Đọc truyện Mười Ngày Thu Phục Một Thụ – Chương 9: Day nine
Day Nine: Pari
Nhật ký tiểu thụ ngày 31 tháng 3 năm 2013, Pari, trời trong
Tối hôm qua về đến phòng đã khuya lắm rồi, ta cấp tốc viết nhật ký, rửa mặt xong liền đi ngủ, căn bản là không có tinh lực ngã bài với người nào đó, hay là bởi vì ta tự biết mình kém ăn nói nên không thể xử lý cái mối quan hệ phức tạp lại quỷ dị này.
Chẳng biết tại sao trước đây bạn học không quá nguyện ý tiếp cận ta, hơn nữa ta sợ phiền toái lại cộng thêm thành tích khá tốt, cho nên cũng không nguyện ý chủ động đi tạo mối quan hệ với người khác, dần dà cũng thành thói quen làm một người đơn độc, một mình chạy xe đạp đi đi về về, một mình đeo tai nghe ăn cơm ở căn tin. Lại bởi vì được gia đình mua cho một căn hộ gần trường, vì vậy ta trở thành hàng hiếm được ở ngoại trú trong số các học sinh, cho nên so với những học sinh cả ngày sớm chiều chung đụng cũng kém vài phần gần gũi. Hơn nữa ba mẹ ta lại bận rộn công tác, cũng không thường xuyên đến thăm ta, chỉ thuê một người giúp việc chăm lo cho việc ăn uống hàng ngày của ta. Trong 6 năm thời trung học (Hệ thống giáo dục ở Trung Quốc gồm tiểu học và trung học. Tiểu học trải qua 6 năm. Còn trung học gồm giai đoạn sơ trung và cao trung, mỗi giai đoạn gồm 3 năm, tương ứng với trung học cơ sở và trung học phổ thông bên nước mình), đa số thời gian đều là một mình ta trải qua.
Ta biết ba mẹ cho ta ở ngoại trú là vì muốn bồi dưỡng khả năng sống độc lập để tự lo liệu cho cuộc sống của mình, lại muốn đảm bảo ta có thể ăn ngon ngủ ngon, đồng thời tiết kiệm được thời gian làm việc nhà cùng cưỡng chế tắt đèn (ở KTX đến 10 hoặc 11 giờ thì toàn bộ các phòng đều phải tắt đèn) để ta có nhiều thời gian học tập hơn một chút. Sau khi thi vào trường đại học, lúc này ba mẹ mới phát hiện ra ta quái gở, cho nên lên đại học bắt đầu buông lỏng để ta ở trong trường. Tiêu chuẩn của ký túc xá nam ở Đại học T là 4 người 1 phòng, trong phòng của chúng ta chỉ được phân đến 3 người, trong đó còn có 1 người là dân bản địa, nhà cách trường học cũng khá gần, cho nên cũng không thường về ở. Người bạn cùng phòng học khác khoa với ta, cho nên khi đi học không hề dính dáng gì với nhau, ta và hắn chỉ là quen biết xã giao mà thôi. Cho nên, phần lớn thời gian của thời học đại học cũng là ta ở một mình trong ký túc xá, việc này cũng khiến cho một người chưa từng trải nghiệm qua cuộc sống tập thể như ta đây thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn chung về toàn bộ cuộc đời đi học của ta, được xem như bạn tốt của ta cũng không có mấy người, cơ bản mà nói thì hoạt động giao tiếp với ta không có dính dáng gì với nhau, trái lại ở trên mạng lại quen biết được một đống bạn tốt.
Ta rất tự giác, biết rõ bản thân không quá hiểu biết cách tiếp xúc với người khác ở ngoài đời thực, lại phi thường thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cho nên càng thêm cam tâm tình nguyện mà chấp nhận những chuyện đã được an bài sẵn, trực tiếp nói cho ta biết nên làm như thế nào, ta sẽ càng cao hứng hơn.
Trước đây vốn bị mẹ tẩy não: “Không nên yêu sớm, có người thổ lộ thì cứ cự tuyệt”, điểm ấy ta học đến thật chuẩn, đã thập phần thành thục từ lâu, vào những trường hợp khác, kỳ thực ta cũng sẽ không quá tuyệt tình —— đương nhiên nếu như là chuyện tự ta quyết định thì người khác cũng vô pháp dễ dàng thay đổi.
Có lẽ là vài lần bị nói rõ ta cự tuyệt quá tàn nhẫn, dẫn đến rất nhiều người cũng không dám mời hoặc nói cái gì khác nữa, thậm chí bao gồm một số cuộc họp mặt của bạn học, cũng nhờ vậy mà ta thấy vui vẻ vì được yên tĩnh hơn.
