Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 65: Chiếc Xe Oan Hồn
Bộ Công an là đơn vị cấp cao nhất của ngành Công an Trung Quốc, mỗi ngày họ đều nhận được rất nhiều hồ sơ của các vụ án lớn xảy ra khắp nơi.
Văn phòng tổ chuyên án nằm trong Cục trinh sát hình sự, trực thuộc Bộ Công an, do Bạch Cảnh Ngọc trực tiếp phụ trách, những vụ án tổ chuyên án được chỉ định giải quyết đều là những vụ hung án lớn hoặc các vụ án đặc biệt, có ảnh hưởng lớn đến xã hội hoặc tính chất vô cùng nghiêm trọng, mỗi vụ án đều là một câu chuyện kinh thiên động địa.
Giáo sư Lương nhìn tập hồ sơ vừa được đưa tới, lượng máu tìm thấy tại hiện trường quá lớn khiến ai nấy đều kinh ngạc.
“Tên hung thủ này không chỉ giết người, mà còn có sở thích cắt tiết người vô cùng biến thái…” Giáo sư Lương nói.
“Tôi nhớ đến hai tên ác quỷ giết người Trần Hữu Phong và Hoàng Dũng.” Bạch Cảnh Ngọc trầm tư.
Trần Hữu Phong tự chế một bàn chặt xác, rồi giết người lấy máu, hắn ta dùng máy hàn điện, hàn một chiếc bàn, một đầu bàn có chậu bằng kim loại, dùng để tiết nạn nhân.
Khi Trần Hữu Phong giết người, hẳn dùng dao cắt động mạch chủ ở cổ nạn nhân cho máu tươi xuống chậu.
Hắn giết người bằng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn và quái đản, ban đầu chỉ là chặt xác, sau cùng còn chuyển sang lấy máu, lọc xương, hẳn đã giết tất cả mười người, sau đó bị bắt và xử tử hình năm 2004.
Tên Hoàng Dũng “Ngựa gỗ thông minh” giết người hàng loạt, gây chấn động khắp Trung Quốc, gã thanh niên trông vẻ ngoài gầy còm yếu ớt này đã giết tất cả mười bảy mạng người, đứng thứ 16 trên bảng xếp hạng những kẻ tàn nhẫn nhất do cư dân mạng bình chọn.
Hoàng Dũng chỉ giết người cho vui, không có động cơ phạm tội gì khác, hắn ta cải tiến chiếc máy làm miến của nhà mình thành cỗ máy giết người, và đặt tên là “Ngựa gỗ thông minh”.
Hoàng Dũng lừa các nạn nhân từ quán bar về nhà minh, rồi lấy lí do thử nghiệm cỗ máy “Ngựa gỗ thông minh”, trói nạn nhân lên trên cỗ máy đó, đến khi nạn nhân bị kẹp chết mới thôi, tên này cũng từng có hành vi lấy máu người.
Nạn nhân cuối cùng của hắn may mắn thoát chết, trong vòng bốn ngày Hoàng Dũng đã năm lần có ý định giết “con mồi” của mình.
hắn dùng kim phụt nguyên liệu đâm nhiều lần vào cổ và bụng nạn nhân, mỗi lần đâm là một lần chảy máu.
Cuối cùng không hiểu vì sao hắn bỗng nhiên mềm lòng, thả nạn nhân đi, vụ án kinh thiên động địa này được phá giải.
“Có cái gì đó không đúng cho lắm, báo cáo của bác sĩ pháp y có nhầm lẫn gì không?” Giáo sư Lương nhíu mày, nói.
Bao Triển cầm báo cáo pháp y và những bức ảnh chụp hiện trường lên xem: “Bác sĩ pháp y tại địa phương đã tiến hành xét nghiêm mẫu máu, họ cho rằng các nạn nhân có ít nhất sáu người, nhưng lại chỉ tìm ra DNA của bốn người trong các mẫu máu, còn hai người khác chẳng lẽ lại từ trên trời rơi xuống?”
“Vụ án này có gì đó thật kì lạ.” Giáo sư Lương nói bằng ánh mắt khó hiểu.
