Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 111: Bình Rượu Ngâm Kì Lạ
Nhìn thấy nhóm Họa Long, con chó nhe ranh vẻ dữ tợn, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đầy đe dọa, nó ngậm một khúc còn vương bùn đất.
Bao Triển bạo gan cúi xuống nhặt lóng xương lên, con chó dữ xông tới cắn gấu quần của Bao Triển, rồi không ngừng ngoắc đầu quay đi định xé rách.
Tô My giật mình hét toáng lên, Hoạ Long ngắm chuẩn mục tiêu, tung một cước, con chó đau quá kêu ăng ẳng, phóng vụt ra ngoài cổng.
Tô My lo lắng hỏi: “Cậu Triển, có sao không? Cần đi tiêm phòng không?”
Bao Triển chưa bị thương, chỉ bị rách ống quần, anh lắc đầu xua tay bảo không cần.
Mọi người cùng kiểm tra lóng xương trên mặt đất, ông lão Lý đang hùng hùng hổ hổ nhìn thấy cảnh ấy liền bình tỉnh lại, lủng bủng trong miệng: “Xui xẻo! Không biết con chó đào mộ nhà ai mà bới ra khúc xương người chết thế chẳng biết.”
Dân địa phương đã thực hiện chính sách hoả táng người chết từ nhiều năm nay, hễ gia đình nào có người thân qua đời thì họ chỉ để hộp tro cốt trong quan tài mà thôi, rất ít nhà còn giữ hủ tục chôn cả thi thể.
Khúc xương người mà con chó tha về còn dính da thịt chưa phân huỷ hết, điều đó chứng tỏ thời gian tử vong của người đó vẫn chưa lâu, kết hợp với hàng loạt vụ mất tích xảy ra trong thời gian gần đây, tổ chuyên án nhận thấy rất có thể hai yếu tố này có liên quan với nhau.
Nhóm Hoạ Long dẫn ông lão Lý về đồn cảnh sát, mấy cán bộ cảnh sát tiến hành lục soát toàn bộ khu vực gia viên nhưng không thu hoạch được gì.
Tính khí ông lão Lý rất cứng đầu, lúc sếp Mao thẩm vấn, ông ta còn sử dụng các biện pháp nghiệp vụ mang tính bạo lực để lấy lời khai, ông lão Lý đột nhiên ngả lăn đùng vì tai biến mạch máu não, may mà được cấp cứu kịp thời nên không có gì đáng ngại.
Hoạ Long trách cứ sếp Mao: “Anh đánh ông lão làm gì? Người ta đã bấy nhiêu tuổi rồi!”
Sếp Mao đưa điếu thuốc cho Hoa Long với dáng vẻ đầy bợ đỡ, ông ta nói: “Cho dù lão ta không phải kẻ tình nghi thì con chó nhà lão ấy cũng cắn đồng chí Bao Triển của chúng ta còn gì! “
Ông lão Lý không thể giải thích được con chó nhà mình moi đâu ra khúc xương ấy, cảnh sát cũng chẳng tìm thấy điểm khá nghi nào trong nhà ông lão.
Nhưng ông lão Lý đồng ý kể lại chuyện gia đình ông và gia đình bà lão Chương Điền Thị đổi con cho nhau để ăn thịt xảy ra mấy chục năm về trước, khi kể sắp hết câu chuyện, dòng nước mắt mờ đục thi nhau tuôn rơi trên gò mà nhăn nheo in hằn vết thời gian.
Vì đói nên con của họ lần lượt qua đời, họ không nỡ ăn thịt đứa con do chính mình đẻ ra nên lấy lý do nhờ hàng xóm chôn cất.
Vậy hung thủ thực sự là ai?
Khi bạn vọng đồ tìm hiểu quốc gia này thì bạn đã bước trên con đường phạm tội.
Giáo sư Lương cho xét nghiệm và đối chiếu ADN của lóng xương và người nhà những nạn nhân bị mất tích, nhờ đó vụ án nhanh chóng tìm thấy điểm đột phá, kết quả giám định cho thấy, khúc xương mà con chó nhà ông lão Lý tha về là lóng xương của nạn nhân mất tích Vĩ Quan!
Sau khi bị Hoạ Long đá một cú trúng mông, chẳng hiểu con chó dữ chạy đâu mất dạng.
Giáo sư Lương tập trung lực lượng cảnh sát triển khai tìm kiếm địa điểm chôn cất các tử thi ở khu vực xoay quanh thôn Chương Hợp.
