Bạn đang đọc Muội Khống FULL – Chương 38
Lần này Liêm Huy nói muốn thành thân với Cố Mi, Liêm phu nhân không quá phản đối.
Thực ra là phản đối vô hiệu.
Bà lại không thể trực tiếp trở mặt với nhi tử nên không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Vì vậy, tiếp theo là chọn ngày lành, chế tác lễ phục hôm đại hôn, còn có đủ thứ khác nữa.
Kỳ thực, chuyện này Cố Mi không có khả năng chen chân vào được.
Lúc nàng rảnh rỗi buồn chán, cũng lén lút chạy ra Liêm gia bảo chơi vài lần.
Vừa khéo, mỗi lần đều gặp Tống Sở, khiến cho Cố Mi từng nghi ngờ có phải Tống Sở cài thiết bị theo dõi trên người nàng hay không.
Từ hôm Tống Sở và nàng trên bàn rượu luận anh hùng, hắn trực tiếp coi nàng thành tri kỉ cả đời rồi, ngay cả Liêm Huy cũng có nguy cơ đứng sau.
Cố Mi ngỏ ý thắc mắc đối với việc này, hai chúng ta gặp mặt chưa được mấy lần, hai ta có quen thân như vậy sao?
Nhưng Tống tam công tử nghiêm túc nói, kết giao bằng hữu là phải xem cái duyên.
Không có cách nào, ai bảo ngươi vừa mắt ta.
Thực ra là chưa bao giờ thấy nữ tử có thể uống như Cố Mi.
Nói thẳng ra thì chính là bạn rượu.
Đặt vào Cố Mi thời hiện đại, cũng có không ít bạn là nam, vì vậy cũng không cho là kỳ quái.
Mỗi ngày Liêm Huy vội vàng chuẩn bị cho hôn lễ, nàng liền theo Tống Sở đi dạo hết Dương Châu, nghe mọi thứ trong lời hắn nói thật kinh hãi thế tục.
Ví dụ như là, Tống tam công tử chúng ta cho rằng, mỗi người trong thiên hạ rộng lớn này, chỉ đơn giản là bốn chữ? Bốn chữ nào? Tửu sắc tài vận.
Nhưng nói cách khác, một trong bốn chữ này, quan trọng nhất vẫn là tiền.
Chỉ cần có tiền, còn không mua được tửu sắc sao? Không mua được là vì còn chưa đủ nhiều tiền.
Vậy phải làm sao? Trực tiếp lấy tiền đập hắn, không tin không đập được.
Nói tóm lại, quan niệm của Tống tam công tử chính là, có tiền đi khắp thiên hạ.
Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, vậy không gọi là chuyện.
Cố Mi cười nhạt.
Thế gian này, thứ quý giá nhất dùng tiền cũng không mua được.
Ví dụ như không khí.
Hay ví dụ như thời gian.
Thời gian như nước chảy hoa trôi.
Lầu ca niên thiếu nghe mưa
Trướng rèm mờ ảo lay đưa nến hồng
Nghe mưa thời trẻ thuyền dong
Mây đùn sông rộng mênh mông bến bờ
Nhạn nào lạc lõng bơ vơ
Tiếng thương đau đáu thẫn thờ gió tây
Tăng phòng cô tịch giờ đây
Nghe mưa sương nhuộm tóc mày trắng tinh
Bi hoan ly hợp vô tình
Ngoài thềm nhỏ giọt bình minh mặc lòng.
《Ngu mỹ nhân – Nghe mưa》_ Tưởng Tiệp
[Bản dịch của Đông Phong thivien.net]
Nhiều con mẹ nó thổn thức, nhiều con mẹ nó phiền muộn.
Nhưng Tống Sở bây giờ chính là loại nghe mưa trên lầu các, trướng rèm mờ ảo lay đưa nến hồng, hoàn toàn không hiểu cái loại thổn thức và phiền muộn này.
Cho nên Cố Mi mượn hơi men vỗ vào vai hắn, cảm khái: “Thiếu niên, ngươi còn trẻ.”
