Mười Năm Thương Nhớ

Chương 129: Quá khứ qua rồi, cát bụi lại trở về với hư vô


Đọc truyện Mười Năm Thương Nhớ – Chương 129: Quá khứ qua rồi, cát bụi lại trở về với hư vô

Đây là một giai đoạn bấp bên. 

Khi anh lao vào…nửa cuối cuộc đời em.

Giữa tháng mười là thời điểm A Hoành sang Pháp được năm tháng rưỡi, cô đang làm một báo cáo nghiên cứu về đánh giá vi sinh học đối với con đường lây nhiễm của AIDS. 

Bác sĩ Edward hướng dẫn cô là một người đàn ông có mái tóc vàng đến từ Mỹ, anh ta thường có cái nhìn phiến diện nên A Hoành không thích anh ta cho lắm. 

A Hoành sống ở quận 12, một trong 20 quận ở Paris, nằm bên bờ sông Seine.

Hôm đó, ông nội nói với cô rằng: ” A Hoành, cháu đã trưởng thành, phải tự chịu trách nhiệm về việc làm của mình rồi. Vì Ngôn Hi mà cháu đã làm trái với di nguyện của ông, ông cho cháu cơ hội cuối cùng nhưng cháu không chịu, từ giờ phút này trở đi, cháu và Ngôn Hi phải bắt đầu gánh chịu sự trừng phạt, học cách làm một đôi vợ chồng nghèo.

A Hoành im lặng trước lời nói của ông vì cô không rõ trong câu nói ấy có đến mấy phần mỉa mai. Ôn Hoành và Ngôn Hi không có sự nâng đỡ của nhà họ Ôn và nhà họ Ngôn, bao nhiêu năm ngựa xe như nước, áo quần như nêm, giờ đây lại hai bàn tay trắng. 

Và giờ cô cũng không muốn nhắc đến Ngôn Hi nữa.

Ngay đầu con ngõ mà cô sống có một quán cà phê nhỏ và ấm áp. Cô thường đưa Isso – cậu con trai của bà chủ nhà ra đó đọc sách, cô đọc sách y của cô, còn cậu đọc Thám tử Sherlock Holmes. Thường cô sẽ uống một cốc cà phê, Isso ăn một miếng bánh ngọt là có thể mất cả buổi chiều.

Cậu thường dẫn cô ra bờ sông nhặt sỏi, những viên sỏi đủ màu sắc, hình dạng. Tàu chở du khách các nước ùn ùn chạy qua, các ngôn ngữ khác nhau, rộn ràng vang lên, bầu không khí vô cùng sôi nổi. 

Cô cầm tay Isso và nhớ lại Tiếu Tiếu của bao năm về trước.

Isso là đứa trẻ mắc chứng trầm cảm, nhà nghèo nên phải dựa vào nguồn trợ cấp của chính phủ. Cậu bé rất ít nói, dáng người gầy gò, thích ngồi trong lòng cô cười như nức nẻ. 

“Winnie, chị làm bác sĩ Watson* của em, em sẽ tặng chị quà.” Cậu lấy ra một chiếc nhẫn cỏ thô và khá to. 

* Nhân vật trong thám tử Sherlock Holmes.

A Hoành cười tủm tỉm, đeo vào ngón tay nói: ” Ok, đợi em lớn lên đã nhé.” 


Isso nói: ” Winnie, chị đừng cau mày, trông xấu hơn cả nếp nhăn của bà Pang.”

Bà Pang là hàng xóm của họ, cũng là một tín đồ trung thành của đạo tin lành, tính khí hơi bất thường. Bà ta không thích Isso, thường lấy đá ném vào người cậu mỗi khi cậu đi ngang qua, rủa cậu là thằng xui xẻo. Isso không nói chuyện này với cha mẹ. cũng may A Hoành nhìn thấy và ngăn cản bà ta nhiều lần. 

A Hoành bế cậu vào lòng nói: ” Baby, em có biết chuyện tàn nhẫn nhất trên thế gian này là gì không?”

Isso lắc đầu rồi cúi xuống, cố gắng điều chỉnh cho chiếc nhẫn nhỏ lại.

A Hoành mỉm cười.” Là không biết.” 

Cậu mgoẹo đầu, đôi mắt xanh lam tròn và đẹp, cậu hỏi: ” Không biết cái gì cơ?”

Cô nắm bàn tay nhỏ nhắn của cậu và chỉ vào ánh nắng chiều rực rỡ trải dọc bờ sông Seine nói: ” Không biết mặt trời sau khi lặn rồi có mọc nữa hay không. Không biết bơ và bánh mì để đến ngày mai có hỏng hay không. Không biết đi vòng quanh trái đất một vòng sẽ gặp cái gì. Không biết có còn đủ can đảm để tiếp tục nữa hay không.” 

Isso cười nói: ” Không biết có nên tiếp tục gọi ” Ngôn Hi ” hay không ư?”

Cậu bắt chước A Hoành nói hai chữ mà cô thường nói nhưng phát âm hơi ngượng nghịu. 

” Trong tiếng Trung, ” Ngôn Hi ” có nghĩa là xin chào ư?” 

” Không, nghĩa là tạm biệt.”

A Hoành mua một chiếc xe đạp cũ với giá ba mươi Euro – đối với cô đó là một số tiền không nhỏ, xe không có chuông, kẽo cà kẽo kẹt. Có nó, quãng đường từ chỗ trọ đến ga tàu điện ngầm cũng tiết kiệm được khá nhiều thời gian. 

A Hoành gặp người ấy trong một tình huống hết sức tình cờ, chúng ta phải nói lại từ đầu.

Mặc dù không giống với thành phố sương mù Luân Đôn, nhưng ở đây cũng từng trải qua cuộc cách mạng công nghiệp, thời tiết vào buổi sáng cũng chẳng khá hơn Luân Đôn là bao. cộng với thói quen dắt chó ra ngoài của người Paris, bất luận là giống chó sang đến đâu, sản phẩm mà chúng sản sinh ra về cơ bản đều giống nhau. Chúng vểnh mông lên, tỉ lệ ” trúng thưởng phân chó ” của người dân lúc đi đường không thấp chút nào.

A Hoành tỉnh dậy vào lúc bảy giờ sáng, vừa phải mở căng mắt vì trời mù sương, vừa phải tránh phân chó, yêu cầu về trình độ lái xe đạp phải rất cao. 


Hôm đó là một ngày cuối tháng mười, trước khi đi ngủ, cô không có linh cảm gì, tỉnh giấc cũng không cảm nhận được hôm nay là ngày không nên xuất hành, còn ngái ngủ đã đạp xe ra con ngõ.

Sương mù dày đặc, cô không nhìn rõ gì cả. Vừa mới ra khỏi con ngõ thì một bãi phân chó đã nằm chềnh ềnh giữa đường. Chưa kịp bóp phanh thì một người đã loạng choạng đâm vào cô, chưa kịp nhìn rõ thì người ấy đã ngã vật xuống đất. 

Ghi đông chiếc xe vẹo sang một bên. A Hoành vội nhảy xuống xe, bước đến trước mặt người đó, nói một tràng dài toàn là tiếng Pháp, ngữ pháp loạn hết thảy: ” Không sao chứ ạ ngài?”

Người đó không hiểu, xua tay rồi gắng gượng bám vào chân tường đứng dậy. Mái tóc đen, ria mép rậm, hai má hõm sâu, mắt cũng trũng xuống, chỉ nhìn được ở góc nghiêng. Thân hình, đặc biệt là chân, gầy như que củi. 

Đây có phải là…người không? 

Dân tị nạn từ đâu chui ra vậy? 

Lòng bàn tay anh ta bị trầy da, cảm giác như chỉ còn lại gân xanh và một lớp da.

Cô đưa cho anh ta chiếc khăn mùi soa, lặng lẽ đứng nhìn không chớp mắt. Anh ta đón lấy chiếc khăn, ngửi thấy mùi tùng hương, bàn tay lập tức cứng đờ ra.

Giữa màn sương mù, cô bình thản nói bằng tiếng Trung: ” Anh quay lại đây.” 

Người đó mấp máy môi, ngần ngừ hồi lâu, cuối cùng ngồi thụp xuống đất, lấy tay che mặt. 

Cô liền quay đi, dựng xe đạp lên rồi đi mất.

Tân Đạt Di nói: ” Cậu có biết hắn ta đã trốn tám lần, cuối cùng mới thoát được hay không?” 

” Tớ biết. ” 


” Vậy cậu gặp hắn rồi hả, tốt quá!” 

” Không, tớ chưa gặp anh ấy.” 

” Sao lại như thế, chính tớ và Tôn Bằng đã đưa hắn ra sân bay. Lần này Lục Lưu bị Tôn Bằng hành cho một trận đã đời, ít nhất trong vòng năm năm chưa thể lại sức được, không có ai gây rắc rối cho bọn cậu nữa đâu.”

A Hoành liền cúp máy. 

Isso chạy đến gần cô nói:”Winnie, ngõ nhà mình có một quái nhân gầy gò xấu xí.Mới mùa thu mà anh ta đã mặc chiếc áo bông dày cộp, chị bảo anh ta có thể là dân đạo chích không?” 

Cô không đáp mà quay mặt đi, đưa tay lên dụi mắt, mỉm cười nói: ” Có thể.”

Cô đưa Isso đi uống cà phê, anh chàng mặc áo bông dày đó cũng gọi một cốc cà phê và lặng lẽ ngồi một mình trong góc quán. Khi cô dẫn Isso đi nhặt sỏi, anh lại đứng ở đằng xa dõi theo mọi động tác của cô. Mỗi lần cô đạp xe đi qua con ngõ, bất luận sớm thế nào thì vẫn luôn có một chiếc đèn mờ thấp sáng.

