Muội Khống

Chương 72


Bạn đang đọc Muội Khống FULL – Chương 72


Cố Mi bây giờ ôm đầu gối ngồi cạnh đống lửa.
Nàng cùng Mộ Dung Trạm tìm nửa ngày, cũng không thấy có nơi nào như sơn động ở vách núi này để làm nơi tránh rét đêm nay.
Vì vậy phim ảnh đều là lừa tình.

Tin phim ảnh là vạn kiếp bất phục đấy.
Cố Mi vừa phỉ nhổ, vừa vứt gỗ vào trong đám lửa.
Lửa này là hắn nhóm, còn gỗ nàng nhặt về.
Lúc kiếm củi, nàng còn thi thoảng quay đầu nhìn, mong Mộ Dung Trạm có thể đi lên.

Nhưng tiếc thay, hắn cứ ngồi đó, vốn chẳng thèm liếc nàng một cái.
Tự mình gây họa không sống nổi mà.

Nếu như trước đây, dựa vào sự sát sao mà hắn dành cho nàng, khỏi nói chuyện để mình nàng đi kiếm củi ở rừng, chỉ sợ nàng rời y ba bước hắn đã bám chặt theo sau.
Nhưng tất cả, đều vì nàng mà thay đổi rồi.
Cố Mi sắp hận chết bản thân.

Nàng thấy mình là loại có phúc không biết hưởng, sau đó làm bộ làm tịch cả ngày, đợi đến lúc không thể làm bộ làm tịch nữa, mới biết những điều trong quá khứ quan trọng thế nào.
Ví dụ như giờ, nàng thật sự muốn được hắn ôm vào lòng, nghe hắn trầm thấp gọi nàng là Mi Mi, mà không phải như bây giờ, nàng ngồi một bên nhóm lửa, hắn lại ngồi bên khác, hoàn toàn như người lạ.
Nàng lén lút đưa mắt nhìn, Mộ Dung Trạm ngồi ở bên kia giờ đang khoanh chân, điều chỉnh khí huyết.
Nhưng dù nhắm mắt, hắn vẫn cảm giác Cố Mi ở đối diện đang dõi nhìn mình.
Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy cũng không thoải mái gì, vì vậy hắn liền mở mắt ra, cũng nhìn sang.
Vừa nhìn như vậy, liền thấy đôi mắt mờ nước của nàng, rất ấm ức luống cuống nhìn hắn.
Ánh mắt kia, rõ ràng như con mèo nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, còn như âm thầm nói với hắn rằng nàng bây giờ nàng rất do dự lại rất quyến luyến.
Nhưng Mộ Dung Trạm không nhìn nàng nữa, mà lại đi nhìn chằm chằm khóm lửa trước mặt.
Cố Mi thấy hắn như vậy, trong nháy mắt cảm thấy thật bất lực.
Cảm giác đó, vốn là có một người luôn rất quan tâm bạn, bạn có thể tùy tiện đưa những thứ tốt đẹp hắn cho bạn vứt bỏ.

Sau đó tới một ngày bạn mới nhận ra người này là cả thế giới của mình, nhưng từ giây phút ấy, người này không còn nhớ đến bạn nữa.

Bạn ngăn cản hắn, muốn nói với hắn trước đây hắn đối tốt với bạn thế nào, nhưng người kia lại lạnh nhạt đáp, tiểu thư, xin lùi bước, đừng chắn đường của ta.
Cố Mi bây giờ đang có cảm giác như vậy.

Nàng có một sự tự trách sâu sắc, trách mình không thể đập luôn đầu vào vách đá đối diện.
Đáng đời những gì ngươi làm trước đây, đáng đời ngươi có phúc không biết hưởng, ai bảo trước đây ngươi kiêu căng như vậy.

Nàng âm thầm phỉ nhổ bản thân, đáng đời ngươi gặp báo ứng thế này.
Nhưng phải làm sao thì hắn mới nhớ ra nàng chứ? Cũng không thể cầm cái gậy đập vào đầu hắn đâu?
Nhưng làm vậy nàng sẽ đau lòng.

Cố Mi nghĩ thầm, sau đó thấy, nếu như vẫn nói với hắn chuyện trước kia của họ, liệu hắn có nhớ lại không?
Người thực vật đều tỉnh lại như vậy, huống chi người trước mặt còn đang sống sờ sờ.
Cho nên nàng liền đứng dậy, sau đó ngồi xuống cạnh hắn.
Nhưng hắn vừa thấy nàng lại gần, đôi mày đã hơi nhíu lại, theo bản năng đã muốn lùi ra chỗ khác.
Cố Mi vừa thấy hắn như vậy, lòng nàng sắp tan nát rồi.
“Ca” nàng kéo tay áo hắn cầu khẩn, “Đừng làm vậy với muội.”
Mộ Dung Trạm nhìn đôi tay níu áo mình.