Tống Sở liếc mắt nhìn nàng: “Đừng có bày ra bộ dạng tang thương với ta.
Tiểu nha đầu, nếu như ta nhớ không nhầm, tuổi của ngươi hẳn là còn nhỏ hơn ta?”
Lão nương với ngươi bằng tuổi được chưa.
Hơn nữa tuổi nhỏ thì thể hiện từng trải ít hơn ngươi sao?
Cố Mi nàng là ấm trà luộc sủi cảo, lòng cuồn cuộn dạt dào.
Nhưng cho dù có như vậy thì cũng không nói ra miệng được.
Nàng ngửa cổ, một hơi uống cạn.
Tống Sở chọt chọt cánh tay nàng: “Nè, nguyện vọng lớn nhất đời này của ngươi là gì?”
Cố Mi mắt say lờ đờ mơ màng, tâm tư bay đi xa xăm: “Một đời một kiếp một đôi.
Trường kiếm giang hồ, thoải mái ân thù.”
Tống Sở cười: “Quả nhiên là nữ nhân giang hồ.”
Cố Mi hỏi: “Còn ngươi? Nguyện vọng lớn nhất đời này của ngươi là gì?”
Tống Sở nhìn ra xa ngoài cửa sổ: “Tìm một người vợ có thể nói lại được là được.”
Cố Mi mặt không đổi sắc rót rượu, bĩu môi: “Cái gì cơ, có một cô nương mang theo một sợi xích bạc đứng ở cửa nhìn ngươi kìa.”
Tống Sở kinh hoàng quay đầu lại.
Sau đó tay chống bệ cửa sổ, cực kỳ linh hoạt xoay người nhảy qua cửa sổ.
Loảng xoảng một tiếng, dưới lầu có tiếng mắng chửi của người bán hàng rong.
Cố Mi cười ha ha.
Tống Sở hắn không biết võ công.
Nhảy từ lầu hai xuống như thế, đoán chừng được yên tĩnh mấy ngày.
Kiếp này an ổn, năm tháng tĩnh tại.
Nhưng trong lòng Cố Mi luôn có một cảm giác lo sợ mơ hồ.
Cảm giác này, chính là sự yên lặng trước bão táp.
Cực kỳ khó chịu.
Nàng không tin Trang Thu Dung là loại sẽ dễ dàng bị đuổi đi như vậy.
Không chừng vào ngày nàng và Liêm Huy thành thân nàng ta sẽ cho ra một con bướm thiêu thân gì đó.
Nhưng không đợi đến ngày nàng và Liêm Huy thành thân, Trang Thu Dung đã tới.
Khi đã quá giữa hạ.
Khí trời gần tối cực kỳ khó chịu.
Trang Thu Dung một thân y phục màu hồng cánh sen đứng phía sau Liêm phu nhân.
Mà ngồi bên cạnh Liêm phu nhân, chính là Liêm bảo chủ mặt trầm như nước.
Còn Liêm Huy, sắc mặt hắn kém hơn, khoanh tay mím môi đứng ở phía dưới.
Cố Mi được A Lục dẫn vào chính sảnh, khi thấy cảnh tượng đó, không hiểu sao, trong lòng nàng vậy mà lại rất bình tĩnh.
Thay vì mỗi ngày suy đoán Trang Thu Dung sẽ giở trò gì sau lưng, chi bằng sớm ngày ngửa bài, trao đổi trực tiếp rõ ràng mọi chuyện.
Liêm Huy vừa nhìn thấy Cố Mi, lập tức đi tới, nắm lấy tay nàng, để nàng đứng phía sau mình.
Thực ra lòng bàn tay Cố Mi toàn là mồ hôi.
Nói không căng thẳng là không thể.
Gần đây không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Liêm phu nhân vừa thấy Liêm Huy và Cố Mi nắm tay nhau, sắc mặt có phần không tốt.
Bà thấp giọng gọi một tiếng nhưng hàm ý trách cứ: “Huy Nhi.”
