Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 56: Kẻ Tập Chủng


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 56: Kẻ Tập Chủng


Kỉ Đóa miêu tả lại cả quá trình hai cha con đi xem xiếc thú.

Từng câu chữ sống động như thật, phần miêu tả vô cùng chi tiết và cuốn hút, hình ảnh những chú khỉ đi cà kheo, chú voi to lớn thổi kèn harmonica, chú gấu xám chơi bóng rổ như hiện ra trước mắt.
Kỉ Đóa cảm thấy vô cùng hưng phấn, vỗ đỏ cả tay suốt buổi biểu diễn.
Ngồi cạnh cha con Kỉ Đóa trên hàng ghế khán giả là một người đàn ông mồm nhọn mặt xương, chính là Khuyển Nha.
Những hành vi biến thái của hắn ta chỉ như một mỏm ngọn núi băng trên mặt nước biển, phần khổng lồ chìm dưới mặt nước kia mới chính là thế giới nội tâm đầy ghê tởm, chứa đựng không biết bao nhiều bí mật ghê người.

Nếu lôi cả tảng băng ấy lên khỏi mặt nước, chắc chắn chúng ta sẽ còn thấy những cảnh tượng man rợ gấp bội.

Thế giới nội tâm của hắn đã thủng 16 chỗ, trong mỗi lỗ hổng đó là một thế giới lạnh lẽo và đáng sợ.
Trên chiếc xe xích lô của Khuyển Nha có một chiếc loa phóng thanh cũ, cả ngày phát đi phát lại một câu: Ai đồng nát sắt vụn bán đi! Ai lon bia, nước ngọt, giấy vụn bán đi!”
Khi đạp xe dong qua những con ngõ lớn nhỏ rao mua phế liệu, hắn từng thấy mấy đứa 9x đang lột da một con chó còn sống chỉ để tìm kiếm cảm giác phấn khích.

Một đứa lột da, mấy đứa xung quanh giữ chân chó, một đứa con gái đứng bên cạnh cười thỏa mãn.

Sau một hồi, chúng xòe những bàn tay vẩy máu, lấy điện thoại, rồi cùng nhìn vào ống kính thè lưỡi trợn mất, giả làm những khuôn mặt quỷ mà giới trẻ thời nay vô cùng ưa chuộng.
Nhìn cảnh tượng man rợ đó, trong lòng Khuyển Nha lại cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Hắn dẫm phanh chân, dừng xe lại gần chỗ đám thanh niên, châm một điếu thuốc, hỏi: “Bán thịt chó không?”
Một đứa trong đám đó trả lời cộc lốc: “Không bán! Lột da chơi thôi!”
Một đứa con gái ăn mặc sành điệu nói: “Đây là chó nhà người khác, bọn này giết chơi thôi!”
Đứa cầm đầu cả hội tuyên bố: “Mang đăng hết đống ảnh này lên Blog, cho bọn cuồng chó tức chết!”
Khuyển Nha chỉ cười nhếch mép, khiêu khích: “Giết chó nhà người khác thì ăn thua gì, tự tay giết chó nhà mình mới gọi là sướng!”
Con chó đầu tiên Khuyển Nha xuống tay sát hại chính là một con bẹc giê mà hắn tự tay nuôi suốt ba năm trời.

Trong sân ngôi nhà chất đầy đồ phế liệu, chú chó đáng thương chẳng hay biết rằng đời mình sắp bị kết liễu, vẫn vẫy đuôi ngả ngướn dựa vào chần chừ, thỉnh thoảng ngẩng đầu rồi tiếm mấy cái vào ống quần.

Khuyển Nha vuốt đầu chú chó, rồi quay người sang chiếc giỏ bên cạnh, rút ra một chiếc dao thuôn dài và sắc nhọn.

Hẳn cúi xuống ôm đầu chú chó vào lòng, rồi bất ngờ dùng dao găm một nhát vào cổ chú chó.

