Đọc truyện Mười Năm – Chương 62: Đôi uyên ương
Tối hôm đó Mạnh Tiểu Bắc ôm một bọc tiền về, vừa vào nhà cái cậu tức khắc trèo thẳng lên giường trên, nhét hết tiền với dao vào dưới đống chăn gối. Ở trên giường, cậu lộn nhào rồi dựng cây chuối, cuối cùng do trần nhà không cao lắm mà hai cẳng chân đâm thẳng đến trần, cơ thể thẳng tắp nhào xuống! Cậu treo ở bên giường rồi lại lăn tới đầu giường, ôm gối đầu, coi nó như khuôn mặt cha nhỏ mà “bập bập bập” hôn tới tấp mãnh liệt, cảm xúc hưng phấn và thỏa mãn không lời nào có thể diễn tả.
Mã Bảo Thuần trong phòng bếp sao thuốc, cả phòng nồng nặc mùi thuốc đắng, cằn nhằn hai thằng con: “Đến chịu hai thằng nhà mình, chẳng ở nhà cũng chẳng ôn tập bài vở, cả ngày chẳng biết bận gì nữa không biết. Sắp vào lớp 12 tới nơi rồi mà tôi thấy ngay cả trường đại học ở chỗ mình cũng còn mấp mé không ăn chắc, không biết trường cao đẳng chỗ mình có nhận hai thằng con nhà mình không nữa?”
Dạo này Mạnh Kiến Dân nằm trên giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng uống thuốc, cũng chẳng sát sao được tới hai thằng con lúc nào cũng im thin thít nhưng lại có chính kiến tự tung tự tác, năng tay năng chân kia nữa. Mã Bảo Thuần nói: “Mạnh Tiểu Bắc thì vẽ vời, về tới nhà cái là chẳng thèm ngó ai không nói không rằng đóng cửa vẽ… Còn Mạnh Tiểu Kinh, nó thì giỏi lắm rồi, chạy đến Học viện kịch Tây An đóng vai phụ? Sao nó không giúp mẹ nó làm mấy việc vặt đi! Mỗi tuần, suốt năm ngày liền, tôi đi làm về còn phải chăm sóc cha nó, bận đến mức tối tăm mặt mũi, giá mà Mạnh Tiểu Kinh ở trong nhà chạy việc vặt, bưng nước sao thuốc, ấy thế thì nó mới là thằng con quý báu của nhà chúng ta chứ!…”
Mạnh Kiến Dân đang nằm giường bật cười. Ông thở hổn hển nói đùa: “Thằng thứ nhà chúng ta đang hướng về con đường làm minh tinh điện ảnh đó, tương lai không chừng thi đỗ Học viện điện ảnh Bắc Kinh thật chứ đùa.”
Mã Bảo Thuần bâng quơ nói: “Nó ấy hả, hahaha, nó cũng có thể thi ‘Học viện điện ảnh Bắc Kinh’?… Mình nói đoàn kịch múa rối bóng Tây An ở phía Bắc ngoại thành phố chúng ta ấy hả? Đoàn kịch đó cũng tên là ‘Bắc Ảnh’, tôi thấy ‘Bắc Ảnh’ này thì đáng tin hơn đó.” (137)
137. Học viện điện ảnh Bắc Kinh viết tắt là北影 – Bắc Ảnh.
Mã Bảo Thuần rửa xong một quả dưa lê, lục trong ngăn kéo: “Ơ, con dao dưa hấu của nhà mình đâu rồi?”
“Dao nhà mình sao mà biến đâu rồi nhỉ?”
Ở trên giường Mạnh Tiểu Bắc nghe thấy, lăn lộn cười: “Haha mẹ à, dao nhà chúng ta haha…”
Năm ấy, vợ chồng Mạnh Kiến Dân hoàn toàn không biết rốt cục thằng thứ nhà mình có thể thi đậu ở nơi nào, con đường tương lai ra sao, và đương nhiên bọn họ cũng không biết sau này Mạnh Tiểu Bắc có thể làm nên trò trống gì hay không.
…
Buổi tối, Mạnh Tiểu Bắc cầm dao nhẹ nhàng để lại vào trong phòng bếp, vào phòng cha mẹ, ngoan ngoãn cúi đầu mở miệng nộp đủ số tiền lên: “Cha, mẹ, con ở bên ngoài kiếm được vài đồng bạc.”
Mạnh Kiến Dân và Mã Bảo Thuần nhìn thấy bọc tiền mở ra trên giường, quả thật vô cùng bất ngờ, đây là tiền thằng con mình vẽ tranh kiếm ra?… Vẽ tranh gì mà có thể bán được một giường tiền?
Mạnh Kiến Dân trợn tròn mắt, sau đó nheo mắt lại, cười đến mức hai bên mặt hằn lên nếp nhăn, nghi ngờ ngỡ ngàng, kích động dữ dội: “Mạnh Tiểu Bắc, người ta vẽ một bức tranh giống chủ tịch Mao Trạch Đông ở cổng Thiên An Môn Bắc Kinh con biết kiếm được bao nhiêu tiền không?… Tổ chức trả cho vị họa sĩ kỳ cựu đó được có 150 đồng!”
Khóe miệng Mạnh Tiểu Bắc cong cong nở nụ cười, thấp thoáng phong thái khí khái của thanh niên trẻ tuổi. Cậu ngẩng cao đầu nói: “Thời thế đã thay đổi lâu rồi cha, cha còn nhắc tới những năm đó làm gì.”
Mã Bảo Thuần lấy kính lão ra đeo lên, lật đi lật lại đếm xấp tiền kia: “Tiểu Bắc, con, con, giờ con vẽ kiếm được từng tiền này sao? Tiền kiếm được nhiều thì nhiều đấy, bằng tiền lương nửa năm của mẹ rồi, nhưng con bỏ bê học hành bài vở lớp 12 thì sao?”
Mạnh Kiến Dân xua tay bảo vợ mình dừng lại, đừng nói.
