Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 34: Hình Nộm
Thứ 3, ngày 7 tháng 9 năm 2010, hai học sinh cấp ba phát hiện ra một thi thể bị bỏ lại trong túp lều trên núi.
Họ hoảng sợ vội chạy về trường học báo cáo với giáo viên.
Trường học này mang tên trường cấp ba trọng điểm số 4, nằm ngay dưới chân núi.
Do thi thể mặc đồng phục học sinh, nên lãnh đạo nhà trường nghi ngờ đó có thể là học sinh của chính trường này gặp nạn, do đó trước khi cảnh sát đến, họ đã chủ động đến hiện trường để xác minh.
Mỗi vết thương trên người nạn nhân đều đã có bọ, xác chết bắt đầu phân hủy.
Trên nền đất là vô số những xác bọ đã lột, vết máu tươi đã khô lại và chuyển thành màu đen.
“Có phải Song Song, học sinh mới mất tích của trường ta không?” – Trưởng phòng giáo vụ hỏi.
“Song Song là học sinh lớp nào? Mẹ cô bé gọi điện đến trường hỏi thăm mấy hôm nay rồi, gọi giáo viên chủ nhiệm đến ngay.” – Trưởng phòng quản lí giáo vụ nói.
Bộ quần áo trên người cô bé chính là đồng phục của trường cấp ba trọng điểm số 4.
Sau khi phía nhà trường xác thực thông tin, nạn nhân chính là một nữ sinh lớp 12A10 của trường này, tên Song Song, bắt đầu mất tích vào một buổi chiều hôm thứ sáu.
Mẹ cô bé đã nhiều lần gọi điện đến trường và hỏi thăm các bạn học cùng, nhưng không ai biết tin tức của cô học trò này cả.
Cả giáo viên giữ nguyên hiện trường, sau khi cảnh sát tới nơi, họ dùng ruy băng vàng khoanh vùng hiện trường, không để mọi người tự tiện ra vào.
Trong túp lều có những dấu vết ẩu đả rất rõ ràng.
Từ những vết đó, có thể phán đoán đây chính là hiện trường gây án đầu tiên, và có thể loại trừ khả năng túp lều chỉ là nơi vứt xác.
Trước khi chết, nạn nhân nhiều lần muốn bỏ chạy khỏi túp lều, nhưng đều bị bắt lại.
Vết thương dẫn đến cái chết nằm ở yết hầu, hình lỗ, theo phân tích của các bác sĩ pháp y, kẻ gây án đã dùng một thứ hung khí hình dĩa.
Những chiếc que xiên thịt nướng cắm trên xác nạn nhân là những chiếc đũa xe đạp được mài nhọn một đầu mà thành.
Phía cảnh sát sau khi đếm lại, tất cả có 198 chiếc.
Bên cạnh xác chết có nhiều xác bọ, những con bọ chưa lột hoàn toàn thành ruồi, chiều dài từ 3 đến 5 milimet, đã bắt đầu phát triển các cơ quan bên trong, chứng tỏ chúng đang ở giai đoạn sinh trưởng thứ hai.
Căn cứ vào điểm đó, cùng với thông tin phía nhà trường cung cấp, có thể phán đoán Song Song có thể đã bị hại vào giai đoạn khoảng chiều tối ngày thứ sáu mồng ba tháng 9, thời gian tử vong đã quá ba ngày.
Quần áo trên người nạn nhân vẫn còn nguyên vẹn, không hề có dấu vết bị xâm hại.
Nạn nhân chỉ mặc đồ lót và khoác đồng phục bên ngoài.
Trên đồng phục có vết than chì, vẽ hình nhân vật bọt biển quần vuông SpongeBob.
Trên cổ Song Song có một sợi chỉ đỏ, treo một hình nộm rất nhỏ.
Những hình nộm như thế này thường mang lại rất nhiều màu sắc huyền bí, được tết bằng tay từ những sợi len mảnh với nhiều màu sắc khác nhau.
Thông thường, nó được dùng làm bùa hộ thân hoặc để nguyền rủa kẻ thù.