Đại học năm hai khi ấy, mẹ nói cho ta biết: Nếu như có người mình thích thì con có thể thử quen xem sao.
Đề nghị này khiến ta trở tay không kịp, căn bản là không đầu không đuôi. Huống chi, ta cũng thực sự không có thích ai, chỉ có thể tiếp tục cự tuyệt những lần bày tỏ linh tinh theo thói quen.
Còn nhớ rõ mẹ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn) gõ đầu của ta, nói ta còn chưa chịu mở lòng.
Ta từ chối cho ý kiến.
Thẳng đến chuyến du lịch lần này, ta càng ngày càng có cảm giác: Có thứ gì đó đã bắt đầu thay đổi, chí ít là tâm tình của ta đã hoàn toàn thay đổi so với từ trước đến nay, trong vòng 10 ngày ngắn ngủi này ta đã trải qua quá nhiều cái gọi là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên thân thiết hơn nữa còn ở chung với một người mà không phải là người thân của mình, lần đầu tiên ỷ lại vào một người xa lạ như vậy, lần đầu tiên chân chính cảm nhận được trừ người thân của mình ra còn có một người ở bên ngoài quan tâm săn sóc mình vô điều kiện, lần đầu tiên bị hành động của một người làm cho cảm động, lần đầu tiên bị một người nháo đến tâm loạn như ma, lần đầu tiên đối với hành vi vô lại của một người lại không có biện pháp như thế…
Sáng nay bị anh đánh thức, nắng sớm của Pari xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, phản chiếu lên người đang đứng bên giường nhìn ta phảng phất như toàn thân anh đều được bao phủ bởi một vầng sáng thuần khiết, kết hợp với khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc kia, hệt như thiên thần trong thần thoại Hy Lạp giáng trần.
Anh nói với ta là anh đã rửa mặt xong rồi, sẽ chờ ta cùng nhau xuống dưới ăn điểm tâm.
Vì sao bỗng nhiên lại có loại cảm giác chúng ta giống như một cặp vợ chồng già trong truyền thuyết vậy kìa?
Ta vội vàng lắc lắc đầu, muốn quăng cảm giác quỷ dị này ra sau đầu.
Tập hợp vào lúc 9 giờ sáng, chưa tới 10 giờ liền tới Cung điện Versailles(*).
Ở trước cửa quảng trường xếp thành một hàng dài gồm mấy ngàn người, chúng ta tốn gần một giờ mới có thể bước vào cồng chính.
Nhận lấy dụng cụ hướng dẫn du lịch bằng tiếng Trung (thỉnh liên tưởng đến iPod, ta cũng chả biết nên dịch thành cái gì cho êm tai nữa QAQ), toàn bộ đoàn giải tán ngay tại chỗ, mọi người đều tự mình đi dạo.
Nói thật thì, nếu nói đến khí thế rộng lớn, Cung điện Versailles tuyệt đối không so được với Cố Cung(*), thế nhưng nếu nói đến độ nguy nga lộng lẫy, vậy thì đây tuyệt đối là một công trình không đứng nhất thì cũng đứng nhì trong việc chói mù mắt người khác. Nếu như nói Tử Cấm Thành là một cung nói tiếp một cung, như vậy Cung điện Versailles lại là một phòng nối tiếp một phòng khác… PS: Không có WC và phòng tắm.
Trong Cung điện Versailles du khách chen vai thích cánh (người đông chen chúc nhau), cũng không phải là một nơi thích hợp để chụp ảnh, nhưng trái lại đây lại là một địa điểm thích hợp để đi dạo cùng bạn bè.
Vì vậy…
Không biết bắt đầu từ lúc nào, học trưởng lại lặng lẽ nắm lấy tay của ta.
= = Lẽ nào trên người ta mang đến cho anh cảm giác dễ lạc đường lắm sao?
Đột nhiên ta cảm thấy sợ vì dây thần kinh có chút thô của mình, từ hôm qua tới nay, cũng không có chân chính hất tay của người nào đó ra. Ta không trì độn đến mức không biết hai nam nhân nắm tay nhau là không thích hợp, nhưng không biết tại sao, hoặc là… Vô pháp hạ quyết tâm.
Rối loạn rối loạn.
Lúc này thật muốn trở lại sự tiêu sái tự cao tự đại trước đây của mình biết nhường nào—— cho dù có là một con cọp giấy —— vậy cũng sẽ không phải phiền não như bây giờ đâu.
Qua vài giờ, dựa theo sự chỉ dẫn của bản đồ, ta đã dạo quanh Cung điện Versailles cùng hoa viên ở phía sau của nó.
