Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 100: Cầm Tù Trong Sơn Thôn
Ngày hôm sau, lão già tổ chức lễ cưới long trọng với Tiểu Tường Vi theo phong tục của thôn bản.
Lão già vay tiền mua một con lợn giết ngoài vườn, mời bạn bè thân thích đến giúp bày tiệc rượu, đàn bà cọ rửa nồi xoong queng quéc, đàn ông xào rau, hầm thịt, trên cách cửa sổ dán chữ song hỉ đỏ chói, có người trèo lên nóc nhà đốt pháo, sau đó rắc kẹo mừng khiến bọn trẻ con đua nhau đến giành giật nhau.
Lúc bái thiên địa, cả thôn vây quanh đôi tân lang tân nương náo nhiệt như chợ vỡ.
Tiểu Tường Vi uất ức ngồi đó, cô khẽ cất tiếng khẩn cầu: “Chú ơi! Cô ơi! Xin cô chú thả con ra được không ạ?”
Người chủ trì lễ cưới là cán bộ thôn, ông ta cao giọng: “Nhất bái thiên địa!”
Lão già chắp hai tay, cười híp mắt, hỏi: “Dập đầu xuống hả?”
Cán bộ thôn nói: “Bây giờ tổ chức lễ cưới theo nếp sống mới, ai còn dập đầu làm gì, cúi đầu xuống thôi!”
Lão già liền cúi đầu, một người đàn bà ấn đầu Tiểu Tường Vi xuống, bắt cô dâu cũng phải cúi đầu theo.
Cán bộ thôn lại cao giọng: “Nhị bái cao đường”
Tiểu Tường Vi vừa khóc mếu méo vừa nói: “Chú ơi! Con bị người ta lừa bán vào đây! Con muốn quay về trường để học tiếp!”
Người đàn bà lại ấn đầu Tiểu Tường Vi lần nữa không chỉ thế còn lén nhéo mạnh vào gáy cô, chì chiết: “Khóc lóc cái gì? Cô định làm trò hả? Xúi quẩy!”
Cán bộ thôn tiếp tục cao giọng: “Phu thê giao bái!”
Mọi người liền hò hét ầm ĩ, chen chúc nhau tiến về phía trước, cố ý xô lão già vào người Tiểu Tường Vi, có người còn lấy dây chỉ buộc vào hạt lạc, rồi trèo lên ghế để lão già và Tiểu Tường Vi cùng cắn hạt lạc đang treo lơ lửng giữa không trung.
Lão già vắt tay ra sau lưng cong người rướn ngực để đớp hạt lạc, tư thế trông rất hài hước khiến mọi người đều phá lên cười.
Cán bộ thôn cũng cười chảy nước mắt, con mẹ nó, sao nó tốt số thế không biết, vừa già vừa xấu lại nghèo kiết xác thế mà bỗng dưng vớ được con vợ xinh đáo để! Hai người đàn bà xốc nách Tiểu Tường Vi đang khóc lóc thút thít tiến về phía trước, họ ép cô ngẩng đầu lên.
Hạt lạc bất ngờ bị người ta giật tung lên, thế là lão già chạm phải môi Tiểu Tường Vi, mọi người được dịp rú lên cười.
Huyên náo hồi lâu, cuối cùng lão già và Tiểu Tường Vi cũng bị đẩy vào phòng hoa trúc.
Đây đúng là sự kết hợp hoang đường và dị hợm không thể tưởng tượng nổi!
Một bên là lão già hôi hám bẩn thỉu thả dê trên núi, một bên là thiếu nữ vừa qua tuổi trăng rằm dạo bước trong vườn trường.
Thế mà họ lại kết duyên vợ chồng!
Một bên thích nghe dân ca, thích xem các trò chơi dân gian và các hoạt động tế lễ quỷ thần, còn một bên chỉ thích xem tiểu thuyết ngôn tình sướt mướt.
Thế mà họ lại chung sống dưới một mái nhà!
Da lão già thô ráp, bẩn thỉu giống như da con cóc ghẻ xù xì.