Nhiều cô gái đeo chúng xem như một món đồ trang sức thời thượng.
Cảnh sát phát hiện một chiếc xiên xuyên qua lòng bàn tay nạn nhân, đâm lên ngực trái.
Để bảo vệ nguyên trạng thi thể, cảnh sát đưa cô gái ” người nhím ” nguyên trạng lên một chiếc cáng, đưa về Cục công an thành phố tiến hành điều tra.
Lúc đó, có khoảng hơn chục học sinh và giáo viên đứng ở lề đường cạnh túp lều đều tận mắt thấy cái xác.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh vô số que xiên sắt tủa ra từ người nạn nhân thôi đủ làm tất cả mọi người đều kinh hãi đến không thốt ra lời.
Ngay sau đó, cảnh sát dẫn theo chó nghiệp vụ đi tìm các vật chứng liên quan xung quanh nơi xảy ra vụ án.
Phía sau một bia mộ, phát hiện một chiếc ba lô màu đỏ đậm, mẫu mã thời thượng.
Sau khi đưa về để các giáo viên và học sinh trong trường nhận dạng, đó là ba lô đi học của Song Song.
Chiếc ba lô vẫn mở, không kéo khóa, ngoài sách vở và hộp bút ra bên trong còn có một số vật dụng khác như: Kính áp tròng, mi giả, son môi, son dưỡng, gương cầm tay, mỹ phẩm, thuốc lá phụ nữ, nước hoa, bật lửa và một vài cuốn tạp chí Super Junior được gói cẩn thận.
Một cô gái tuổi trăng tròn bị sát hại một cách kì lạ và dã man khiến không ai không thấy sốc.
Cho dù cảnh sát đã yêu cầu tất cả thầy cô bạn bè chứng kiến sự việc đều đảm bảo phải giữ bí mật, nhưng thông tin vẫn nhanh chóng lan nhanh, không khí lo sợ bủa vây ngôi trường cấp ba này.
Phía cảnh sát suy đoán có hai trường hợp.
Trường cấp ba trọng điểm số 4 nằm dưới chân núi.
Vừa đầu tháng chín khai giảng, bài tập chưa nhiều, không ít học sinh sau giờ học có thói quen leo núi rèn luyện thân thể.
Song Song rất có thể đã bị người lạ mặt nào đó bắt gặp và sát hại khi đi lại tại khu vực này.
Cảnh sát tìm gặp đơn vị quản lí nghĩa trang, nhưng không phát hiện có ai đáng tình nghi.
Trông coi mộ lòa một công việc tạm thời, chỉ khi nào đến tiết Thanh Minh mới tìm được người làm trong thời gian ngắn.
Nếu hung thủ và nạn nhân có quen biết từ trước, một học sinh cấp ba với những mối quan hệ giản đơn, sao có thể thù oán đến mức khiến hung thủ ra tay một cách tàn ác đến như vậy?
Mẹ của Song Song đã ngất ngay khi nghe được tin dữ.
Cảnh sát đợi đến khi bà tỉnh lại mới tiến hành thẩm vấn ngay trong bệnh viện.
Song Song năm nay mười bảy tuổi, bố mẹ li dị.
Mẹ cô bé hiện làm việc tại cơ sở hai một công ty điện lực trong thành phố, thường xuyên phải trực ca đêm, thường ngày không có nhiều thời gian để quan tâm quản giáo con gái.
Mặc dù vậy, mẹ cô bé cho biết cô không có thói quen xấu nào, thường ngày rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, không hề có biểu hiện gì của một cô thiếu nữ ngỗ ngược tuổi mới lớn.
Từ trước đến giờ bà chưa từng thấy con gái mình trang điểm hay hút thuốc.
Bà cho rằng những thứ nước hoa, bật lửa, mỹ phẩm, thuốc lá trong ba lô con gái mình là của người khác.
Thế nhưng điều đó đã vấp phải sự phủ nhận của các bạn học.
Các bạn lớp 12A10 nhận xét về Song Song như sau: “Thiếu nữ bất hảo cung Song tử tạng tiêu đen.”