Buổi chiều đến Bảo tàng Louvre(*), vẫn là người đông nghìn nghịt. Trong nháy mắt ta bị bao quanh bởi những lời giới thiệu về vài người tên tuổi vang dội hoặc giống như đã từng loáng thoáng nghe qua —— vô luận là tác phẩm hay là tác giả, cho dù không biết giá trị nghệ thuật, ý nghĩa lịch sử cùng trị giá của nó, làm một người ngoài nghề như ta cũng không khỏi muốn tán thưởng bảo tàng nghệ thuật này, tại trong lòng ta không có bất luật bảo tàng nào có thể địch lại nổi.
Mona Lisa(*), Tượng thần Vệ Nữ(*), Tượng thần chiến thắng Samothrace(*), Lễ đăng quang của Napoléon(*)… Ngoại trừ chụp ảnh chung với những trân phẩm nghệ thuật này, những tác phẩm không biết tên khác lại càng nhiều đến không kể xiết. Vốn còn muốn nhìn kỹ từng cái giới thiệu vắn tắt, sau lại phát hiện như vậy chỉ có thể mất thời gian cả buồi chiều, cho nên đành phải cưỡi ngựa xem hoa, dữ lắm là khi nhìn thấy cái gì đó quen mắt mới dừng lại nhìn nó nhiều hơn một chút.
Lập tức cảm nhận tế bào nghệ thuật của mình đã được tiến hóa cùng thăng hoa, nhất thời khí chất cả người thanh cao hơn không ít.
Toàn bộ Bảo tàng Louvre, thứ khiến cho ta khắc sâu ấn tượng nhất không phải là những tác phẩm vang dội mà mọi người đều biết tên, thế nhưng đó lại là một tượng điêu khắc bán thân của một thanh niên tương đối “phổ thông”.
Ta không hiểu tiếng Pháp, cũng không nhìn ra tên đầy đủ của bức tượng, nhưng chính là cảm thấy bị “hắn” hấp dẫn thật sâu, kiềm lòng không được mà đứng đối diện quan sát bức tượng điêu khắc này thật lâu.
Ta không biết có phải cái này gọi là sức hút của nghệ thuật hay không, hoặc bởi vì “nam nhân” này thực sự quá dễ nhìn, chỉ biết là ta lập tức có loại cảm giác bị hãm sâu trong truyền thuyết.
Đáng tiếc ta bị người nào đó dùng lí do không còn nhiều thời gian lắm mà lại còn rất nhiều tác phẩm nên mạnh mẽ tha ta đi.
Hừm, bây giờ nhớ lại vẫn cứ không thỏa mãn a.
Rời khỏi Bảo tàng Louvre, đoàn chúng ta một lần nữa tập hợp lên du thuyền trên sông Seine(*).
Hơn một giờ, chúng ta đi dọc theo sông Seine, nghe giới thiệu trên thuyền, cùng nhau thưởng thức những công trình kiến trúc trứ danh hai bên bờ sông Pari(*) cùng Cầu Mirabeau(*), tháp Eiffel, Nhà thờ Đức Bà Pari(*)… Ngồi ngắm cảnh trên sông Seine lại có một phen phong tình khác. Ta đã hoàn toàn dung nhập vào hình thức du lịch của những người xung quanh, hay là bởi vì thói quen, từ khi bắt đầu lên thuyền, ta liền lôi kéo học trưởng giúp mình chụp rất nhiều ảnh.
Buổi tối, một số hành khách mãnh liệt yêu cầu đi xem biểu diễn ở Moulin Rouge(*), cho dù có phải tốn thêm tiền mua vé vào cửa cũng không thấy tiếc.
Ta đối với đề nghị này cũng thấy khá hứng thú, vào lúc tiểu thư hướng dẫn viên đến trưng cầu ý kiến không kịp chờ liền gật đầu.
Vậy mà, người nào đó lại hiếm khi phản đối, đông lạp tây xả với ý đồ muốn ta bỏ đi ý niệm này.
Đối với việc anh thình lình phản đối, ta không khỏi cảm thấy kỳ diệu, thế nhưng đối với chuyện khiến mình chân chính có hứng thú, người khác ít khi có thể thay đổi suy nghĩ của ta.
Vì vậy vào lúc hiếm khi thấy được sự cường thế của ta, cuối cùng, ta thật hào hứng khi nhìn tiểu thư hướng dẫn thu tiền vé vào cửa —— phía sau còn kèm theo một cái đuôi to vẫy không ra.
Moulin Rouge ở Pari là một làng chơi trứ danh, lúc xe khách gần đến nơi thì, hành khách trong xe đều hưng phấn ghé vào cửa sổ trên xe, nhìn thấy những vũ công xinh đẹp ở nơi đây liền ríu rít thảo luận, có mấy nam sinh lớn gan đã bắt đầu nói đùa bậy bạ.