Không cứng cáp, rất mềm mại, cứ như là cây rong trong nước vậy.
Hắn bỗng thấy miệng lưỡi khô lại, rất muốn cầm đôi tay đó, sau đó liếm từng ngón một.
Hắn bị ý niệm này dọa sợ hết hồn, vội vã khó chịu quay đầu.
Nhưng lỗ tai vẫn đỏ lên.
Cố Mi dĩ nhiên không biết suy nghĩ trong đầu hắn.

Nàng có biết, chắc cũng khó mà tin.
Toàn thân nàng có chỗ nào hắn chưa từng liếm qua, giờ muốn liếm ngón tay nàng mà còn đỏ mặt hả?
Nàng bây giờ chỉ biết, Mộ Dung Trạm quay đầu đi.
Hắn nhất định không muốn nàng lại gần mình, vì vậy mới quay đầu không nhìn nàng.
Cố Mi thấy trong lòng đau đớn.

Tâm tình muốn người ta hiểu được, nhưng người ta lại chẳng hề động lòng giống nàng.
Mà Mộ Dung Trạm với nàng trước đây đều là vậy.

Nhưng nàng khi đó cứ thản nhiên hoang phí tấm lòng của hắn.
Cố Mi thấy mình nên lên núi đao xuống biển lửa rồi.
Nàng kéo ống tay hắn, cúi đầu nước mắt đã rơi.
“Ca,” nàng nghẹn ngào, “Muội sai rồi.

Trước đây không nên làm vậy với huynh.”
Mộ Dung Trạm không đáp, Nói thẳng ra, bây giờ hắn căn bản không nhớ nổi nàng đối xử sao với mình.
Nhưng mà nhìn nàng khóc, không hiểu sao, hắn lại thấy đau lòng.

Vì vậy hắn nghĩ một lát, vẫn chần chừ mở miệng an ủi nàng một câu: “Đừng khóc.”
Kì thực là sự ôn nhu bị đóng băng, nhưng Cố Mi vẫn cảm nhận được.

Nàng nín khóc mỉm cười, vội nói: “Được, muội không khóc nữa.”
Nàng nghe lời thế, khiến hắn lại ngẩn ra.

Như thể cảm thấy người này đâu dễ dỗ vậy.

Cố Mi vì câu nói của hắn mà ngừng khóc, tâm tình tốt lên nhiều.

Nàng thôi kéo tay áo hắn, ngược lại bắt đầu kéo cánh tay hắn.
Mộ Dung Trạm nhíu mày nhìn cánh tay đang kéo mình, suy nghĩ một lát, vẫn không buông ra.
Hắn sợ thấy nàng lại khóc.
Cố Mi thấy, Mộ Dung Trạm có thể an ủi nàng vậy chí ít thể hiện hắn chưa hoàn toàn quên nàng.

Trong lòng hắn khẳng định vẫn theo bản năng đối tốt với nàng.

Hơn nữa nàng cũng hiểu, dù hắn có quên nàng thì sao.

Nàng có thể khiến hắn thích mình lần nữa.
“Ca,” thanh âm mềm mại gọi hắn, “Chuyện lúc trước huynh quên rồi cũng không sao, muội sẽ dần nói huynh nghe.”
Sau đó nàng bắt đầu nói từng chuyện giữa họ.

Lần đầu gặp mặt hắn khiến nàng ấn tượng vì câu nói đó, lần thứ hai ở thành Lạc Dương, sau khi nàng gặp Liêm Huy thì hắn đã lột mặt nạ, sau đó ở cạnh nàng cả ngày lẫn đêm, cả chuyện rời Lạc Dương một vài tháng đã đi những đâu, đã gặp những gì.
Càng nói về sau, Cố Mi lại thấy, Mộ Dung Trạm đối với nàng thật tốt, thật sự là hết lòng.

Nhưng sao nàng lại ngu ngốc vậy, không sớm nhận ra.
“Ca,” hai mắt nàng long lanh nước, “Giờ muội mới biết huynh đối tốt với muội như vậy, nhưng muội lại trăm phương ngàn kế muốn rời bỏ huynh.