Từ ” tạng đen ” có nguồn gốc từ Nhật Bản, thường chỉ những người bên ngoài trông lương thiện, ôn hòa nhưng nội tâm gian ác, chua ngoa, giỏi ngụy trang, nhiều mưu kế.
Những cô thiếu nữ ” tạng đen ” trông vẻ ngoài vô cùng thuần khiết đáng yêu, dễ khiến mọi người cưng chiều, nhưng thật ra lại hay mưu toan, tính toán, giỏi lập mưu và đáu đá.
Những cô gái loại này thực ra không có gì nguy hiểm với mọi người, chỉ đơn giản họ thích che dấu bản tính của mình mà thôi.
Họ có hai miền tính cách, hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau.
Lớp 12A10 là ” sản phẩm ” sau khi chia lớp.
Những học sinh của lớp này phần đa số là học sinh cá biệt, gần như chẳng có ai hi vọng đỗ đại học.
Những ai có thành tích không đạt, bị loại khỏi các lớp khác đều tập trung tại đây.
Các giáo viên cũng gọi đây là lớp lạc loài, còn các học sinh khác thì gọi đó là lớp bãi rác hoặc lớp chăn bò.
Nhà trường thường chú ý đến những lớp có tỉ lệ lên lớp cao, còn với những lớp như 12A10, thì chẳng ai thèm để ý, cứ để chúng ” tự sinh tự diệt “.
Bạn cùng bàn của Song Song là một học sinh nam, tên Cao Phúc Soái, cũng có nghĩa là cao to, giàu có, đẹp trai.
Kết quả học tập của cậu đứng đầu khối….!từ dưới lên.
Cậu khai báo: ” Song Song lúc nào cũng giả bộ ngoan ngoãn trước mặt thầy cô và phụ huynh, nhưng thực chất là một học sinh bất hảo.
Lúc nghe điện thoại thì nhẹ nhàng lễ phép, vừa tắt máy một là cười đểu, mắng người bên kia là đồ ngốc, đồ hâm, đồ dở hơi.
Song Song lắm lúc cũng nói khoác, nói ở nhà mình có đàn piano, có bể bơi, có vườn hoa, rằng vào ngày sinh nhật 18 tuổi, sẽ nhận được một chiếc xe hơi làm quà.”
“Tặng xe vào ngày sinh nhật tuổi thành niên là truyền thống của gia tộc nhà tớ.” – Song Song tự hào nói với Cao Phúc Soái.
“Thế cậu định chọn xe gì?” – Cao Phúc Soái hỏi.
“Cũng đang đau đầu đây, chắc chọn loại tầm ba trăm nghìn tệ gì đấy!” – Song Song nói bằng giọng đắn đo.
“Bố tớ từ trước đến nay chưa bao giờ lái xe đón tớ.” – Cao Phúc Soái có vẻ buồn buồn.
“Nhà cậu tít tận khu công nghiệp mới, xa tít mù, thế hằng ngày cậu đi học bằng gì?” – Song Song hỏi.
“Bắt taxi” – Cao Phúc Soái thở dài đáp.
Trường học là trọng điểm điều tra vụ án.
Cục hình sự cảnh sát thành phố lặp nhóm chuyên án lâm thời tại trường cấp ba trọng điểm số 4, tiến hành thẩm vấn điều tra từng giáo viên và bạn học của nạn nhân.
Do rất nhiều người không mấy thiện cảm với các cảnh sát, nên công tác điều tra gặp rất nhiều khó khăn, đặc biệt là khi đối tượng điều tra lại là các học sinh cá biệt của lớp 12A10.
Chúng cho rằng cảnh sát nghi ngờ hung thủ chính là một trong số học sinh của lớp, nên tỏ rõ thái độ bất hợp tác, dẫn đến việc xô sát giữa cảnh sát và học sinh.
Trong lớp ” bãi rác ” có một học sinh tên Lý Cúc Phúc.
