Mười Năm

Chương 81: Xúc động


Đọc truyện Mười Năm – Chương 81: Xúc động

Suốt cả một ngày ở Thạch Cảnh Sơn, cảnh đập vào mắt Mạnh Tiểu Bắc chính là đôi tình nhân Mạnh Tiểu Kinh và Nhiếp Hủy nơi đất khách quê người đi đâu cũng dính chặt lấy nhau không rời, thắm thiết say đắm như bù đắp cho quãng thời gian xa cách. Bốn người xếp hàng ở chỗ “Thác nước dữ” cả một tiếng đồng hồ. Trong một tiếng ấy, Mạnh Tiểu Kinh ôm hai vai Nhiếp Hủy, hai người liếc mắt đưa tình với nhau. Đôi bên đều là nam tài nữ sắc, chẳng khác nào công chúa hoàng tử tạo dáng chụp ảnh trong lâu đài của truyện cổ tích, quấn nhau tới độ chẳng buồn đổi tư thế thân mật…

Mạnh Tiểu Bắc và Kỳ Lượng đứng ở phía sau, tuy mỗi người một suy nghĩ song đều không vui, nẫu nề rầu rĩ.

Mạnh Tiểu Kinh bâng quơ hỏi: “Đã lâu rồi không thấy cha nuôi anh đâu nhỉ?”

Mạnh Tiểu Bắc: “… Ừ.”

Mạnh Tiểu Bắc khó chịu cũng có nguyên nhân, mà nguyên nhân đó vô cùng chính đáng. Cậu cực kỳ uất ức bực bội, song chẳng qua không muốn lộ ra trước mặt người quen mà thôi. Tại sao Nhiếp Hủy lại đến Bắc Kinh cơ chứ? Giờ đã là tháng 8 rồi đó!!! Sắp đến sinh nhật của Mạnh Tiểu Kinh, cậu tập diễn ở rạp không có thời gian về nhà thăm người thân nên Nhiếp Hủy còn phi tới thẳng Bắc Kinh để đón sinh nhật với Tiểu Kinh!… Nhưng cũng sắp đến sinh nhật của chính Mạnh Tiểu Bắc rồi mà!

Cuối cùng, khi vẫn còn vài người phía trước nữa mới tới được “Thác nước dữ” thì ở giữa hàng bọn họ đã cãi nhau ầm ĩ.

Mạnh Tiểu Bắc không kiềm chế được, lại đang trong cơn nóng nảy bực bội, khởi xướng cuộc cãi vã: “Lượng Lượng mày đừng có vớ vẩn nữa, mày nói cho tao hay mày với Dương Dĩnh có quan hệ gì?”

Kỳ Lượng đáp: “Bạn học.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Cùng lớp với mày?”

Kỳ Lượng: “Học hơn tao hai khóa, là sinh viên năm 3.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Đã cách khóa rồi còn có thể tằng tựu với nhau đến cùng một ổ, tay mày cũng vươn dài quá ha! Bạn học có thể đến cửa tiệm muốn lấy cái gì thì lấy, xong đi luôn chẳng cần trả tiền? Ai thay cô ta trả tiền ghi nợ?”

Kỳ Lượng vòng vo: “Thì sao đâu, bạn bè mà… Đợt này sinh nhật mày, tao cũng tặng mày một cái máy ảnh mới rồi còn gì? Với đứa bạn nào tao mà chẳng vậy?”

Mạnh Tiểu Bắc nhìn chằm chặp vào mũi Kỳ Lượng: “Quan hệ giữa cô ta với mày đã có thể giống như quan hệ giữa tao với mày rồi hả? Ông đây ăn cùng bàn, ngủ cùng giường, thân thiết chí cốt với mày, cô ta cũng ngủ chung giường gắn bó thắm thiết với mày luôn?”

Kỳ Lượng cứng họng, bĩu môi, buồn bã nói: “Mạnh Tiểu Bắc, đừng nhắc đến Dương Dĩnh nữa được không? Ra ngoài chơi lôi chuyện cô ta vào làm gì.”

Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy cậu với Kỳ Lượng là anh em chí cốt nhiều năm như thế, mà cậu biết thầy Tiêu cũng ngần ấy năm trời, mọi người đều thân thiết sát cánh bên nhau, có một thứ cảm giác ổn định, an toàn như thể dẫu phải băng qua gió táp mưa sa, khó khăn nghìn trùng nhưng cuối cùng vẫn còn có một nơi để họ trở về, là bến đỗ mái ấm che mưa che gió. Vốn dĩ mọi chuyện đều rất tốt đẹp, Kỳ Lượng, mày muốn làm cái mẹ gì vậy?

Cậu, Lượng Lượng và Thân Đại Vĩ là anh em tốt với nhau suốt từng ấy năm, bình thường chẳng có gì giấu nhau, tình cảm bền chắc như thép, thân thiết không thể tách rời. Như lẽ tự nhiên, bạn bè, người yêu của ba anh em họ đều quen biết nhau, đã được anh em “thẩm định” qua, đồng ý! Song chỉ có cái cô Dương Dĩnh kia, Mạnh Tiểu Bắc nhìn cái đã ngứa mắt, cảm tưởng như thể giữa cậu và Lượng Lượng đột ngột có một người chen vào, trong nhóm tự dưng lòi ra một người xa lạ, một kẻ thứ ba.

Sau khi ngồi trên “Thác nước dữ” xuống xong, Mạnh Tiểu Bắc đút tay túi quần quảy người đi thẳng, vẻ mặt giống như Lượng Lượng nợ cậu tám trăm đồng vậy đó. Kỳ Lượng cũng biết bản thân đuối lý, cun cút đuổi theo sau Mạnh Tiểu Bắc, mặt mày xám xịt ủ rũ, cái vẻ kiêu căng phách lối mọi khi mất sạch, hốt nhiên trở lại thời ấu thơ, như con bọ yếu hèn nhu nhược.


Kỳ Lượng thỏ thẻ nói: “Thực ra, cũng không giống với tưởng tượng của mày đâu.”

Mạnh Tiểu Bắc quặc lại: “Vậy mày khai thật đi, ông đây sành sỏi liếc cái đã nhìn ra cô ta và mày có chim chuột gì với nhau.”

Kỳ Lượng nín thinh, lạ thay lại không hề phản bác.

Kỳ Lượng phân trần: “Mạnh Tiểu Bắc, mày coi, chẳng lẽ cả đời những người như chúng ta không yêu đương gì với phụ nữ sao? Tương lai chẳng lẽ tao không lấy vợ chắc?”

“Tao đã xem rất nhiều tài liệu, đọc một số sách. Tao cũng không rõ… tao có phải ‘cái loại người đó’ không?”

“Mỗi lần tao với cha tao đi bàn chuyện làm ăn, cùng bạn bè ăn cơm, mấy ông chủ đó đều dắt theo bạn đời hoặc nhân tình. Mấy người đó đều hỏi tao. Đàn ông mà, có sự nghiệp thì cũng sẽ đều nghĩ tới chuyện lập gia đình, đó cũng chính là bộ mặt của người đàn ông ở bên ngoài, cũng giống như quần áo gắn nhãn hiệu trên người tao vậy, tao sao có thể cởi truồng đi bàn chuyện được! Cả đời này, tao với thầy Tiêu không thể lấy nhau, cũng chẳng thể có con, trong nhà vắng vẻ quạnh hiu, tao cũng không muốn tới lúc 40 tuổi vẫn còn độc thân.”

Mạnh Tiểu Bắc vặn hỏi: “Thế nhưng thầy Tiêu biết chuyện này sao? Nếu thầy ấy mà biết, mày định bụng giải thích về chuyện mày có tình nhân thế nào?”

Kỳ Lượng nói: “… Thầy ấy biết từ lâu rồi.”

Mạnh Tiểu Bắc đột ngột dừng phắt lại: “Thầy ấy đã biết mày ở bên ngoài tòm tem? Thầy ấy mặc kệ mày?!”

Kỳ Lượng: “… Thầy ấy, trời ơi, thầy ấy đã nói vài lần với tao rồi.”

Mạnh Tiểu Bắc lặp lại một lần nữa: “Thầy ấy biết?!”

“Thế nên là bây giờ nhà mày có một người, bên ngoài mày lại bao thêm một em? Lượng Lượng, tới ngày hôm nay, lần đầu tiên ông nhận ra rằng mày quả đúng là con trai ruột của Kỳ Kiến Đông, khỏi cần xét nghiệm ADN cũng nhận ra được, mày với cha ruột mày quả đúng là không lẫn đi đâu được.”

