn, nhưng đến lúc thanh toán tôi mới té ngửa ra, suýt nữa đấm cho thằng phục vụ một trận.

Từ nay về sau tôi không dám tin đàn bà nữa!”
Tô My và một nữ cảnh sát đến trường điều tra Phiêu Liên và Tiểu Tường Vi có làm thêm ở đâu không, bận rộn suốt một ngày nhưng cả hai không phát hiện thấy manh mối gì, họ đỗ xe trước cổng trường, rồi vào cửa hàng bán đồ ngọt cạnh đó nghỉ chân chốc lát.
Tô My gọi cốc sữa chua, còn nữ cảnh sát gọi caramen, hai người chán nản vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Tô My mở Wechat, rất nhiều người liền nhảy vào add nick, cô chọn vài anh chàng có hình chụp chứng minh thư đẹp trai, một trong số họ thẳng thừng hỏi: “Người đẹp, qua đêm không?”
Tô My đáp: “Không!”
Người kia không chịu buông tay, truy hỏi tiếp: “Thử đi mà! Nghệ thuật của anh miễn chê, anh đoạt chức quán quân trong cuộc thi toàn trường đấy!”
Tô My phì cười hỏi: “Lại còn có cuộc thi đó nữa sao?”
Người kia đáp: “Đó là danh hiệu vinh dự mà dân trong trường tăng cho anh.

Chúng ta thử làm người tình của nhau một đêm, em thấy thế nào?”
Tô My hờ hững: “Chẳng thế nào cả!”
Người kia trêu ghẹo: “Trông cô em bốc lửa đấy hình trên avatar là em đấy à? Nếu là em thật thì anh sẵn sàng chi tiền, bao nhiêu tiền một tối?”
Tô My đùa: “Một triệu!”

Người kia chửi thề: “Fuck! Người em mạ vàng à?”
Tô My đáp: “Ngại quá! Trên anh chút thôi, thực ra tôi là con trai.” Người kia vẫn không buông tha: “Chẳng sao! Cậu gay à? Gay có kiểu của gay, gửi ảnh cho anh xem, cậu là công hay thụ?”
Tô My lầm bầm một hồi rồi gõ đúng một từ vào khung đối thoại: “Biến!”
Tô My kéo tên cậu ta vào danh sách đen, một cậu trai khác có tên là “Thề hẹn” liền gửi hàng loạt tin nhắn làm quen, cậu ta hỏi từ chuyện dự báo thời tiết đến hàn huyên chuyện tình cảm, liên tục tỏ vẻ rất thân mật với Tô My, cậu ta cứ độc thoại như vậy ra sức xây đắp hình tượng người đàn ông dịu dàng, quan tâm đến đối tượng mới quen.
Tô My chỉ gõ hai chữ trả lời: “Hà hà!”
Vừa gửi tin nhắn đi thì cậu trai nọ như được tiếp thêm động lực, liền bắn ra một câu rất sến sấm: “Giờ đây chúng ta chỉ cách nhau đúng một trăm mét, anh không cố ý đi tìm em mà chỉ ngẩng đầu lên bầu trời đêm đếm sao băng xẹt qua thành phố của chúng ta.

Anh chỉ có một điều ước duy nhất, đó là mong được gặp em chứ không đi lướt qua vai nhau như thế này…”
Tô My lại cười hai tiếng lạnh lùng, câu nói văn hoa của cậu trai nọ diễn giải trắng ra là thế này: “Nữ thần của lòng anh ơi! Mau đến đây nào! Anh không cưỡng bức em đâu! Anh sẽ chiều chuộng em, hỡi nữ thần của anh.

Mau đến đây! Hay để anh làm nô lệ cho em nhé? Anh đã chuẩn bị sẵn rồi, còn đợi chờ gì nữa?”
Nữ cảnh sát ngồi bên cạnh theo dõi màn đối thoại, có hỏi Tô My: “Chị My, thỉnh thoảng em cũng chat Wechat, còn mục khác nữa như thả chai làm quen…!có điều những người em quen toàn là những người rất đứng đắn, mọi người phiếm chuyện về cuộc đời, nghệ thuật, than phiền về những chuyện lẻ tẻ, vụn vặt diễn ra hàng ngày, thực ra cũng thú vị lắm, nhiều người còn trở thành bạn tốt của nhau qua Wechat nữa đấy!”
Tô My mỉm cười: “Em gái, em mới vào nghề chưa lâu nên chưa rõ đấy thôi.

Để chị nói em biết, đàn ông vào Wechat chỉ có một mục đích thôi, đó chính là tán gái.”
Nữ cảnh sát phủ nhận: “Không phải thế đâu ạ! Có bạn chat trên Wechat còn khăng khăng muốn đến nhà chúc mừng sinh nhật em, người ấy gửi quà tặng làm em cảm động ngất ngây.”
Tô My lắc đầu: “Anh ta tặng hoa cho em, tặng quà sinh nhật cho em là muốn tán tỉnh em đấy! Sau màn tặng quà, anh ta sẽ nói muốn đi đạo với em dưới mưa, rồi cùng đi du lịch, ấy là lúc anh ta muốn tìm cớ quan hệ với em.