Hoạ Long và Tô My cầm gậy gỗ, họ vừa bước vào vườn rau tìm kiếm vừa cười nói.
Hoạ Long bỗng kêu lớn: “Ối! Rắn kìa!”
Tô My vung gậy nói: “Làm gì có! Anh đáng ghét! Dám trêu người ta! Tôi cầm vũ khí trong tay còn lo gì!”
Hoạ Long giơ ngón tay cái khen: “Giỏi! Không dọa nổi cô! Mà có còn đi giày cao gót vào vườn rau cơ đấy! Không sợ giẫm phải ’mìn à?”
Tô My cự nự: “Lúc nãy chẳng kịp thay giày, hơn nữa, giày cao gót có công dụng rất đặc biệt, nó có thể đo độ cứng của đất, vừa tiện cho việc tìm địa điểm chôn xác chết nữa!”
Hoạ Long cười, ngẩng đầu bảo: “Nhưng cô giẫm phải mìn’ thật rồi kìa!”
Tô My cúi xuống, dưới để giày là đống phân chó đen thui, cô lợm giọng, lấy gậy gỗ gạt ra.
Hai người đột nhiên nghĩ đến một chuyện, giẫm phải phân chó chứng tỏ ở đây thường có chó lai vãng, rất có thể con chó của ông lão Lý đào được lóng xương ở khu vực gần vườn rau này.
Họ vội báo cho giáo sư Lương biết, Bao Triển lập tức dẫn mấy viên cảnh sát chạy tới.
Bao Triển là người đầu tiên tìm thấy nơi chôn xác.
Anh đứng trước vạt cỏ hoang cao ngút đầu người ở ven vườn rau, cỏ dại mà tốt um thế này thực không phải loại thường thấy, thân cỏ cao hơn cả thân người, vừa to lại vừa cứng, lá cỏ to như chiếc quạt cọ, xung quanh còn có một vài loại cỏ dại khác cũng mọc um tùm như thế, chỉ có điều loại cỏ này dạng bụi thấp, không cao to khiếp người như mấy vạt cỏ kia.
Anh nhìn mặt đất một lát rồi bảo: “Đào chỗ này lên!”
Quả nhiên thi thể nằm ngay dưới lùm cỏ, cỏ đảm xuyên qua người chết, bao phủ dày đặc, quấn quanh lấy tử thi.
Thi thể trở thành loại phân bón đặc biệt cho thân cỏ, khiến nó sinh trưởng cao lớn khác thường.
Mấy viên cảnh sát hì hục nửa ngày trời mới khai quật được tử thi và cả đám cỏ lên khỏi mặt đất, họ phát hiện phía dưới xác chết có một chiếc quần thu đông màu xanh thanh thiên.
Giáo sư Lương nhận thấy chiếc quần này nom khá quen mắt, hồ như ông đã gặp ở đâu thì phải, có điều nhất thời chưa thể nghĩ ra.
Sếp Mao hỏi: “Vườn rau này của nhà ai?”
Trưởng thôn đáp: “Khu đất trồng rau này thuộc sở hữu của ông Chương Hữu Dân.”
Vừa nghe thấy cái tên này, giáo sư Lương chợt nhớ ra, ông từng nói chuyện với một vài người già ở gốc liễu đầu thôn Chương Hợp, trong số những người già ấy có một người đàn ông trạc lục tuần tên là Chương Hữu Dân, khi đó Chương Hữu Dân mặc một chiếc áo dài tay, trước ngực thêu hình chim bồ câu bay lượn quanh vòm cây.
Chiếc áo đó và chiếc quần được phát hiện phía dưới thi thể nạn nhân có màu giống hệt nhau màu xanh thiên thanh.
Sếp Mao hỏi: “Chương Hữu Dân bao nhiêu tuổi?”
Trưởng thôn nghĩ một lát rồi nói: “Ông ta sinh năm 1955, năm nay gần sáu chục rồi.”
Sếp Mao đặt nghi vấn: “Liệu có phải ai đó đã giấu thi thể vào vườn rau của ông ta không nhỉ? Ông ta xấp xỉ lục tuần, làm gì còn sức mà giết nổi thanh niên?” Trưởng thôn cho biết thời còn trẻ Chương Hữu Dân đã từng can án giết người.
Ấy là vào năm 1978, thời điểm đó Chương Hữu Dân làm công nhân cho một xưởng gạch ngói, ông ta thường chơi đùa với một cậu nhóc mười mấy tuổi.