Nhưng Liêm Huy dường như không nghe thấy, trái lại nắm tay Cố Mi càng chặt hơn.
Cố Mi nhìn cái này một chút, nhìn cái kia một chút, nhất thời không rõ ở đây rốt cuộc là làm sao.
Song, nàng nhìn sang Trang Thu Dung, trong ánh mắt nàng ta đầy đắc ý tự mãn.
Cố Mi thu hồi ánh mắt.
Liêm bảo chủ bỗng nhiên đứng lên.
Liêm Huy lập tức chắn trước người Cố Mi.
Thân hình to lớn của hắn gần như muốn đem Cố Mi hoàn toàn ẩn vào phía sau mình.
Cố Mi càng buồn bực.
Các ngươi đừng có bí hiểm như thế được không? Có lời gì không thể nói thẳng ra chứ?
“Hồng Dao cô nương.” Rốt cuộc Liêm bảo chủ cũng nói.
Lời nói mang theo nỗi phẫn hận đè nén: “Phụ mẫu cô rốt cuộc là ai?”
Cố Mi không biết trả lời như thế nào.
Nói cha mẹ kiếp trước của ta, chắc chắn ông không biết.
Cha mẹ của Hồng Dao, cha mẹ của Hồng Dao …
Nàng nhớ tới trước khi Triệu Vô Cực lâm chung cứ mãi dặn dò, thân thế của con, không được nói với bất kỳ ai khác.
Trên dưới Hoa Sơn, đều nói nàng là một cô nhi, được Thông Nguyên Tử trong một lần xuống núi nhặt về.
Khi đó nàng ba tuổi.
Cố Mi lắc đầu: “Ta không biết.”
Trang Thu Dung lập tức nói tiếp: “Ngươi nói dối.
Ngươi rõ ràng biết.”
Cố Mi ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Nàng vẫn không tin, trên đời này người biết thân thế của Hồng Dao, e là chỉ có nàng và sư phụ của Hồng Dao Thông Nguyên Tử biết.
Trang Thu Dung này làm thế nào biết được?
Cho nên Cố Mi không mảy may nhượng bộ, hỏi ngược lại: “Lời này của sư tỷ, có vẻ biết phụ mẫu ta là ai? Vậy thì mời sư tỷ nói ra xem.
Chỉ là mọi việc đều phải có chứng cứ, cũng không thể chỉ bằng lời nói linh tinh của sư tỷ nói ai là phụ mẫu ta thì chính là người đó.”
Trang Thu Dung cười nhạt: “Ta đương nhiên biết phụ mẫu ngươi là ai.”
Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy Liêm Huy quát một tiếng: “Trang Thu Dung, câm miệng.
Hồng Dao là cô nhi, trên dưới Hoa Sơn đều biết.
Vô duyên vô cớ phụ mẫu ở đâu ra?”
Mặc dù giọng nói Liêm Huy vẫn lạnh lùng, nhưng giống như hôm nay quả thật ít có.
Ít nhất, từ lúc Cố Mi chuyển kiếp, đây là lần đầu tiên thấy hắn giận dữ như thế.
Nếu là bình thường, tất nhiên Trang Thu Dung sẽ bị lời nói giận dữ này của hắn dọa cho kinh sợ, e là còn phải nghĩ lại, rốt cuộc bản thân có thể khẳng định phụ mẫu Hồng Dao là ai hay không.
Nhưng hôm nay, nàng ta một bộ không sợ hãi, tiếp tục cười nhạt: “Là người thì sẽ có phụ mẫu.
Chẳng lẽ còn có thể từ khe đá chui ra hay sao? Nếu bàn về mẫu thân của ngươi, luận vai vế, ngươi còn phải cung kính gọi ta một tiếng sư cô.
Trác Dao tiên tử Hoa Sơn, mười bảy năm trước, trên giang hồ ai không biết? Còn về phụ thân của ngươi, Mộ Dung Huyền Huyền Ly giáo, đại danh càng lẫy lừng, như sấm bên tai.