Ta cùng người nào đó như trước an tĩnh ngồi ở phía sau, hoàn toàn tương phản với tâm tình cực tốt của ta, anh luôn luôn yêu cười nhưng lần này lại là đen mặt, còn thiếu chút nữa đã dán lên chữ “Tôi mất hứng” ở sau đầu rồi.
Ta phát hiện tâm tình của anh, nhưng hoàn toàn không hiểu nổi nguyên nhân.
Là bởi vì ta muốn đến Moulin Rouge sao?
Phiền muộn vốn đã được cưỡng chế thành công nay lại dâng lên.
Vé xem biểu diễn của chúng ta là vào lúc 9 giờ, tiến vào phòng khách của Moulin Rouge, hơn mười người chúng ta ngồi tụ lại thành một bàn, kinh hỉ gọi chủ quán đưa Sâm panh(*) lên.
Sao ta lại có thể bỏ qua cơ hội nếm Sâm panh nha, hơi nhấp môi một chút liền bị học trưởng đã khôi phục lại bình thường ở bên cạnh cản lại.
Anh nói ta không biết uống rượu…
Nhớ lại sự kiện dịp tết âm lịch cùng câu nói kia, ta cảm thấy mặt mình nóng rần lên, nhanh chóng quay đầu nhìn lên sân khấu.
Rượu này cũng quá mạnh đi, nhanh như vậy liền lên tới mặt, vẫn là nên uống ít một chút thì tốt hơn.
Biểu diễn rất nhanh đã bắt đầu.
Màu sắc rực rỡ sáng tỏ, ngọn đèn hoa lệ chói lọi, ca múa của các vũ công, biểu diễn ảo thuật, xiếc phi thường phong phú và đặc sắc, trong lúc đó nghe thấy tiếng vỗ tay và tiếng cười không ngớt. Không được hoàn hảo chính là trước khi biểu diễn bắt đầu chúng ta đã bị nhiều lần cường điệu là không được chụp ảnh, trong quá trình biểu diễn cũng có vài nhân viên như thường lệ tại bàn tròn đi qua đi lại quan sát.
Ta hăng hái bừng bừng xem diễn, thẳng đến khi những vũ nữ kia hết lộ ngực rồi đến lộ đùi…
Ta mới hơi hơi hiểu ra.
Lẽ nào, là vì vậy?
—————————————————Cung điện Versailles: là nơi ở của các vua Pháp Louis XIII, Louis XIV, Louis XV và Louis XVI. Nằm ở phía Tây của Paris tại thành phố Versailles, lâu đài Versailles là biểu tượng của quyền lực tối thượng của các triều đại phong kiến Pháp với một diện tích và các công trình kiến trúc cực kì đồ sộ và lộng lẫy. Với một cung điện rộng 67.000 mét vuông gồm trên 2000 phòng, một công viên có diện tích 815 héc ta, Versailles là một trong các lâu đài đẹp nhất và lớn nhất châu Âu cũng như trên thế giới. Năm 1979, lâu đài Versailles đã được UNESCO đưa vào danh sách Di sản thế giới.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Cố Cung (Tử Cấm Thành): Nằm ngay giữa trung tâm thành phố Bắc Kinh, trước đây là cung điện của các triều đại từ giữa nhà Minh đến cuối nhà Thanh Trung Quốc. Viện bảo tàng nằm trong Cố Cung được gọi là Viện bảo tàng Cố Cung. Diện tích Tử Cấm Thành là 720.000 m², gồm 800 cung và 8.886 phòng. Do đó, UNESCO đã xếp Cố Cung vào loại quần thể cổ bằng gỗ lớn nhất thế giới và được công nhận là Di sản thế giới tại Trung Quốc vào năm 1987 với tên gọi là Cung điện triều Minh và triều Thanh tại Bắc Kinh và Thẩm Dương. Khu Tử Cấm thành tọa lạc tại chính nam của Quảng trường Thiên An Môn. Có thể đi vào Cố Cung qua Thiên An Môn. Tử Cấm Thành được Hoàng thành bao bọc xung quanh.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Bảo tàng Louvre: là một viện bảo tàng nghệ thuật và lịch sử nằm tại Quận 1, thành phố Paris, nước Pháp. Có vị trí ở trung tâm lịch sử thành phố, bên bờ sông Seine, Louvre vốn là một pháo đài được vua Philippe Auguste cho xây dựng vào năm 1190. Cuối thế kỷ 14, dưới thời Charles V, Louvre trở thành cung điện hoàng gia và sau đó tiếp tục được mở rộng qua các triều đại. Từ năm 1672, khi triều đình Pháp chuyển về lâu đài Versailles, bộ sưu tập hoàng gia được lưu trữ tại Louvre. Thời kỳ Cách mạng Pháp, cung điện trở thành bảo tàng, mở cửa ngày 10 tháng 8 năm 1793.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Mona Lisa: là một bức chân dung thế kỷ 16 được vẽ bằng sơn dầu trên một tấm gỗ dương tại Florence bởi Leonardo da Vinci trong thời kì Phục Hưng Italia. Tác phẩm thuộc sở hữu của Chính phủ Pháp và hiện được trưng bày tại bảo tàng Louvre ở Paris, Pháp với tên gọi Chân dung Lisa Gherardini, vợ của Francesco del Giocondo.