Một hôm cậu nhóc đó theo ông ta về nhà, không hiểu đã xảy ra chuyện gì nữa đêm ông ta đã giết hại cậu bé, rồi phi tang ở bờ đê.
Chương Hữu Dân bị tuyên án tử hình, nhưng lùi thời điểm chấp hành án lại hai năm, sau hai năm ông ta được giảm án xuống tù mười chín năm, hết mười chín năm ngồi tù, năm 1997 Chương Hữu Dân mãn hạn từ được trả về thôn, đến tận giờ vẫn chẳng ai biết rõ động cơ giết người năm đó của ông ta là gì.
Chương Hữu Dân không vợ không con, cha mẹ đều qua đời khi ông ta còn ở trong tù.
Lúc trở về thôn, ngôi nhà cũ năm xưa đã sập xệ chẳng còn hình hài, ông ta lấy gỗ gá lại thành túp lều để ở.
Giáo sư Lương lập tức ra yêu cầu thực hiện ba việc.
1.
Chương Hữu Dân có nhiều dấu hiệu của kẻ tình nghi, cảnh sát cần mặc thường phục bí mật giám sát mọi hành động của ông ta.
2.
Nhanh chóng xác minh lai lịch của lóng xương được khai quật dưới mộ, để người nhà nạn nhân mất tích nhận diện chiếc quần thu đông màu xanh thiên thanh.
3.
Mở rộng phạm vi tìm kiếm, mau chóng tìm ra các địa điểm chôn xác khác.
Thi thể được khai quật đã hoá xương trắng, vì nhiều năm đã trôi qua nên gia đình các nạn nhân cũng không thể nhớ con em mình mặc quần áo gì khi mất tích.
Bố mẹ của cậu bé Dương Triết cung cấp cho tổ chuyên án một manh mối, manh mối này cũng liên quan đến Chương Hữu Dân.
Ngay từ đầu, bố mẹ Dương Triết đã nghi ngờ Chương Hữu Dân chính là thủ phạm.
Năm 2007, con trai họ mất tích ở ngay gần ngôi nhà nhỏ của Chương Hữu Dân.
Họ khổ sở tìm con suốt ba năm, mà con trai vẫn bặt vô âm tín.
Vào một buổi tối tháng 12 năm 2010, có một cậu bé trở về nhà sau giờ tự học buổi tối.
Chương Hữu Dân đứng phía sau lấy dây lưng siết cổ cậu bé.
Cậu bé giãy giụa chạy vùng ra và quần nhau với Chương Hữu Dân, một đứa trẻ khác nghe thấy tiếng kêu cứu liền chạy đến giúp, hai đứa trẻ ấn Chương Hữu Dân xuống đất.
Sau khi cảnh sát mời ông ta về đồn, Chương Hữu Dân ngụy biện rằng mình chỉ đùa lũ trẻ cho vui, về sau vụ án không có chứng cứ xác thực nên không thể tiếp tục xử lí.
Bố mẹ của Dương Triết biết tin này liền đến cơ quan công an phản ảnh lại sự việc, nhưng họ chỉ nhận được câu trả lời rằng: “Ông lão đó mắc chứng tâm thần, lại uống rượu say nên mới hành động như thế.”
Tổ chuyên án vô cũng coi trọng manh mối mà bố mẹ Dương Triết cung cấp, giáo sư Lương lập tức cử Bao Triển, Hoạ Long và Tô My đến nhà Chương Hữu Dân điều tra.
Cùng lúc ấy, cảnh sát phát hiện một vài bộ phận của di thể cùng quần áo, vật phẩm tuỳ thân của nạn nhân trong một hố giếng cổ và một hố nước hình tròn gần thôn Chương Hợp.
Tình hình vụ án diễn biến ngày càng nghiêm trọng khiến lòng người không khỏi chấn động, dân bản địa đều đổ xô ra cửa ngó nghiêng.
Để đề phòng quần chúng chụp ảnh, cảnh sát đành phải kẻ vạch giới nghiêm, đồng thời giăng bạt tránh không cho nhân dân vào hiện trường.
Khi nhóm Hoạ Long ập tới nhà Chương Hữu Dân, ông ta không ở trong thôn mà ra đình ngoài công viên văn hoá thị trấn ngồi đánh cờ, cảnh sát mặc thường phục phụ trách giám sát ông ta chú ý thấy sắc mặt của ông ta có vẻ khác thường.