Mạnh Kiến Dân vỗ vỗ bả vai Mạnh Tiểu Bắc, một lúc lâu sau nói: “Con trai, con rất có bản lĩnh, có tài. Cha giờ cũng không dám gàn ngăn, cản trở bước cân con. Cha cực kỳ lo mình sẽ giống như trước đây, cản đường Mạnh Tiểu Kinh, rồi lại làm lỡ dở cả hai đứa bay… Tiểu Bắc, cha nói với con này, năng lực của cha có hạn, cũng không thể giúp con cái gì, tương lai phát triển như thế nào chỉ có thể dựa vào chính đôi chân của con. Nếu như con thật sự có bản lĩnh, nhất định con có thể dựa vào việc vẽ vời nuôi cả gia đình, xây dựng sự nghiệp cả đời, thật đấy! Con hãy tự vạch rõ con đường tương lai cho mình nhé!”
Hai người lấy số tiền này gửi làm sổ tiết kiệm, mở tài khoản đứng tên Mạnh Tiểu Bắc.
Mạnh Tiểu Bắc lễ phép nói: “Cha chữa bệnh tốn nhiều tiền như vậy, cha lấy tiền này mua thuốc.”
“Không, cha không dùng của con, nhà máy đã chi trả cho cha rồi.” Mạnh Kiến Dân cười nói: “Tiền này gửi đó đứng tên con lưu lại cho con, cha mẹ tuyệt đối không động vào tiền con kiếm ra. Chứ giờ để con cầm, con lại đốt hết vào thuốc lá ngay!”
Mạnh Tiểu Bắc kinh ngạc, chân nọ cọ chân kia: “Dạ?… Con có đâu!”
Mạnh Kiến Dân cười trêu cậu: “Con tưởng cha không nghe ra mùi khói thuốc ám trên người con hả? Con hút loại thuốc nào cha cũng ngửi ra được đó! Con ở Bắc Kinh hút ‘Hương Sơn’ hay là ‘Đại Tiền Môn’?”
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu chịu trận, cười ngoan ngoãn lấy lòng, vội vàng nịnh bợ cha: “Haha, con thường hút Hương Sơn, rẻ lắm. Đại Tiền Môn quá đắt, cha nuôi con hút Đại Trung Hoa, còn cao cấp hơn nữa kìa! Lần tới con mua một gói Đại Trung Hoa hiếu kính cha!!!”
Mạnh Kiến Dân đột nhiên cảm thấy vui mừng, xoa đầu cậu: “Được rồi được rồi! Sau này nhớ mua thuốc hiếu kính cha nuôi con.”
Lời này Mạnh Tiểu Bắc không dám đáp, rũ mắt, thầm nghĩ sau này con mua nhà hiếu kính cha nhỏ… Con muốn “lập gia đình” với Thiếu Đường.
Mạnh Kiến Dân vẫn không quên khẽ dặn dò: “Con trai, cha bảo con này, chuyện con kiếm tiền cha mẹ biết là được rồi, đừng khoe khoang với Mạnh Tiểu Kinh. Con cũng biết thằng em con là người cực kỳ hiếu thắng, cả ngày trời đóng mấy vai phụ kiếm được dăm ba đồng cùng một hộp cơm. Trong một lúc con mang về tới năm trăm đồng, cha sợ trong lòng nó nổi bão, không thể chịu được, tinh thần chịu áp lực lớn. Con đừng nói, được không?”
Mạnh Tiểu Bắc gật đầu: “Con biết rồi, con không nói.”
…
Lúc đầu khi Mạnh Tiểu Bắc mới về Tây An, cậu vẫn luôn giấu giếm không nói, rốt cục sau đó cậu vẫn báo chuyện bệnh tình của cha mình với Thiếu Đường.
Thiếu Đường cũng nói với ông bà nội Mạnh tình trạng bệnh tật của Mạnh Kiến Dân. Tất nhiên, anh không dám miêu tả bệnh tình quái lạ của Mạnh Kiến Dân, chỉ nói bị tai nạn lao động, phổi bị đọng dịch, giờ uống thuốc tĩnh dưỡng, chứ nào dám kể mỗi năm Mạnh Kiến Dân phải chọc dịch màng phổi một lần, nói ra quả thực khiến người nghe khổ sở đau lòng khôn cùng.
Bà nội Mạnh vẫn luôn trăn trở nặng lòng cho số phận long đong lận đận của con trai mình, dù cho đã rất lâu Mạnh Kiến Dân chẳng ở gần bên để mẹ con nương tựa vào nhau, vị trí độc nhất vô nhị không thể thay thế trong tim bà đã từ từ bị thằng cháu đích tôn Bắc Bắc chiếm lĩnh… Ấy thế nhưng, vào buổi tối, có lúc bà nội Mạnh ngồi đầu giường xem phim truyền hình gia đình Đài Loan “Một nhành mai”, “Ngôi sao hiểu lòng tôi”,… xem miết rồi bị tình tiết trong phim xúc động, lặng lẽ chảy nước mắt, dùng tay áo lau mạnh, nỗi buồn thương dâng ngập cõi lòng: “Con trai tôi số khổ quá… Kiến Dân ơi…”
Từ Bắc Kinh, Thiếu Đường gửi cho Mạnh Kiến Dân rất nhiều thuốc bổ, thực phẩm dinh dưỡng, còn đặc biệt tìm chuyên gia nghe ngóng xem loại thuốc nào tốt nhất, người bị tràn dịch màng phổi uống thuốc gì mới có thể khiến bệnh tình thuyên giảm. Thiếu Đường gửi tới cho Mạnh Kiến Dân dầu cá, tảo biển xoắn Spirulina nhập khẩu, nấm hương Đông Bắc, các loại thảo dược quý trên núi, còn có thuốc uống dinh dưỡng.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Thiếu Đường nhân cơ hội đi công tác, đến Tây An một chuyến.
Sáng sớm ngày hôm đó, Mạnh Tiểu Bắc ăn vận sạch sẽ, trước đó còn cố ý ra hẳn tiệm cắt tóc sửa sang cắt lại, đứng đợi Đường Đường của mình ở nhà ga. Thiếu Đường bước từ trên bậc thang xuống, ba bước đi thì một bước chạy, mau mải đi ra cổng nhà ga, vừa ra đến nơi thì đã nhìn thấy đối phương.
