Muội Khống

Chương 43


Bạn đang đọc Muội Khống FULL – Chương 43


Cố Mi cảm nhận rõ ràng, từ sau lần nói chuyện dưới mái hiên trong hôm mưa đó, thái độ Dung Trạm đối với nàng tốt hơn trước nhiều.
Thay đổi lớn nhất là, à, tiền lương y cho nàng tăng lên rồi.

Hơn nữa, còn tăng không ít.
Cố mi có thể nói, được tăng tiền lương vui lắm à?
Nàng nâng bạc trắng toát trong tay, kích động mà nước mắt giàn giụa đấy nước mắt giàn giụa luôn.

Sau đó vô cùng kích động, nàng chạy ngay tới phường may để tìm vải may y phục mới.
Trong quá trình chọn vải và nhẩm tính số tiền cuối cùng nàng bỗng nhiên nhiệt huyết sôi trào, sau đó, sau đó, đứa nhóc này đã đặt cho mỗi người trong Thanh Bình lâu một bộ.
Đứa nhóc Cố Mi của lúc đó, thực sự quá phóng khoáng, còn vỗ ngực mà nói, cứ lấy hết, tỷ đây trả.
Cho tới cùng có bao nhiêu phóng khoáng, thì tiền rời người nàng có bấy nhiêu tờ.
Này là tiền lương tăng thêm Dung trạm cho nàng mà, nàng thực sự mới tháng đầu tiên đã không giữ được, còn cho mỗi người trong khách điếm một bộ y phục.
Người ta bảo mua lòng người, tốt nhất là nâng cao quan hệ.

Như vậy sau này còn có thể dễ nhờ vả.
Dù sao nàng chọn vải cũng không phải quá đắt, bảy thước trở xuống, cũng không tốn bao nhiêu bạc.
Sau đó, hôm nàng đi lấy y phục quay lại, liền rất phóng khoáng đem bao y phục đập một cái lên tủ, chân run run nghiêng người dựa vào quầy hàng đen nhánh, kéo cổ áo của Bánh gạo nhỏ đang định chạy đi dọn bàn, phóng khoáng nói: “Bánh cạo nhỏ, lại đây, tỷ đây cho ngươi bộ y phục.”
Bánh gạo nhỏ nghe vậy, chân lập tức phanh lại, xoay người cực nhanh một cách hoàn mỹ 90 độ, cười lấy lòng: “Cố Mi tỷ, tỷ làm y phục thế nào cho đệ vậy?”
Cố Mi dương dương tự đắc mở từng chút bao y phục ra, lấy y phục ra ngoài.
Chất liệu là vải tơ, y phục rất đơn giản, hơn nữa còn rộng rãi.
Cố Mi chộp lấy bộ màu vàng nhạt ném cho Bánh gạo nhỏ.
Bánh gạo nhỏ một tay đỡ khay không thể động đậy, một tay khác nâng lên đỡ lấy, gương mặt mừng rỡ cầm trong tay xem đi xem lại.
Y phục như vậy là lần đầu tiên hắn thấy.

Rộng rãi thì tôi, áo không đứng dáng, trên mặt y phục ngoại trừ một hàng khuy, chính là ống tay áo, cũng có hàng khuy.
Trên mặt hắn thay đổi không thôi: “Cố Mi tỷ, đây là y phục gì vậy? Sao trước giờ đệ chưa từng thấy?”
Cố Mi cười đắc ý, đây là đồng phục thái cực, sao ngươi lại chưa thấy nhỉ? Ở thời đại này, chắc chẳng ai từng nghe qua Thái Cực kiếm với Thái cực quyền.
Nhưng đứa nhóc này thật ham danh quá.

Nàng nhịn cười, nói trịnh trọng: “Đây chính là y phục ta tự thiết kế, thế nào, đẹp không?”
Bánh gạo vội gật đầu, miệng như rót mật, ca ngợi hết ý: “Đẹp, quá đẹp, Không ngờ Cố Mi tỷ giỏi thế, chẳng những biết tính sổ sách, còn biết thiết kế y phục.”
Cố Mi cảm thấy sảng khoái.

Nàng háo hức vung tay lên: “Ngày nào đó ta vui sẽ thiết kế bộ nữa cho ngươi.