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tượng thần Vệ Nữ: là một bức tượng Hy Lạp cổ đại và là một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ đại nổi tiếng nhất, khắc hoạ Aphrodite, vị nữ thần tình yêu và sắc đẹp của người Hy Lạp. Tượng được điêu khắc trên chất liệu cẩm thạch, hơi lớn hơn người thật với chiều cao 203 cm (80 inches), nhưng đã mất hai tay và bệ nguyên bản. Theo một đoạn văn khắc trên cái bệ ngày nay đã mất, mọi người cho rằng đây là tác phẩm của Alexandros xứ Antioch; trước kia tượng từng bị nhầm là tác phẩm của nhà điêu khắc Praxiteles.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tượng thần chiến thắng Samothrace: là một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ bằng đá cẩm thạch, mô tả nữ thần Nike, vị thần tượng trưng cho chiến thắng. Bức tượng được nhà ngoại giao người Pháp Charles Champoiseau phát hiện năm 1863, tại đảo Samothrace, phía Đông Hy Lạp, trong tình trạng bị vỡ thành nhiều mảnh. Nhà phần chân đế và thân, Champoiseau xác định được đây là một bức tượng thần Nike, thường mang hình một phụ nữ có cánh. Các mảnh vỡ được gửi về Paris, ghép lại và trưng bày ở bảo tàng Louvre. Mặc dù không còn nguyên vẹn, ngày nay, Tượng thần chiến thắng Samothrace vẫn được xem như một trong những tác phẩm điêu khắc nổi tiếng bậc nhất.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Lễ đăng quang của Napoléon: là một bức tranh của Jacques-Louis David, họa sĩ chính thức của Napoléon Bonaparte, hoàn thành năm 1807. Tác phẩm có kích thước rất lớn, dài gần 10 mét và cao hơn 6 mét, miêu tả buổi lễ lên ngôi hoàng đế của Napoléon Bonaparte, tổ chức tại Nhà thờ Đức Bà Paris ngày 2 tháng 12 năm 1804.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Sông Senie: là một con sông của Pháp, dài 776 km, chảy chủ yếu qua Troyes, Paris và Rouen. Thượng nguồn sông Seine ở Saint-Germain-Source-Seine cao nguyên Langres, thuộc Côte-d’Or. Sông chảy theo hướng từ đông-nam sang tây-bắc rồi đổ ra biển ở Le Havre. Vì là con sông chảy xuyên qua Paris, hai bờ sông Seine ở khu vực Paris có rất nhiều công trình nổi tiếng. Sông Seine cũng là đề tài sáng tác của nhiều họa sĩ, nhà văn…
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Công trình hai bờ sông Seine: là một quần thể kiến trúc các công trình nằm hai bên bờ sông Seine, được UNESCO công nhận là di sản thế giới.Cầu Alexandre-IIIPalais de ChaillotQuảng trường ConcordeGrand PalaisĐiện Les InvalidesViện bảo tàng LouvreCầu MirabeauPalais BourbonPetit PalaisPont NeufTháp EiffelQuảng trường TrocadéroTuileriesÎle Saint-LouisÎle de la CitéNhà thờ Đức Bà ParisNhà thờ Saint-Germain-l’AuxerroisCầu Mirabeau: là một cây cầu nổi tiếng bắc qua sông Seine thuộc địa phận Paris, Pháp. Được xây dựng từ năm được xây từ năm 1895 đến năm 1897, công trình này nối liền hai quận 15 ở bờ trái và 16 ở bờ phải.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Nhà thờ Đức Bà Pari: là một nhà thờ Công giáo tiêu biểu cho phong cách kiến trúc gothic trên đảo Île de la Cité (nằm giữa dòng sông Seine) của Paris. Đây cũng là nhà thờ chính tòa của Tổng giáo phận Paris.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Moulin Rouge: là một tiệm hát (cabaret) nổi tiếng của Paris, được xây dựng năm 1889bởi Joseph Oller. Nó nằm trong khu phố Pigalle, một “khu đèn đỏ” của Paris, trên Đại lộ Clichy, gần với đồi Montmartre. Từ một trăm năm nay Moulin rouge được cả thế giới biết đến qua hình ảnh chiếc cối xay gió đỏ với các vũ nữ chân dài quyến rũ trong điệu nhảy Cancan nổi tiếng.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Sâm panh: là một dạng vang nổ được sản xuất bằng cách tạo ra sự lên men thứ cấp trong chai chứa rượu vang để thực hiện sựcacbonat hóa. Nó được đặt tên theo khu vực Champagne của Pháp. Trong khi thuật ngữ “champagne” (sâm panh) thông thường được các nhà sản xuất vang nổ tại các khu vực khác trên thế giới sử dụng để chỉ sản phẩm của mình thì có nhiều ý kiến cho rằng nó nên được sử dụng một cách chính xác để chỉ tới các loại rượu vang được sản xuất tại khu vực Champagne. Nguyên tắc này được coi trọng tại Liên minh châu Âu bằng quan hệ pháp lý của tên gọi được bảo hộ về nguồn gốc (PDO).