Hồng Dao, thân thế của ngươi, thực ra ngươi đã sớm biết phải không? Còn ở chỗ này giả bộ cái gì mà không biết, tuổi còn nhỏ, mà lòng dạ đã thâm sâu như vậy.”
Nàng ta vừa nói xong, Liêm Huy nắm tay Cố Mi càng chặt hơn, như muốn nắm gẫy tay nàng.
Cố Mi bị đau, khẽ kêu một tiếng.
Nhưng Liêm Huy dường như không nghe thấy.
Còn sắc mặt Liêm phu nhân cũng biến đổi, đỡ kỷ án đứng dậy.
Chỉ có Liêm bảo chủ, nét mặt thâm trầm trước sau như một.
Cố Mi không biết thân thế của Hồng Dao vì sao lại khiến bọn họ phản ứng như vậy.
Mà vì sao Trang Thu Dung xem ra tràn đầy tự tin? Dường như một cú này, chắc chắn nàng sẽ không có cách nào phản kích.
Rốt cuộc mấu chốt của vấn đề là gì nàng không biết?
Cố Mi hoàn toàn mờ mịt.
Nhưng đột nhiên Liêm bảo chủ quát lớn: “Huy nhi, con nói xem, nhị thúc của con, đệ đệ của ta, chết như thế nào?”
Hóa ra Liêm bảo chủ có một đệ đệ.
Năm đó còn trẻ hết sức nông nổi, cẩm y điêu cừu, tung hoành giang hồ.
Không ngờ trên đường gặp Mộ Dung Huyền, đôi bên bất hòa, liền giao đấu.
Hơn mười hiệp, cuối cùng bị Mộ Dung Huyền gϊếŧ chết.
Từ đó, Liêm bảo chủ tâm tâm niệm niệm muốn báo thù cho kỳ đệ.
Nhưng thứ nhất ông ta không phải võ lâm nhân sĩ, cố chấp báo thù cho kỳ đệ là không có khả năng.
Thứ hai, nghe nói sau đó mấy năm Mộ Dung Huyền qua đời.
Từ đó về sau Huyền Ly giáo ẩn cư giang hồ, không hoạt động nữa.
Trong thiên hạ không ai biết được Huyền Ly giáo hiện đang ở nơi nào.
Nhưng hôm nay, Trang Thu Dung bỗng nhiên tới, nói Hồng Dao chính là nữ nhi của Mộ Dung Huyền và Trác Dao.
Mười bảy năm trước, Mộ Dung Huyền dẫn giáo chúng Huyền Ly giáo lên Hoa Sơn, xin lấy đệ tử Hoa Sơn Trác Dao làm vợ.
Việc này trấn động giang hồ, cũng khiến Hoa Sơn khó tẩy vết nhơ.
Tuy là mười bảy năm đã qua, Mộ Dung Huyền đã bỏ mạng từ lâu, Trác Dao năm đó không rõ tung tích.
Nhưng ngẫm lại, hai người họ không hẳn là không lưu lại hậu thế.
Sau khi Cố Mi nghe xong nguyên nhân, trong đầu chỉ có một ý niệm, Trang Thu Dung này, từ đâu biết được cha mẹ Hồng Dao?
Thảo nào lúc đó trước khi lâm chung Triệu Vô Cực căn đi dặn lại, không được nói với bất kỳ ai thân thế của mình.
Hóa ra Mộ Dung Huyền làm nhiều chuyện thất đức như vậy.
Không chừng là kẻ thù của khắp thiên hạ.
Vấn đề là, muốn nói nàng không phải nữ nhi của Mộ Dung Huyền, là nữ nhi của Trác Dao và Triệu Vô Cực, nhưng ai tin? Năm đó người trong giang hồ đều biết trên Hoa Sơn chính Mộ Dung Huyền cưỡng ép bắt Trác Dao đi, mà có mấy ai biết được, trước lúc này Trác Dao đã châu thai ám kết?
(*) châu thai ám kết: ý là tằng tịu với người khác rồi vụиɠ ŧяộʍ mang thai
Hắt bát nước bẩn này, Trang Thu Dung, xem như ngươi lợi hại.