Giờ ta đi đưa y phục cho người khác đã.”
Nàng cho Tiểu đậu tử một bộ màu vàng nhạt, đứa trẻ kia cười ngượng, nhưng xem ra cũng vui, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Cho Lý chưởng quỹ là một bộ màu xám, trên mặt còn mờ mờ dấu ấn bách tùng.

xem qua thì khá có dáng dấp.

Lý chưởng quỹ vuốt chòm râu dê, trong miệng mất tự nhiên nói cảm ơn, tuy cái mặt như cây khô chẳng biến đổi gì, nhưng trong ánh mắt ông lóe lên sự vui mừng Cố Mi vẫn thấy.
Rồi tặng cho Lão Triệu và Tiểu Tôn, nhưng càng là màu sắc đậm.

Hết cách rồi, hai người họ cả ngày ở bếp tiếp xúc dầu muối tương dấm, nếu màu nhạt quá căn bản không ổn.
Lúc lão Triệu nhận được y phục, tay chà nhiều lần lên tạp dề, rồi mới cẩn thận từng tí một nhận y phục từ tay Cố Mi.

Ông ta cười chân thành phúc hậu, vỗ bộ ngực phóng khoáng nói: “Cố cô nương sao còn tặng y phục cho ta vậy? sau này Cố cô nương muốn ăn gì, cứ việc nói với lão Triệu, tuyệt đừng khách sáo.”
Cố Mi vội gật đầu: “Hai ta đâu lạ gì.

Trong mắt ta Triệu đại ca như anh ruột, sao có thể khách khí chứ.”
Huyên thuyên với lão Triệu và Tiểu Tôn xong, đứa nhóc này liền đưa y phục tới cho anh trai thật của nàng.
Ca ca ruột đang nằm trên ghế đọc sách, Nghe tiếng gõ cửa, cũng không đáp.
“Vào đi.” Giọng nam trung vang lên, nghe hay đến mức Cố Mi muốn khóc.
nàng đẩy cửa ra, liếc mắt thấy Dung Trạm dùng tư thế rất thoải mái ở trên ghế, tay cầm cuốn sách.

Mà phía sau hắn, một cây tử vi đang khai hoa.
Một hình ảnh rất đẹp.

Sắc điệu hài hòa, thanh y tử vi, tay trắng sách vàng, sánh sáng còn vừa đủ.
Cố Mi thấy, nếu nàng là họa sĩ, hoặc là thợ hình, nhất định không do dự cầm bút lên võ, hoặc là ấn nút máy ảnh, ghi lại thời khắc đẹp này.
Đương nhiên, nếu như thêm một phần đẹp của gương mặt này, Cố Mi phỏng chừng còn nghĩ ra được câu thơ của Lý Thanh Liên, Danh hoa khuynh quốc lưỡng tướng vui hoan.
Nàng hết sức che dấu sự kinh diễm trong mắt, nâng y phục trong tay đi bước nhỏ tới.
Dung Trạm hạ sách trong tay xuống, hơi thẳng người lên, nhìn Cố Mi càng lúc càng gần, mở miệng hỏi: “Việc gì vậy?”
Tuy rằng trên mặt hắn chẳng khác gì bình thường, hỏi cũng chỉ đơn giản hai chữ, nhưng, câu hỏi này, rất ôn hòa.
Giống như lá liễu trên mặt nước, như gió xuân cuốn qua cành, Cố Mi chắc chắn, hắn không hề nóng nảy, cũng không có sát khí trong truyền thuyết.
Cho nên trái tim lơ lửng của nàng đã hạ xuống.
“Dung Trạm,” nàng cười, cười vẻ ngây ngô, “Ta làm cho mỗi người trong tửu lâu một bộ y phục.


Ừm, bộ này cho huynh.”
Nói xong cầm y phục đưa tới.
Ánh mắt Dung Trạm cuối cùng chuyển từ mặt nàng tới bộ y phục kia.
Y phục xanh nhạt, chỉnh tề, chỉ có thể nhìn thấy một hàng khuy, cùng trúc xanh in mờ trên vải.
Hắn chưa nhận lấy ngay, Cố Mi hơi lúng túng.

