Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 47: Mất Tích
Tại các vùng nông thôn từng xảy ra không ít những vụ án li kì, có khi không thể giải thích được dưới góc độ nhân tính.
Hai nữ sinh viên của một trường đại học đi du lịch và lạc đường.
Họ lạc tới một ngôi làng hẻo lánh đã bị bỏ hoang từ lâu, và kể từ đó không quay trở lại.
Một tháng sau, một trong hai người được cảnh sát tìm thấy nhưng cô sinh viên đã như người mất hồn, nửa lời không nói, người bạn đồng hành của cô thì mãi mãi không trở về, và cũng không biết rốt cục đã lạc đi đâu.
Những người đã có tuổi chắc vẫn còn nhớ đến vụ án kinh thiên động địa từng xảy ra tại một ngôi làng ở vùng Đông Bắc.
Một kẻ ra tay đầu độc chín người, ba nam sáu nữ, của năm gia đình khác nhau, sau đó cắt đầu xếp thành hình tháp tế lễ, đây là một vụ thảm án do mê tín dị đoan gây ra.
Tại một ngôi làng thuộc xã Điền Đông Nam, năm nào cũng có vài trẻ em bị mất tích, tất cả đều dưới mười tuổi.
Ban đầu, những người trong làng cho rằng đó là hành vi của những kẻ bắt cóc, nên chỉ còn cách cố gắng trông nom con mình cần thận hơn.
Nhưng những đứa bé ở nông thôn đều phải làm việc từ khi còn nhỏ để giúp đỡ gia đình, cha mẹ chúng cũng chẳng thể nào trông coi mãi được.
Một buổi sáng nọ, hai chị em nhà kia đi chơi nhưng đến tối chỉ có đứa chị gái trở về.
Khi cha mẹ hỏi đến cậu em trai, cô bé nói em đã theo một bà cụ trong làng đi mua kẹo rồi.
Cha mẹ hai đứa trẻ tìm đến nhà bà cụ thì cả gia đình họ một mực phủ nhận, nhưng ánh mắt thì vẫn lo lắng liếc sang bên chuồng lọn như đang giấu giếm điều gì đó.
Cha mẹ cậu bé thấy nghi ngờ, liền chạy lại xem thì phát hiện xác con mình không chân không tay, đang bị đàn lợn ủi qua ủi lại.
Cha mẹ cậu bé bủn rủn chân tay, lập tức bỏ chạy thục mạng, rồi hô hào dân chúng đến bao vây gia đình bà cụ già, sự việc bại lộ, họ thừa nhận hành vi dã man của mình suốt bao năm, dân làng phẫn nộ trút giận lên cả gia đình họ, nhưng đến tận sau này, cũng không ai có thể hiểu được vì sao gia đình bà cụ già lại có hành vi man rợ đến thế.
.
.
Bao Triển trở về sau khi điều tra tình hình xung quanh, báo cáo riêng với các thành viên tổ chuyên án về những chi tiết mới thu thập được.
Buổi hợp kết thúc, giáo sư Lương yêu cầu cán bộ thôn tập hợp thành các nhóm, đi điều tra từng gia đình một, lập danh sách những người mất tích.
Thư kí thôn cho biết, nam giới của làng hầu như đều đã đi làm xa, một sớm một chiều không thể liên lạc hết được, việc điều tra những người mất tích cần có thời gian nhất định..