Tóc Thiếu Đường càng cắt lại càng ngắn, hai bên tóc mai và đằng sau cạo sạch làm lộ da đầu trắng xanh, càng ngày lại càng đậm đà khí chất quân nhân kiên cường bất khuất. Anh vắt áo khoác quân đội trên vai, bước những bước thật nhanh trong đám người nơi nhà ga xe lửa, khí thế mạnh mẽ khiến cho dòng người tấp nập ngược xuôi xung quanh cũng phải dừng bước ngoảnh đầu, e dè cẩn thận ngắm nhìn, theo bản năng né tránh, nhường đường. Đàn ông ấy à, nếu muốn tỏa ra được khí thế thì bét cũng phải ở độ tuổi 30, dày dạn kinh nghiệm, từng trải phong ba, còn mấy cậu trai trẻ tuổi thì chưa thể nào toát ra được khí khái phong thái như vậy đâu.
Mạnh Tiểu Bắc hoàn toàn tương phản, tóc càng ngày càng dài. Giờ tóc cậu đã dài tới giới hạn của nội quy trường học. Tóc mái che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt mảnh dài bên dưới ấp lóe thứ tình cảm mà người khác không thể nhìn thấu.
Hai người đứng xa nhau, mặt đối mặt, Tiểu Bắc vung tay, không nói một tiếng bước những bước như bay về phía Thiếu Đường, chẳng nói chẳng rằng siết sao ôm chặt người ấy.
Bốn cánh tay của đôi bên ra sức mãnh liệt ghìm riết đối phương vào trong lồng ngực, càng siết mạnh càng cảm nhận rõ tiếng tim đập dồn dập giữa lồng ngực và cảm giác đau đớn phát ra từ sâu trong buồng phổi. Mạnh Tiểu Bắc mạnh mẽ hít hà mùi hương tỏa ra từ cổ áo quân phục Thiếu Đường, để rồi thấy được rõ ràng rằng, hương vị trên người cha nhỏ của cậu vẫn y hệt lúc chia ly, chưa từng thay đổi, chưa từng có bất kỳ ai khác.
Giữa dòng người đông nghẹt nơi đại sảnh nhà ga xe lửa, hai người ôm chầm lấy nhau, vô số người xung quanh vội vàng lướt qua, chẳng ai dị nghị bởi đều cho rằng đó là cái ôm bình thường giữa anh em hoặc chiến hữu đồng đội với nhau. Mạnh Tiểu Bắc đã cao bằng Thiếu Đường, khi ôm nhau bờ vai ngang hàng. Đây chính là hai người đàn ông chân chính, giữa họ không hề tạo ra một chút cảm giác kỳ lạ nào hết. Khi tách ra, trán đôi bên khẽ cụng vào nhau, trái tim Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên co rút đau đớn. Cậu cảm nhận được rõ lồng ngực của Thiếu Đường cũng run rẩy, cậu nhìn thấy lấp lánh ánh nước trong đôi mắt người đàn ông cao lớn vững vàng ấy.
Gặp nhau chưa tới một phút mà ngỡ như đôi bên đã quay về lại quãng thời gian mười năm đẹp đẽ hạnh phúc xưa, trái tim chưa bao giờ chia xa cách biệt.
Vội vàng cuống quýt “thân mật” một chút, Thiếu Đường khôi phục lại nét mặt mọi khi, một tay ôm lấy Tiểu Bắc, tay còn lại xách hành lý của bản thân. Tới tận lúc này, anh mới quay đầu lại dặn dò đồng nghiệp đi cùng: “Tiểu Trương, đi, ngoài nhà ga có người đón.”
Lúc này Mạnh Tiểu Bắc cũng mới phát hiện ra còn có người đi cùng Thiếu Đường! Cậu bỗng ngại ngùng bối rối, hai tay đút trong túi quần, chẳng hề dám dính lấy Thiếu Đường nữa, mải miết bước đi. Thiếu niên trẻ tuổi thẹn thùng lòng dạ rối bời, cúi đầu dùng tóc mái che khuất khuôn mặt bừng đỏ. Ngược lại, cả đường Thiếu Đường ưỡn ngực ngẩng cao mặt, cánh tay ôm Mạnh Tiểu Bắc cũng không hề run rẩy, bình tĩnh điềm nhiên, giới thiệu với đồng nghiệp: “Đây là cháu ruột tôi, thằng oắt quý báu của cả nhà tôi đấy.”
Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Cha ở nhà con ạ?”
Thiếu Đường nói: “Đi công tác làm công chuyện, đã viết thư giới thiệu rồi, ở khách sạn.”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Cha mà ở nhà con thì tốt biết bao, vừa tiện vừa vui, cha ruột con cũng rất nhớ cha.”
Thiếu Đường đi ở trong sảnh nhìn về phía trước: “Ở nhà bây là không ‘tiện’ nhất đấy.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Cha tới làm chuyện gì vậy ạ?”
Thiếu Đường đè giọng thốt lên hai chữ bên tai Tiểu Bắc: “Xử bây.”
Ròng rã một năm không gặp, mỗi lần cha nuôi vừa cất giọng, âm thanh trầm thấp dịu dàng, từng câu từng chữ khắc tạc trong tim. Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy hai đùi mềm nhũn, hết thảy ba trăm sáu mươi lăm ngày kiên cường chống chọi trong sự cô độc thoáng cái đã bị Thiếu Đường phá tan! Cậu muốn nói Đường Đường cha mau xử con đi… Con vô cùng nhớ cha.
…
Ở Tây An Thiếu Đường bôn ba bên ngoài lo liệu công việc hai ngày, không ló mặt. Nhà máy chế tài quân sự đối mặt với sự thay đổi chế độ xã hội, hợp tác với trung đoàn hậu cần cảnh sát võ trang và nhân dân của Bắc Kinh xây dựng nhà máy chế tạo ô tô nửa quân đội nửa tư nhân, bộ đội đầu tư, làm đại biểu pháp lý, nhà máy chế tài quân sự nhanh chóng đi vào sản xuất, nội bộ có sự giúp đỡ của cán bộ và ưu đãi thuế má. Tới ngày thứ ba, Thiếu Đường mới vác bộ dạng mệt mỏi phong trần tới nhà Mạnh Kiến Dân. Khi xưa ở Tây Câu chẳng có điều kiện tốt, suốt ngày đi ăn chực mì thịt thái, mì canh chua chị dâu làm, lần này anh đặc biệt mời cả nhà bốn người đến cửa hiệu lâu đời ở Tây An ăn bữa cơm.