Chú chó kêu lên một tiếng thất thanh rồi lập tức vùng ra, chạy dúi dùi về phía đống hộp giấy.

Khuyển Nha đưa tay vẫy vẫy, gọi chú chó lại.

Chú chó trung thành co túm người nhưng vẫn chạy về, tiếp tục gục vào chân chủ, cơ thể chú ta run lên cầm cập.

Khuyển Nha lại vuốt đầu chú chó như đang an ủi một đứa trẻ bị thương, nhưng chẳng mấy chốc, những yêu thương ấm áp kia lập tức biến mất, con dao trong tay hắn một lần nữa đâm vào cổ chú chó.

Lần này khi được gọi lại, chú chó đã không còn đứng vững, nó bò lê lết để trở về dưới chân chủ.

Cứ như thế thêm hai lần nữa, chú chó mới chết trên đường bò trở lại, những vết máu của nó kéo thành hàng dài trên nền đất.
Hắn châm một điếu thuốc, lấy dao lột lớp da chó, chặt thịt chó, cuối cùng hắn dập điếu thuốc hút đó vào mắt chó.
Khuyển Nha đặc biệt thích ăn thịt chó, đó là lí do hắn giết chó của mình, và sau này còn đi trộm của người khác.

Trong nhà vệ sinh công cộng của khu tập thể xưởng dệt, hẳn từng tóm một con mèo hoang để thay cho giấy vệ sinh.

Trên lông mèo dính đầy thử chất thải hôi thối, chỉ đến khi trời đổ trận mưa lớn, những thứ xú uế kia mới được gột sạch.

Khi đi vệ sinh ở nhà mình, có lúc hắn giải quyết xong lại gọi con Husky tới, giúp hắn “dọn dẹp sạch sẽ”.

Mỗi lần chú chó liếm lên người mình, hắn có một cảm giác thỏa mãn đến lạ kì.
Chúng ta đến từng nghe đến “tiếng sét ái tình”, nghe đến ” yêu từ cái nhìn đầu tiên”, thứ cảm giác tim đập rộn ràng ấy chắc chắn một đời người không thể có đến lần thứ hai.
Đó chính là tình cảm mà Khuyển Nha dành cho Thiên Kim, đời hẳn chưa bao giờ thấy một con chó đẹp đến thế.
Hôm đó, Cục trường Cục Tài Chính đưa bồ nhí đi mua sắm, vừa hay lúc Khuyển Nha đang mua phế liệu trong bãi đỗ xe, hắn thấy người phụ nữ giàu có cọc con chó cưng của mình bên cạnh xe rồi đi vào bên trong.

Người phụ nữ đó xinh đẹp vô cùng, hương thơm bay ra đầy mê hoặc, có lẽ cô ta đã xịt nước hoa khắp người không chừa một chỗ nào.

Khuyển Nha là kẻ rất tự ti, hắn chẳng dám ngẩng đầu nhìn thẳng về phía người phụ nữ ấy, đành đẩy xích lô đi ngang qua đôi tình nhân đang tình tứ.

Cô nàng” Poodle” nhìn hắn rồi sủa lên mấy tiếng, hắn quay đầu lại nhìn rồi không hiểu vì sao bước chân bỗng chậm lại tim đập rộn ràng, hơi thở gắp gáp như vừa chạy một quãng đường dài.
Người phụ nữ giàu có quay lại dặn dò chó cưng: “Thiên Kim ngoan, đứng dây chờ mẹ nhé.

Mẹ vào một lát rồi sẽ ra ngay.”
Cục trường Cục Tài Chính vòng tay qua eo người phụ nữ của mình, đôi tình nhân dần dần khuất khỏi tầm mắt.

Khuyển Nha bước nhanh tới gần chiếc ô tô, cởi dây xích rồi ôm Thiên Kim lên xích lô, hắn đạp thục mạng rời khỏi khu trung tâm mua sắm trở về nhà.
Ngày hôm sau, Khuyển Nha ra phố mua rượu thịt, lại mua thêm một đôi nến đỏ, một chữ hỷ lớn, một đôi gối cưới và chiếc ga trải giường mới.