Liêm Huy đột nhiên quỳ xuống, giọng nói trầm thấp: “Cha, chỉ dựa vào một mình lời Trang Thu Dung, làm sao có thể kết luận Hồng Dao là nữ nhi của Mộ Dung Huyền? Lúc con ở trên Hoa Sơn, Hồng Dao cũng đã ở trên núi.
Mọi người trên dưới Hoa Sơn đều biết rõ, Hồng Dao là một cô nhi.
Ngay cả sư phụ, cũng nói như thế.
Còn nữa, nếu Trang Thu Dung đã sớm biết thân thế của Hồng Dao, tại sao lại gác lại đến bây giờ mới nói? Nhất định là có người bên trong xúi giục.”
Đây là lần đầu tiên Cố Mi thấy Liêm Huy quỳ xuống, cũng là lần đầu tiên nghe thấy Liêm Huy nói đứt đoạn như thế.
Bỗng nhiên nàng cũng rất muốn khóc.
Vì sao muốn cứ đơn giản qua ngày lại khó như vậy? Hôm nay cho dù có thể chứng minh mình không phải nữ nhi Mộ Dung Huyền, chung quy trong lòng Liêm bảo chủ và Liêm phu nhân vẫn sẽ có khúc mắc.
Thế nhưng Liêm Huy, ngay cả khi quỳ, hắn vẫn nắm chặt tay nàng như cũ.
Cố Mi quyết định không thể lùi bước.
“Trang Thu Dung.” Giọng nàng lạnh lùng, nét mặt bình tĩnh: “Ngươi nói ta là nữ nhi Mộ Dung Huyền, lấy chứng cứ ra đây.”
Trang Thu Dung không tỏ ra yếu thế chút nào, lấy từ phía sau một bức họa mở ra.
Trong tranh là nữ tử bích ngọc niên hoa, xảo tiếu thiến hề.
Diện mạo có tám, chín phần tương tự Cố Mi.
Tranh cuộn hơi ố vàng, cho thấy bức họa này đã lâu.
“Đây là bức họa Trác Dao Hoa Sơn năm đó.
Hồng Dao, ngươi lại đây xem xem, dung mạo của nàng và dung mạo của ngươi giống nhau thế nào?”
Cố Mi cười nhạt: “Giống nhau thì làm sao? Chưa nói đến bức tranh này là thật hay giả.
Cho dù là thật, lẽ nào trong thiên hạ lại không thể có người diện mạo tương tự nhau hay sao?”
Trang Thu Dung cũng cười, nắm chắc phần thắng: “Hồng Dao, sao ngươi vẫn không thừa nhận? Cho dù là người mù, cũng nhìn ra được hai người là mẹ con.”
Cố Mi tiến lên một bước, cười nhạt: “Không sai.
Bằng bức họa này, may ra có thể chứng minh ta và bà là mẹ con.
Thế nhưng bằng bức họa này, ngươi làm sao có thể chứng minh phụ thân ta là Mộ Dung Huyền?”
Bây giờ điều quan trọng nhất không phải là chứng minh Trác Dao không phải là mẫu thân của nàng, mà là, rốt cuộc, ai mới là phụ thân của nàng.
Cha à, tuy rằng lúc đầu người không cho con nói ra thân thế của mình.
Nhưng hôm nay, con vẫn phải nói ra.
Thân là nữ nhi của người và mẫu thân, con rất tự hào.
Hơn nữa, con luyến tiếc, con luyến tiếc Liêm Huy một người khiêm nhường như vậy vì chuyện giữa chúng con mà nỗ lực rất nhiều.
“Mẫu thân của ta là Trác Dao không sai, nhưng phụ thân ta không phải là Mộ Dung Huyền, mà là …”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe ngoài cửa có một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên, hoàn toàn cản lại lời nàng: “Hồng Dao, phụ thân của ngươi chính là Mộ Dung Huyền, tại sao ngươi không thừa nhận?”