Thiếu Đường cẩn thận hỏi thăm bệnh tình cùng chuyện tiền nong khám chữa bệnh của Mạnh Kiến Dân. Anh nói đãi ngộ của nhà máy đối với công nhân lâu năm cũng khá, tóm lại chuyện này Mạnh Kiến Dân được đền bù nhiều như vậy cũng bởi bị tai nạn lao động, nhất định phải yêu cầu nhà máy chi trả toàn bộ, tuyệt đối không thể để bọn họ thay đổi quyết định nói chỉ lo hai ba năm hoặc đền bù một số tiền nhất định sau đó để mặc mình tự gánh. Sau này nếu có bất kỳ biến cố nào, anh phải nói với tôi, chúng ta lại nghĩ cách, thuốc phải uống, tuyệt đối đừng vì tiếc tiền mà làm lỡ chuyện chữa bệnh.
Mạnh Kiến Dân bật cười, khóe mắt nhuốm sự tiều tụy tang thương, nhìn ông giống như lớn hơn Thiếu Đường ít nhất 20 tuổi. Mạnh Kiến Dân nói: “Tôi cố chịu đựng thêm một năm nữa, miễn sao không ảnh hưởng cản trở chuyện thi đại học của hai thằng nhóc thối này là được. Hai đứa nó lên đại học sẽ tự lập, sau này như nào tôi chẳng quản nữa, về sau tôi có ra sao cũng chẳng cần chúng nó phải lo, tôi tuyệt đối sẽ không liên lụy tới con mình.”
Thiếu Đường muốn nói quả thực chuyện tiền bạc không cần dính dáng gì sất tới con anh, chuyện của anh là chuyện giữa hai anh em chúng ta, có chuyện gì anh cứ nói với tôi, dùng tiền cũng cứ tìm tôi! Khỏi cần mấy thằng nhóc bận tâm.
Lời chưa nói ra, Thiếu Đường đã chợt thấy kỳ cục. Cứ mỗi khi anh nhìn thấy Mạnh Kiến Dân, theo bản năng anh liền đặt mình ở vị trí “cha” ngang hàng như đối phương, quay đầu nhìn Bắc Bắc, trong lòng bỗng nhiên trào lên cảm giác mâu thuẫn và không cam lòng…
Thiếu Đường đưa đến cho Mạnh Kiến Dân thuốc mà cô cả của Mạnh Tiểu Bắc mua. Cha mẹ chồng cô cả Mạnh Tiểu Bắc là cán bộ lão thành đã nghỉ hưu ở Bắc Kinh, tiền lương, đãi ngộ cực cao, đi khám bệnh nhà nước chi trả hết, chẳng tốn lấy một đồng, hơn nữa còn có thể thoải mái mua các loại thuốc nhập khẩu, bởi vậy dùng tên của cha mẹ chồng mà mua cả túi thuốc đủ uống tới tận một năm rưỡi cho Mạnh Kiến Dân. Với sức khỏe hiện giờ của Mạnh Kiến Dân, coi thuốc như cơm, mỗi ngày lượng thuốc uống còn quá cả lượng cơm ăn.
Hốt nhiên tính khí cổ hủ, máu thư sinh trong Mạnh Kiến Dân lại bốc lên, ngại ngùng nói: “Nhiều thuốc như này không được đâu, lấy danh nghĩa cán bộ lão thành mua thuốc, như này là tôi đang chiếm lợi của quốc gia.”
“Cán bộ lão thành là cái gì chẳng lẽ tôi còn không biết?”, Thiếu Đường thẳng thắn nói toẹt: “Nếu tôi chiếm lời, tôi còn cảm thấy trong lòng hổ thẹn. Kiến Dân, anh là người có thể hoàn toàn đường hoàng hưởng mấy thứ lợi lộc vụn vặt này của quốc gia. Anh là người như nào? Anh vì chế độ xã hội chủ nghĩa cống hiến ba mươi năm xương máu sức lực đến nỗi đèn dầu sắp cạn tới nơi rồi, giờ nền kinh tế quốc gia ngày càng phát triển, cải cách mở cửa, xã hội tân tiến phát đạt, đây chính là thời điểm mà chế độ xã hội chủ nghĩa đền đáp anh, anh không việc gì phải cảm thấy nặng nề hổ thẹn, anh hiểu không Mạnh Kiến Dân?”
Từ tận đáy lòng Mạnh Kiến Dân cảm thán: “Mấy đứa em gái tôi… vẫn còn thương nhớ tôi.”
Thiếu Đường nắm chặt khuỷu tay người trước mặt: “Cả nhà đều nhớ thương anh, mong anh yên tâm thư giãn dưỡng bệnh. Nhất là bà nội, bà luôn miệng nhắc anh… Tấm lòng thương con của người làm cha làm mẹ, mãi mãi là tình cảm chân thành nhất.”
Mạnh Kiến Dân lặng lẽ nói: “Giờ đây con nuôi cậu cũng có tương lai rồi, kiếm tiền về cho nhà, chúng tôi thay nó giữ tiền. Sau này cậu dẫn lối vạch đường giúp nó, phát triển tương lai.”
Khuôn mặt Thiếu Đường bỗng toát lên sự tự hào, uống rượu đến nỗi cả mặt đỏ bừng: “Tôi nghe nó nói rồi, thằng nhóc mất nết đó đã khoe với tôi lâu rồi!”
Trước khi Thiếu Đường đến đây, trong điện thoại, Mạnh Tiểu Bắc ngả ngớn, cực ngông nghênh nói: “Thiếu Đường, cha mau đến Tây An đi, tiền đi đi lại lại, vé xe lửa con bao hết.”