Còn làn da của Tiểu Tường Vi mịn màng, nõn nà như tơ như lụa.
Thế mà họ lại ôm ấp nhau!
Từ khi mua quần áo đến nay, lão già chưa bao giờ thay ra, lão dùng miết đến nỗi chiếc quần thủng hai miếng ở mông, còn quần áo của Tiểu Tường Vì có hình nhân vật hoạt hình đáng yêu, lại còn viền ren.
Thế mà giờ họ chung chăn chung gối!
Đêm động phòng, Tiểu Tường Vi sợ sệt nói mình đến kì đèn đỏ, lão già ngẩn người không hiểu, giờ đây trong đầu lão chỉ tồn tại một suy nghĩ duy nhất là muốn cởi bỏ đồ mặc trên người của Tiểu Tường Vi ra.
Tiểu Tường Vi đành xấu hổ giải thích, đến kì “đèn đỏ” nghĩa là đến kì kinh nguyệt.
Lão già liền phẩy tay bảo: “Mai tôi mua khố cho!” Nói rồi lão nhào lên người Tiểu Tường Vi, chà đạp thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp.
Tiểu Tường Vi cắn chặt môi, nước mắt chảy tràn hai gò má.
Hôm sau, lão già cầm miếng vải xô hình vuông đến cho Tiểu Tường Vi.
Lão nói: “Cầm cái này mà dùng!”
Tiểu Tường Vi sợ hãi hỏi: “Đây là gì thế?”
Lão già đáp: “Khố đóng!”
Tiểu Tường Vi không có băng vệ sinh, cô đành phải nhắm mắt sử dụng.
Nhà lão già chẳng có gì ngoài bốn bức tường, mặc dù đã bán cả bầy dê, nhưng căn nhà nát vẫn phảng phất mùi phân dê như cũ.
Lão ôm Tiểu Tường Vi ngủ suốt ba ngày ba đêm, mãi đến ngày thứ tư mới chịu ló mặt ra ngoài làm việc, trước khi đi lão đều dặn bà con thân thích trông coi Tiểu Tường Vi thật cẩn thận, không cho cô thò chân ra thềm cửa nửa bước.
Dù đi vệ sinh cũng phải khóa chặt cửa phòng, lại còn đóng đinh vào lề cửa đề phòng Tiểu Tường Vi chạy trốn, đồng thời cũng đề phòng đám đàn ông trong thôn lảng vảng đến quấy rối cô vợ bé nhỏ.
Các cô gái bị lừa bản đến đây đầu tiên đều có ý định chạy trốn, thậm chí một vài cô còn tự sát để kết thúc cuộc sống ngày qua ngày ảm đạm chốn sơn thôn này.
Vậy mà các cô muốn chết cũng không xong, vì các cô là chiến lợi phẩm mà người dân trong thôn phải tốn rất nhiều tiền mới có thể mang các cô về nhà từ tay bọn buôn người, với họ các cô có hai nhiệm vụ vô cùng quan trọng đó là tình dục và sinh con.
Trong mắt những người dân thôn bản, những cô gái bị lừa bán đến đây là công cụ giúp họ duy trì giống nòi, bởi vậy bất luận ở đâu và vào thời gian nào, họ đều để mắt đến các cô gái không rời nửa bước.
Người dân ở đây vô cùng đoàn kết, họ cùng tông cùng tộc, trong thôn chỉ có một đường mòn thông với thế giới bên ngoài, một khi các cô chạy trốn bị phát hiện thì cả thôn sẽ cùng truy đuổi và vây bắt.
Tiểu Tường Vi vốn là cô gái yếu đuối nên không dám tự sát, ban ngày thì bị đám đàn bà canh chừng, ban tối lại bị lão chồng già ôm ấp trong lòng, cô thậm chí còn không có cơ hội mà tự sát.
Tiểu Tường Vi từng nghĩ ra một vài phương thức chạy trốn như giả bệnh chẳng hạn, nhưng sau đó đều cảm thấy không khả thi.
