Đọc truyện Mười Năm Yêu Anh Nhất – Chương 60
Sự ẩm ướt của ngày đông phương Nam là khó chịu nhất, có mặc nhiều quần áo hơn nữa cũng không ngăn nổi cái rét buốt chui vào trong xương cốt.
Lúc Hạ Tri Thư bước xuống xe thì rùng mình một cái, Ngải Tử Du chạm vào tay cậu, đầu ngón tay lạnh buốt.
“Vào nhà anh sẽ mở máy hút ẩm, lại lấy túi chườm ấm tay chân cho em.” Động tác của Ngải Tử Du vô cùng tự nhiên, nắm lấy tay phải Hạ Tri Thư nhét vào trong túi áo của mình.
Hạ Tri Thư tựa vào người Ngải Tử Du, giọng hơi khàn: “Mấy hôm nay lại hạ nhiệt độ đúng không? Nãy mơ màng trên xe thấy phát thanh viên nói mấy hôm tới sẽ có mưa nhỏ tiếp.”
Ngải Tử Du dùng tay kia rút chìa khoá mở cửa, ngữ khí ôn hoà: “Mùa đông nơi này vẫn thế, là do em sợ lạnh đấy.”
Hạ Tri Thư mím môi không nói gì, đổi giày xong vào phòng ngủ bật đèn.
Ngải Tử Du ở bên ngoài bận rộn một hồi, lúc trở lại phòng ngủ Hạ Tri Thư đã tắm xong, trên người mặc một chiếc áo tắm nhung san hô lỏng lẻo, ôm gối nhẹ nhàng ngáp một cái.
“Sao chưa ngủ sớm một chút? Hôm nay em chịu giày vò nhiều rồi.” Ngải Tử Du nghiêng người dùng mu bàn tay chạm vào trán Hạ Tri Thư, nhiệt độ vẫn bình thường: “Cả ngày không ăn gì, em muốn ăn chút gì không?”
Hạ Tri Thư lắc đầu một cái: “Không cần.”
Ngải Tử Du ngồi ở mép giường, anh vuốt ve bàn tay sau khi được chườm ấm của Hạ Tri Thư, lòng bàn tay ấm áp khô ráo.
“Không muốn ăn là vì khó chịu ở đâu? Dạ dày không thoải mái sao?” Bàn tay ấm áp của anh đặt lên bụng Hạ Tri Thư, thành thạo xoa xoa.
Hạ Tri Thư thư thái hơn nhiều, nhưng vẫn gắng gượng không ngủ. Hình như trong lòng cậu còn đang muốn làm gì đó.
“Làm sao vậy?” Ngải Tử Du nhìn ra được có gì đó không đúng, trong lòng lo lắng thêm: “Không thoải mái nhất định phải nói cho anh biết.”
Hạ Tri Thư rũ mắt, khe khẽ run, ánh mắt lại có mấy phần né tránh: “Anh…Không ngủ sớm một chút à?”
Ngải Tử Du cảm thấy không đúng, nhưng không nỡ hỏi nguyên nhân, liền đưa tay tắt đèn bàn rồi nghiêng người nằm cạnh Hạ Tri Thư: “Em ngủ đi, anh nằm với em.”
Bóng tối hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nông theo quy luật. Hai người hoàn toàn không buồn ngủ, cũng không có đề tài có thể mở miệng.
Ngải Tử Du không ôm Hạ Tri Thư, nãy ở bên ngoài anh nấu đường phèn sơn tra cho Hạ Tri Thư, sợ nửa đêm rời giường buông tay kinh động đến người trong ngực. Anh quay lưng về phía Hạ Tri Thư, việc chung giường chung gối mấy hôm trước còn rất bình thường, hôm nay đột nhiên lại có chút căng thẳng mất tự nhiên hiếm thấy.
Ban đầu Ngải Tử Du cho rằng không khí ái muội ngột ngạt là ảo giác của mình, hoặc là mình nhịn lâu rồi. Mãi đến khi sau lưng có người ôm lấy, dây cung trong đầu anh như bị đứt đoạn.