Thiếu Đường nói: “Khỏi, đơn vị bộ đội ông chi.”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Vậy con thuê trước cho cha một khách sạn, bao cha! Thiếu Đường, cho con một cơ hội đi, để con cũng được kim ốc tàng, tàng, tàng cái gì rồi ấy nhỉ, câu này đàn ông phải nói như nào ta… Hahaha…” (138)
138. Kim ốc tàng kiều: nghĩa gốc nhà vàng cất người đẹp, ý chỉ thuê nhà đẹp giấu tình nhân, có thể hiểu theo nghĩa mua nhà cho người tình ở, bao dưỡng đó =)))
Trong điện thoại Thiếu Đường bật cười mắng cậu: “Con sói con kia, vểnh mông đó chờ ông…”
…
Hôm sau, vợ chồng Mạnh Kiến Dân cố ý “giao trọng trách” cho Mạnh Tiểu Bắc, để cậu thay cả nhà đưa Thiếu Đường đi thăm thú phong cảnh, những địa điểm du lịch ở Tây An.
Mạnh Kiến Dân biết mối quan hệ giữa Tiểu Bắc và Thiếu Đường không bình thường, tình nghĩa đã vượt qua cả tình cha con. Khi ấy Mạnh Kiến Dân cực kỳ cảm kích biết ơn Thiếu Đường, nếu trước đây không có người cha nuôi quan tâm cưng chiều, dốc sức không tiếc bỏ tiền bỏ của, cứ động cái là tiêu hết veo số tiền bằng cả một tháng lương của người thường để mua dụng cụ vẽ cho con nuôi, tốn tiền đăng ký học vẽ thì Mạnh Tiểu Bắc tuyệt đối không có ngày hôm nay. Ơn nghĩa của Thiếu Đường đối với Tiểu Bắc, không chỉ là công ơn nuôi dưỡng, mà còn vì lo lắng cho con mình mà xây dựng, bồi đắp, tạo nên một tương lai sáng sủa, lối đi riêng đột phá, chứ không để Mạnh Tiểu Bắc bị hủy hoại trong tay của cha ruột – người có tầm nhìn hạn hẹp nông cạn là ông.
Cuối cùng Mạnh Tiểu Bắc và Thiếu Đường cũng có cơ hội ‘hẹn hò’ riêng với nhau. Đôi bên bước đi trên đường, tắm mình trong ánh nắng, bầu trời và phong cảnh thành cổ vào ban ngày, hết thảy đều đẹp đẽ mỹ lệ tới rung động lòng người, trời xanh ngăn ngắt ngỡ như một khối thủy tinh khổng lồ trong suốt.
Giờ đây Thiếu Đường đi đường không còn bóp vùng lõm nơi gáy Tiểu Bắc nữa, cậu đã rất cao nên với tay không tiện. Bây giờ anh quen nắm chặt lấy cẳng tay Mạnh Tiểu Bắc, một ngón tay nhè nhẹ vuốt ve ở chỗ lõm nơi khuỷu tay cậu. Mạnh Tiểu Bắc phát hiện Thiếu Đường thích bóp chỗ khớp xương đó, như thể anh vẫn luôn mong muốn khát khao tới một ngày nào đó sẽ banh mở khai phá cơ thể cậu đến tận cùng, hoàn toàn chìm vào máu xương cậu…
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Thiếu Đường, cha đúng là đại phú hộ, ăn có mỗi bữa cơm mà đã tiêu béng mất toi gần trăm đồng, cha đúng là một con dê béo bị người ta lừa bịp đào tiền, cái chỗ đó mà cha cũng đi sao!”
Thiếu Đường nghiêm túc nói: “Đạo lý đối nhân xử thế giữa người với người, thằng nhóc bây không hiểu. Cha mời cha mẹ cùng em trai bây ăn một bữa tử tế đàng hoàng, làm sao mà có thể tiếc tiền chùn tay?”
Mạnh Tiểu Bắc lắc đầu: “Lẽ nào mấy quán ăn bình dân ở thành cổ Tây An chỗ con kém lắm sao? Đi thôi, đi ra phường ăn vụn bánh mì chan canh thịt cừu đi!”
Thiếu Đường hừ: “Vụn bánh mì chan canh thịt cừu… Ăn chẳng bõ dính răng.”
Mạnh Tiểu Bắc cười: “Haha.”
Hai người ngồi xe buýt vào thành phố, đứng ở trong xe, ở phía dưới mu bàn tay khẽ khàng chạm vào nhau, dùng lông tơ trên cánh tay khiêu khích, truyền cho nhau nỗi nhớ nhung. Lúc xe buýt bắt đầu chạy, những luồng khói đen nồng nặc mùi xăng dầu cuồn cuộn bốc lên, thùng xe mãnh liệt rung một cái, Mạnh Tiểu Bắc không đứng vững theo đà bổ nhào vào bả vai Thiếu Đường, bị anh ôm chặt.
Mạnh Tiểu Bắc bèn dựa cả vào trong lồng ngực đối phương, nghiêng người tựa vào anh, đôi bên quay mặt qua không nói một lời, cứ muốn giữ nguyên như thế mãi thôi…
Trong miệng Tiểu Bắc nhai kẹo cao su, đây là món đồ ăn vặt hay ho mới ra cha nuôi đưa tới cho. Kẹo cao su bọc giấy màu hồng, bạn Thiếu Đường ở Hồng Kông tặng cho, sau này mới bắt đầu tung ra thị trường trong nước. Hai người cùng nhai kẹo cao su, giống như hai đứa trẻ với đôi mắt lấp lánh niềm vui sướng háo hức tò mò.
Cũng chỉ có những lúc như này tâm trạng Thiếu Đường mới hoàn toàn thả lỏng, bởi sự hạnh phúc vui vẻ ăm ắp cõi lòng, ngỡ như mình trẻ lại tới mười tuổi, quay về nơi Tây Câu tự do tự tại. Trước mắt anh hiện lên hình ảnh đầm nước trong veo, anh ở trong đầm nhìn thấy bóng dáng của bản thân mười năm trước, đẹp trai, phóng khoáng, phong lưu, mạnh mẽ ngang tàng. Vì cớ gì mà anh lại để ý tới Mạnh Tiểu Bắc như vậy ư, tại sao anh lại rơi vào tình yêu với thiếu niên này? Bởi Mạnh Tiểu Bắc chính là những chặng đường anh đi qua suốt những năm qua, là tháng năm đậm sâu không thể xóa nhòa, là chính bản thân anh của mười năm trước.
Hai người trên xe buýt liếc mắt đưa tình. Đầu lưỡi Thiếu Đường khéo léo uốn cong, thổi kẹo cao su thành bong bóng nổ tung, nốt ruồi màu đen bên môi rung rung, cười cực đẹp trai.