Cậu ta để chiếc chổi quét nhà lên cửa sổ, làm thành tư thế súng bắn ngắm, giả bộ nã đạn vào các cảnh sát đang đứng trong trường.
Cậu còn mô phỏng lại tiếng súng máy ” kình kình kình kình kình kình “, và hét lên ” giết chết cút khỏi nơi đây “.
Sau đó, Lý Cúc Phúc bỗng ngửa cổ, mô phỏng cảnh chiến sĩ bị trúng đạn, miệng phun máu tươi.
Cậu ta cau mặt, tay ôm ngực, rồi chỉ ra phía cửa sổ từ từ nhả ra từng chữ: ” Đến tin chém!”
Đúng lúc đó, đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự bỗng từ đâu xuất hiện, đứng ngay sau Lý Cúc Phúc.
Đại đội cảnh sát của thành phố này là người đứng đầu chi đội đó, nên đôi khi được gọi là Cửu đội trưởng.
Cửu đội trưởng tiến lại nắm cổ áo của Lý Cúc Phúc, giận dữ quát: “Cậu…!vừa nói gì hả?”
Lý Cúc Phúc bỗng quỳ sụp xuống, giọng nói run rẩy, sợ hãi đáp: “Chú đừng đánh cháu.
Cháu…!cháu quỳ xin chú đấy!”
Cửu đội trưởng đi ngang qua lớp học, nghe thấy những lời nói ngông cuồng của cậu học sinh cá biệt, nổi trận lôi đình, giằng lấy cây chổi trong tay Lý Cúc Phúc, rồi đẩy cậu sang một bên.
Đầu của Lý Cúc Phúc đập vào vách tường, mắt nổ đôm đốm.
Sợ bị đánh nữa, cậu đành lăn ra đắt giả chết.
Các bạn khác thấy vậy, tưởng cậu chết thật, hét lên ầm ĩ: “Cảnh sát đánh chết người rồi này.” Sau đó cả đám học sinh bao vây Cửu đội trưởng không cho rời đi.
Học sinh các lớp khác nghe tiếng cũng chạy đến.
Do tâm lí có phần bị kích động, hai bên xảy ra xung đột.
Trong vụ xô xát, Cửu đội trưởng bị thương và cũng làm bị thương vài học sinh.
Sau khi sự việc xảy ra, các học sinh lớp ” bãi rác ” càng thêm thù hằn cảnh sát, thậm chí còn đòi bãi khóa.
Chúng yêu cầu cảnh sát phải xin lỗi và rút khỏi trường học.
Công tác điều tra vụ án của Song Song vì chuyện này mà phải dừng lại.
Khi nhận được thư trợ giúp của Cục cảnh sát hình sự thành phố, tổ chuyên án lập tức tìm hiểu nguyên nhân và quá trình xảy ra vụ mâu thuẫn.
Giáo sư Lương yêu cầu Cửu đội trưởng công khai xin lỗi trước toàn trường.
Nếu cứ để tình hình này kéo dài, hai bên nằm ở thế đối lập, công tác điều tra phá án không thể nào triển khai được.
“Ha ha! Đúng là buồn cười.
Một đội trưởng đội cảnh sát hình sự mà lại để lũ trẻ ranh quấy phá!” – Họa Long cười đùa.
“Cả lũ học sinh đuổi theo tôi.
Chúng còn trùm mền kín đầu tôi nữa.” – Cửu đội trưởng giải thích.
“Chắc chắn anh đã làm gì khiến chúng nổi giận đúng không?” – Tô My hỏi.
“Nếu không phải lãnh đạo muốn bỏ qua cho êm chuyện, tôi nhất định bắt chúng về dạy cho bài học.” – Cửu đội trưởng bức xúc.
“Anh định bắt hết cả lớp sao?” – Bao Triển nói đùa.
“Thôi, bỏ qua, lấy đại cục làm trọng vậy!” – Cửu đội trưởng dịu cơn nóng giận, bắt đầu cùng tổ chuyên án bàn công tác điều tra.