Gian nhà của Chương Hữu Dân là túp lều màu đen được gá bằng các thanh gỗ, bên trên lợp ngói fibro xi măng, gió thổi thông thống từ phía, lại còn treo mấy miếng vải rách.
Vẻ tồi tàn và lụp xụp của căn nhà đối lập rõ rệt với những ngôi nhà đẹp đẽ của hàng xóm xung quanh.
Một chiếc xe cảnh sát đỗ xịch trước cửa, trưởng thôn, Hoạ Long, Bao Triển và Tô My lần lượt bước xuống.
Mọi người bận quay cuồng suốt một ngày, thậm chí chẳng có thời gian ăn cơm vì tình hình vụ án quá khẩn cấp, trưởng thôn chỉ kịp mua mấy cốc nước đậu nành nóng hổi.
Bao Triển nói: “Trong nhà không có ai, chúng ta lại không có giấy phép lục soát, làm sao vào được bây giờ?”
Hoạ Long giơ chân đạp cánh cửa gỗ liêu xiêu chực đỗ, anh bảo: “Sao chú lắm thủ tục thế?”
Tô My nói với trưởng thôn: “Ông làm chứng nhé.
Chúng tôi chỉ vào lục soát xem có tang vật gì liên quan đến vụ án không thôi!”
Trong sân có một chiếc xe kéo, mặt sân lồi lõm, cạnh nhà lớn là một gian phòng bé xíu đắp bằng đất, đó là nhà bếp, lớp vữa trát ngoài rơi rụng lá tả trên nền đất, trên hành lang lộ thiên tiếp giáp giữa nhà và bếp có một ổ chó trống không, góc tường phía sau ổ chó đặt một vài lon bia, một vài lon còn tích nước, mọc đầy rêu xanh.
Nhìn xuyên qua kẽ tường có thể thấy trong phòng khách kê tấm phản gỗ, trên tấm phản là mảnh chăn bẩn thỉu với màu sắc khó có thể nhận ra là màu gì, một vài bộ quần áo rách nát đắp đống trên phản, vật dụng giá trị nhất trong phòng là chiếc ti vi đã cũ.
Trước tiên, mọi người kiểm tra nhà bếp, ánh sáng hầu như không thể lọt được vào bên trong, không gian tối mờ, thoang thoảng bốc ra một mùi rất khó ngửi.
Tô My nhăn mày, đặt cốc đậu nành trên tấm gỗ dài.
Trưởng thôn nói, Chương Hữu Dân thường đẩy xe kéo từ nhà ra vườn rau, ngày trước ông ta rất thích nuôi chó, có hôm khuya lắc khuya lơ, ông ta bật tivi rất to, tiếng chó sủa hoà lẫn tiếng tivi vang khắp xóm, dường như ông ta cố tình làm vậy để che át âm thanh nào khác.
Thậm chí một người dân trong thôn còn phát hiện, có đêm Chương Hữu Dân ngồi thù lù ở ngay cống thôn, im lìm như một bóng ma, chẳng nói chẳng rằng, nhìn mà rợn tóc gáy.
Tô My cầm cốc đậu nành lên định uống tiếp, nhưng cô ngửi thấy mùi tanh tanh rất lạ, cứ ngỡ có con gì chui vào trong cốc, cô lấy ống hút thứ khuấy tròn xem sao, đột nhiên cô thấy bên trong có hạt gì đen đen nổi lên.
Tô My ngạc nhiên không hiểu sao người bán đậu nành lại bỏ trân châu vào nước đậu, nên cầm cốc đưa gần sát mắt, vừa nhìn rõ vật lạ trong cốc nước, cô tả hoả la toáng lên: “Ối mẹ ơi!”
Sau khi điều tra, tổ chuyên án phát hiện trên bục cửa sổ phòng bếp có một bình rượu, bên trong ngâm lẫn câu kỷ tử, một con rắn vàng nằm cuộn tròn trong bình và rõ ràng hơn tất thảy là mấy hột tròn màu đen trông như con ngươi.
Khi Tô My đặt cốc đậu nành xuống, thì nắp hộp tuột ra, cô tiện tay cầm nắp hộp và ống hút trong tay, có lẽ một hột màu đen kia bị chuột cắp từ bình rượu lên xà nhà vừa vặn rơi đúng vào cốc đậu nành của cô…
Mấy năm nay chẳng có ai đến nhà Chương Hữu Dân chơi, người dân trong thôn tuyệt đối không muốn đây đưa qua lại với ông ta.