Giọng nói của Mạnh Tiểu Bắc toát lên sự căm phẫn sục sôi ngùn ngụt, đột nhiên cậu tức đến phát điên.

Mạnh Tiểu Kinh và Nhiếp Hủy quay đầu, hơi giật mình hỏi: “Mạnh Tiểu Bắc, anh sao vậy?…”

Mạnh Tiểu Kinh và Nhiếp Hủy đều không biết Tiêu Dật là ai, song cả hai đều rất thông minh, nghe vài câu đã hiểu, chỉ im lặng nhìn, không phải việc của mình thì không xen vào.

Mạnh Tiểu Bắc như thể bị kích thích vào dây thần kinh nào đó, có thể bởi đã cả tháng trời chưa gặp Thiếu Đường nên trong lòng cậu tràn ngập sự khó chịu, cơ thể cô đơn quạnh hiu đã lâu, trong lòng lại phải đè nén ngọn lửa giận bừng bừng, tất cả trộn lẫn khiến cậu như muốn nổ tung. Nhìn thằng em mình có đôi có cặp, cậu không thể nào bình tĩnh cho nổi, cả người bức bối, cảm xúc bùng cháy điên cuồng, đột nhiên lên cơn nổi khùng, vạn vật vũ trụ bùng nổ phun trào.

Mạnh Tiểu Bắc đứng ở dưới khu suối phun lớn ở khu vui chơi Thạch Cảnh Sơn lôi kéo Kỳ Lượng, khăng khăng muốn nói cho ra đầu ra đũa thì thôi: “Lượng Lượng, mày tự ngẫm kỹ lại xem, vào thời điểm mày trơ trọi khổ sở nhất, vào thời điểm nước rút lớp 11, lớp 12 khi cận kề kỳ thi đại học, rồi cũng vào giai đoạn hỗn loạn, nguy hiểm nhất của Bắc Kinh, cha mày, mẹ mày có quan tâm mày không, ai là người đã kề bên quan tâm lo lắng cho mày? Làm người phải có lương tâm chứ!”


Kỳ Lượng ra bộ vô can cái gì cũng không biết cái gì cũng chẳng hay, lẩm bà lẩm bẩm: “Ông đây cũng có lương tâm lắm chứ bộ, tao cũng rất tốt với thầy ấy mà, cho thầy ấy phòng ở, rồi cả xe nữa nè.”

Mạnh Tiểu Bắc vặn hỏi: “Còn tương lai thì sao? Mày không muốn tới khi 40 tuổi chỉ lẻ loi một mình, mày sợ cô độc, sợ quạnh quẽ vắng vẻ, vậy vào cái lúc mày lấy vợ, mày vứt bỏ thầy Tiêu rồi, khi ấy lẽ nào thầy ấy không phải là một người đàn ông 40 tuổi trơ trọi hay sao? Mày làm thế này chẳng khác nào lừa gạt, giết chết thầy ấy!!!”

Kỳ Lượng là kiểu người nhu nhược thiếu quyết đoán, buông xuôi mặc kệ đời nói: “… Tao cũng chưa có nghĩ kỹ, dù sao tao cũng còn nhỏ, cứ dùng dằng được lúc nào hay lúc đó vậy.”

Mạnh Tiểu Bắc mắng: “Mày còn nhỏ bé gì nữa, làm cái chuyện chó má gì vậy?!”

Kỳ Lượng bị mất hết mặt mũi, phẫn nộ tức giận, quặc lại: “Mạnh Tiểu Bắc, mày là người đàn ông của tao đấy chắc, mày quá đáng vừa thôi! Tới Tiêu Dật còn không xen vào, mày chõ vào làm chó gì, mày nhiều chuyện quá rồi đấy!”

“Tao lắm chuyện?” Mạnh Tiểu Bắc quát lên: “Ông đây mà là người đàn ông của mày thì không dần cho mày một trận răng rơi đầy đất mới lạ đấy! Cũng do thầy Tiêu nhà mày quá hiền lành, nuông chiều mày ra đến nông nỗi này!”