Theo báo cáo khám nghiệm tử thi được đưa tới cho tổ chuyên án, trên người nạn nhân Song Song có đến vài trăm vết thương, trong đó không ít vết thương đâm xuyên, một số xiên vào sâu vùng vai, cánh tay, khoang bụng, bắp đùi nạn nhân.
Bác sĩ cho rằng trước tiên đâm qua khoang miệng nạn nhân.
Chiếc que xiên thịt xuyên qua xuống cổ nạn nhân, chui một đầu nhọn ra sau gáy, chứng tỏ hung thủ đã dùng một lực rất lớn, muốn một chiêu hạ sát đối phương.
Thủ đoạn của hung thủ vô cùng tàn nhẫn, khiến mọi người đều run sợ.
Khi tổ chuyên án bắt tay vào điều tra, đã có phát hiện mới liên quan đến hình nộm đeo trên cổ nạn nhân.
Đầu hình nộm có thể tháo rời, giống như chiếc nút chai bằng gỗ nén.
Bên trong hình nộm rỗng, có đựng một thứ chất lỏng lạ.
Sau khi làm phân tích hóa nghiệm, kết quả cho biết chất lỏng là nước tiểu.
Nồng độ HCG[11] trong nước tiểu khá cao, chứng tỏ đây là nước tiểu của bà bầu.
“Chẳng lẽ nạn nhân Song Song đang mang thai sao?” – Họa Long nghi ngờ hỏi.
“Không! Kết quả khám nghiệm tử thi không thấy nhắc tới.” – Cửu dội trưởng trả lời.
“Nếu thế nước tiểu này là của ai?” – Bao Triển hỏi.
“Có thể là của bạn học nào, hoặc là đi mua chăng?” – Tô My suy đoán.
“Còn có người bán nước tiểu nữa sao?” – Họa Long quay sang nhăn trán hỏi.
“Hình nộm vốn đã là thứ đồ mê tín, thứ nước tiểu đựng bên trong có thể mang một hàm ý đặc biệt gì chăng?” – Tô My nói.
“Đây là hướng điều tra đầu tiên của chúng ta.” – Giáo sư Lương lên tiếng.
“Trong lớp Song Song có nữ sinh nào mang thai không?” – Bao Triển hỏi.
“Hiện giờ cả lớp đó đều chống đối cảnh sát, hỏi gì chúng cũng không chịu khai, chỉ trợn mắt lên nói không biết.
Tôi chỉ cần ló mặt ra, chúng đểu nhất loạt rút điện thoại chụp hình.” – Cửu đội trưởng sầu não nói.
“Tôi có cách này.
Để Tô My giả làm giáo viên mới đến.
Khi lấy được lòng tin của học sinh rồi, có thể sẽ có những đầu mối điều tra mới.” – Giáo sư Lương nói.
Phía nhà trường dù không mấy hài lòng, nhưng vẫn hợp tác, để Tô My tạm thời đóng giả giáo viên ngữ văn.
Thầy hiệu trưởng nói, tất cả đều vì mục đích phá án, coi như những học sinh cá biệt đó hi sinh vì đại cục vậy, dù sao chúng cũng chẳng thi nổi đại học.
Giáo viên ngữ văn của lớp ” bãi rác ” vốn là một thầy giáo trung niên hói đầu, tính tình thô lỗ, giọng nói thô như gỗ đá, gương mặt thì không lấy gì làm thân thiện.
Tiết học đầu tiên của Tô My tại trường cũng có nhiều thuận lợi.
Các học sinh đều tỏ ra khá vui vẻ, đặc biệt là các học sinh nam.
Chúng tròn mắt không tin vào sự thật rằng lớp mình lại được xếp một cô giáo xinh đẹp như tiên nữ thế này.
Tô My nói với các học sinh của mình: “Chào các em! Đây là lần đầu tiên cô đến lớp này.
Lớp chúng ta cũng có nhiều bạn xinh xắn đẹp trai nhỉ! Cô họ Tô, các em có thể gọi là cô Tô hoặc chị Tô cũng không sao.