Bởi vậy nên bình rượu ngâm con ngươi cứ việc đường hoàng mà ngồi chễm chệ trên bệ cửa sổ.
Tìm kiếm với từ khoá:
19.07.2018, 15:14 Nminhngoc1012 Zmod of Trao Đổi – Học Hỏi Ngày tham gia: 02.05.2014, 01:36
Tuổi: 30 Re: [Trinh thám] Mười tội ác (Tập 3+4) – Tri Thù – Điểm: 10 Cần phụ làm Mục Lục Truyện! Tuyển Editor! Beta-er! Designer! Type-er! Developer! CHƯƠNG 5: THỊT ĐÀ ĐIỂU
Khi ta nhắm mắt xuôi tay có một chủ đề luận đàm luôn thu hút chung ta, ấy là mọi người hãy kể mình chết như thế nào?
Một người lính bị giết chết trên chiến trường sẽ khinh bỉ một tên tội phạm bị súng bắn chết trên pháp trường, một người chết vì no sẽ cười nhạo một người chết vì đói và ngược lại, một người nhảy lầu tự vẫn và một nạn nhân chết vì tai nạn giao thông sẽ an ủi lẫn nhau, một người chết phù thũng sẽ ôm lấy một người chết cháy thành than, nhưng cũng có người sẽ cười đau khổ mà nói rằng: Tôi chết vì bị kẻ xấu sát hại.
Tổ chuyên án phát hiện trong nhà của Chương Hữu Dân có một số tang chứng và vật tuỳ thân của nạn nhân Vĩ Quan, nhân viên cảnh sát mặc thường phục đang bí mật giám sát Chương Hữu Dân lập tức thực thi lệnh bắt giữ y.
Ngay sau đó, cảnh sát tiến hành đào tung mọi ngóc ngách trong nhà của Chương Hữu Dân lên, khi ấy cảnh sát giăng đầy giới hạn và biến cấm “Không phận sự miễn vào!” ngay trước cổng, người dân trong thôn xúm đông xúm đó quanh nhà.
Người dân nhìn thấy cảnh sát vứt đồ vào chiếc túi nilon loại mười kí, hai bịch nilon đầu tiên họ vứt ra là quần áo, những đồ vật được đào lên sau đó đều được bọc trong khăn tắm hoặc túi du lịch màu đen.
Cảnh sát khai quật quanh nhà Chương Hữu Dân mất bốn ngày và ngoài vườn rau mất ba ngày, sau khi dùng bồ cào cào hết đất đi thì lộ ra các tử thi chỉ còn lại trơ xương.
Trong vườn nhà Chương Hữu Dân chôn một xác chết, thời gian tử vong tầm ba năm trước, những xác chết khác được chôn trong hố nước, dưới giếng hoặc trong ruộng rau.
Giáo sư Lương và sếp Mao tiến hành thẩm vấn Chương Hữu Dân, các cấp lãnh đạo đứng ngoài nhìn vào phòng thẩm vấn phạm nhân qua lớp kính hai chiều theo dõi quá trình xét hỏi.
Tô My ghi bút lục, Hoạ Long và Bao Triển bày từng vật chứng một lên mặt bàn, bao gồm điện thoại, quần áo, chậu rửa mặt, búa, dao thái rau, rìu… sau đó hai người đứng đằng sau Chương Hữu Dân.
Chương Hữu Dân là lão già tóc ngả hoa râm, ngồi trên ghế dành cho phạm nhân chịu thẩm vấn, vẻ mặt ngây thộn, dường như mọi thứ đang diễn ra trước mắt chẳng liên quan gì đến mình.
Dưới đây là bút lục thẩm vấn phạm nhân Chương Hữu Dân mà Tô My đã ghi lại.
Trưởng phòng cảnh sát Mao hỏi: “Ông là người đã mãn hạn tù, chắc ông biết rõ những vật chứng này cũng đủ kết tội ông rồi chứ? Chúng ta nói chuyện được không?”
Ánh mắt Chương Hữu Dân đờ dẫn, y nhìn chăm chăm vào một điểm, không trả lời.
Giáo sư Lương gợi ý: “Cho ông ta điếu thuốc!”
Hoạ Long châm một điếu thuốc nhét vào miệng Chương Hữu Dân.