Mạnh Tiểu Bắc cũng thổi.
Bụp…
Cậu cách Thiếu Đường quá gần! Bong bóng thổi to vỡ tung vang lên một tiếng, dính luôn lên nửa mặt anh!
Thiếu Đường ấp úng rên lên một tiếng, sờ lên mặt, dính ơi là dính…
Xung quanh mọi người trong xe đều quay đầu lại nhìn bọn họ làm trò hề, bật cười.
Các đốt ngón tay Thiếu Đường nắm đến mức vang lên thành tiếng, kéo Mạnh Tiểu Bắc xuống xe chạy lấy người. Mạnh Tiểu Bắc ôm mặt cười phá lên, nói cha nuôi con sai rồi…
Hai người đi đến nơi hội tụ toàn những món ăn đặc trưng của dân tộc Hồi gần phố Bắc Quảng Tể, Đại Bì Viện, từ đầu Đông đi thẳng đến đầu Tây, liên tục đi qua mấy con phố. Hẻm nhỏ sâu thẳm, dòng người đông đúc chật ních, cửa hàng hai bên đường san sát lộn xộn, mái nhà lụp xụp thấp ngang vai. Trong hẻm vang lên tiếng thét liên tiếp ầm ấm vang dội khí phách của đàn ông Tây Bắc, ông cụ dân tộc Hồi với chòm râu dài đội mũ màu trắng bước vòng quanh, dùng con dao sắc bén nhỏ dài trong tay tỉ mỉ khéo léo cắt nhân đậu bánh nồi đất. (139)
139. Bánh nồi đất: món bánh đặc sản của vùng Thiểm Tây, được làm từ nếp dẻo, táo đỏ, đậu đỏ.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Theo bản năng, Thiếu Đường nắm lấy cổ tay Tiểu Bắc, siết chặt, tay cầm tay kéo cậu trong đám người, sợ đôi bên tách ra, gót chân những người xung quanh cuốn theo đất vàng, nơi cuối con phố bụi đất bốc lên mờ mịt.
Tiểu Bắc nói: “Thị xã Tây Dương có nhà lão Mễ, phố Bắc Quảng Tể thì có nhà lão Lưu, cha muốn ăn ở đâu?”
Thiếu Đường nói, thôi vẫn ăn ở nhà lão Lưu đi, đậm đà thơm ngon. Hai người ngồi ở bên cửa sổ, mỗi người nhận một bát tô to canh thịt cừu trong cửa hàng lão Lưu cùng hai cái bánh mì bên ngoài cháy sém bên trong ruột mềm dai. Lúc bẻ bánh mì, Thiếu Đường bẻ cực kỳ thành thạo tỉ mỉ, vừa ngẩng đầu nhìn thấy bánh mì bên trong bát Tiểu Bắc, cười nhạo nói: “Bây có phải dân gốc Thiểm Tây không vậy, bây bẻ kiểu gì thế này?”
Mạnh Tiểu Bắc kêu lên: “Trời ơi cha giống hệt Mạnh Tiểu Kinh, bẻ bánh mì cứ phải bẻ thành đầu que gỗ lấy mật ong mới được cơ, con nói cha này, bẻ bánh mì phải dựa theo nước canh, bát canh càng rộng thì bánh mì phải càng to!”
Thiếu Đường cười: “Chưa từng thấy ai bẻ bánh mì còn to hơn ngón chân cái, móng tay ông đâu!”
Hai người đứng dậy đến quầy bán đồ ăn đưa bát, kết quả hôm đó gặp phải ông lão đội mũ trắng tính tình cực kỳ gàn bướng, cũng chính là đầu bếp trưởng trong ở đây. Ông cụ liếc mắt thấy bát của Thiếu Đường, hài lòng nhận lấy đi múc canh, lại liếc sang bát của Mạnh Tiểu Bắc, khó chịu nói: “Bẻ bánh mì như này không được, bẻ lại lần nữa!”
Mạnh Tiểu Bắc: “Sao mà không được ạ? Cháu ăn như vậy đó!”
Ông cụ vẩy muôi, nghiêm túc nói: “Bánh bẻ tệ đến như thế thì làm sao mà nấu canh cho cháu được. Cháu không phải người bản địa, đi học người cùng bàn cháu đó!”
Mạnh Tiểu Bắc uất ức nói: “Cháu chính là người bản địa Tây An đấy!”
Thiếu Đường cười vang, ôm Mạnh Tiểu Bắc quay lại bàn: “Xấu hổ mất mặt chưa! Ra ông đây bẻ cho bây!…”
Mạnh Tiểu Bắc sinh tại Tây Bắc, song lại không lớn lên ở Tây Bắc. Phần lớn quãng thời gian niên thiếu của cậu đều trải qua ở thủ đô, nên nếu bàn về chuyện ăn vụn bánh mì chan canh thịt cừu, thậm chí kỹ năng cơ bản của cậu còn tệ hơn cả Thiếu Đường. Thiếu Đường thay bảo bối của mình bẻ một bát vụn bánh mì. Đầu tiên, bẻ cái bánh mì thành bốn phần, sau đó bẻ mỗi miếng dày thành hai phần, cuối cùng tỉ mỉ bẻ thành từng miếng bánh mì nhỏ xíu như đậu phộng đều chằn chặn. Tiểu Bắc xấu hổ nói: “Cha không thấy phiền sao?!”
Thiếu Đường bình thản nói: “Không phiền, bình thường cha muốn làm gì đó cho bây còn chẳng gặp được bây kìa.”
Bát vụn bánh mì chan canh thịt cừu này chính là bát miến thơm ngon nhất mà Mạnh Tiểu Bắc từng ăn. Màu sắc nước dùng trong leo lẻo, sóng sánh tươi ngon, sợi miến nhỏ dài, mềm dai trơn bóng, mùi vị mỗi miếng mỗi khác, như từng giọt mật rơi vào trong dạ dày, ăm ắp tình cảm dịu dàng nồng nàn.