Nàng lập tức mở ra cho hắn xem: “Dung Trạm huynh xem, bộ y phục này rất rộng, hơn nữa không phiền chút nào.

Bây giờ là tháng tám rồi, ngày nào cũng nóng, ta thấy mọi người mặc y phục rất khó khăn, đều thấy nóng thay.

vì vậy ta liền làm mỗi người một bộ như thế.

Sau khi mặc vào rất mát mẻ, không nóng tí nào.”
Kì thực nếu như làm bikini hay quần bơi cho các người thì càng mát.

Nhưng vấn đề ta dám làm, các người dám mặc không? Không chắc tội danh phóng họa có họa lên đầu ta không, chính là ta có lý mà không nói được.
Ngày hè đều mặc áo cộc váy ngắn ghét nóng như Cố Mi, ở thời đại này phải chịu mùa hè, quả là, không sao chịu nổi.
Nàng đúng là muốn mua vải về may váy ngắn cho mình, nhưng không dám mặc ra ngoài.

Cho nên nghĩ mãi, mới nghĩ tới việc làm đồng phục thái cực/.
Ống tay áo quần dài, áo không bó, không lộ gì, phỏng chừng có thể xóa bỏ mấy chữ gϊếŧ người phóng hóa rồi.
Chỉ cần chất liệu tốt, sẽ không nóng.
Nàng nhiệt tình cho Dung Trạm xem tác phẩm, nhưng ánh mắt không nhìn y phục, lại nhìn nàng.
Nụ cười trên mặt sắp vỡ ra rồi.

Ca ca, trên mặt ta có hoa à.
Lâu sau, ánh mắt Dung Trạm cũng chuyển sang bộ y phục kia.
Cố Mi thấy nụ cười nàng đã đông cứng rồi.

Nàng thực hoài nghi, Dung Trạm nếu muốn nhìn nàng nhiều hơn, thì liệu nàng có thành tượng sáp trong truyền thuyết luôn không?
“cảm tạ.” Dung Trạm thấp giọng nói.

“Hả? À đừng khách sáo.” Cố Mi đáp rất nhanh.
Giây tiếp theo nàng muốn chạy luôn, nhanh chóng ra ngoài điều chỉnh gương mặt cứng như sáp của mình.
Cái trò đưa y phục này, nàng thật sự làm khó mình.
Nhưng còn chưa nói cáo từ, đã nghe Dung Trạm thấp giọng nói: “Đây là lần đầu có người tặng ta y phục.”
Cố Mi đầu tiên là ngơ ra, mà sau đó trong lòng bắt đầu oán thầm.

Người khác đưa cho thì sao mà thích bằng tự mua được? Trong túi đầy tiền, ra ngoài dạo phố, vừa ý bộ nào, không cần nhìn giá, trực tiếp lấy tiền, phóng khoáng nói, bộ này, gói lại.

Còn bộ kia, bọc lại nốt.

Thôi vậy, ngoài bộ này tôi không thích, ngoài ra lấy hết.
Thật sự là cảnh tượng dạo phố khiến người ta kích động vô cùng mà.
Nếu có người tặng y phục ấy, Cố Mi sẽ nói, mẹ nàng mỗi lần mua quần áo cho nàng chưa bao giờ hỏi ý nàng luôn ấy? Bình thường màu yêu thích là xám trắng đen, hỏi tại sao, thì bà ấy sẽ nói là, tuổi này của con chỉ cần học cho ra hồn, cần gì ăn diện? Vậy thì còn tâm trí học hành gì? Lại đây, tóc dài quá, cắt luôn cho gọn.
Sau đó xoẹt một cái, mái tóc dài thành tóc húi cua, như thể chó gặm nham nham nhở nhở.
Vì vậy thời học sinh của Cố Mi cứ trôi qua thế đó, thực là thảm vô tận thảm vô cùng.

Vì vậy sau khi tốt nghiệp đứa nhóc này vui mừng như điên tìm cảm giác tự mua quần áo cho mình.
Nhưng đối mặt với Dung Trạm, nàng không dám nói thế.

Không chỉ không dám, còn ngây ngốc cười, ngây ngô nói: “Đừng khách sao.”
Khỏi cần nói cảm ơn nữa.