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Nhật ký tiểu công ngày 31 tháng 3 năm 2013, Pari, trời trong
Hảo tâm tình của ngày hôm qua vẫn kéo dài đến sáng nay.
Không có gì hạnh phúc hơn so với chuyện được thức giấc ở bên cạnh người mình yêu thương.
Nắng sớm Pari rãi khắp gian phòng, em đang ngủ trên giường so với thường ngày càng thêm nhu hòa hơn, tựa như một thiên sứ, tản ra sự dụ hoặc thuần khiết.
Chờ đến khi ta kịp phản ứng, môi của mình đã cách em chỉ còn chưa tới 10cm.
Cười khổ một tiếng, ta dùng sức mạnh ý chí cường đại, sau đó vờ như trấn định mà gọi em rời giường.
Đây là việc làm yêu thích nhất mỗi ngày của ta.
Em giùng giằng lại muốn lủi vào trong chăn, ta thuần thục ngăn cản em, nhẹ nhàng gọi, thẳng đến khi em triệt để thanh tỉnh.
Trước Cung điện Versailles, đây là lần đầu tiên đoàn chúng ta trải qua một trận chiến xếp hàng kịch liệt như vậy. Em vô cùng buồn bực đeo tai nghe vào, cắm đầu chơi điện thoại.
Đội ngũ sẽ thỉnh thoảng nhích lên một chút, bởi vì em không để ý tới, chỉ chốc lát sau liền bỏ trống hàng một đoạn lớn, dẫn tới những du khách phía sau đều liếc mắt.
Nhìn em chơi quá chuyên tâm, ta cũng không quấy rầy, chỉ thường đẩy em đi về phía trước vài bước.
Sau khi vào Cung điện Versailles, nhận dụng cụ hướng dẫn du lịch cùng bản đồ, em nhìn xung quanh rồi bắt đầu đi theo dòng người.
Thân là một bạn đi cùng như ta đây thật không mang lại cảm giác tồn tại a.
Cười khổ, ta nhịn không được lần thứ hai nắm lấy tay em, may mắn thay, hình như em đã quen với trình độ da mặt dày của ta, lần này ngay cả một chút ý tứ giãy dụa cũng không có.
Đúng là một hiện tượng tốt, không phải sao?
Hảo tâm tình của ta vẫn được duy trì liên tục cho đến khi gặp “Nam nhân” kia mới thôi.
“Hắn” dễ nhìn đến như vậy sao?
Vì sao Tử Hi lại muốn liếc mắt đưa tình với hắn lâu như vậy?
Cho dù biết đây chẳng qua chỉ là một bức tượng điêu khắc mà thôi, thế nhưng, ta vẫn rất khó chịu.
Thật vất vả dỗ Tử Hi đi sang chỗ khác, ta âm thầm quyết định sau này tuyệt đối sẽ không dẫn em đến những nơi có tượng điêu khắc nữa đâu.
Khoảng thời gian ngồi trên du thuyền sông Seine thật tốt đẹp, càng ngày em càng thích ứng với nhịp độ của chuyến du lịch, giống với những du khách khác, liên tục chụp ảnh với cảnh vật hai bên bờ sông, khóe miệng cũng bắt đầu có chút tươi cười, không còn mang theo bộ dáng lạnh như băng lúc ban đầu nữa.
Vào lúc hoàng hôn, gió ở sông Seine có chút lạnh, ta biết em lại cảm thấy lạnh nữa rồi. Không ngừng bận rộn lấy ra một chiếc áo khoác đã chuẩn bị sẵn trong túi lại một lần nữa thuần thục bao lấy cả người em.