Lão già mua mấy quả bóng bay ở cửa hàng tạp hóa dưới chân núi và định dùng món quà rẻ tiền ăn dỗ trẻ con ấy để lấy lòng Tiểu Tường Vi, hi vọng cô an phận sống cùng mình mãi mãi.
Ba quả bóng bay khiến Tiểu Tường Vi nảy ra một sáng kiến, cô đã nghĩ ra cách cầu cứu! Không có giấy và bút, Tiểu Tường Vi lấy trộm mấy đồng tiền giấy của lão già nhân lúc lão ngủ rồi cắn đầu ngón tay, lấy máu viết trên tờ tiền giấy, cuối cùng buộc tờ tiền vào quả bóng, luồn nó ra ngoài cửa số và thả bay lên trời.
Cô để lại số điện thoại của gia đình và viết bức thư cầu cứu với nội dung như sau:
Cứu tôi với! Tôi bị người ta lừa bán lên núi.
Tôi là người Quý Dương thuộc tỉnh Quý Châu, giờ đang bị nhốt trong thôn Song Khanh, thị trấn Bình Xuyên, huyện Cốc, tôi bị bán làm vợ người ta! Hi vọng những người hảo tâm nhặt được mảnh giấy này thì xin hãy giúp tôi bảo cho cảnh sát biết, giúp tôi liên lạc với gia đình để tôi sớm được đoàn tụ với người thân! Đến lúc đó chúng tôi sẽ hậu tạ xứng đáng! Xin hãy giúp đỡ tôi!
“Ba quả bóng bay được buộc ba tờ tiền giấy mang theo biết bao hi vọng tốt đẹp của Tiểu Tường Vi, chúng nghiêng nghiêng ngả ngả rồi bay khỏi thôn bản bần cùng và lạc hậu này.
Sau đó, quả bóng bay màu đó rơi xuống ruộng nước, một anh nông dân đi gặt lúa nhặt được tờ tiền nhưng anh ta không nhìn kĩ nội dung viết trên đó, thản nhiên bỏ vào túi chiếm làm của riêng.
Quả bóng bay màu xanh da trời vướng vào dây điện và được một thợ điện đi kiểm tra đường đây phát hiện, anh ta cũng không nhìn thấy bức thư cầu cứu viết trên tờ tiền, chỉ ngạc nhiên sao ai đó lại buộc tờ một đồng vào quả bóng bay.
Quả bóng màu vàng biệt vô âm tín, có lẽ nó đã bay lên mặt trăng và giờ này vẫn đang phiêu du trong vũ trụ bao la để tìm kiếm thượng đế nhân từ.
Hai tờ tiền lưu chuyển từ tay người nọ sang tay người kia trong xã hội, biết đâu một ngày nó sẽ chuyền đến tay bạn.
Ngày nào Tiểu Tường Vi cũng trông ngóng có người nhặt được tờ tiền và đến đây cứu mình ra khỏi thôn bản này.
Nhưng ngày nào cô cũng sống trong thất vọng và thao thức.
Một hôm khi trời đã ngả bóng chiều, có ba người khách lạ đến thôn mua thuốc quý, họ dắt lừa, trên lưng lừa là hai sọt lớn được đan bằng sợi liễu.
Nhóm khách gõ cửa từng nhà để thu mua.
Vì họ trả giá quá thấp nên phần lớn dân trong bản đều không muốn bán, lão già đang lúc túng thiếu nên bán cho họ một ít thiên ma và phục linh đào được trong núi.
Lúc giúp họ chất thuốc lên xe, Tiểu Tường Vi lén chạy đến chỗ người thu mua thuốc khẽ thì thầm: “Chú ơi! Cháu bị người ta lừa bán đến đây! Chú cứu cháu với!”
Nào ngờ người đi thu mua thuốc cũng nói nhỏ đáp lại: “Chúng tôi là cảnh sát.”
Thì ra ba người khách lạ nọ chính là Họa Long, “Lỗ Trí Thâm” và chủ nhiệm ban phòng chống buôn bán phụ nữ, họ đóng giả thành thương lái.