Giáo sư Lương hói: “Ông giết tất cả bao nhiêu người?”
Chương Hữu Dân nghiêng đầu, rít một hơi thuốc, đáp: “Không nhớ nữa! Các ông cứ đến nhà tôi đếm quần áo, giày dép.
Bây giờ tôi không muốn nói, tôi mà không nói thì các ông cũng chẳng viết được lệnh phán quyết.”
Giáo sư Lương cầm ảnh của một nạn nhân hỏi: “Ông giết cậu ấy như thế nào?”
Chương Hữu Dân liếc mắt nhìn tấm ảnh, đáp: “Cậu ta nghỉ giải lao trong rừng, tôi đi thẳng tới trước mặt, khi đi lướt qua ngang vai cậu ta, tôi giả đò nghỉ giải lao, rút dây lưng ra, tròng luôn vào cổ cậu ta, cuốn mấy vòng, rồi lấy hết sức siết chặt.
Khi mới bị siết cổ, cậu ta còn lấy tay gỡ tay tôi và dây lưng trên cổ ra, nhưng sau đó thì chẳng động đậy gì được nữa!”
Trưởng phòng cảnh sát Mao cầm một tấm ảnh khác hói: “Thế vì sao ông lại giết Lý Trường?”
Chương Hữu Dân đáp: “Tôi còn chẳng biết cậu ta tên là Lý Trường, khi ấy cậu ta đang lên dốc, còn tôi xuống dốc, tôi thò tay ra bóp lấy cổ cậu ta, sau đó vật xuống đất, cứ giữ tư thế ấy khoảng ba đến năm phút thì cậu ta đờ người.”
Trưởng phòng cảnh sát Mao hỏi: “Vì sao ông lại cởi bớt quần áo ngoài của nạn nhân ra?”
Chương Hữu Dân đáp tỉnh bơ: “Người chết còn mặc áo sống làm gì nữa?”
Trưởng phòng cảnh sát Mao hỏi: “Chúng tôi phát hiện thấy mấy nhúm tóc trong nhà ông, vì sao ông lại cắt tóc nạn nhân?”
Chương Hữu Dân đáp: “Tôi nghe nói người chết đi thứ gì cũng mún nát, duy lông tóc là không phân huỷ nổi.
Nếu chôn thi thể mà để nguyên tóc thì sau này các ông sẽ lấy tóc và giám định ra được đó là ai.”
Trưởng phòng cảnh sát Mao nói: “Ông cất giữ tóc trong nhà thì khác gì ông để lại tang chứng?”
Chương Hữu Dân đáp: “Tôi cóp nhặt để đó, đợi nhiều hơn một chút sẽ bán lấy tiền.”
Trưởng phòng cảnh sát Mao hỏi: “Ông chôn người chết ngay trong vườn nhà mình mà không sợ sao?”
Chương Hữu Dân đáp: “Sợ gì? Toàn người đã chết!”
Giáo sư Lương lắc đầu: “Không đúng! Ông cũng sợ! Bởi thế nên ông chỉ chôn một thi thế nạn nhân trong vườn nhà, còn tất cả đều chôn ở bên ngoài.”
Chương Hữu Dân đáp: “Nói không sợ thì cũng không đúng lắm.
Có lần tôi giết một người ngoài vườn rau, rồi dùng xe kéo về nhà…!Đứa trẻ đó rất khỏe.
Quần nhau với nó mãi cũng mệt, tôi liền ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy đã quá nửa đêm, tôi chợt nghe thấy tiếng động “Thịch! Thịch!” ở ngoài, tôi nghĩ thầm, không khéo ma nhập tràng.
Tôi vội bò dậy vặn to đèn, tay run lẩy bẩy, nhưng vừa nhìn tôi đã đoán được chuyện gì, thì ra trên mặt đất có một mảnh nilon rách, máu của nhỏ xuống nilon phát ra tiếng động khác lạ làm tôi sợ hết hồn.
Giáo sư Lương hỏi: “Những người này đều không gây thù chuốc oán gì với ông, tại sao ông lại móc mắt họ? Nghe nói ông còn bán ’thịt đà điểu’ ngoài chợ nữa? Ông còn chút nhân tính nào không vậy? Ông có cảm thấy hối hận trong lòng không?”
Chương Hữu Dân đáp: “Thường ngày tôi thích uống rượu nên muốn làm chút khác biệt”
Chương Hữu Dân khai tường tận mình đã sát hại sáu người như thế nào, trong đó y sát hại bốn người ở gần thôn Chương Hợp.