Người chủ của hàng trẻ tuổi còn tò mò hói: “Ái chà chà! Chú cưới vợ cho con trai đấy hở?”
Khuyển Nha nhếch mép, cười một tiếng ngại ngùng, nói: “À…!Tôi cưới vợ!”
Chủ của hàng tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: “Vợ chú xinh không?”
Khuyển Nha trả lời: “Hề hề! Cũng tương đôi trắng trẻo, mỗi tội không được cao cáo cho lắm, nhưng được cái thơm tho.”
Có một chi tiết cần bổ xung thêm:
Trước kia hắn từng trộm một con chó Husky.
Trước kia hắn từng đánh một quả bĩnh mà bung ra một chiếc bao cao su.

Sau khi gặp được Thiên Kim, hắn đã xác định được thiên hướng giới tính của mình.

Con người ai cũng có bản tính có mới nới cũ, Khuyển Nha dần lạnh nhạt với chú chó Husky, dồn hết tình yêu cho Thiên Kim.

Hắn dành cho “cô nàng” của mình cả một tuần trăng mặt đúng nghĩa.

Sau tuần trăng mặt, những ngọt ngào ngày đầu dần dần biến mất, trong đầu hắn lại nảy ra ya tưởng biến thái hơn gấp bội.

Hắn muốn trộm một bầy chó cái nuôi trong nhà, mong có được cảm giác của bậc đế vương giữa hậu cung muôn ngàn mĩ nữ.
Mỗi khi dạo qua các ngõ phố mua phế liệu, hắn ngắm nhìn những con chó đi lại ven đường bằng ánh mắt của hàng vua chúa chọn phi tần.

Thế nhưng chẳng thấy con chó nào đẹp bằng “nàng Poodle” ở nhà nên những con chó trộm về hắn đều bán hoặc thịt ăn hết.
Chỉ có “nàng” là nữ hoàng của lòng hắn.

Một bà cụ ngang qua ngôi nhà thu mua phế liệu của Khuyển Nha, thấy hắn đang đóng đinh bốn chân một chú chó xuống phản, chú chó kêu lên đau đớn, dùng hết sức cố gắng thoát ra nhưng vô ích.
Bà cụ vốn là người tin phật, thấy cảnh tượng oan nghiệt đó cũng chỉ biết chắp tay niệm A Di Đà Phật rồi lắc đầu nói: “Đúng là tạo nghiệp mà!”
Khuyến Nha thấy thế đành giải thích: “Giết chó thì có khác gì giết gà vịt lợn bò đâu cụ?”
Bà cụ chỉ nói một câu trước khi bỏ đi: “Rồi cậu sẽ gặp quả báo!” Lời bà cụ chẳng mấy chốc đã ứng nghiệm, ngày Khuyển Nha trả giá cho những hành vi của mình đã đến.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, để những thứ hôi thối trên lông chú mèo quay trở về người Khuyển Nha, để những chiếc bao cao su quay lại hiệu thuốc, để chúng ta trở lại cái đêm xảy ra vụ án, thì mọi việc sẽ được giải thích rõ ràng.
Hôm đó, một đoàn xiếc đến dựng rạp biểu diễn trên chính khu đất trống tại khu tập thể của xưởng dệt.

Đoàn xiếc này thực ra chỉ là một nhóm tự phát đi biểu diễn khắp nơi để kiếm tiền.

Khung rạp biểu diễn được lắp đặt ngay trên khu đất trống, xung quanh vây lại bằng vải bạt và các sợi dây thép mảnh.