Cả nhóm vốn định bí mật điều tra trước đã, sau khi thu thập được nhiều thông tin thì sẽ vạch kế hoạch giải cứu chi tiết hơn, nhưng nhìn thấy cô gái vừa qua tuổi dậy thì bị giày vò đến thảm hại thì họ không nỡ nhắm mắt đi qua, thế là ba người liền quyết định giải cứu cô gái ngay lập tức.
Ba người trói gô lão già lại, bịt giẻ vào miệng, rồi nhét vào trong chăn.
Tiểu Tường Vi vừa khóc vừa nói: “Nếu cháu mà đi cùng các chủ thì sẽ bị người dân trong thôn nhìn thấy mất.”
Họa Long an ủi: “Cô bé đừng sợ! Cũng đừng khóc nữa! Chúng tôi sẽ giấu em vào trong sọt, chỉ cần em tuyệt đối không được lên tiếng thì sẽ trót lọt thôi!”
Quá trình giải cứu diễn ra kinh hồn bạt vía, nhóm Họa Long cho Tiểu Tường Vi trốn trong sọt, rồi phủ thuốc nam lên trên.
Nhưng khi họ vừa dắt lừa rời khỏi thôn thì bị phát hiện.
Mọi người trong thôn chạy theo truy cản, người cầm đuốc, kẻ cầm nông cụ, người nào người nấy hùng hùng hổ hổ lao đến chặn đường nhóm của Họa Long.
“Lỗ Trí Thâm” giơ thẻ cảnh sát lên, rồi móc súng ra, cảnh cáo người dân không được làm loạn.
Một người đàn bà ôm con húc đầu vào ngực “Lỗ Trí Thâm” mà hét toáng lên: “Các người không được cướp vợ người khác! Bớ người ta! Cướp! Cướp!”
Một người dân chỉ vào đầu mình thách thức: “Giỏi thì nổ súng đi! Bắn vào đây này! Bắn chết tao đi xem nào!”
Họa Long nói nhỏ với trường ban phòng chống buôn bán phụ nữ: “Anh dắt lừa chạy trước đi! Nhanh lên! Mặc kệ bọn tôi!”
Trưởng ban lo lắng: “Thế các anh thì sao?”
Họa Long quay sang nói với “Lỗ Trí Thâm’.’ : “Dù chết cũng phải cản đường họ, chú chưa quên sạch mấy món kungfu anh dạy đó chứ?”
Họa Long và “Lỗ Trí Thâm” khua chân múa tay một hồi, đám dân bạo loạn đành rút lui về phía sau, nhân cơ hội đó trưởng ban phòng chống buôn bán phụ nữ liền dắt lừa chở Tiểu Tường Vi nhanh chóng rời đi.
Mấy người dân thấy thế liền vội vàng đuổi theo, Họa Long và “Lô Trí Thâm” liền đánh họ ngã vật xuống đất.
Họa Long va “Lỗ Trí Thâm” chặn đường họ lại, nhìn hai người oai phong lẫm liệt nên ban đầu người dân không dám tiến tới.
Nhưng sau đó mấy tên liều mạng thử xông lên, họ cầm nông cụ lao đến, Họa Long đá bay một tên, “Lỗ Trí Thâm” nâng bổng một người nông dân có thân hình gầy gò lên khỏi mặt đất rồi ném vào đám đông đứng gần đó.
Mặc kệ tất cả, người dân tiếp tục lao tới, Họa Long và “Lỗ Trí Thâm” liền nhặt chiếc xẻng sắt rơi trên mặt đất quyết liều sống mái với họ, người dân liên tục bị họ đánh ngã, nhưng Họa Long và “Lỗ Trí Thâm” cũng bị thương không nhẹ.
Tuy giỏi võ nhưng họ chỉ có hai người, trong khi đó người dân lại nhiều như quân Nguyên, hết toán này đến toán khác ùn ùn kéo đến…
Hai đấm không thể đỡ nổi bốn tay, trong số họ còn có cả những phụ nữ bế theo con, Họa Long và “Lỗ Trí Thâm” không nỡ xuống tay.