Còn những nạn nhân khác, y không nhớ rõ mình đã sát hại họ như thế nào, cũng chẳng có ấn tượng gì về họ.
Sau đó, để y liên tiếp khai ra sự thật, sếp Mao đã phải mua một con gà quay khích lệ y nhớ lại quá khứ.
Y ăn hết con gà thì khai ra một vụ án, cuối cùng cảnh sát công bố số người mất tích.
Không gì đáng sợ hơn là khi bạn đang đi trên đường, bỗng có một người đàn ông xa lạ lặng lẽ tiến gần đến lưng bạn, bạn và hắn không thù không oán, thế mà hắn lại tròng dây lưng vào cổ bạn, thần tốc siết chặt lấy cổ bạn, bạn không thể thở nổi, hai tay quờ quạng cào cấu chiếc thắt lưng ma quỷ, bạn muốn gỡ nó ra để hỏi xem có phải hẳn nhận lầm người không, nhưng hắn không ngừng gia tăng lực siết, hai tay giữ chặt dây lưng, quay người lại, gập lưng xuống, dùng sức hai vai nhấc bống bạn lên cao và bóp chết bạn.
Người ta thường mất cảnh giác với người già, nhưng căn cứ vào con số thống kê của cục cảnh sát về kẻ phạm tội thì hiện tượng tội phạm là người già đang trên xu thể tăng dần theo từng năm.
Dương Tông Dũng là cậu bé vừa xuất sắc về học lực lại vừa ưu tú về phẩm chất đạo đức, hôm ấy cậu bé gặp Chương Hữu Dân ở vườn rau, Chương Hữu Dân lừa Dương Tông Dũng rằng cần cậu bé giúp mình vác gỗ, nhân cơ hội cậu không để ý, y đột nhiên lao tới bóp cổ, cậu bé đạp đạp chân mấy cái rồi nhanh chóng bất động.
Khi ấy, có chiếc xe hơi vô tình chạy ngang qua, Chương Hữu Dân hơi hoảng loạn, thầm nghĩ: .”Toi rồi! Thường ngày có ma nào thèm đi qua đoạn đường này đâu? Sao giờ lại thù lù xuất hiện một chiếc xe?” Chiếc xe càng lúc càng đến gần, trong cái khó chợt ló cái khôn, Chương Hữu Dân ngồi bệt xuống đất, ôm lấy cổ cậu bé, há miệng giả vờ hô hấp nhân tạo.
Răng y đen sì, tưa lưỡi dày bì, vàng nhờ nhờ, y không ngừng thổi vào miệng thi thể cậu bé.
Chiếc xe hơi giảm tốc độ, người lái xe thò đầu ra hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Chương Hữu Dân đáp: “Không sao đâu! Trúng gió thôi! Người nhà sắp đến rồi, cậu không phải lo.”
Thế là chiếc xe lao đi, thực ra điều khiến người lái xe đang lo lắng không phải tính mạng của người gặp nạn mà sợ lỡ đâu ông lão kia lại đòi mình cho đi nhờ đến bệnh viện, lúc ấy chẳng biết nên từ chối thế nào.
Cạnh vườn rau của Chương Hữu Dân có gian nhà nhỏ, vườn rau của y cách thôn Chương Hợp rất gần, căn nhà gỗ được gá sơ sài ấy rõ ràng chỉ là nhà kho chứa vật liệu nông nghiệp tiện cho việc trồng rau, ấy thế mà nó lại là nơi giấu xác.
Ven vườn rau còn được căng bạt sặc sỡ, nó có tác dụng che chắn rất tốt.
Sau khi trời sập tối, Chương Hữu Dân lấy xe kéo chở xác về nhà.
Y đặt thi thể lên giường, cởi bớt quần áo của họ ra, lúc ấy bầu trời đã đen kịt, ánh sao nhạt nhờ.
Y khêu bấc đèn, ánh đèn phản chiếu mái tóc đã lốm đốm bạc của y, phản chiếu khoảng đất trống phía trước cửa.
Ấy là khu vườn luôn luôn thiếu vắng tiếng cười của con trẻ, ấy là ngôi nhà chỉ có chó viếng thăm.
Ấy là mặt đất chưa bao giờ được đón xác pháo hồng, đối với y mà nói có lẽ giết người là thú vui duy nhất trong những ngày người người đón tết.