Anh ta và em nói chuyện về phim ảnh, anh ta gửi những tin nhắn tình cảm, lãng mạn cho em cũng là vì muốn qua đêm với em.

Anh ta uống say, rồi gọi điện cho em nức nở nói rằng anh ta thất tình, thực ra khi ấy anh ta đang muốn lừa để em chạy đến với anh ta và rơi vào tròng…”
Nữ cảnh sát rụt cổ: “Chị My, chị biết nhiều thật đấy!”
Tô My cười: “Nên đến giờ chị vẫn còn độc thân này!”
Nữ cảnh sát lém lỉnh nhận xét: “Em thấy anh Họa Long và anh Bao Triển trong tổ chuyên án hình như đều có tình ý với chị thì phải.”
Tô My xua tay: “Ái chà! Em gái tinh tường thật! Bọn chị mới đến đây mấy ngày mà em đã phát hiện ra rồi à? Nếu là em, em sẽ chọn ai?”
Nữ cảnh sát lỏn lẻn đáp: “Anh Họa Long cao to đẹp trai, khí phách hiên ngang, ở cạnh anh ấy người ta sẽ có cảm giác an toàn.

Còn anh Bao Triển thì thật thà, ngốc nghếch một cách đáng yêu, nếu yêu ai, anh ấy nhất định sẽ rất chân thành và chung thủy, đó là mẫu người đàn ông của gia đình.


Em thích cả hai anh nên chẳng biết chọn ai cả!”
Tô My nheo mắt: “Em đúng là ba phải! Để chút nữa về chị mách hai anh ấy.”
Nữ cảnh sát chun mũi: “Ối! Chị đừng nói! Em chỉ buôn chuyện một chút cho vui thôi! Lát nữa em sẽ trả tiền sữa chua cho chị mà!”
Tô My không đùa nữa, cô hỏi việc chính: “Nếu em bị người ta lừa bán vao trong khe núi thì em sẽ làm gì?”
Nữ cảnh sát đáp: “Đầu tiên em phải cố lấy lòng tin của mọi người rồi tìm cơ hội báo cho cảnh sát hoặc chạy trốn.”
Tô My thở dài: “Nói thì dễ chứ nếu em bị bắt cóc bán cho người ta thật thì chắc ngày nào cũng bị người ta xâm hại ấy chứ vì họ bỏ tiền ra mua em chỉ nhằm một mục đích là quan hệ tình dục.

Trong khe núi ấy, chắc chỉ khi em sinh con thì họ mới lơ là để em tự do hơn mà thôi.

Có lẽ bây giờ Ái Hỉ và Tiểu Tường Vi đang trần như nhộng trong ngôi nhà rách nát nào đó.

Phiêu Liên chết lại là chuyện hay, đỡ phải chịu nhục.”
Mấy hôm sau trường đại học nơi Phiêu Liên theo học thắp nến tổ chức lễ truy điệu cho cô.

Trên mảnh đất trống trong khu kí túc xá nữ, hằng hà sa số đốm nến sáng lung linh.

Bạn bè cùng lớp và bạn thân còn mua hoa tươi để phúng viếng tiễn cô ra đi.

Tiểu Vũ, bạn trai của Phiêu Liên ngồi có độc một mình đến tận đêm khuya, cậu trai si tình yêu Phiêu Liên say đắm, khi thi tốt nghiệp cấp ba, cậu từ chối vào trường đại học trọng điểm chỉ vì muốn học cùng trường với cô.
Đêm đã rất khuya, trận âm phong cuốn lá cây rơi trên mặt đất kêu xào xạc, cơn gió thổi tắt những ngọn nến cuối cùng còn sót lại.
Trong bóng tối, Tiểu Vũ lờ mờ cảm thấy sau lưng xuất hiện một người, cậu không quay lại, chỉ khẽ hỏi”Có phải em không, Phiêu Liên?”
Không ai trả lời cậu, nhưng vừa lúc ấy điện thoại vang lên báo hiệu có tin nhắn.
Đêm hôm ấy, Tiểu Vũ nhận được một tin nhắn kinh dị, người nhắn tin chính là kẻ đã khuất Phiêu Liên.

Vì quá nhớ nhung người yêu nên Tiểu Vũ không xóa bỏ số điện thoại của Phiêu Liên mà luôn giữ số điện thoại của cô trong máy của mình.
Chỉ có điều tin nhắn mà số điện thoại của Phiêu Liên nhắn cho Tiểu Vũ toàn là những kí tự loạn mã..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.