Thiếu Đường đặt loại nước vừa, ăn hết bánh mì trong bát, ở đáy vẫn còn thừa một ít nước. Mạnh Tiểu Bắc đặt loại ngập nước, canh trong bát nhiều, bánh mì hút hết nước, hương thơm nồng nàn quyến rũ xông vào mũi. Hai người ăn nửa bát, rất ăn ý đổi bát cho nhau, uống canh của đối phương. Tiểu Bắc múc một thìa nước canh thịt cừu, khăng khăng muốn đút cho Thiếu Đường, Thiếu Đường nhíu mày dùng khẩu hình miệng nói: “Đừng để người khác thấy”, nhưng mà miệng đã theo bản năng dán lại gần, thẳng thừng hớp một ngụm sạch trơn…
Từ trong quán vụn bánh mì chan canh thịt cừu đi ra, đi tới Định Gia Tiểu ăn thịt chiên xù. Bà chủ nhận ra đám học sinh cuối tuần hay đến đây ăn, nhiệt tình nói: “Ôi lại đến rồi à, con bé bạn cháu không tới cùng à?”
Mạnh Tiểu Bắc: “… Dạ?”
Đáy mắt Thiếu Đường lóe lên tia sáng, nhận lấy một đĩa thịt hai bát cơm, chẳng buồn để tâm so tính tới mấy chuyện phong lưu của thằng nhóc mất nết này.
Mạnh Tiểu Bắc cà lăm: “Chuyện đó là sao sao sao ạ.”
Bà chủ cười hỏi: “Đây là ai vậy?”
Mạnh Tiểu Bắc cười cười đáp: “À, cháu… cha nuôi cháu ạ.”
Cậu thật sự muốn nói, bạn gái bạn gủng cái gì, đây mới chính thức là bạn trai cháu. Người yêu cháu về đây thăm người thân thăm cháu, bà chủ bà đừng có dìm cháu thế chứ!
Cha nhỏ cậu phóng khoáng nói với bà chủ: “Cho thêm hai cốc mơ mai chua, cốc to ấy ạ.”
Mạnh Tiểu Bắc nhỏ giọng nói: “Cha nhỏ cha sành sỏi ghê, sành ăn quá.”
Thiếu Đường nói rất khí phách: “Ông là trùm ở đây rồi, bây cứ như người ngoài đến chỗ này du lịch hai năm, bây cứ ăn theo cha đi!”
Thịt bò chiên xù ở nhà này mềm mịn xốp giòn nhưng vẫn không mất đi độ dẻo, hai người ăn sạch bách hết cơm. Ngày hè Tây An nóng như thiêu như đốt, ở trong quán ăn bé nhỏ chật chội chẳng có điều hòa, được ăn thịt chiên bơ rồi uống hai cốc nước mơ mai to mà ngỡ như đã cứu lại được hai mạng người, uống hết lại gọi thêm hai cốc nữa…
…
Trên bàn ăn Thiếu Đường hỏi Mạnh Tiểu Bắc: “Chuyện xuất bản truyện tranh của bây, đưa cha xem hợp đồng coi, thế rốt cục là như nào?”
Mạnh Tiểu Bắc cắn nhẹ môi dưới: “Thiếu Đường, cha mà xem nhất định cảm thấy đáng ngờ, con cũng không biết sao mà nhà xuất bản nhỏ bọn họ có được mã ISBN (140), tóm lại là bộ truyện “Transformers” xuất bản trong nước không có bản quyền chính thức.”
140. Mã ISBN: ISBN được sử dụng như là phương tiện kiểm duyệt sách tại Trung Quốc. Để có thể in ấn hợp pháp sách thì chúng phải có số ISBN, nó được trao theo từng khối các số cho các nhà in quốc doanh. Tuy nhiên, kể từ những năm 1990, phương thức kiểm duyệt này trở nên ít hiệu quả hơn do các nhà in quốc doanh, giống như các xí nghiệp quốc doanh khác, đã không còn nhận được sự trợ cấp của nhà nước, sẽ bán các số ISBN cho những người trả giá cao nhất mà không cần quan tâm đến nội dung của sách được in ra. (Theo Wiki)
Thiếu Đường nhíu mày nhìn cậu: “Đây chẳng khác nào sao chép ý tưởng tranh hoạt hình nước ngoài hay sao?”
Mạnh Tiểu Bắc nhún vai nói: “Nói vậy cũng đúng, cha cũng có thể tưởng tượng nó như phiên bản chị – em, cha – con đã được biên soạn mới lại vậy.”
Thiếu Đường nói: “Xem ra nếu lâu dài như vầy thì không ổn, nhỡ mà bị người khác truy cứu thì sao?”
Mạnh Tiểu Bắc gật đầu thừa nhận: “Quả thật không đủ tiêu chuẩn. Kịch bản gốc và tranh vẽ đều do con tự mình biên tập vẽ lại, nhưng quyền lợi gốc mãi mãi sẽ thuộc về đối phương. Nhưng cha cũng thấy đấy, rất nhiều sản phẩm hàng ngày cha nhìn thấy trong cuộc sống mà có tính sáng tạo cao, thì thiết kế và ý tưởng đều là thẳng từ nhãn hiệu của nước ngoài. Cha coi thắt lưng Playboy cha Lượng Lượng đeo đó, mạ hình con thỏ, là thật sao? Cha nhìn đài truyền hình, tòa cao ốc mới xây dựng ở Bắc Kinh ấy, thiết kế là ý tưởng gốc của thiết kế sư sao, đào đâu ra mà có? Giờ đây đất nước chúng ta mở cửa, hủy bỏ sự cấm đoán giao thương giữa các nước, thứ tràn vào sớm nhất không phải là mấy thứ vật phẩm, hàng hóa có giá trị cụ thể kia đâu, mà chính là sự sáng tạo ý tưởng mới mẻ. Đây cũng chính là điểm mà con cực kỳ khâm phục người Nhật người Mỹ, họ có thể làm ra những bộ phim hoạt hình như thế, bởi vậy con muốn cố gắng học hỏi từng bước từng bước xem làm như thế nào!”
Thiếu Đường híp mắt nhìn Mạnh Tiểu Bắc. Sau một năm không gặp, anh sắp không nhận ra cậu rồi: “Bảo bối, bây cứ tiến từng bước từng bước từ từ thôi, đừng quá nóng vội.”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Đây là lần đầu tiên con làm việc này, cũng là lần cuối cùng, sau này con tuyệt đối không làm vậy nữa.”