“Mày nói Tiêu Dật không xen vào chuyện này, nhưng mày làm cái trò này, thầy ấy thoải mái, dễ chịu được sao?”

“Giống như tao với Thiếu Đường, nếu Thiếu Đường tòm tem nuôi tình nhân bên ngoài sau lưng tao, tao có thể mặc kệ Thiếu Đường chim chuột vậy sao?… Kết hôn với một người khác sẽ khiến đối phương tổn thương chừng nào cơ chứ, hai bọn tao tuyệt đối sẽ không bao giờ làm vậy!!!”

Mạnh Tiểu Bắc lôi cả chuyện của bản thân mình vào. Cậu quá đỗi xúc động, như thể chính cậu là người trải qua chuyện này. Cậu đã lớn rồi, giờ cậu là một người đàn ông trưởng thành, tâm lý, tình cảm và cả cơ thể đều chứa đựng dục vọng chiếm hữu mãnh liệt. Cậu không thể tưởng tượng được rằng nếu như Thiếu Đường lăng nhăng sau lưng cậu, có “tình nhân”, dẫu con yêu tinh đó là đàn ông hay đàn bà, dám phản bội cậu thì ông đây sẵn sàng cầm dao giết người!

Giữa anh em thân thiết, không thể xen vào mấy chuyện xích mích tình cảm, tình nhân đàn bà, đây chính là chọc vào điểm nhạy cảm, xúc phạm danh dự, sẽ làm ảnh hưởng rất lớn tới tình nghĩa anh em.

Khuôn mặt Kỳ Lượng đỏ bừng bừng, hai tay siết chặt ở khu đất trống nơi suối phun, nóng nảy tới độ đi vòng vòng tại chỗ, sau đó ngồi xổm vục mặt xuống.

Có thể thấy thực ra trong lòng Kỳ Lượng cũng trải qua sự giày vò đấu tranh, cậu cũng để ý tới ánh mắt và thái độ Mạnh Tiểu Bắc đối với mình.

Kỳ Lượng cũng gào lên với Mạnh Tiểu Bắc: “Tao nói cho mày biết Mạnh Tiểu Bắc, trước đây là bởi vì mày, bởi mày với Tiêu Dật, chính là do hai bọn mày ở bên khiến tao đi sai đường như này! Nếu không có hai bọn mày, tao sẽ biến thành cái thể loại như bây giờ sao? Bản thân tao sẽ đồng tính luyến ái sao?!!!”

Những du khách qua đường xung quanh đều trố mắt nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt sửng sốt khác thường. Trong xã hội bấy giờ, đó chính là thái độ, vẻ mặt của rất nhiều người khi nghe thấy bốn chữ nọ.

Mạnh Tiểu Bắc tức rồ người: “Cút con mẹ mày đi, là do tao ép mày ở chung với Tiêu Dật đấy chắc? Do ông bắt mày bảo thầy Tiêu dạy bù, ở chung làm bảo mẫu cho mày đấy chắc?!”

Khi cậu nổi cơn thịnh nộ, hai hàng gân xanh trên cổ hằn lên đập mạnh, bộ dạng y chang một con sư tử.


“Lượng Lượng, đ*t mẹ mày quả thật biết hưởng thụ, không hổ là dân làm ăn buôn bán, Thân Đại Vĩ ở gần trường học coi cửa hàng cho mày, Tiêu Dật ở nhà nấu cơm, làm ấm ổ chăn chờ mày, còn mày thì hay rồi, thoải mái sung sướng, chẳng phải làm cái chó gì, cả ngày lông bông bên ngoài nên mới có thời gian chơi gái!”

“Đ*t mẹ… đ*t mẹ!… Mày khác đếch gì bọn cặn bã khốn kiếp đâu!!!”

Mạnh Tiểu Bắc liên tiếp chửi tục vài câu, cơn nóng ngùn ngụt bốc lên, mắng sa sả.

Mạnh Tiểu Bắc và Kỳ Lượng đã quen biết nhau hơn mười hai năm, quãng thời gian bên nhau trưởng thành đã vượt quá cả một con giáp, tình cảm giữa cậu và Kỳ Lượng chắc chắn thân thiết gắn bó hơn với tình cảm giữa cậu với thằng em máu mủ Mạnh Tiểu Kinh. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu và Lượng Lượng cãi nhau, lại còn vào đúng ngày trước sinh nhật 20 tuổi của cậu.