Nắng chiều dần buông, nhìn chóp mũi của em vì bị đông lạnh mà đỏ lên khiến ta có xúc động muốn hôn lên.
Thật tuyệt vì khi lên thuyền có thể xóa sạch cơn tức với cái tượng điêu khắc kia, thế nhưng em cư nhiên lại đưa ra ý muốn đi xem biểu diễn ở Moulin Rouge.
= =
Vừa nghĩ tới những vũ nữ lộ ngực lộ đùi kia… Ta liền hận không thể giấu Tử Hi đi.
Thế nhưng, ý kiến phản đối của ta trước sự kiên trì của em căn bản là không hề có sức kháng cự, cuối cùng vẫn chỉ có thể đi theo sau em vào Moulin Rouge.
Dọc theo đường đi ta liên tục ám chỉ đây chẳng qua chỉ là “Nghệ thuật”, cùng nghệ thuật điêu khắc khỏa thân trong Bảo tàng Louvre giống nhau. Đợi đến sau khi tiến vào bàn tròn ngồi lên chỗ của mình, rốt cục ta cũng điều chỉnh tốt tâm tình của mình, bình tĩnh ngăn cản em tiếp tục uống rượu.
Không ai so với ta biết rất rõ tửu lượng của em kém tới nhường nào, mà khi em say là cỡ nào làm cho người khác đau lòng và… Dụ hoặc.
Đợi được những vũ nữ lộ ngực lên sàn diễn, ta quan sát sắc mặt em, lại chạm phải tầm mắt của em.
Từ trong mắt em ta thấy được sự lúng túng và… Áy náy?
Nhất thời trong lòng nóng như lửa.
Hình như đã đến lúc rồi.
Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng, trước khi rời khỏi Pari, ta muốn dẫn em đến chỗ đó.
Không biết đáp án của em sẽ là gì đây?
——————
Nhật ký của một gái ngày 31 tháng 3 năm 2013, Pari, trời trong
Thời điểm xếp hàng trước Cung điện Versailles, thỉnh thoảng tiểu công hết ôm vai lại vuốt eo của cậu, người ở phía sau cứ như vậy mà ngây thơ nhu thuận bị đẩy về phía trước, hình ảnh thực sự quá trời dễ thương rồi! ><
Đến khi vào Cung điện Versailles, sau khi tiểu công thấy tiểu thụ tự mình đi về phía trước, mang theo vẻ mặt chịu đả kích, ta núp ở một bên ôm nhị nha đầu cười đến run rẩy hết cả người.
Trước khi tiểu thụ bước đi có liếc mắt đến chỗ của tiểu công, một ánh mắt nho nhỏ kia tiểu công không phát hiện, nhưng ta lại thấy rất rõ ràng.
Cậu biết tiểu công sẽ đi theo mình, cậu rất yên tâm, điều này nói rõ cậu đã dần hình thành thói quen rồi.
Khi đã thành thói quen cùng một người như hình với bóng, sớm chiều ở chung, theo thói quen quan tâm người đó có rời xa mình hay không, cứ như vậy, chí ít trong lòng của bạn đã bắt đầu có hình bóng của người này rồi.
Hai ngày gần đây có không ít người trong đoàn đã chú ý tới những cử chỉ thân mật của tiểu công và tiểu thụ, dù sao bọn họ cũng quang minh chính đại như vậy, cho nên cũng có một vài người trong đoàn thảo luận riêng không ít, cũng may không có chuyện gì quá kịch liệt.
Thứ nhất là do bề ngoài của hai người quá xuất sắc, không thể không nói, bọn họ đứng chung một chỗ đơn giản là đẹp như một bức tranh; thứ hai tiểu công ở trong đoàn vẫn luôn là một người lấy việc giúp người làm niềm vui, kinh nghiệm phong phú lại là kiểu người thành thục ổn trọng, ấn tượng của mọi người đối với anh đều rất tốt, nếu không phải anh một lòng một dạ đều đặt ở trên người tiểu thụ, như vậy có thể từng giây từng phút anh phải làm leader của đoàn a; thứ ba nói cho cùng đây cũng chỉ là chuyện giữa hai người mà thôi, đều đã ra nước ngoài, ai cũng không muốn bị người khác nói là tư tưởng cổ hũ… Nói túm lại, tuy rằng không phải tất cả mọi người đều ủng hộ, thế nhưng phản ứng của bọn họ cũng rất hữu hảo.
Ta thoáng thay bọn họ thở phào nhẹ nhõm, bất quá lại cảm thấy, cho dù có người đối với bọn họ biểu thị phản cảm, ta nghĩ hai người cũng sẽ không quan tâm đâu.