Muội sai rồi.

Sau này huynh cầm gậy đuổi muội cũng không đi.”
Về phía Mộ Dung Trạm, ừm, bây giờ hắn đang thấy khá sợ hãi.
Cố Mi vừa kể, rất nhiều thông tin, hơn nữa hắn thấy, hắn và nàng có mối quan hệ thật phức tạp.
Vì vậy hắn nhìn nàng, chần chừ hỏi: “Ta đúng là ca ca của cô? Ca ca ruột?”
Cố Mi cười híp mắt nhìn hắn: “Điều này rất quan trọng sao?”
Nếu như là Mộ Dung Trạm khi chưa mất trí nhớ, nhất định sẽ không trả lời vấn đề này.

Có quan trọng không? Cố Mi là ai không quan trọng.

Quan trọng là của riêng hắn là được.
Nhưng Mộ Dung Trạm sau khi mất trí nhớ hơi mông lung.

Hắn thật sự sợ hãi, vì vậy chỉ mê man nhìn khóm lửa trước mặt.
Cố Mi bỗng phát hiện, so với Mộ Dung Trạm hiên giờ, nàng càng thích hắn trước kia hơn.

Tướng mạo như nhau, giọng nói như nhau, nhưng cách làm việc khác hẳn.

Vậy nàng nàng thấy, hoàn toàn là hai người.
Cố Mi cảm thấy, người trước đây bá đạo, ý muốn sở hữu mạnh, còn có thể biến thành tâm thần phân liệt mới thật sự là Mộ Dung Trạm.

Mà người trước mặt, nàng thấy rất xa lạ.
Nhưng Mộ Dung Trạm trước đây đã bị tự tay nàng hủy diệt, nghĩ đến đây, nàng rất hận chính mình.
“Ca,” thanh âm nàng trầm xuống, “Huynh mau quay lại đi.

Chỉ cần huynh quay lại, mọi việc muội đều nghe theo huynh.”
Mộ Dung Trạm không hề trả lời.

Hắn còn đang đờ đẫn nhìn đám lửa trước mặt.
Cố Mi mang theo nỗi thất vọng mà thϊếp đi.
Đáy vực ngày đông đến chiều tối không chỉ lạnh bình thường, ngay cả có lửa nóng sưởi ấm, nhưng Cố Mi nằm mộng vẫn thấy lạnh run rẩy.
Đang lúc mê man, ngỡ như Mộ Dung Trạm trước đây ôm nàng vào lồng ngực thật chặt, dùng nhiệt độ của hắn sưởi ấm nàng.
Trong nháy mắt nàng liền thấy trong lòng vô cùng ấm áp, trầm thấp gọi một tiếng, ca.
Tiếng gọi ca này nhẹ vô cùng, mềm mại vô cùng như không muốn xa rời.

Mộ Dung Trạm vẫn ngồi bên đống lửa như đờ ra vừa nghe tiếng gọi ấy, không biết tại sao, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác kì lạ.
Chua xót, căng thẳng.

Lại là cảm giác rất viên mãn.
Hắn quay đầu nhìn Cố Mi rúc mình cạnh khóm lửa ngủ thϊếp đi, nhìn đôi môi tím thẫm của nàng, biết bây giờ nàng rất lạnh.
Khắc sau, ngay lúc hắn còn chưa kịp nhận ra, hắn cũng đã cúi người ôm nàng vào lòng, ôm chặt nàng ở trước ngực.
Mà cơ thể mềm mại vừa được hắn ôm vào lòng, dường như chỉ trong nháy mắt, hắn có một cảm giác rất kì lạ, tựa như ngời trong lòng, nguyện ý để hắn ôm trọn cả đời như thế.
Trong lòng hắn tuy rằng kinh ngạc không thôi, nhưng trên mặt không hề biểu lộ gì.
Hắn chỉ cúi đầu, nhìn người trong lòng.
Ánh lửa nhảy múa, sắc mặt nàng cùng màu môi đã khá hơn chút.

Mà bây giờ nàng cũng đang sượt qua sượt lại trong lòng hắn, trong đó tự động tìm một chỗ thoải mái, ôm eo hắn, cứ vậy mà ngủ thϊếp đi.
Dường như, tất cả những thứ này, đều rất quen thuộc vậy.
Trong nháy mắt Mộ Dung Trạm liền thấy, nàng nói đúng.