Khách đến xem chủ yếu là lũ trẻ và một số người vô công rỗi nghề khác Khuyến Nha và Kỉ Đóa đều ngồi trên hàng ghế khán giá, đó cũng là lần gặp mặt duy nhất của hai con người như ở hai thế giới khác biệt, Khuyển Nha thích ngược đãi chó, còn Kỉ Đóa yêu thương chúng.
Nếu bỏ qua những quy tắc tính toán khoảng cách của con người, mà thay bằng những thứ bình thường của thế giới tự nhiên, thì nhà Khuyển Nha và nhà Kỉ Đóa cách nhau cả một cánh rừng, còn giờ này, họ chỉ ngồi cách nhau đúng…! hai con mèo.
Cảnh sát luôn nghi ngờ hung thủ có liên quan đến Kỉ Đóa, nhưng chân tướng sự việc khiến mọi người đều vô cùng bất ngờ.
Kỉ Đóa miêu tả rất kĩ buổi biểu diễn xiếc trong bài làm văn của mình.

Bao Triển chỉ vào bài văn treo trên hàng tin, nói: “Nếu không nhầm thì hung thủ ở trong chính bài văn này.”
Họa Long cũng gật đầu đồng ý, anh lấy điện thoại gọi cho Sở trưởng Phùng, thông báo họ đã tìm ra hung thủ thật sự.
Họa Long nói với Sở trưởng Phùng: “Có lẽ chúng ta phải chuẩn bị một chiếc xe tải lớn để đi bắt hung thủ đấy!”
Sở trưởng Phùng tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: “Sao cơ? Hung thủ là cả một nhóm người? Phái dùng đến cả xe tải ư?”
Họa Long trả lời: “Chúng ta khổ sở cày ngày cày đêm như trên ngựa để điều tra, cuối cùng hung thủ lại chẳng phải người.”
Sở trưởng Phùng càng thấy khó hiểu, hỏi lại: “Chẳng lẽ là…!ma quỷ?”
Họa Long nói: “Là một con voi!”
Trong bài làm văn của Kỉ Đóa miêu tả đoạn chú voi thổi kèn harmonica, sau đó còn thêm một câu quan trọng nữa: “Chú voi ngậm bút vẽ một hình mặt mới đáng yêu!”
Hình mặt cười bằng máu trên tường tại hiện trường vụ án khiến cảnh sát lạc hướng điều tra, tất cả mọi người đều cho rằng hình mặt cười đó là do con người vẽ, chẳng ai nghĩ đó là tác phẩm của một con vật.

Chú voi của đoàn xiếc sau khi được huấn luyện không những có thể thổi kèn harmonica, còn biết vẽ những hình đơn giản.

Tại Thái Lan, voi được coi là Quốc bảo có những chú voi có thể vẽ cả những bức tranh thủy mặc phức tạp.
Những vụ án động vật giết người không hiếm gặp và cũng chẳng có gì quá kì lạ.

Tại xã Lưu Bá, huyện Bì Giang, người ta tìm thấy xác một người đàn ông không đầu không tay giữa ruộng ngô lớn.

Sau quá trình điều tra vất vả suốt mấy đêm dài, kết luận cuối cùng nạn nhân bị lợn rừng cắn chết.

Đến những con vật hiền lành như gấu trúc cũng có lúc bộc phát thú tính của mình.

Một vị khách du lịch người Nhật Bản cố ý vượt rào bảo vệ, chui vào trong chuồng nuôi để chụp ảnh cùng những chú gấu trúc đáng yêu, kết quả bị chú gấu giật đứt cả của quý.
Một cô gái mười bảy tuổi người Nga muốn tìm kiếm cảm giác mạo hiểm, một mình đi leo núi vào cuối tuần.

Giữa đường, cô bị say nắng và ngất giữa sườn núi, đến gần tối mới được người dân bản địa phát hiện và đưa về bệnh viện cấp cứu.


Theo kết quả kiểm tra của bác sĩ, quần lót của cô gái đã bị lấy mất, trên đùi có nhiều vết máu, có dấu hiện bị xâm hại, nhưng theo kết luận của cảnh sát thì đây là hành động do một chú tinh tinh gây ra.
Tô My thông qua hệ thống mạng, lấy được thông tin ghi hình của trạm thu phí đường bộ gần đó.