Còn nói thì lần sau nàng thật chẳng dám mua gì cho Dung Trạm.
Nàng muốn làm bây giờ là, xoay người phắn đi, sau đó trốn ở nơi Dung Trạm không thấy vuốt ve trái tim nhỏ bé hoảng loạn này.
Lần này từ sau khi tới Lạc Dương, đối diện với người ca này, Cố Mi không lần nào không tăng nhịp tim như nhảy số.
Nàng thật sự sợ.

Tuy rằng không bị y ra tay lần nào, nhưng chỉ mới nghĩ, nàng đã run lên.
Hai hôm trước người ca này nói chuyện phụ mẫu qua đời trong nhà tan nát, sau đó y tự tay gầy dựng lại.
Chuyện đó gầy dựng làm sao, ừm, Cố Mi nghĩ, nàng cũng không nghĩ thì tốt hơn.
Nhưng then chốt là.

Quan trọng là, người ca này giờ vẻ ngoài như vậy, thật là vô hại quá mà.
Người ta nói sao nhỉ, chính là thân thể yếu ớt như sắp đổ.
Vẻ ngoài thì như con cừu nhỏ ôn thuần, cho dù có là sói, cũng là sói xám.*
*nhân vật hoạt hình trong “Sói xám và cừu vui vẻ”
Nhìn bề ngoài thì chẳng uy hϊếp gì cả.

Nhưng Cố Mi cũng sợ thế đấy.
Bạn nhỏ đây đọc truyện tranh nhiều rồi, sợ ngày nào đó Dung Trạm tự nhiên biến thân.

Phút trước vẫn là miệng mang nét cười, phút sau, vung tay lên, quần áo biến mất, gầm gừ một cái.

Được rồi, biến thành thượng cổ thần thú.
Cố Mi nghĩ tới cảnh này, bắp chân nàng, bắp chân nàng đã muốn run lên.

Cho nên nàng ở Thanh Bình lâu này ít tiếp xúc với Dung Trạm cũng sẽ ít động chạm vào lòng y.
Nhưng dù sao cũng là ca ruột.

Nàng còn muốn dựa cây hứng bóng đấy.

Vì vậy lần này vô tình thể hiện quan tâm là không thể thiếu.
Cái cửa sổ tráng giấy kia, y không chọc thủng, nàng cũng vui mừng không chọc thủng.

Vậy thì có thể y còn nghĩ nàng không biết gì hết.
Vì thế lần này, Cố Mi nhìn ánh mắt thâm trầm của Dung Trạm khi cúi đầu nhìn bộ đồng phục thái cực, nàng thầm nghĩ, liệu có phải lần này đã thể hiện quan tâm rồi, nàng có phải, nên trốn rồi?
Nàng cẩn thận từng tí một, sợ nói to quá, quấy rầy vị ở trước mặt, bỗng nhiên y mà biến thân gì đó, nàng đúng là gặp thẳng Diêm Vương rồi.
“Này chuyện đó, Dung Trạm, nếu không còn gì nữa, ta đi trước nhé?”
Mau nói không còn chuyện gì ngươi đi đi.

Đợi nữa, nàng không chắc tim nàng sẽ thành cái hình thù gì nữa.
Dung Trạm ngẩng lên nhìn nàng, trong con ngươi lãnh đạm một mảnh tối sáng lên: “Cô sợ ta?”
Cố Mi thực sự sợ đến mức tim nhảy mạnh một cái.

Nàng vội phất tay: “Sao có thể chứ.

Ta sao lại sợ huynh.

Thì là, huynh là người tốt nhất ta gặp mà.”
Trong mắt Dung Trạm có ý cười mơ hồ: “Vậy thì tốt.Cố Mi đừng sợ ta.

Sau này, Thành Bình lâu, cô cứ coi như nhà mình.”
Cho cái đánh, lại cho trái ngọt, hiệu quả ghê.

Cố Mi nghe y nói vậy, trong nháy mắt thấy vui vẻ hòa thuận thật.

nàng suýt nữa không có thể diện liền ôm đùi hắn khóc to, ca, huynh tốt quá.
Nhưng đối với người dù là ca ruột, tính cách còn chưa chắc kia.

Nàng không dám manh động, cũng chỉ có thể giật giật mũi rầm rì đáp một tiếng: “Được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.