Hơn nữa, cả hai còn cãi nhau trước mặt thằng em cậu và em dâu, chuyện này khiến Tiểu Bắc cực kỳ chán nản xót xa, vô cùng mất mặt. Mạnh Tiểu Bắc là tuýp người cực nhạy cảm, lại còn thỉnh thoảng giở chứng tự ti. Trong mối quan hệ nhiều năm giữa cậu và Thiếu Đường, có đôi lúc tình cảm đôi bên sẽ rơi vào thời kỳ trống rỗng vô vị, cậu một thân một mình lẻ loi đi chơi hoàn toàn chẳng có gì vui, buồn tẻ nhạt nhẽo. Ấy vậy mà vào đúng lúc này, mối quan hệ giữa Lượng Lượng và thầy Tiêu cũng rơi vào thế nguy hiểm. Ngược lại, cái cặp đôi mà vốn dĩ bị người nhà bạn bè lên án, chỉ trích nhiều nhất, Mạnh Tiểu Kinh và Nhiếp Hủy lại ngọt ngào quấn quýt thắm thiết đến mức khiến người ta muốn đui! Hết thảy mọi việc diễn ra trước mắt khiến cậu cảm nhận được sự chênh lệch khác biệt rõ ràng, cảm thấy chán nản, ủ rũ, mất mặt, khổ sở vô cùng.

Sau đó, Mạnh Tiểu Bắc lặp đi lặp lại tự hỏi, Lượng Lượng thay đổi rồi sao?

Thực ra Lượng Lượng vẫn như vậy, chẳng hề thay đổi gì, lăn lộn trong xã hội hơn mười năm, cuộc sống của Lượng Lượng luôn mơ mơ hồ hồ.

Kỳ Lượng lớn lên ở một gia đình hôn nhân tan vỡ, thời kỳ trưởng thành sống trong hoàn cảnh cha mẹ xích mích mâu thuẫn, ra ngoài lăng nhăng ngoại tình. Nếu như Kỳ Lượng yêu đương, lấy vợ có thể trở nên giống một người bình thường, thuận buồm xuôi gió, vậy thì chỉ có thể dựa vào vận may và trời cho. Song giờ đây, nhìn mà xem, cuộc đời quả thật quá đỗi khắc nghiệt, đời người đâu phải câu chuyện cổ tích như Andersen viết. Cha mẹ Kỳ Lượng có lỗi với cậu, Lượng Lượng cũng đã lập kế hại cha cậu, liên lụy tới thầy Tiêu, sau này chẳng biết được sẽ còn gây vạ cho ai nữa, cuộc sống quá hỗn loạn mờ mịt.

Thiếu Đường… Tình cảnh cha mẹ Thiếu Đường cũng là hôn nhân tan vỡ? Họ cũng đã bỏ nhau rồi mà?

Mạnh Tiểu Bắc lại bắt đầu nghĩ xiên nghĩ xẹo, tế bào não hoạt động quá độ, mỗi lần ở trong phòng học, ngồi trên ghế cao, vào lúc cậu trầm lặng vẽ tranh, đầu óc cũng dần dần trở nên mơ hồ, thất thần, lòng dạ không yên.

Cả nhà Kỳ Lượng đều làm ăn buôn bán theo hộ cá thể, giờ đã trở thành hộ giàu mười vạn, dự là sẽ còn tăng lên tới trăm vạn. Ở cái thời đại mà chẳng mấy người bàn chuyện chính trị, chỉ tranh đấu làm giàu, coi trọng vật chất như bây giờ, Kỳ Kiến Đông và Kỳ Lượng quả là một đôi cha con ác liệt, hoàn toàn có thể nói chính là tấm gương tiên phong của thời đại, hình mẫu trong xã hội, là người có biểu hiện hoàn mỹ và chấp hành kiên định nhất trong những người theo chủ nghĩa xã hội Hoa Hạ đặc sắc! Bước vào những năm 90, đối với những người không có tín ngưỡng, không có lý tưởng, không có đạo đức không tình cảm, tư tưởng “Người chế tạo bom nguyên tử còn thua kẻ bán trứng trà” chính là chân lý tuyệt đối! Kinh doanh buôn bán, kinh doanh cá thể, trở thành hộ gia đình mười vạn chính là mục tiêu theo đuổi của đa phần mọi người trong xã hội. Trường Học viện Mỹ thuật của Mạnh Tiểu Bắc có một vị giảng viên đã về hưu, từ chối trở lại trường dạy thay, mỗi ngày cùng bạn đời, hai vợ chồng già ở đầu ngõ nhỏ đẩy xe bán hàng, bán bánh rán cuộn, bánh mì kẹp và đậu phụ thối. Vị giảng viên già nói, bán như vầy còn kiếm được bộn tiền hơn nhiều so với hồi ông vẽ tranh, làm việc trong đơn vị nhà nước!