“Không tìm thấy người gọi điện báo án sao?” Bao Triển hỏi.
“Cuộc điện thoại gọi từ một bốt công công, người báo án không để lại bất cứ thông tin liên lạc nào.” Bạch Cảnh Ngọc nói.
“Bao Triển, đưa tôi xem nào” Tô My với tay về phía Bao Triển, nói.
Tô My nhân tập ảnh chụp hiện trường từ tay Bao Triển, nền đất trong ánh tràn ngập màu đỏ màu khiến người xem không khỏi buồn nôn, lớp máu trên nền nhà đây gần đến mắt cá chân, đông thành tảng như đậu phụ, lỗ chỗ những dấu chân cảnh sát.
Bề mặt lớp máu đã chuyển màu đen, rất trơn láng, bên dưới vẫn còn nguyên màu đỏ tươi.
Tô My lấy tay che miệng, nhăn mặt nói: “Tôi chưa bao giờ ăn đậu phụ, nhưng sau này phải ăn món bò sốt tương[20] kiểu gì đây?”
Họa Long tiến lại, vắt tay qua eo Tô My, nói: “Tô My sao hôm nay cô rộng tay thế, định mời bọn tôi ăn cơm hả?”
Tô My nguýt dài một cái, quát: “Cái tay! Có bỏ ra không hả?”
Họa Long cười lên khoái trí, rồi buông tay ra, nhún vai trêu ngươi Tô My.
Tô My cố ý đưa hai tay vòng qua cổ Bao Triển trước mặt mọi người, rồi nhìn Bao Triển bằng ánh mắt đắm đuối.
Tô My cất tiếng nhẹ nhàng, hỏi: “Bao Triển, nếu hôm đó không mặc áo chống đạn, cậu có đỡ phát súng đó cho tôi không?”
Bao Triển có phần hơi ngượng ngùng, ấp úng không nói lên lời, mặt bỗng nhiên ửng đó.
Họa Long nhanh nhảu: “Tô My, sao cô không hỏi tôi câu đó?”
Tô My lại trừng mắt nhìn Họa Long, rồi phì cười.
Tố chuyên án đáp chuyến bay sớm nhất đến hiện trường, nhưng do thời tiết bất lợi, chuyến bay bị hoãn mất gần hai tiếng, cuối cùng phải đổi địa điểm hạ cánh xuống sân bay thành phố bên cạnh, lúc đáp đất đã gần 10 giờ đêm.
Trời bắt đầu đổ mưa bụi, bốn người tổ chuyên án có phần chán nản, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao.
Họa Long đã cãi nhau một hồi với tiếp viên trên máy bay, lại thấy phía Công an địa phương không sắp xếp xe đến đón, bực mình chửi the mấy câu; “Mẹ kiếp! Chẳng lẽ chúng ta phải tự bắt taxi về?”
Giáo sư Lương bình tĩnh nói: “Nổi giận thì giải quyết được gì, có lẽ họ đang đợi chúng ta ở một sân bay khác rồi.”
Tô My rút điện thoại, nói: “Để cháu gọi họ đưa xe đến.”
Bao Triển xua tay, nói: “Hai thành phố cách nhau khá xa, tôi nghĩ tốt nhất chúng ta tự lái xe tới đó thôi!”
Họa Long vẫn chưa hết nóng giận, hỏi: “Xe ở đâu ra bây giờ?”
Tổ chuyên án mượn một chiếc xe của Phân cục Công an sân bay, lúc mượn xe xảy ra một chuyện dở khóc dở cười.
Tổ chuyên án danh tiếng lẫy lừng trong ngành Cảnh sát, lãnh đạo Phân cục Công an sân bay lại không hay biết họ là ai, cũng không tin tổ chuyên án đến gặp họ để mượn xe, thậm chí còn nói đùa “Các anh mà là tổ chuyên án, chắc tôi là Bạch Cảnh Ngọc ấy nhỉ!”.