Với bản năng của một người đàn ông, dù thần kinh thô bao nhiêu cũng có thể nhận biết cái gì là tiếp xúc đơn thuần, cái gì là tràn ngập lời mời gọi đầy ám chỉ, huống hồ Ngải Tử Du vốn rất mẫn cảm.
Vòng ôm của Hạ Tri Thư rất nhẹ, dường như có hơi xoắn xuýt, lại kèm theo mấy phần cẩn thận khiến người đau lòng. Cậu vốn không phải là một người phóng túng, cũng may là đang trong bóng tối, bằng không dũng khí giơ tay ra e rằng cũng không có.
Ngải Tử Du cũng không phải là người phóng túng, mấy năm trước chơi bời ở bên ngoài thủ đoạn quyến rũ mời gọi gì cũng đã thấy qua, nhưng hiện giờ lại cứng đờ, phản ứng thì chậm chạp. Không phải anh chưa từng chờ mong, càng không phải chưa từng ảo tưởng qua, nhưng làm sao có thể cam lòng?
“Tay vẫn lạnh sao?” Ngải Tử Du nắm chặt bàn tay của Hạ Tri Thư đang để trên eo mình: “Vậy để anh ủ ấm cho em.”
Hạ Tri Thư đột nhiên rút tay về, âm thanh chìm trong đêm tối có mấy phần lạnh lẽo: “Anh không muốn?”
Ngải Tử Du ngẩn người.
Không ai giơ tay bật sáng đèn. Hạ Tri Thư ngồi dậy, ôm đầu gối dựa vào đầu giường: “Không phải anh nói yêu tôi ư?”
Trong nháy mắt Ngải Tử Du cảm thấy mình bị sỉ nhục: “Nên?”
“Những cái khác thì tôi không có gì hết. Không tranh thủ thời gian thì đến người anh cũng không thấy được đâu.” Hạ Tri Thư nói xong từ cuối cùng, âm thanh đã run run như đang nén tiếng khóc: “Anh nói xem anh muốn gì.”
Ngải Tử Du không nói nổi một câu, tâm tình của anh đang ở ranh giới mất khống chế, sợ nói một câu sẽ triệt để không kìm nén được. Cái lạnh ngấm vào sâu tận xương tuỷ, anh bị người ấy tàn nhẫn làm tổn thương.
“Hiện giờ đúng là tôi rất khó coi…Nhưng dù sao cũng tốt hơn những ngày sau này…” Âm thanh của Hạ Tri Thư hình như bình thường hơn chút, bình tĩnh đến mức hơi tàn nhẫn: “…Anh biết đấy, đến cuối cùng tôi không muốn mắc nợ anh quá nhiều.”
Ngải Tử Du kìm nén đến run ngón tay, vì thiếu dưỡng khí mà cả người choáng váng. Nhưng anh vẫn miễn cưỡng đứng lên phủ thêm chăn cho Hạ Tri Thư, ngữ khí ôn hoà: “Đừng nghĩ nhiều quá, trước tiên em cứ ngủ đi, anh phải ra ngoài xem nồi nấu thế nào rồi.”
Giây phút Ngải Tử Du đóng kín cửa lại đột ngột bạo phát, anh đập phá toàn bộ phòng khách, dù biết một cánh cửa phòng không có tác dụng cách âm quá lớn.
Hạ Tri Thư nghiêng đầu chăm chú nhìn vệt trăng sáng xuyên qua rèm cửa sổ, cậu lại phụ lòng một người rồi. Dù là vô tâm, dù vì muốn người kia bớt chút đau lòng lúc ly biệt sinh tử.
Phẫn nộ và oán hận dù sao cũng tốt hơn là tình cảm sâu đậm.
Với người hay với mình cũng vậy.
Hạ Tri Thư chưa bao giờ muốn phụ lòng người, người nhà, bố mẹ, bạn bè, người yêu. Nhưng đến cuối cùng, người duy nhất cậu không phụ lòng là người đàn ông đã làm thương tổn mình nhiều nhất.
Đời này của cậu, người duy nhất chưa từng phụ lòng, chính là Tưởng Văn Húc.
Cậu cũng chưa từng hổ thẹn với lương tâm.