Đọc truyện Mười Hai Đêm FULL – Chương 33: Đêm Thứ Chín 3 – Khúc Tình Yêu Canh Giữ Linh Hồn
Editor: Súp Lơ
Beta: TH
Nghê Thanh như cắn rách môi mới có thể khiến bản thân mình không bật lên tiếng thét kinh hãi.
Vì sao chứ? Tại sao lại như vậy? Mới ban nãy hay người kia vẫn còn an toàn không gặp phải thứ gì cơ mà? Tống Nguyệt Nguyệt đang làm gì vậy?
Đầu cô như bị đập mạnh vào tường, rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy mọi hành động của Tống Nguyệt Nguyệt nhưng cô không tài nào lí giải nổi Tống Nguyệt Nguyệt đang làm gì.
Máu… Đó là máu…
Tống Nguyệt Nguyệt nhìn máu đang thi nhau tuôn trước ngực, Nghê Thanh ở sau lưng cô ta nên không đoán được biểu cảm của Tống Nguyệt Nguyệt lúc này sẽ như thế nào.
Sống lưng Nghê Thanh cứng đờ, trong mắt chỉ thấy cô ta đang cúi đầu, hai vai run rẩy không ngừng…
Sau đó có một thứ gì đó phản xạ ánh sáng rơi xuống.
Mãi cho đến khi Tống Nguyệt Nguyệt đi xa khỏi khách sạn, Nghê Thanh ngồi xổm ở gốc cây vẫn không hề nhúc nhích.
Cũng không phải bỏi vì hai chân bị tê dại không đứng dậy được mà là do cô không dám.
Cô sợ Tống Nguyệt Nguyệt đột nhiên quay lại.
Phản kháng một “kẻ điên” như vậy, người bình thường như cô căn bản không hề có chút lợi thế nào.
Mà đúng lúc này, vai của Nghê Thanh đột nhiên nặng trĩu!
Ngay lúc tim cô như sắp ngừng đập thì bỗng nghe thấy một giọng nhỏ bên tai —– “Đừng sợ, là anh.”
Giọng của Tần Việt như một luồng sáng khiến Nghê Thanh đang chìm trong băng tuyết dần cảm thấy ấm áp.
Cô gần như tan vỡ, nhào vào lòng Tần Việt.
Trải qua sự lo lắng khôn nguôi và loại cảm giác cận kề cái chết, Nghê Thanh không bao giờ… muốn đè nén tình cảm của mình với anh nữa.
Nước mắt của Nghê Thanh thấm ướt quần áo của Tần Việt, thấm vào lòng anh.
Mặc dù cô khóc thút thít nhưng anh vẫn cảm nhận được sự sợ hãi trong cô.
Anh cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, mọi lời nói gì lúc này cũng trở nên cứng nhắc và vô nghĩa.
Anh chỉ có thể dùng sức ôm thật chặt Nghê Thanh đang xụi lơ vào lòng.
Dùng hết sức mình.
“Anh đã chứng kiến hết sao?” Nghê Thanh nhỏ giọng nức nở.
Ngón tay của cô bám chặt vào lưng Tần Việt, dùng sức đến mức trắng bệch.
“Anh đã nhìn thấy rồi…”
Anh đã thấy.
Anh còn nhìn Cao Thăng ngã xuống mặt đất, hai mắt trợn ngược, vẻ mặt không tài nào tin nổi.
Sau khi quay lại khách sạn, nghe nói Nghê Thanh đi tìm mình, Tần Việt lại ra ngoài tìm mấy chỗ quanh đó.
Có điều anh không ngờ đến lúc mình tìm thấy Nghê Thanh thì cô đang bịt chặt lấy miệng mình, nhìn chằm chằm vào thi thể của Cao Thăng.
Trong mắt của cô toát ra sự sợ hãi làm anh vừa tự trách vừa đau lòng.
Có lẽ anh không nên vượt quá giới hạn của bản thân thì cô cũng sẽ không gặp phải chuyện này…
“Chúng ta đi khỏi đây trước có được không?”
Nghê Thanh gật đầu, người cô xụi lơ, chẳng cử động nổi, Tần Việt quyết định ôm ngang Nghê Thanh, bế đứng lên.
“Tần Việt, anh không sợ sao?” Nước mắt của Nghê Thanh vẫn không ngừng lăn xuống.
Tận mắt nhìn thấy một sinh mạng mất đi ngay trước mặt mình, Nghê Thanh không ngờ rằng nhân tính có thể đáng ghê tởm đến mức này…
Nếu ngay cả người mình yêu cũng không thể tin tưởng, vậy cuộc sống của con người há chẳng phải là một vở bi kịch ư?