Giờ đây, Thiếu Đường cũng suốt ngày bận rộn việc cơ quan xí nghiệp, bình thường hiếm lắm mới về nhà được một lần, song mệt mỏi vô cùng, chẳng nói được mấy câu. Thỉnh thoảng nói vài câu thì cũng là về chuyện tiến cử giới thiệu vật tư cho công ty, tương lai chỉ số thị trường chứng khoán, chiếm dụng đất, mấy chuyện trong bộ phận Tổng tham mưu bọn họ. Xu thế, phong trào đầu cơ trục lợi, tích lũy tiền bạc trong những năm 80 ngày nào giờ đã xa xưa lắm rồi, đủ loại ngành nghề của quốc gia trong chớp mắt rơi vào thị trường hóa, một vòng vốn thị trường chứng khoán mới và quá trình quy hoạch, khai khẩn đất đai ra đời, bắt đầu phát triển mạnh trong nước. Hơn nữa, Bắc Kinh sắp tổ chức sự kiện quốc tế, người người khắp nơi đều đang nhìn chằm chặp vào miếng thịt béo bở này. Thiếu Đường rúc trong ổ chăn ôm Tiểu Bắc nói chuyện, có lúc cứ nói rồi thiếp đi lúc nào không hay, mệt như chó.

Con người khi tập trung toàn bộ tâm trí, phấn đấu cho sự nghiệp sẽ rất khó tránh khỏi việc chểnh mảng, lơ là tới người cần sự quan tâm chăm sóc bên cạnh mình.

Dù sao đi nữa, Thiếu Đường cũng là một người đàn ông, không thể giống như đàn bà phụ nữ, cả ngày chìm đắm trong lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần thỏa mãn tình cảm nhu cầu vật chất tầm thường là đủ. Có những thời điểm, anh sẽ xao nhãng, không quan tâm sát sao được đến thằng con đã trưởng thành, tràn trề ham muốn, khát khao tình cảm cùng nhu cầu tình dục của mình.

Mỗi người đều đang cố gắng phấn đấu hết mình để tiến thật nhanh về phía trước, song trên con đường hành trình ấy rất dễ sẽ đi nhầm lối, thậm chí đi ngược lối. Đó chính là suy nghĩ của Mạnh Tiểu Bắc lúc này.

Chạng vạng, Mạnh Tiểu Bắc đi trên con đường nhỏ bên ngoài tường công viên Thiên Đàn, nghe tiếng thét gào của người bán hàng rong bên đường, từ cửa hàng dân tộc Hồi mua hai cái bánh nướng kẹp thịt bò, vừa ăn vừa ngắm nhìn sắc màu cuộc sống muôn màu muôn vẻ bên đường. Trên đường phố lớn Nam Thành, hoa tươi tràn ngập, băng rôn biểu ngữ vô kể, bay phấp phới. Bên đường những làn khói lượn lờ, trên hè đường có rất nhiều người bán hàng rong từ Tân Cương tràn vào Bắc Kinh, bày bán thịt dê xiên quay trên vỉ sắt. Đây chính là món đồ ăn vặt đường phố truyền thống nhất, cũng có rất nhiều đôi tình nhân cầm từng bó xiên thịt dê đi qua.

Mạnh Tiểu Bắc đứng ở chỗ cửa xoay buồng điện thoại công cộng nơi đầu con ngõ, hờn giận Thiếu Đường, gọi cho anh nhắn: [Hôm nay mà cha không về nhà nữa, ông đây sẽ đến tận công ty tóm cha, cho toàn công ty cha biết hết!]. Cậu nhớ lại vào lúc Kỳ Lượng khóc lóc om sòm, có chất vấn cậu một câu, tại sao chúng ta lại biến thành như này, cớ gì lại biến bản thân thành những kẻ đồng tính luyến ái, sau này phải làm sao đây.