Có lần Isso đi chợ mua bánh mì cho mẹ, bà Pang vác chổi đánh cậu, miệng lầm bẩm ” thằng xui xẻo “. Anh liền ngăn bà ta lại và trợn đôi mắt to tròn ra nhìn bà ta. Bà ta hét lớn ” ma, ma ” rồi quăng chiếc chổi và trốn vào căn nhà sang trọng của bà ta. Isso đứng nhìn anh chàng kỳ dị ấy rất lâu. 

Anh liền cười và hỏi bằng tiếng Trung: ” Cậu không sợ tôi ư?” 

Isso liền hỏi: ” Anh là đạo chích hả?”

Anh không hiểu lời cậu nói, chỉ cười và cúi xuống xoa đầu cậu. 

Lúc anh bỏ đi, Isso nói to: ” Yan Xi.” ( Ngôn Hi). Cậu đang thể hiện thiện chí với anh chàng, nói lời tạm biệt bằng tiếng Trung mà Ôn Hoành đã dạy. 

Anh liền quay lại, sững sờ nhìn cậu. 

Cậu liền cười và nói lớn: ” Yan Xi.” 

A Hoành nhận được điện thoại của Tôn Bằng, cậu ta nói: ” Món quà lớn mà tôi tặng cho Ôn tiểu thư sao tiểu thư mãi vẫn chưa chịu nhận?”

Cô cau mày hỏi: ” Tôn Bằng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” 

Anh không trả lời mà nói: ” Lâu lắm rồi cậu ta không soi gương, kể từ sau vụ tai nạn ô tô đó. Sau đó lại đối đầu với Lục Lưu, không chịu ăn một hạt cơm nào, Lục Lưu bắt ép cậu ta, tiêm rất nhiều thuốc bổ. Cậu ta nhận được thư của cậu, tổng cộng bỏ trốn tám lần, lần đầu tiên chỉ ra được đến cửa, lần thứ hai xuống được tầng dưới, lần thứ ba ra được đường, có một lần thậm chí còn ra được sân bay, mỗi lần chỉ cần thêm được một bước là cậu ta đều không bỏ cuộc. Cậu ta vẫn còn sống sót, tại sao cậu không thấy đó là điều may mắn chứ?”


Cô mỉm cười nói: ” Thà là chịu nổi vất vả như thế, thà là không khuất phục trước Lục Lưu. Trước mặt tớ, anh ấy vẫn..thiếu can đảm như vậy ư? Tôn Bằng, cảm ơn cậu vì cậu cũng ngốc như tớ.” 

Tôn Bằng lại cười nói: ” Hồi nhỏ tớ ngán nhất là hắn ta, đưa hắn sang sớm ngày nào thì rảnh thân ngày đó, có hắn ở bên cạnh thực sự rất phiền hà. Nếu muốn cảm ơn tớ thì đừng để tớ gặp lại hắn nữa, ok không?”

Cô nói: ” Rốt cuộc cậu đánh bại Lục Lưu bằng cách nào vậy?” 

” Lục Lưu có tham vọng quá lớn, muốn có quyền, muốn có tiền, lại muốn có cả lòng người. Phân tâm quá nhiều lại thành ra dở. Còn tớ, từ năm mười tám tuổi, việc duy nhất tớ dự định làm là đánh bại hắn ta. Hắn ta không thể là đối thủ của một người toàn tâm toàn ý, đặc biệt người này lại ngang tài ngang sức với hắn. Huống chi lại có cả Trần Quyện nữa.”

” Cậu chẳng có công ty nào trong tay, làm sao đấu nổi với tập đoàn họ Lục.” 

Tôn Bằng cười khẩy đáp: ” A Hoành, đó là một chiến dịch khác. Giống như việc cậu bỏ ra bao nhiêu năm để gã ngốc kia yêu cậu vậy, tớ đang nghĩ cách tống khứ hắn đi đây.” 

A Hoành cúp máy, thẫn thờ ngồi bên giường. 

Căn phòng chật hẹp có tia nắng lọt vào. 

Đột nhiên cô phát hiện ra rằng, hóa ra những người sống xung quanh cô vất vả biết bao.

Cô muốn Ngôn Hi trở nên mạnh mẽ hơn, bước đến bên cô mà không phải dựa vào ai. 

Tuy nhiên, anh lại sợ hãi, sợ phải gặp cô. 

Anh không dám đến bên cô bằng đôi chân của mình chỉ vì đã chịu đựng quá nhiều vết thương. 

Có người khẽ khàng đẩy cánh cửa đang khép hờ ra. Anh chàng gầy gò, tiều tụy với đôi mắt to đó chật vật lê từng bước đến bên cô.

Cô muốn Ngôn Hi trở nên mạnh mẽ hơn, bước đến bên cô mà không phải dựa vào ai. 

Tuy nhiên, anh lại sợ hãi, sợ phải gặp cô. 

Anh không dám đến bên cô bằng đôi chân của mình chỉ vì đã chịu đựng quá nhiều vết thương. 

Có người khẽ khàng đẩy cánh cửa đang khép hờ ra. Anh chàng gầy gò, tiều tụy với đôi mắt to đó chật vật lê từng bước đến bên cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.