“Anh sợ.” Cánh tay của Tần Việt siết chặt hơn: “Nhưng điều khiến anh sợ hơn cả là em gặp phải chuyện không may…”
“Anh tin em không?”
“Anh tin.” Trên mặt Tần Việt hiện lên rõ vẻ đau đớn khôn nguôi: “Anh vẫn tin em.
Vậy nên Nghê Thanh, em cũng có thể tin ở anh.”
Anh ngừng bước, ánh mát sáng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô: “Có lẽ bây giờ không phải thời điểm thích hợp để thổ lộ.
Nhưng Nghê Thanh, anh thích em, vẫn luôn thích em nhưng anh không dám nói, anh…”
“Đừng nói nữa, Tần Việt.
Anh đừng nói nữa.” Nước mắt của Nghê Thanh dâng trào mãnh liệt hơn, “Em cũng vẫn luôn thích anh, có điều em chưa bao giờ dám chắc chắn trong lòng anh cũng có em.”
Tình cảm thầm mến luôn làm cô lo lắng nhiều năm nay giờ đây như vỡ vụn thành những giọt lệ lăn dài.
“Chúng ta sẽ không như bọn họ…” Tần Việt nói: “Cho nên Nghê Thanh, tin tưởng anh được không?”
“Hãy luôn tin anh.
Tin rằng trừ ba mẹ ra thì anh là người chắc chắn sẽ không bao giờ phản bội em.”
Sau đó hai người quay lại khách sạn, Nghê Thanh thoát khỏi lòng Tần Việt.
Bấy giờcô đã tìm lại được một chút bình tĩnh ngày thường.
Nghê Thanh lau nước mắt trên mặt đi, hỏi Tần Việt: “Mắt em có đỏ không? Có sưng lắm không?”
Cô không muốn khiến Nghê Duyệt phải lo.
Nếu Nghê Duyệt biết cô đã phải trải qua chuyện gì thì nhất định sẽ sợ hãi và tự trách mình…
Cũng chỉ có tự mình trải nghiệm cô mới biết khi đó Nghê Duyệt sợ hãi biết bao.
Nếu ban nãy không có Tần Việt xuất hiện bên cạnh giải thoát cô khỏi những cảm xúc đó, thì có lẽ cô sẽ điên mất.
Dẫu sao đó cũng là một mạng người…
“Không sao đâu.
Đèn trong khách sạn hơi vàng, chỉ cần không để ý thì sẽ không bị ai phát hiện.”
Tần Việt nhìn chằm chằm vào mặt Nghê Thanh, mãi đến khi cô cảm thấy mình bị anh nhìn đến độ đỏ mặt mới thôi.
Không biết anh chợt nghĩ đến điều gì, hỏi cô: “Nếu ác thần có thật, em có định hiến tế linh hồn của mình cho hắn để đạt được nguyện vọng không?”
“Sao anh lại hỏi vấn đề này?”
“Bởi vì anh nghĩ, nếu là anh, nếu có một ngày hai chúng ta đã xảy ra chuyện…Có thể là âm dương cách biệt…”
“Xùy xùy xùy, đừng có nói gở.” Mặt Nghê Thanh nhăn mặt, cô không nghe nổi những lời này nữa.
Không chỉ Tần Việt sợ sẽ mất Nghê Thanh, sao cô có thể không sợ sẽ mất anh được?
Tần Việt nắm bàn tay lạnh ngắt của cô, tựa như muốn truyền toàn bộ hơi ấm của mình vào lòng Nghê Thanh.
Anh nói: “Vậy chúng ta cùng thề nguyện đi, hai ta sinh tử không rời.”
Có những lời này của Tần Việt, đột nhiên Nghê Thanh cảm thấy cơ thể lại dần có sức sống.
Cô thật sự rất muốn nhanh chóng, nhanh chóng rời khỏi cái nơi đang giam giữ bọn họ này.
Dường như chỉ có vậy, bọn họ mới có thể thoát khỏi bi thương, sau đó không kiêng dè gì mà đến với nhau.
Chờ đến khi Tần Việt và Nghê Thanh quay lại khách sạn, chỉ thấy Nghê Duyệt đang đứng ở cửa nóng lòng đi đi lại lại.
Mà phía sau đó là Tần Lam đang đứng với Đổng Y Lan.
“Hai người là đang?” Thấy hai người nắm tay nhau, Tần Lam nhướng mi hỏi.
Nghê Thanh vô thức liếc Đổng Y Lan một cái, muốn rút tay ra thì đột nhiên Tần Việt lại nắm chặt tay cô.