Tổ chuyên án đành phải đưa hết giấy tờ tùy thân để chứng minh, lãnh đạo Phân cục Công an sân bay thấy vậy vội đổi thái độ, các cảnh sát tại đó chạy tới đòi chụp ảnh kỉ niệm rồi xin chữ kí.
Họa Long lái xe nhằm thắng hướng đường cao tốc, mưa ngày càng nặng hạt.
Giữa đêm tối, ánh chớp lóe lên từng đợt, thời tiết vô cùng khắc nghiệt, trên đường chẳng có mấy xe cộ qua lại, phải đi một đoạn rất xa mới thấy một chiếc, chỉ còn mùi tanh của nước mưa và đất bùn len qua khe cửa kính chui vào bên trong.
Tô My đóng chặt kính cửa xe, hỏi: “Mọi người, có ai nghe câu chuyện về chiếc xe oan hồn chưa?”
Giáo sư Lương nhắm mắt, không lên tiếng, Bao Triển lắc đầu bảo chưa nghe bao giờ.
Họa Long thì hào hứng đáp: “Tôi mới nghe về con thuyền ma ám thôi.”
Trên thế giới này, không chỉ có con thuyền ma ám, mà còn có cả chiếc xe oan hồn nữa.
Chiếc thuyền ma ám là những con thuyền mà các câu chuyện xảy ra xung quanh chúng không thể giải thích được.
Chúng thường bị đắm hoặc mất tích một cách kì lạ, nhưng sau này lại quay trở về.
Nổi tiếng nhất trong số đó có lẽ là câu chuyện “Người Hà Lan lênh đênh”, con thuyền trong câu chuyện đó đã bị đắm từ thế kỉ XVII, suốt mấy trăm năm sau đó, không biết bao nhiều người nói rằng đã nhìn thấy nó xuất hiện trở lại, còn từng lên báo gây chấn động dư luận, có người cho rằng nó giống như một con thuyền ma ám thoắt ẩn thoắt hiện, đi theo những con thuyền khác rồi lại bất ngờ biến mất.
Ngoài con thuyền ma ám, còn có chiếc xe oan hồn.
Theo lời kể, trên đoạn đường cao tốc nối thành phố Quảng Châu và Thâm Quyến có một khu vực thường xuyên xảy ra tai nạn giao thông, nửa đêm có người trông thấy một chiếc xe không người lái nhưng vẫn hiên ngang đi trên đường.
Những chiếc xe đó vô cùng kì lạ, không hề có tiếng động cơ, chúng chỉ giống như một chiếc bóng vụt qua.
Rất nhiều người bảo rằng, các lái xe chết trong những vụ tai nạn ô tô cứ giữa đêm lại hiện hình lái xe trở về nhà, còn các hành khách chết do kẹp xe thì có thói quen xin đi nhờ trên đường quốc lộ, đó là cội nguồn của vô số những câu chuyện “ma quá giang” mà ta thường nghe được.
.
.
Họa Long không phản ứng gì, nói: “Tôi lái xe bao nhiêu năm như thế, chưa bao giờ gặp phải chuyện này, cũng chưa bị con ma nào xin “quá giang” cả.”
Tô My sợ hãi quát: “Họa Long, anh có im ngay không.
Tôi nghe nói, chỉ có những người…!sắp chết mới nhìn thấy xe oan hồn thôi.”
Trước mặt họ là một cây cầu, vệ đường phía xa là biển cảnh báo của cảnh sát giao thông, nhắc nhớ những người qua lại đoạn đường thường xuyên xảy ra tai nạn.
Dưới chân cầu nước mưa ứ đọng thành vũng lớn, nhấp nhô mấy cành cây khô, Họa Long giảm tốc độ đi ngang qua vũng nước đọng, tiến thẳng lên cầu.
Vừa lên trên đầu, trước mặt họ vụt tới một chiếc xe tải nhỏ.
Ánh đèn pha từ chiếc xe tải rọi chói mắt, Họa Long lập tức bấm còi inh ỏi, nhắc nhở lái xe chủ ý, nhưng lái xe tải vẫn vờ như không thấy, cố tình lái xe giữa lòng đường.