Buổi chiều ở nơi trưng bày tượng điêu khắc của Bảo tàng Louvre, tiểu thụ thấy tượng điêu khắc của tuấn nam kia liền tay chân bất động.
Lúc đó bộ dáng tiểu công ăn dấm quá quá đáng yêu nhe ~~o(*≧▽≦)ツ┏━┓
Chờ đến cuối cùng khi tiểu công nắm tay tiểu thụ đi được hai ba bước liền không quay đầu lại rời khỏi, ta đây mới đến gần quan sát bức tượng kia.
Quả nhiên rất đẹp trai, ta âm thầm vì cái nhìn của tiểu thụ mà tán thưởng.
Lúc này, bỗng nhiên nhị nha đầu ở bên cạnh nhắc nhở: Bức tượng điêu khắc này có chút quen mắt.
Ta cả kinh, nhanh chóng nhìn kỹ lại.
…
Bức tượng này, như thế nào càng nhìn càng giống tiểu công a!
Như vậy…
Ối trời ơi, manh chết người rồi! Kết quả, kỳ thực tiểu công đang tự ăn dấm chua với mình sao? >_< tiểu thụ có tự mình biết chuyện này hông ta?
Sau đó, trên du thuyền, ta và nhị nha đầu bị gió thổi đến run cầm cập, đảo mắt thấy tiểu công cẩn thận tỉ mỉ mặc áo khoác giúp tiểu thụ, vừa chỉnh vừa gài áo, trùm nón, trong nháy mắt bọc tiểu thụ lại như búp bê Matryoshka (*), trên dưới đều bị bọc kín mít không chừa một chỗ trống —— cho dù có như vậy cũng không chút nào tổn hại đến khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thụ, trái lại bởi vì tránh gió mà càng thêm đáng yêu.
Ta hâm mộ gần chết, hận không thể kêu to: Tú ân ái đáng thẹn a!
Vũ trường Moulin Rouge nổi danh, ta không nói hai lời liền báo danh mua vé vào cửa.
Khiến ta càng cao hứng chính là, tiểu thụ cũng ghi danh. Một khắc kia, ta rõ ràng thấy tiểu công hơi nheo lại mắt.
Mặc dù tiểu công tỏ vẻ phản đối rất rõ ràng, thế nhưng hiếm khi tiểu thụ cường thế, ý kiến của anh bị đàn áp không thương tiếc…
Quả thật đây chính là tình tiết vợ quản nghiêm a.
(﹁ “﹁) bất quá độc chiếm dục của tiểu công cũng khiến người khác phải chào thua, không phải chỉ là múa lộ ngực lộ đùi thôi sao… Biểu diễn ở Moulin Rouge thật nổi tiếng, đặc sắc náo nhiệt mà lại không dung tục, nếu như bỏ lỡ sẽ thật đáng tiếc.
Nhị nha đầu nói ta cười trộm thực sự là quá gian ác, khụ, ý tự lại chút nào, ta đi thưởng thức nghệ thuật đây.
Xem biểu diễn ở Moulin Rouge quả nhiên không uổng tiền vé.
Khi những vũ nữ kia lên sân khấu thì tiểu thụ phản ứng cười thật tươi, nhất thời cả khuôn mặt trở nên hồng hồng, khiến ta thật muốn đi tới véo một cái ><.
Mà tiểu công cư nhiên liền trực tiếp ra tay!
Véo mặt véo mặt đó nha, nên che mắt lại thôi!
Vẻ mặt tiểu thụ xấu hổ cùng giận dữ kéo bàn tay to của tiểu công ra, sau đó mang theo gương mặt đỏ ửng mà tiếp tục nghiêm túc xem biểu diễn.
A a a a a! Đừng có manh như vậy, manh như vậy chứ!
Nghĩ đến ngày mai sẽ là ngày thứ mười, không thể gặp lại cặp đôi đáng yêu này khiến ta có chút luyến tiếc nha.
Còn lại 24 tiếng cuối cùng, liệu quan hệ của hai người sẽ có tiến triển thế nào đây?
———————————–Búp bê Matryoska hay Búp bê Nga hay Búp bê babushka (Búp bê lồng nhau, Búp bê làm tổ,…): là một loại búp bê đặc trưng của Nga. Thật ra đó là một bộ gồm những búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ. Con búp bê nhỏ nhất sẽ được chứa đựng trong lòng con búp bê lớn hơn nó một chút, đến lượt mình con búp bê lớn được chứa trong một con búp bê khác lớn hơn, và cứ thế cho đến con lớn nhất sẽ chứa tất cả những con búp bê còn lại trong bộ.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –