Đọc truyện Mười Năm Thương Nhớ – Chương 124: Lời dối trá không muốn nghe
” Lần sau, anh mà còn dám ốm nữa thì hãy biến đi thật xa nhé, đừng để em tìm thấy anh nữa.”
“…Ừ.”
A Hoành nói:”Điều là anh ấy tự lựa chọn, uống rượu, bàn chuyện làm ăn thay Tư Hoán, đòi lại tiền cho nhà họ Ôn, tìm Vân Tại về cho Ôn Hoành, tất cả đều là do anh ấy tự lựa chọn đúng không?”
Thế nên ngày nào anh ấy cũng uống rượu đến say mèm. Thế nên, Ôn Tư Hoán mới có tiền mở công ty, cuộc sống của bà Uẩn mới được bình yên. Thế nên, Vân Tại mới lù lù xuất hiện như ân huệ từ trên trời giáng xuống.
Tư Nhĩ:” Đúng thế…Haizz…Ôn Hoành, rốt cuộc cậu có thái độ như thế nào, sao tớ chẳng thấy cậu buồn gì cả?”
A Hoành liền ngồi bật dậy, xuống giường lục vali, gấp quần áo cho vào, nói: ” Buồn gì chứ, đó là do anh ấy tự lựa chọn.”
Cô thu dọn quần áo, khóa lại, cài pass rồi nói: ” Tư Nhĩ, cậu mượn tớ đĩa phim Bươm bướm của Pháp nửa tháng rồi đó, cậu định bao giờ trả đây?”
” A Hoành, cậu làm gì vậy, tớ không hiểu?”
A Hoành mỉm cười đáp: ” Cậu trả đĩa phim cho tớ rồi mọi người tiếp tục đóng kịch, tớ sẽ đi.”
Tư Nhĩ hỏi: ” Đêm hôm thế này cậu đi đâu?”
” Đi đâu cũng được, đừng để tớ nhìn thấy mấy người nữa.”
Mặt cô lạnh như băng, nhìn Tư Nhĩ với ánh mắt khó hiểu, vẻ dịu dàng thường ngày biến mất, thay vào đó là lưỡi dao sắc lạnh.
Tư Nhĩ chưa bao giờ nhìn thấy A Hoành với dáng vẻ đó, cô luống cuống nói: ” Không phải mọi người cố tình giấu cậu chuyện này, tai Ngôn Hi bị điếc, anh ấy bảo không muốn liên lụy gì tới cậu, cậu xứng đáng gặp được một người tốt hơn anh ấy.”
A Hoành mỉm cười nói: ” Thế nên anh ta mới bán mình cho một anh chàng, diễn một vở kịch lụy tình để người yêu cũ được gối cao đầu ngủ yên đúng không? Ôn Tư Nhĩ, cậu nói đi, tại sao anh ta lại hèn hạ như vậy, tại sao tớ…còn hèn hạ hơn cả anh ta?”
Tư Nhĩ bắt đầu bực.” Chỉ vì anh ấy sợ cậu bịliên lụy cả đời, tại sao cậu lại nói anh ấy như thế chứ.”
A Hoành xách vali quay đi, Tư Nhĩ nhìn theo bóng cô. Giọng cũng lạnh lùng hơn: Chỉ vì Ôn Hoành mà anh ấy phải chà đạp bản thân mình không thương tiếc như vậy ư?”
A Hoành nói: ” Ôn Tư Nhĩ, cậu nói đúng, tôi không nên ảo vọng về tất cả mọi thứ trong khu nhà này. Không biết kiếp trước tôi đã gây ra tội gì, à không, tích đức được mấy đời mà mọi người phải hao tâm tổn trí với tôi như vậy?”
Sau đó, cô chạy xuống cầu thang, Tư Nhĩ liền đập cửa phòng đối diện gọi:”Tư Hoán, anh xuống giữ A Hoành lại đi, cậu ấy đòi bỏ nhà đi đây này.”
Tư Hoán giật bắn mình, chạy ra mở cửa, nhìn qua là nắm được tình hình.” Tư Nhĩ, anh biết ngay là em không được mồm giữ miệng được mà, đáng lẽ hôm ấy không nên cho em tham gia.”
Cô liền đấm anh thùm thụp:” Anh mau kéo A Hoành về đi, đêm hôm thế này, cậu ấy mà có mệnh hệ nào…”
Tư Hoán chạy vội xuống tầng, kéo A Hoành lại nói: ” Đừng gây sự nữa, về phòng đi, không ông với mẹ lại thức giấc bây giờ.”
A Hoành bất ngờ túm tay anh, cắn một cái thật đau.
Anh đau quá vội buông A Hoành ra, cô liền xách vali ra mở cửa. Tư Hoán bắt đầu bực, hất chiếc vali của cô xuống đất và gầm lên: ” Mẹ kiếp, Ôn Hoành, em làm gì vậy?” Nói rồi ôm chặt cô lại, định kéo vào nhà.
A Hoành đấm thùm thụp vào cánh tay anh, đôi giày miết xuống nền nhà đến mức biến dạng. Tư Hoán bất chấp tất cả, vẫn ra sức kéo cô vào phòng khách. Tóc A Hoành rũ rượi trên khuôn mặt, cô ra sức cạy tay Tư Hoán ra, răng cắn vào khóe miệng bật cả máu. Tư Hoán nỗi cáu thật sự, kẹp chặt vai cô và kéo về phòng.
Đến đầu cầu thang, A Hoành đang giãy giụa bỗng im bặt, cúi đầu, buông tay ra. Tư Hoán cảm thấy có thứ gì nóng ấm lăn xuống tay. Anh dừng lại, cúi đầu nhìn xuống cánh tay đang lăn dài nước mắt của mình.
A Hoành khẽ nói: ” Anh Tư Hoán, để em đi, em xin anh đấy. Mọi người không sợ mất mặt chứ em thì sợ lắm.”
Nhà họ Ôn giàu sang phú quý đã gặm nhấm sống lưng em, khiến em không thể đứng dậy được nữa.
Mặt cô nhăn lại, cố gắng kiềm nén tiếng khóc nhưng vẫn nghẹn ngào.Tư Hoán buông tay ra rồi quay lại nhìn Tư Nhĩ đang đứng trên đầu cầu thang, nói: ” Gọi cho Ngôn Hi, bảo cậu ta sang đây.”
Tư Nhĩ đứng như trời trồng từ nãy đến giờ, chưa kịp hiểu ra vấn đề nên hỏi: ” Dạ?”
Tư Hoán liền gầm lên: ” Anh bảo gọi ngay cho Ngôn Hi, bảo nó sang đây!.”
Tư Nhĩ giật bắn mình, vội chạy vào phòng. A Hoành xách vali lăn lóc dưới đất lên, cúi đầu nói: ” Có anh chăm sóc mẹ và anh thì được rồi, mọi người thích bày trò gì thì cứ việc.”
Tư Hoán ngân ngấn nước mắt, năn nỉ: ” A Hoành,anh xin em đấy, em cố gắng nghe lời anh lần cuối cùng này thôi, chỉ lần này nữa thôi. Bao nhiêu năm qua, nhà mình đã cố gắng vượt qua bao phong ba, nếu em bỏ đi thì mọi thứ sẽ tiêu tan hết. Có em bên cạnh, không biết mẹ đã vui đến mức nào…”
A Hoành đưa mu bàn tay lên quệt nước mắt nói: ” Em cũng xin anh đừng cho em đi tàu bay giấy nữa được không? Đối với mọi người, có tiền có quyền thì nhà họ Ôn không tan được.”
Cô mở cửa ra và đóng ngay lại mà không hề lưu luyến.
Tư Hoán đứng ở phòng khách, tự dứt tóc mình rồi bật khóc.
A Hoành một mình bước đi trong sân giữa đêm khuya tĩnh mịch. Cách đó không xa có ánh đèn vô cùng nhức mắt trong đêm tối. Cô đứng dưới gốc cây, đưa mắt nhìn chiếc Ferrari màu đỏ đó lao vút qua. Anh ngồi trong xe, đẹp như trong ký ức của cô. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy ngay cả việc nhìn anh cũng đáng sỉ nhục biết bao. Kéo vali quay đi mới phát hiện ra rằng, đi theo chiều ngược lại cũng không khó khăn như cô tưởng.
Về đến trường, cuộc sống lại quay về nếp cũ.
Cô đã có hẹn với giáo sư Lý, chiều thứ năm, thứ bảy hàng tuần học tiếng Pháp.
Nay lên năm thứ năm,chương trình học chủ yếu là thực hành, ngoài một số sinh viên ở lại phòng thí nghiệm của trường, về cơ bản các sinh viên khác đều đã liên hệ với bệnh viện để thực tập.
Kỳ thi của viện nghiên cứu khoa học Pháp diễn ra vào tháng mười một, gồm ba nội dung: Tiếng Pháp cơ bản, nguyên lý y học và một bài luận liên quan về đề tài virus bệnh truyền nhiễm SARS năm 2003.
Câu cuối cùng do giáo sư Lý đề ra. Năm đó, sinh viên bỏ cuộc giữa chừng đều đỏ mặt, người nào không đi thì mắc quai, trách giáo sư Lý thiên vị, dù có ý định tôn học trò cưng của mình thì cũng không nên chơi khó như vậy.
Câu này không phải chỉ có hai,ba điểm mà chiếm hẳn ba mươi điểm. Và thế là số sinh viên lên thư viện,vào mạng tìm kiếm thông tin tăng gấp mấy lần bình thường, ánh mắt nhìn A Hoành và mấy sinh viên kiên trì ở lại cũng lộ rõ vẻ khó chịu, sau lưng thì nói nọ nói kia.
Cuối cùng, lớp trưởng lớp số 1 bực mình,lên tiếng:” Hồi ấy có ai giữ chân các vị đâu? Người thì không đi, kẻ thì vờ như không biết, đến giờ lại sôi sùng sục lên là thế nào?”
Cả đám tiu nghỉu giải tán.
A Hoành cũng chẳng để tâm, tập trung cao độ vào tiếng Pháp và ôn thi.
Trong phòng ngoài cô ra,không ai có ý định đi du học, chỉ nhờ giáo viên hướng dẫn liên hệ với bệnh viện cho đi thực tập, người trực sáng, người trực đêm, chẳng mấy khi gặp nhau. Sau hai tháng, ai nấy cũng gầy đi trông thấy. A Hoành xót ruột, liền mua nồi, hầm canh bổ dưỡng cho mấy cô bạn cùng phòng.
Đám sinh viên năm thứ hai thấy cô liền cười: ” Hê, chị lại đến lấy trộm thuốc của phòng thí nghiệm hả?”
A Hoành đáp:” Ờ, chị vay ít thôi.”
Giáo sư Chu dạy môn dược học ngày trước từng dạy A Hoành, thấy vậy bèn cười, véo tai cô nói:”Đến tận đây xin xỏ đấy, hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà không thấy ngại à!”
A Hoành nhét mấy miếng đương quy,đảng sâm vào túi áo, trề môi nói: ” Cô Chu thương em mà.”
” Thôi về đi, trước khi ra nước ngoài đừng có quên mời cô ăn bữa cơm đấy nhé!”
” Dạ vâng ạ.”
Lâu lắm rồi A Hoành không gặp Vân Tại, mặc dù lấy cớ bận học không có thời gian, nhưng khi nhìn thấy nét chữ của cậu sau hơn nửa năm luyện tập, trong lòng A Hoành không khỏi ám ảnh. Cả tập giấy tuyên đều là nét chữ giống hệt nét chữ cô, đến lỗi nhỏ cô mắc phải khi thu bút cũng giống hệt. Bảo viết lại, cậu lại viết dày chữ ” A Hoành ” trên đó.
Cô không muốn cha mẹ nuôi của mình bị người ta nói mỉa rằng nhận nuôi một đứa con gái vong ân phụ nghĩa, đến chuyện loạn luân, dụ dỗ em trai cũng dám làm,thế nên cô nói: ” Chị bận không có thời gian nấu nướng cho em đâu Tại Tại, chị xin lỗi.”
Cậu chàng liền quay mặt bỏ đi, vẻ mặt vô cảm.
Cuối tháng mười, Tân Đạt Di lái xe đến trường đại học Z.
Cậu nói: ” A Hoành, bọn mình nói chuyện một lát nhé.”
Cô nói: ” Chẳng mấy khi cậu đến đây, cậu muốn ăn gì, cá Tây hồ sốt chua ngọt nhé? Tớ đưa cậu ra ngay Tây Hồ, được không?”
Cậu chàng cười buồn đáp: ” A Hoành, tớ đến đây không phải để ăn…”
” Hay là cậu muốn đi chơi thuyền, uống trà và mua đồ lưu niệm?”
” A Hoành…”
” Chẳng lẽ cậu đến đây để mua nhà ư? Dạo này giá nhà đất ở đây có xu hướng tăng, mua được đấy.”
Cậu rầu rĩ đáp: ” Bà cô đoán sai rồi, tớ không nên giấu cậu, tớ thú nhận, tớ sai rồi A Hoành, tớ chưa bao giờ làm việc gì đúng cả.”
A Hoành ngước mắt lên nói: ” Tu es bête.”
Cậu chàng ngẩn tò te: ” Hả, là sao?”
A Hoành đáp: ” Tớ khen cậu đấy, khen cậu bằng tiếng Pháp.”
Đồ ngốc!
Cậu quệt nước mắt nói.” Chị đừng khen tôi nữa, chị cho tôi cơ hội giải thích là đã tốt lắm rồi.”
A Hoành sang đường, mua cho cậu lon cà phê nóng ở căn tin, đưa cho cậu nói: ” Cậu uống thử xem, sinh viên trường tớ thích cái này lắm.”
” Ờ, ngon thật đấy, ngon hơn nhiều so với cà phê Tư Nhĩ pha. Mà không phải việc này, thôi bà cô đừng ngắt lời nữa, để tôi nói có được không?” Cặp lông mày của cậu nhăn tít lại như sâu róm, đỏ mặt tía tai.
A Hoành liền cười rồi ngồi lên thanh xà đơn trong sân bóng, thân mật kéo cậu nói: ” Thôi được, cậu nói đi.”
” Chuyện này phải nói từ ba năm về trước.Hồi ấy tớ mới mở công ty kiến trúc, nhờ Ngôn Hi làm PR hộ. Cậu cũng biết là có một thời gian cậu ấy không nghe điện thoại của cậu,tớ nói với cậu là cậu ta bị sốt, nhưng thực ra là cậu ta vừa mới ra viện. Bởi vì trước đó,ngày công ty tớ khởi công, vừa chụp cho cậu ta mấy tấm ngoài hiện trường thì cậu ta đột nhiên ôm tai…ngất xỉu.”
A Hoành chỉ một mực cúi đầu uống cà phê.
Cậu nhìn A Hoành, bấm bụng nói: ” Mọi người vội vàng đưa cậu ta đến bệnh viện, bác sĩ bảo tai trái của cậu ta đã hoàn toàn mất khả năng nghe, thính lực tai phải cũng ngày càng suy giảm, bác sĩ còn bảo cậu ta sẽ bị điếc hoàn toàn.”
A Hoành nghịch nắp lon cà phê, cuối cùng giật hẳn nó ra, một vết đỏ lập tức hằn lên ngón tay cô.