Mình trước đây, nhất định rất thích nàng.
Không thì hắn không cách nào giải thích cảm giác thỏa mãn tràn đầy trong lòng mình.
Hôm sau, lúc Cố Mi tỉnh lại, vui vẻ nhìn thấy mình nằm trong lòng hắn.
Nhiệt độ buổi sớm ở vực sâu vẫn rất thấp.

Sương trắng vờn quanh, khói bay mịt mờ, khóm lửa trước mặt đã tàn từ lâu.
Nhưng trong lòng nàng vẫn đầy vui vẻ, vì Mộ Dung Trạm ôm nàng ngủ.
Có lẽ, tối qua nàng nói nhiều điều với hắn vậy, có thể hắn đã nhớ lại chuyện trước đây thì sao.
“Ca, ca.” nàng khẽ lay Mộ Dung Trạm còn đang nhắm mắt ngủ.
Nhưng lay mãi lâu, hắn vẫn không tỉnh.


Cố Mi lúc này mới bối rối, run rẩy đưa tay thử hơi thở của hắn.
Hơi thở nặng nề, còn nóng rẫy hơn thường ngày.
Nàng vội vã đưa tay sờ trán của hắn.

Trên tay là một mảnh nóng rực.
Đêm qua nhiệt độ xuống thấp, mà Mộ Dung Trạm vốn mang thương tích trên người, vì vậy dĩ nhiên không chịu nổi cơn lạnh thấu xương ấy, đã bị phong hàn.
Cố Mi lại rối bời.

Vách núi này không có thuốc thang, thậm chí cả đồ ăn còn không tìm ra.

Mộ Dung Trạm bị cảm mạo, nàng cũng bất lực.
Bây giờ nàng rất hối hận, năm đó lúc thi đại học sao không điền nguyện vọng là đông y, không thì bây giờ đã không vô phương như vậy, chỉ có thể nhìn hắn bị sốt mà chẳng làm được gì.
Cuối cùng cũng xem như nàng không quá ngốc, biết đi tìm nước, cởi y phục của mình ra làm ướt sau đó đặt lên trán y để giảm nhiệt độ, đồng thời thi thoảng dùng vải thấm ướt thân thể hắn.
Cứ làm vậy cả sáng, nhưng người y vẫn nóng, chẳng có chút dấu hiệu hạ sốt nào.
Cố Mi sắp cuống đến khóc rồi.

Nàng thật hi vọng người bị phát sốt là nàng.

Như vậy hắn nhất định sẽ có cách cứu nàng, mà không phải giống nàng hiện tại, cứ nhìn hắn phát sốt rồi luống cuống.
Nàng vô dụng quá.

Đời trước cả ngày cứ gào thét muốn đi xe đạp tới Tây Tạng, bây giờ nghĩ lại, nếu trên đường xe bị nổ lốp chắc nàng cũng ngồi khóc luôn.

Mà kiếp này, nàng cả ngày cứ hò hét đòi tự do.

Nhưng sau khi có tự do, nàng chỉ có thể sống như đứa trẻ ngốc nghếch, chỉ sợ để mình nàng loanh quanh ở ngoài một lát, chưa nói việc khác, mà là không phân nổi đông tây nam bắc mà lạc đường.
Nếu không có hắn bên cạnh, nàng đúng là phế nhân.
“Ca, ca” nàng khổ sở thấy mình vào lúc quan trọng vẫn chỉ khóc, “Huynh tuyệt đối đừng dọa muội.

Huynh nói xem huynh lợi hại thế, muội đâm huynh không chết, điểm huyệt huynh không chết, nhảy xuống vách núi cao thế huynh không chết, chỉ là một cơn sốt đơn giản như vậy mà chết, muội sẽ coi nhẹ huynh.

Như vậy kiếp sau muội không nghe lời, lúc nào cũng bỏ trốn khỏi huynh.

Ca, ca huynh đừng có chết mà.

Đều là muội sai được chưa? Sau này muội không vậy nữa được chưa? Xin huynh đừng chết.

Muội vừa nhận ra mình quan tâm huynh, căn bản không thể buông tay huynh, nhưng huynh đừng khiến muội chưa tốt với huynh đã thấy huynh chết.”
Nhưng chẳng quản nàng khóc ghê ra sao, hắn vẫn bất tỉnh.
Lúc sao, nàng khóc đến đau họng, nhưng cơn sốt trên người hắn không thôi.
Đến nửa đêm, nàng không chịu nổi, nước mắt giàn giụa thϊếp đi trên người hắn.

Nhưng trong mơ màng hình như có người nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, trầm giọng gọi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.