Có những thời điểm, cảm xúc tâm trạng bị đè nén tác động, khiến cho cậu suy nghĩ miên man, nghĩ quàng nghĩ xiên, nảy sinh nỗi sợ hãi trong tương lai tình cảm của bản thân không được đền đáp.


Còn ba trạm xe buýt mới tới nhà mà Mạnh Tiểu Bắc đã xuống trước, dạo vòng quanh công viên Thiên Đàn rồi mới đi về, hứng những cơn gió không ngừng táp vào mặt.

Lúc này, cậu cũng không biết trong nhà có người nhận được tin nhắn của cậu, đang xoa tay chờ cậu.

Cậu vừa mới đi tới tầng trệt khu nhà bọn họ, ngước mắt lên nhìn thì đã ngẩn cả người.

Xe của Thiếu Đường đang ở đây!

Cơ mà người đâu mất rồi?

Mạnh Tiểu Bắc chạy qua, đây chính là chiếc xe Jeep được sơn lại màu xanh lục mà Thiếu Đường hay lái ra vào công ty đây mà. Tất nhiên là trong xe không có người, song cậu liếc mắt ngó thấy chỗ ngồi đằng sau có để mấy túi quà bọc giấy rất đẹp.

Cậu kéo cửa xe nhưng không kéo được, đã bị khóa xừ mất rồi.

Dường như ai đó cố ý chừa một khe hở vừa đủ cho một cánh tay len vào ở đằng sau xe.

Ngày hạ oi bức, trời sáng như ban ngày, trong tiểu khu người đi qua người đi lại. Mạnh Tiểu Bắc đi đi lại lại quanh xe, quả thật không thể kiềm chế nổi, mặc kệ tất cả, luồn tay lần vào trong kẽ hở kia, tính với lấy đồ vật trong xe!

Cả người cậu dính chặt vào cửa xe, bám chặt lấy thành xe như thể gắn nửa người vào trong xe tới nơi, sườn mặt lèn chặt trên trần xe, đầu ngón tay… Ôi!…

Cả khuôn mặt Mạnh Tiểu Bắc bị ép tới mức đỏ rần rần, cắn răng cắn lợi ra sức với vào: “Đù mẹ… Đệch… còn một tẹo nữa thôi… Không kéo được mấy món đồ này ra! Mẹ kiếp!…”

Một bác gái đi ngang qua hỏi: “Này cháu kia, làm gì vậy hử?”

Mạnh Tiểu Bắc trả lời: “Cháu đang với lấy đồ ạ.”

Bác gái lại hỏi: “Xe của cháu hả?”

Mạnh Tiểu Bắc cộc cằn đáp: “Xe của bà xã nhà cháu! Vợ cháu giở trò đểu giả, khóa ngoài xe rồi cầm chìa khóa đi rồi!”

Ngón tay và nửa gương mặt cậu như sắp co giật tới nơi, cố gắng lắm mới kéo được cái gói đồ đến trước mặt, vội bóc ra coi coi có gì bên trong, trong lòng đột nhiên trào lên nỗi vui sướng vô bờ như đồng cỏ xanh rờn trời cao thăm thẳm, vỡ òa trong hạnh phúc. Bao nhiêu tủi hờn, ngờ vực suốt mấy tiếng vừa rồi cùng căm tức lửa giận tích tụ suốt cả ngày giờ đây hốt nhiên tan biến hết.

Hỉ, nộ, ái, ố, hết thảy đều bởi một người.

Sau đó cậu mới phát hiện bản thân bị con cáo già đùa giỡn, khe hở ở cửa kính xe quá hẹp, nhìn thấy là đồ gì song lại không tài nào lấy ra được!!!

Mạnh Tiểu Bắc sốt ruột nóng nảy tới mức mồ hôi vã ra như tắm, đọng hết trên môi lẫn trán. Cậu quay người, phấn khích chạy nhảy vào hành lang. Trong nhà còn có “món quà” mà Tiểu Bắc trông đợi hơn cả đang chờ cậu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.