Họa Long vội bỏ vô lăng, khi hai chiếc xe lướt qua nhau, cả xe bực dọc nhìn vào trong buồng lái xe tải, rồi không khỏi lạnh gáy – Trong buồng lái không có người!
Họa Long đạp phanh gấp, mặt đường trơn trượt chiếc xe lê dài một đoạn rồi mới dừng hẳn.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm, không ai dám tin vào mắt mình.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Nếu đó chỉ là ảo giác chẳng lẽ mọi người đều hoa mắt như nhau? Tô My vừa kể câu chuyện về những chiếc xe oan hồn, chẳng lẽ tổ chuyên án đã thực sự gặp phải chuyện ma quái này? Bốn người không ai bảo ai, tất cả đều thò đầu ra ngoài nhìn lại, chiếc xe tải kia vẫn đang tiến về phía trước, không nhanh không chậm, mặc dù không có ai cầm lái, chiếc xe vẫn đi rất ổn định, từ từ xuống dốc cầu, rồi khuất dần khỏi tầm mắt.
Trên đường không còn một bóng xe nào khác, càng không có ai đi lại, chỉ có tiếng mưa râm ran hòa cùng tiếng sấm nện vang bầu trời.
“Quay lại đuổi theo xem sao!” Giọng nói quyết đoán của giáo sư Lương phá tan sự im lặng.
Bao Triển cũng đồng tình: “Chẳng lẽ lại gặp ma sao!”
Tô My có vé sợ hãi, gàn lại: “Đó là xe oan hồn, đừng có đuổi theo!”
Họa Long quả quyết: “Tôi không tin đời này có ma.”
Nói đoạn, anh lập tức nổ máy, quay đầu, đuối theo chiếc xe tải không người lái.
Nhưng có điều vô cùng khó tin, khi tổ chuyên án quay đầu đuổi theo, thì không tìm thấy chiếc xe đó đâu nữa, hai bên đường không một ngã rẽ, vậy chiếc xe tải đã chạy đi đâu?
Gặp phải một chiếc xe không người lái giữa đêm mưa là điều khó tưởng tượng được, nhưng chiếc xe không cánh mà bay khiến cả đội cảm thấy kì lạ bội phần.
Giáo sư Lương bảo Họa Long quay đầu trở về đường cũ, nhưng phải đi thật chậm, chú ý hai bên đường.
Cuối cùng họ tìm thấy tại một đường hào sâu cạnh đường một chiếc xe tải đã lật.
Lái xe đang rên lê ư ứ vì đau đớn, mọi người vội tìm cách lôi anh ta ra khỏi buồng lái.
Thì ra chiếc xe tải nhỏ không phải không có người lái.
Mà lái xe vừa rồi đã gặp phải một chuyện hết sức kì lạ.
Chiếc xe tải nhỏ chỉ có hai chỗ ngồi, trong buồng lái không có ai khác ngoài lái xe, nhưng lúc lên dốc cầu, lái xe bỗng nghe thấy từ phía sau lưng vọng lên tiếng người nói: “Xin chào!”
Lái xe giật mình, tóc gáy dựng ngược, cả người bỗng nóng ran, tim đập loạn xạ.
Âm thanh đó vô cùng rõ ràng và gần ngay phía sau, lái xe tải quay đầu lại nhìn, thì không thấy ai.
Đúng lúc đó, Họa Long lái chiếc xe ngược chiều đi tới, ánh đèn xe chói lòa, lái xe tải hoảng loạn, luống cuống chân tay không biết xử trí thể nào, trong lòng có một dự cảm chẳng lành.
Bỗng nhiên, anh ta thấy có bàn tay đặt lên vai mình, chân lông khắp cơ thể co lại, vì quá sợ hãi lái xe trượt xuống gầm ghế theo phản xa để tránh bàn tay, chiếc xe tải vẫn tiến về phía trước theo quán tính, rồi lật xuống đường hào ven đường.
Đây cũng là nguyên nhân tổ chuyên án nhìn thấy chiếc xe không người lái và đuổi theo mà không thấy xe đâu nữa.