“Đây chính là bước khởi đầu của con, lần này con có tiếng tăm rồi, chí ít con cũng đã tự gây dựng tiền vốn nền tảng cho tương lai sau này của bản thân!”
Thiếu Đường muốn nói, tiền vốn cha nuôi giúp bây gom, không cần phải bán mạng như vậy.
Mạnh Tiểu Bắc nói, giờ con phải làm việc, mau chóng kiếm tiền, tốt nghiệp phổ thông về Bắc Kinh, con sẽ chuyển ra ngoài ở cùng với cha…
Đợi tới một ngày nào đó khi Tiểu Bắc tự lực cánh sinh, có tiền tiết kiệm của chính mình, cũng chính là ngày cậu dám ngả bài với cha mẹ người nhà. Cậu muốn cùng cha nhỏ thẳng thắn đường hoàng, quang minh chính đại nắm lấy tay nhau đứng trước mặt gia đình.
Trong lòng Mạnh Tiểu Bắc có chính kiến của chính mình, con trai trưởng thành đủ lông đủ cánh rồi sẽ có khát khao chí hướng rời tổ, tham vọng lập gia đình xây dựng sự nghiệp. Lượng Lượng đã từng nói với Mạnh Tiểu Bắc rằng, cậu may mắn xiết bao khi có hai người cha, ở bất cứ ở đâu, bất kể thời điểm nào, khi cậu quay đầu cũng luôn có một người cha “dự bị” đang đợi cậu! Nhưng nếu nhìn theo góc độ ngược lại, Mạnh Tiểu Bắc rõ ràng nhất rằng điều ấy cũng có nghĩa ngay tới một người cha cậu cũng không có.
Nếu như không phải lần này cậu bị ép phải rời xa cha nuôi, về Tây An ở thì có lẽ đã chẳng tới nỗi chỉ trong một năm cậu đã nảy sinh những suy nghĩ dữ dội nôn nóng cấp bách tới vậy, dường như trong một đêm nghĩ thông suốt. Mạnh Kiến Dân bị bệnh nặng, vả lại rồi ông sẽ dần già đi, đó là người cha ruột mà tương lai cậu phải phụng dưỡng chăm sóc. Còn Thiếu Đường, người cha này đã bị cậu hoàn toàn biến thành một nửa còn lại của cậu, đã không thể là cha nhỏ để cậu có thể nghịch bùn trong lòng, ngang ngược ăn vạ cả đời nữa rồi. Tương lai sau này, bản thân cậu dựa vào cái gì để Thiếu Đường bảo vệ cả đời? Liệu có làm cho đối phương khinh thường, chán ghét cậu không?
Đường đường là một người đàn ông, lẽ nào cả đời có thể uống sữa cha nhỏ mà không chịu lớn?
Thiếu Đường con yêu cha.
…
Tối đấy, Mạnh Tiểu Bắc đưa cha nhỏ đến chỗ mà cậu hay tới là phòng chiếu phim, tính coi phim thâu đêm.
Bọn họ trả tiền ở cổng vào. Đây là nơi Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ quen thuộc, cậu khăng khăng muốn để mình trả tiền hết. Người đứng đón khách ở cửa có vẻ cũng là nam sinh cấp ba, vẻ ngoài thanh tú. Ông chủ phòng chiếu phim đang nằm nghiêng trên giường dây thép gai bên trong, hút thuốc, liếc mắt về phía bên này, nhìn cậu trai nọ thu tiền.
Cậu trai nói: “Hai người bốn đồng.”
Mạnh Tiểu Bắc bảo: “Chẳng phải ba đồng à, tôi là học sinh, cậu phải giảm giá cho tôi chứ.”
Cậu trai nói: “Giảm giá? Thẻ học sinh cậu đâu?”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Tôi đã tới rất nhiều lần rồi, bọn cậu đều biết tôi, hôm nay tôi không mang thẻ học sinh.”
Hai người nói tới nói lui, cậu trai kia cực kỳ cố chấp, dong dài lải nhải liên miên, giống như chỗ bọn họ mà thu thiếu một hào thôi là đã chịu thiệt lắm rồi, xót đứt ruột đứt gan! Noi gương cục công thương, đồn công an, nhất định muốn kiểm chứng thẻ học sinh.
Thiếu Đường phóng khoáng thẳng thắn bỏ tiền bao, mỗi một đồng thôi mà khỏi phải tranh cãi. Ông chủ phòng chiếu phim mặc một cái quần cộc cạp trễ từ trên giường dây thép mạnh mẽ chồm dậy, phơi bờ lưng trần, ngậm điếu thuốc đi đến: “Sao vậy?”
Ông chủ vừa nhìn, đúng là nhẵn mặt Mạnh Tiểu Bắc: “À, là nhóc à, đây là học sinh mà, ba đồng thôi, mau vào trong mau vào trong.”
Mạnh Tiểu Bắc thoáng nhìn đối phương, bực mình nói: “Thế mới phải chứ, bọn tui là khách ruột của trường trung học số 3, thế mà người làm ở đây kiên quyết không cho vào!”
Ông chủ hút thuốc bật cười, kéo cậu trai ra chắn sau lưng mình: “Ngại ghê, đây là… người mới tới giúp, em họ chú, không biết nhóc, mau vào đi!”
Mạnh Tiểu Bắc ôm vai cha nhỏ đi vào, tình cờ quay đầu lại, nhìn thấy một tay ông chủ nhỏ vuốt ve nơi cổ cậu trai kia, xoa tóc, tí tởn lại gần mặt cậu trai nói gì đó, sau đó lấy điếu thuốc trong miệng ra, nhét vào miệng cậu trai, thân mật cùng hút một điếu thuốc. Cậu trai kia bĩu môi giống như đang hờn mát giận dỗi ông chủ: “Chiếu phim cả đêm mà còn rẻ như vậy, cái tên đại ngốc này, anh cứ chờ tới lúc lỗ chổng vó coi!”
Mạnh Tiểu Bắc đi qua còn theo bản năng quay đầu nhìn hai người đó, không nhịn được bật cười, cái tên đại ngốc cơ đấy.