Qua những thước phim có thể dễ dàng thấy được hướng đi của đoàn xiếc.

Sau này, cảnh sát tìm thấy trên ngà voi có một số vết máu của Khuyển Nha, hình vẽ của chú voi cũng giống hệt hình mặt cười bằng máu tại hiện trường, chân tướng sự việc được làm sáng tỏ.

Những người của đoàn xiếc không hề hay biết về sự việc đã xảy ra, họ cho biết buổi tối lúc xảy ra sự việc, có người định ăn trộm chú voi, nhưng chú voi đã được huấn luyện nên tự tìm được đường trở về sau đó.
Tổ chuyên án suy đoán, khi Khuyển Nha đến xem xiếc, có thể hắn đã động lòng tham vì những chiếc ngà voi giá trị liên thành, mà hắn ta lại có sở thích sưu tập và đeo các sản phẩm làm từ răng động vật, vì vậy đêm đó hắn quay lại rạp xiếc định dắt trộm chú voi, cắt ngà giết thịt.
Loài người từng làm rất nhiều việc tàn nhẫn đến cực độ đối với các loài vật.

Chỉ vì hai chiếc ngà mà con người ra tay hạ sát một chú voi vô tội.

Trên thế giới mỗi năm có đến bốn ngàn chú voi bị giết trộm.

Chỉ vì một bộ lông thú mà biết bao chú chồn, cáo bị giết hại.

Vì nhu cầu chữa bệnh của bản thân, con người cầm tù những chú gấu đen, rồi hết tháng này qua tháng khác, rút dần mật gấu từ trong cơ thể vẫn đang sống đau đớn của chúng.
Các thiết bị của đoàn xiếc vô cùng thô sơ, gần như không có tác dụng chống trộm.

Có thể Khuyển Nha đã dùng thuốc lú khống chế tạm thời chú voi lớn, để chú ta ngoan ngoãn đi theo mình.

Hắn ta dắt chú voi mò mẫm trong đêm, đến đoạn đường có hai hàng cây lớn thì thuốc hết tác dụng, chú voi nổi giận lấy vòi cuốn chặt lấy cổ Khuyển Nha.

Không ít kẻ trộm chó từng bị chó cắn, lần này Khuyển Nha đi trộm voi, chú voi được huấn luyện chỉ bằng một đòn phản kích đã lấy mạng hắn.

Chú voi sức mạnh kinh người, dùng chiếc vòi có thể quật đổ cây lớn của mình vặn gãy cổ kẻ trộm, rồi lăng hắn lên trên rào chắn, vẽ một hình mặt cười theo đúng bài học, rồi chạy về với chủ.
Đến khi trời sáng, đoàn xiếc nhổ trại rời đi nơi khác, chỉ để lại một đống tro tàn nhỏ bị gió cuốn bay.
Hình mặt cười mà Kỉ Đóa về có lẽ do cô bé học được khi đi xem xiếc, nên hai hình mới giống nhau đến thế.

Nếu không có bài làm văn của Kỉ Đóa, có lẽ sẽ cần rất nhiều thời gian nữa để phá vụ án này.
Kỉ Đóa được các bác sĩ cấp cứu kịp thời.

Mặc dù cô bé không nói ra nguyên nhân tự sát, nhưng cảnh sát tin rằng cô bé đã bị chính cha mình quấy rối.
Buổi tối hôm Kỉ Đóa tự sát, ngoài trời sấm nện vang dền nhưng mưa vẫn không trút nổi.
Cha Kỉ Đóa thức dậy, đứng trước cửa phòng con gái hồi lâu.

Ông ta đứng giữa đêm tối, trong đầu đang dạo lên những suy nghĩ hoang đường khiến ông ta thở gấp.