Chưa bao giờ mái nhà ấy có cảnh bồ công anh bay qua, ngôi nhà thấp lè tè ấy chưa bao giờ có mèo chạy qua và cõi lòng ấy chưa bao giờ có ánh sáng và ấm áp neo đậu.
Trên bức tường đã mọc đây cỏ dại, mặt trăng màu đỏ máu dần dần nhô cao, hành lang đựng vài bình rượu, dưới mặt đất chôn đứa bé đầu tiên mà y giết sau khi được ra tù.
Đối với một kẻ táng tận lương tâm như y mà nói thì giết người không phải chỉ vì phẫn nộ mà vì phấn khích.
Y ngồi xổm hút hết điếu thuốc nhổm người đứng dậy đi vào phòng.
Cảnh sát không công bố động cơ phạm tội và mục đích giết người của Chương Hữu Dân.
Chúng ta thắp ngọn đuốc lớn, bước vào nội tâm méo mó, lệch lạc của y, ở nơi tận cùng của trái tim chỉ có hai từ “thèm khát” thèm ăn và khát tình.
Một ông lão chưa bao giờ kết hôn, trải qua mười chín năm trong lao ngục, đó là thế giới hoàn toàn khép kín và không có nữ giới.
Sau khi ra tù, nếu y bất mãn với xã hội và muốn trút giận thì y sẽ không lựa chọn mục tiêu mà sẽ giết người một cách vô tội vạ, y sẽ giết hết già trẻ gái trai hoặc bất kể một người vô tội nào đó một cách tràn lan.
Nhưng y không như vậy, tuy giết người tuỳ hứng nhưng mục tiêu y lựa chọn đều là những thanh thiếu niên trẻ trung, khỏe mạnh.
Năm y lên năm tuổi lại rơi vào đúng thời điểm “Ba năm đại nạn đói”, y đã tận mắt chứng kiến vụ án ăn thịt người thảm khốc diễn ra vào năm tháng ấu thơ đó.
Khi ấy, y hãy là một đứa bé con cùng bố mẹ đi hợp đội sản xuất, cán bộ đại đội sang sảng đọc báo dưới ngọn đèn dầu, các xã viên ngồi vây quanh lắng nghe, đứa bé con nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trong góc có biểu hiện rất kỳ lạ.
Người phụ nữ thấy đứa bé nhìn mình, cô ta nở nụ cười thê thảm nhìn lại nó.
Đó là kí ức đầu tiên lưu lại trong cuộc đời y, y không thể quên được nụ cười đó suốt bao năm.
Lúc đứng trước vành móng ngựa nghe tòa tuyên án, Chương Hữu Dân trở thành tiêu điểm, tất cả ống kính của giới truyền thông đều chĩa vào y.
Có một chi tiết khiến người ta chú ý, một nông dân tinh mắt đã chỉ ra rằng bộ quần áo mà Chương Hữu Dân mặc vào hôm nhận phán quyết rất có thể là quần áo của người bị hại, ấy là chiếc áo sơ mi dài tay cổ tròn màu xanh thiên thanh, trước ngực thêu hình những chú chim bồ câu bay lượn quanh vòm cây.
Rõ ràng màu sắc và họa tiết của chiếc áo đó không phù hợp với tuổi của y, cảnh sát bỏ qua chi tiết này, họ cho rằng đó là chi tiết không quan trọng.
Trước tòa án, bị cáo Chương Hữu Dân không hề thể hiện thái độ áy náy hay hối hận, dẫu chỉ một chút ít, đồng thời y cũng từ chối xin lỗi gia đình người bị hại.
Từ đó đến nay, thôn Chương Hợp vẫn mãi truyền tai nhau câu chuyện ác quỷ Chương Hữu Dân, các phiên bản không hoàn toàn giống nhau.
Anh nông dân A nói: “Y ăn thịt người.”
Anh nông dân B nói: “Y bán thịt người làm gì nhỉ? Chẳng lẽ để kiếm tiền sao?”
Anh nông dân C nói: “Tôi nghĩ đó không phải mục đích chính, nếu y ham kiếm tiền như vậy thì với tâm địa đen tối ấy, y đã kiếm được bộn tiền bằng nhiều con đường từ lâu rồi, việc gì phải dựa vào việc bán thịt người để kiếm tiền.”
Anh nông dân D nói: “Y bán thịt người không phải để kiếm tiền mà y muốn mọi người cũng ăn thịt người giống như mình.”
.