Tân Đạt Di nói tiếp:” Hồi tớ, tớ thắc mắc không biết có phải do tiếng ồn trên công trình quá lớn khiến cậu ta bị như vậy hay không. Nhưng bác sĩ nói với tớ là bệnh đã ủ từ lâu, tiếng ồn chỉ là mồi lửa châm ngòi cho chuyện đó xảy ra mà thôi. Xem lại bệnh án của Ngôn Hi ngày trước, thì thấy do năm xưa, Ngôn Hi đứng gần nguồn nổ quá, tai đã tiềm ẩn nguy cơ rồi, thỉnh thoảng cậu ta lại bị ù tai, có điều cậu ta không bao giờ nói cho bọn tớ…không ai biết cả, kết quả Ngôn Hi tỉnh lại, giam mình trong nhà mấy ngày liền, đập phá đồ đạc tanh bành. Cuối cùng cậu ấy ra khỏi nhà và nhờ tớ giúp một việc. Lúc ấy, tớ hận mình vì đã hại cậu ấy, liền tự vả vào miệng mình liên hồi. Cậu ấy lại nói với tớ rằng: ” Đạt Di, suốt đời tôi cũng không quên ơn cậu, cậu hãy giúp tôi.” Sau đó, cậu ta bảo tớ giấu cậu, cậu ấy nói chỉ cần cậu hoàn thành được tâm nguyện của cậu là cậu ta sẽ biến mất.Cậu ta vẫn nói với tớ rằng: ” Nếu A Hoành biết chuyện tôi ốm thì cô ấy lại lăn xả vào, thật đấy, tôi sợ A Hoành phải đối đầu với thế giới như vậy lắm.” Cậu ta còn nói: ” Tôi đã hứa với A Hoành, nếu còn ốm nữa thì sẽ biến đi thật xa. Một lần mắc chứng cuồng loạn là đã đủ lắm rồi.” Cậu ta còn nói: ” Tôi rất hay nằm mơ thấy tôi và cô ấy sinh được một đứa con bị điếc, thật đấy Đạt Di, tôi suốt ngày nằm mơ như thế.”
Cậu vừa nói vừa khóc: ” A Hoành, cậu đánh tớ đi, tớ là người đã hại Ngôn Hi, cậu đánh tớ chết đi.” Cậu vừa túm lấy tay A Hoành và tát vào mặt mình. Lon cà phê trên tay A Hoành chòng chành, chất lỏng màu nâu hắt xuống quần, thấm qua vải và dính vào đùi cô.
Lạ là cô không thấy nóng. Cô nói: ” Tân Đạt Di, cậu có phải là đàn ông nữa không? Mười bảy, mười tám tuổi rồi mà còn mít ướt, đến giờ vẫn chẳng thay đổi gì cả.” Nói rồi cô đưa tay lên quệt nước mắt cho anh chàng.
Cậu nói: ” Mẹ kiếp,lão tử cũng có muốn khóc đâu, lão tử phá mối nhân duyên của người khác, kiếp sau chắc chắn làm trâu làm bò để bọn cậu hầm nhừ mất.”
A Hoành phì cười.” Hình dáng cậu thế nào, kiếp sau tớ hứa sẽ chăm sóc cậu chu đáo, chắc chắn không hầm đâu.”
Cậu chàng ngượng ngùng đáp:” Sao tớ thấy tớ như người trong cuộc, còn cậu là người ngoài cuộc vậy?”
A Hoành nói: ” Tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện. Ngày xửa ngày xưa có một cô bé chào đời rồi mất, bị chôn trong một cái hộp nhỏ.”
Tân Đạt Di sầm mặt: ” Trọng điểm nằm ở đâu?”
A Hoành liền cười: ” Một người, trọng điểm là một người.”
Cậu chàng thắc mắc: ” Rồi sao?”
” Rồi cuối cùng, mỗi người cũng chỉ có một cái hộp mà thôi. Tớ đối đầu với thế giới là vì anh ấy. Nếu tớ và anh ấy sinh được một đứa con điếc, chui vào cùng một chiếc hộp là đã vui lắm rồi. Nhưng tớ là gì chứ, cậu bảo tớ được coi là gì hả Đạt Di?”
Tớ được coi là gì chứ?
Ôm chiếc hộp của mình, sống, chết, rồi mang chôn.