Cha Kỉ Đóa bỏ ra phòng khách, ngồi xuống ghế hút một điếu thuốc cố gắng nhấn chìm những bấn loạn trong đầu, nhưng cuối cùng ông ta vẫn quyết định đẩy cửa phòng con gái bước vào.

Một tiếng sét lớn xé toang bầu trời đêm, khiến cô bé đang ngủ phải giật mình tỉnh giấc.

Kỉ Đóa đứng dậy đóng cửa sổ rồi quay lại giường.

Vừa nằm xuống kéo chăn lên, cô bé đã thấy cha mình đẩy cửa bước vào, cảm giác kinh ngạc xen lẫn sợ hãi bỗng dâng lên.

Cha Kỉ Đóa nói: “Con yêu! Ngoài trời sấm chớp to quá, chắc sắp mưa lớn rồi.

Đừng sợ, có cha đây!” Kỉ Đóa hỏi: “Cha, sao cha vẫn chưa ngủ?” Cha Kỉ Đóa tiến lại, thò tay vào trong chăn, vỗ về: “Ban đêm đừng đạp chăn ra, mai lạnh bụng lại dễ đi ngoài đấy!”
Kỉ Đóa như chú nai ngây thơ bị uy hiếp, khẽ chùn người vào phía trong, giọng lí nhí: “Cha, đừng…” Cha Kỉ Đóa vẫn nói tiếp: “Để cha ôm con ngủ.


Hồi còn nhỏ con sợ sấm chớp lắm.” Kỉ Đóa cự tuyệt: “Nhưng con không thích như thế này nữa.”
Cha Kỉ Đóa kéo chăn chui vào, rồi lại ngồi dậy cởi đồ, chỉ mặc duy nhất chiếc quần đùi, nói: “Bé con này, có gì mà phải ngai, hồi nhỏ ngày nào cha chẳng ôm con ngủ.”
Kỉ Đóa bắt đầu chuyển sang sợ hãi, nói: “Cha, con không thích!”
Cha Kỉ Đóa vờ như không nghe thấy, vẫn nằm xuống, rồi tìm một chủ đề nói chuyện cho con gái đỡ sợ: “Tiểu Đóa, con có bạn trai chưa? Con không được yêu sớm đâu đấy nhé.”
Đầu óc Kỉ Đóa chìm trong sợ hãi và nghi hoặc, không nghĩ ngợi được gì.

Cô bé lùi sát vào góc tưởng, không lên tiếng.
Cha Kỉ Đóa bỗng hỏi một câu: “Con có còn trong trắng không thế?” Kỉ Đóa trừng mắt nhìn cha mình thấy ông ta thật xa lạ, rồi lí nhí đáp: “Con không yêu sớm!”
Cha Kỉ Đóa nói một cách vô liêm xỉ: “Không tin! Để xem nào!”
Kỉ Đóa cắn răng cắn lợi, cơ thể đơ cứng, không biết làm cách nào để thoát khỏi đó.
Cha Kỉ Đóa đưa tay qua, rồi không biết chạm phải gì, ông ta chỉ than một tiếng: “Con gái cha sắp lớn thật rồi!”
Kỉ Đóa giật mình kinh sợ, lật người lại, cố gắng tránh khỏi tầm tay cha mình, trong giây phút đó trong đầu cô bé chỉ muốn chết.

Cha Kỉ Đóa vẫn không chịu dừng lại, cô bé chỉ còn cách vừa đẩy tay ông ta vừa thút thít van xin: “Con xin cha đừng làm thế!”
Cha Kỉ Đóa nói: “Nếu trời mưa to chắc phải cả đêm mới tạnh, cha chỉ thơm một rồi đi ngủ chứ có gì đâu.”
Chưa nói hết câu, cha Kỉ Đóa thở mạnh một rồi ôm cô bé vào lòng.