Tất nhiên, nếu gọi thẳng ” người đẹp ” thì cũng chẳng có gì xấu hổ cả.
Ha ha, nói đùa một thế thôi, cô rất vui khi được làm giáo viên mới của các em.
Hy vọng trong thời gian tới chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng học tập, cùng nhau tiến bộ, được không nào?”
Cả lớp vỗ tay ầm ầm, một nam sinh hắng giọng, đứng lên phát biểu: “Chị Tô, chị có nick Renren[12] không?”
Mọi người nghe vậy đều phá lên cười ầm ĩ.
Tô My bắt đầu điểm danh.
Trong lớp có ba học sinh nghỉ, là Cao Phúc Soái, Lý Cúc Phúc, và một nam sinh có biệt danh là Mèo Rừng Bự.
Cao Phúc Soái, người chẳng khác tên.
Cậu ta trông khá đẹp trai, dáng người cao ráo đang thì trỗ mã, gia đình khá giả, Cha cậu ta có một nhà hàng lớn, giàu có nổi tiếng một vùng.
Chiều hôm đó, Cao Phúc Soái và hai học sinh mò đến hiện trường vụ án.
Mùi tanh hôi trong túp lều đã bay hết, đường giới hạn hiện trường do cảnh sát giăng phía ngoài cũng đã không còn, trong lùm cỏ ven đường còn sót lại chiếc găng tay cao su dùng một lần của nhân viên khám nghiệm.
Cao Phúc Soái cầm chiếc máy quay phim, quay lại toàn bộ hiện trường.
Dù vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng trong lòng cậu có chút gì đó hỉ hả.
Cậu nghĩ: “Nếu mình mang đoạn clip này tung lên mạng rồi chia sẻ qua Renren và Tianya[13], thì chắc chắn hot phải biết.”
Mèo Rừng Bự cầm một cành cây, lò dò tìm gì đó tại hiện trường vụ án.
Cậu ta vừa tìm vừa lẩm bẩm: “Song Song, đại ca sẽ tìm ra hung thủ báo thù cho muội.”
Lý Cúc Phúc nhìn những vết máu trên tường, nói: “Yên nghỉ nhé, mộc nhĩ đen ba điểm, người tốt suốt đời bình an.”
Cao Phúc Soái chen vào: “Nó chết rồi, nhưng hồn của nó vẫn còn ở đây.”
Mèo Rừng Bự thì thào: “Đừng có dọa tao!”
Lý Cúc Phúc run rẩy: “Đừng nói nữa được không? Xin hai bọn mày đó.”
Cao Phúc soái bỗng nghĩ ra ý tưởng táo bạo.
Cậu ta để chiếc máy quay tự động vào một góc của túp lều, rồi nói với hai người bạn đi cùng, để chiếc máy quay lại qua đêm xem có thấy hồn của Song Song hiện về hay không.
Nơi này ngày thường hiếm khi có người qua lại, kể từ khi xảy ra vụ án, lại càng chẳng thấy bóng dáng ai bén mảng đến, thế nên chẳng sợ có người lấy mất chiếc máy quay phim.
Sáng sớm ngày hôm sau, ba học sinh nam hồi hộp chạy tới túp lều, để xem đêm qua có ” thu hoạch ” được gì hay không.
Chiếc máy quay đặt nằm ngang trên mặt đất, ống kính chĩa về góc nơi tìm thấy xác Song Song.
Màn hình quay phim ngập một màu đen, không thấy bất cứ thứ gì lạ thường.
Ba học sinh có phần thất vọng.
Cao Phúc Soái tua nhanh đoạn phim.
Trên màn hình, ánh trăng chiếu qua khung cửa, những chiếc xác bọ dật dờ trên nền đất thỉnh thoảng run lên khi có gió thổi qua, khung cảnh thê thảm và đáng sợ vô cùng.
Cao Phúc Soái bỗng bật một câu khiến hai người bên cạnh dựng tóc gáy, sợ hãi tột cùng: “Này, bọn mày có thấy…!vị trí góc quay vừa thay đổi không?”.