Trong đường hào đọng nước mưa, lái xe tài xế chỉ bị thương nhẹ, tổ chuyên án giúp anh ta liên lạc với cảnh sát giao thông, gọi điện thoại cứu hộ rồi mới rời đi.
Mọi người đều im lặng, về việc “ma quá giang” mà lái xe tải vừa gặp phải, không ai lên tiếng bình luận.
Chiếc xe đang chạy trên đường, sao có thế có người lên xe được chứ, nhưng nếu không phải là người, thì đó là thứ gì? Có những việc, chúng ta không thể nào giải thích một cách khoa học và hợp lí.
Người lái xe tải kia không hề uống rượu, trông cũng có vẻ hiền lành thật thà, không có nét gì là đang nói dối.
Khi đến trạm cuối của đường cao tốc, nhân viên thu phí nhẹ nhàng nhắc nhở Họa Long phải lái xe cẩn thân, cô còn cho biết tại đoạn cầu mà họ vừa đi qua, mỗi khi trời mưa hoặc sương mù dày đặc, thường xuyên xảy ra các vụ đâm xe chết người.
Sau khi vào đến thành phố, Tô My gọi điện thoại thông báo với cơ quan cảnh sát địa phương, rồi tổ chuyên án đi thẳng tới đồn cảnh sát đường Vũ Ninh.
Đồn cảnh sát đường Vũ Ninh nằm trên cùng một con đường với căn biệt thự nhà họ Lâm, khi tổ chuyên án lái xe ngang qua, mọi người đều không khỏi tò mò nhìn qua cửa ô tô, thăm dò sơ qua ngôi nhà cũ trước mặt, sau khi đọc hồ sơ vụ án mọi người đều biết đây chính là hiện trường vụ huyết án.
Ngoài trời gió mưa vân rít gào, một tia chớp lóe qua khiến căn nhà hoang cũ kỹ càng trở nên ma mị, bỗng trong nhà có tia sáng lóe qua cửa sổ.
Nhiều năm trước đây, căn biệt thự nhà họ Lâm từng xảy ra một vụ án mạng, mặc dù cảnh sát đã phá án, nhưng tới giờ vẫn chưa tìm thấy đầu nạn nhân, và có lẽ người ta cũng không có ý định tìm kiếm nữa.
Mấy ngày trước, một nhân vật bí ẩn gọi điện cho 110 báo án, cảnh sát phát hiện trong căn nhà có một lớp máu đã đông đặc, nhưng không thấy các thi thể đâu.
“Vừa rồi mọi người có thấy gì không?” Họa Long dẫm phanh dừng xe, hỏi.
“Liệu có phải tại ánh chớp phản chiếu trên cửa kính không?” Tô My nghi ngờ.
“Ánh sáng đó chiếu ra từ phía trong căn nhà.”Bao Triển quả quyết.
“Trong nhà có người!” Giáo sư Lương khẳng định.
Hai thầy trò của đồn cảnh sát đường Vũ Ninh mặc áo mưa, đứng tại đầu đường đón tổ chuyên án.
Giáo sư Lương mệnh lệnh, bất luận trong căn nhà kia là người hay ma, cũng phải lập tức vào kiểm tra xem sao.
Căn biệt thự cũ đã bị cảnh sát phong tỏa, giữa đêm hôm khuya khoắt, người xuất hiện tại hiện trường vụ án rất có thể chính là hung thủ.
Cảnh sát trẻ có chút do dự, hỏi thử xem có cần gọi thêm đội cảnh sát vũ trang hay không.
Họa Long rút súng ra, nói: “Mẹ kiếp! Tôi chính là cảnh sát vũ trang đây! Tôi còn là thầy dạy của cảnh sát vũ trang luôn ấy chứ.
Giáo sư cứ ở lại trong xe, còn lại mọi người theo tôi.”
Tiếng mưa có vẻ đã nhỏ dần, một tia chớp lại lóe lên xé tan màn đêm u tối, từ trong căn biệt thự vọng ra tiếng khóc thê lương, nhưng ngay lập tức tiếng khóc chìm vào giữa tiếng sấm vang rền..