Cuối cùng cuộc giải cứu thất bại toàn phần.
“Lỗ Trí Thâm” bị đánh cho nằm thở thoi thóp, Họa Long bị thương nặng.
Người dân quẳng họ lại ven đường, mải miết đuổi theo trưởng ban đã đi được một đoạn đường, rồi bắt Tiểu Tường Vi về lại thôn.
Hôm sau, giáo sư Lương nổi trận lôi đình đập mặt bàn ầm ầm.
Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc ra chỉ thị quan trọng, nâng cấp vụ án buôn bán phụ nữ thành trọng án chống người thi hành công vụ.
Phó giám đốc sở cảnh sát lập tức đánh xe xuống huyện Cốc xem xét tình hình, trực tiếp chỉ huy đội cảnh sát xử lí chuyên án buôn bán phụ nữ, yêu cầu tăng cường lực lượng đánh phá nhóm bạo lực ngăn cản vụ án giải cứu phụ nữ bị lừa bản, phải kiên quyết bắt gọn phần tử cầm đầu.
Cảnh sát hai cấp huyện và thành phố cử gần trăm cảnh sát vũ trang bao vây thôn Song Khanh, thật không may lão giả đã âm thầm mang Tiểu Tường Vi đến nơi ở bí mật khác, hiện tại tung tích bất minh.
Hoạ Long hối hận, đập tay bồm bộp vào trán than thở: “Trời ạ! Chính tôi đã hại cô bé đó! Lẽ ra tôi không nên manh động!”
Tô My an ủi: “Cũng không thế trách anh được! Anh đã bị đánh bầm giập đến độ này rồi, còn Lỗ Trí Thâm giờ vẫn nằm trong bệnh viện kìa!”
Bao Triển trấn an: “Chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy Tiểu Tường Vi, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là nhanh chóng giải cứu người bị hại còn lại, ý tôi muốn nói đến cô Ái Hỉ.”
Sau khi thẩm vấn vợ chồng lão Hà, cảnh sát xác minh con gái thôn này đều gả cho thôn khác, còn con gái thôn khác lại không muốn bị gả đến thôn này.
Nếu thôn này không mua cô dâu thì trong thôn chỉ còn một đám đàn ông lồng nhồng với nhau.
Những cô gái bị bán đến thôn này làm vợ đều đã sinh con, họ trở thành con dâu của thôn bản, thành cỗ máy làm việc không biết mệt mỏi trên những cánh đồng cằn cỗi, họ có con nên không nỡ rời bỏ núm ruột máu mủ của mình và rồi tình thân nảy nó trong quá trình bị ép buộc trường kì.
Một cô dâu của thôn bản đã chạy trốn trót lọt ra ngoài, rồi từ đó không bao giờ trở lại nữa, cô để lại đứa con trai mới năm tuổi đầu.
Cảnh sát hỏi bé trai: “Mẹ cháu đâu?”
Đứa bé không đáp, chỉ rúc sâu vào ngực bà nội.
Bà nội nó nói: “Bỏ đi rồi! Nó không cần con nữa! Đúng là tạo nghiệt! Thằng bé nhớ nó đến nỗi gào khóc suốt ngày suốt đêm.”
Nước mắt đứa bé vẫn lưng tròng, nhưng nhất định không chịu rơi xuống, nó quá nhỏ nên không hiểu vì sao mẹ bỏ đi và chẳng bao giờ chịu trở lại với nó.
Trong thôn này có hai anh em nhà nọ đã được mua được Ái Hỉ từ tay bọn buôn người, hai anh em họ gom tiền mua chung một cô vợ, rồi lần lượt mang Ái Hỉ về nhà mình, mỗi người được sống cuộc sống vợ chồng với Ái Hỉ một tuần.
Khi được cảnh sát giải cứu, Ái Hỉ bị nhốt trong chuồng chó, trong mình đang thai nghén mầm sống vừa tròn ba tháng tuổi.
.