Kỉ Đóa giật mình sợ hãi, đẩy ra rồi hét lên một tiếng: “Không…” rồi vùng dậy chạy khỏi nhà.
Sau khi Kỉ Đóa ra viện, tổ chuyên án và Sở trưởng Phùng đến nhà thăm cô bé.

Họa Long giúp Kỉ Đóa sửa lại chốt khóa cửa phòng mình.

Trước mặt cha Kỉ Đóa, Họa Long nện từng nhát búa uy lực vào khung cửa như một lời cảnh cáo.
Họa Long nói: “Sau này nếu cửa hỏng cháu có thể đến nhờ Sở trưởng Phùng giúp đỡ.”
Sở trưởng Phùng cúi xuống nói với Kỉ Đóa: “Sau này có vấn đề gì cháu có thể đến tìm chú bất cứ lúc nào.”
Kỉ Đóa gật đầu, rồi quay sang nhìn cha mình, cha Kỉ Đóa quay sang hướng khác trốn ánh mắt mọi người.
Giáo sư Lương nói với Kỉ Đóa: “Cháu có thư này! Mấy hôm cháu nằm viện các chú lấy từ trường về giúp cháu đấy”
Kỉ Đóa vui mừng nhận lấy bức thư rồi chạy một mạch về phòng mở phong bì ra rồi hét lên sung sướng.
Cô bé từng viết thư gửi cho người lạ này đã mang thư nhét vào một hòm thư không bao giờ mở tới, giờ này mới nhận được thư phản hồi.

Kỉ Đóa có một bí mật nhỏ, cô bé đang giấu mọi người nuôi một chú chó lang thang.

Cô bé tìm thấy chú ta trên đường đi học về, chú chó nhỏ cứ thế chạy theo Kỉ Đóa, đuổi mãi cũng không chịu đi.
Chú chó nhỏ chạy tới trước mặt Kỉ Đóa, ngồi xuống chặn đường đi, ánh mắt long lanh đáng thương vô vàn.
Kỉ Đóa không cầm được lòng bế chú chó lên, nói: “Cún con, em không có nhà hả? Thế chị đưa em về nhà với chị nhé.”
Cha Kỉ Đóa không cho phép cô bé nuôi chó, cô bé đành giấu cún con trong một căn nhà nhỏ gần đường tàu, vốn là nơi trước đây người ta để máy biến áp nhưng nay đã bỏ hoang.

Kỉ Đóa đặt tên cho chú chó rồi hàng ngày đến thăm và mang đồ ăn cho chú chó hai lần khi đi học và tan trường.

Mỗi cuối tuần, Kỉ Đóa lại đến đưa chú chó ra gần đường tàu nô nghịch, rồi lại chạy sang khu rừng phủ đầy lá khô chạy nhảy.

Tiền tiêu vặt của Kỉ Đóa rất ít, vì thế cô bé ngốc nghếch này mới nghĩ đến chuyện viết thư cho ai đó giàu có để mượn tiền, cô bé luôn tin trên đời vẫn có người tốt.
Hỡi cô bé đáng yêu, mong em sẽ mãi giữ được trái tìm trong sáng và nhân ái ấy.
Trước khi tự sát, Kỉ Đóa ôm chú cún con vào lòng nói: “Chị không có bạn bè Tommy ạ, em là người bạn duy nhất của chị.

Chị không có tiền, em cứ đi đi, đi tìm một người chủ tốt, vì chị chẳng muốn sống nữa.

Haiz! Chị cũng chẳng muốn kể nữa, chúng ta phải vĩnh biệt ở đây rồi, em sẽ nhớ chị đúng không?”
Chú chó nhỏ chẳng hiểu thế nào là “tự sát”, chú ta cũng không bỏ đi tìm chủ mới.
Trong mấy ngày Kỉ Đóa nằm viện, chú chó đáng thương không có gì vào bụng, ngày nào cũng ngồi đó chờ đợi, chờ cô bé đáng yêu đeo ba lô, tóc đuôi gà kẹp nơ, có tấm lòng nhân ái đến tìm mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.