“Anh không muốn để bản thân mình phải hối tiếc.” Anh nói.
Nếu ngày mai phải chết, vậy thì anh càng phải quý trọng từng giây từng phút được ở bên cạnh em…
Đổng Y Lan nhìn thấy Tần Việt nắm chặt tay Nghê Thanh, sắc mặt trở nên ảm đạm hơn.
Tần Lam không tỏ vẻ gì, cậu nói: “Đúng rồi, chúng ta mau quay lại khách sạn đi.
Bà lão kia sắp không trụ được nữa rồi…”
Cả hai người có chút kinh ngạc.
Nói thật, sau khi bà cụ bị bệnh ở đây, hai ông bà càng ít khi ra khỏi cửa.
Đôi khi bọn họ thậm chí còn quên luôn sự tồn tại của hai người.
“Hơn nữa ông lão luôn chăm sóc bà nhưng không biết tại sao lại bị thương.
Cánh tay trái bị một vết cắt chảy máu rất dài.” Nghê Duyệt bổ sung.
“Không hỏi có chuyện gì đã xảy ra sao?” Tần Việt nhíu mày, liên tưởng đến cảnh tượng bọn họ vừa thấy, cảm giác tình huống không đơn giản như vậy….
“Hỏi.” Nghê Duyệt đáp: “Nhưng mà hỏi thế nào thì cụ ông cũng chỉ lắc đầu, không chịu hé răng nói nguyên nhân cho chúng ta.”
Nghê Thanh nghi ngờ nói: “Hai ông bà cụ này thường chỉ ở yên trong nhà, làm sao mọi người biết được?”
“Sau khi em từ nhà vệ sinh quay lại thì phát hiện ra.”
Tần Lam nhớ lại tình hình lúc đó, nói: “Lúc bọn em đi ngang qua thì phát hiện cửa phòng của ông bà lão kia như… như bị người bên trong phá ra…”
“Bọn em nghe thấy bên trong phòng có tiếng động, sau đó có tiếng cãi nhau… Hình như là… Nghiêm Hưng Triết cãi nhau với ông nội… Sau đó chờ hết tiếng động rồi bọn em cũng không dám vào xem…”
Nghê Duyệt nói đến tên Nghiêm Hưng Triết, Nghê Thanh phát hiện sắc mặt cô cực kì khó coi.
Lưu Tông Đạt, Nghiêm Hưng Triết và Nghiêm Thịnh Quang, ba người bọn họ khiến Nghê Duyệt khiếp đảm, mà nỗi sợ đó vẫn còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến cô.
“A Duyệt…”
“Em không sao đâu, chỉ là lúc ấy hơi sợ một chút.”
Chính mình cũng mới trải qua sự sợ hãi tột cùng giống vậy, Nghê Thanh không hề tin vào lời nói cậy mạnh của Nghê Duyệt.
Nếu là cô, gặp lại Tống Nguyệt Nguyệt lần nữa chỉ sợ cô không thể không hoảng hốt.
Nghê Thanh không vạch trần lời nói của Nghê Duyệt, cô biết Nghê Duyệt nói vậy để cô không cảm thấy quá lo lắng… Giống với việc Nghê Thanh không định sẽ nói cho Nghê Duyệt biết cô cũng đã gặp phải tình huống tương tự.
Lúc Nghê Thanh tới gặp hai ông bà cụ, cô nhìn một vòng căn phòng lộn xộn của họ.
Bà cụ Tiếu nằm ở trên giường thở gấp, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ cưỡi hạc về trời.
Xem ra Tần Lam không nói quá… bà cụ sắp không trụ nổi nữa rồi.
Mà vẻ mặt ông cụ Nghiêm thì suy sụp ngồi một bên băng bó cánh tay bị thương chảy máu của mình.
Đại khái có thể đoán được tình huống trong phòng lúc này có liên quan đến Nghiêm Hưng Triết nhưng cụ thể thế nào, trong lúc đó bọn họ đã xảy ra những gì thì Nghê Thanh không đoán được.
Nếu đối phương không muốn nói nguyên do cho bọn họ thì bọn họ cũng không tiện hỏi nhiều.
Dù sao đó cũng là chuyện nhà của họ Nghiêm.
Cái gọi là chuyện xấu trong nhà không thể nói với người ngoài.
Nào có ai lại lấy nguyên nhân người trong nhà mình cãi nhau ra nói với người dưng?
Nhưng Nghê Thanh cảm thấy bất an.
Rốt cuộc là có chuyện gì khiến cho hai người phát sinh tranh chấp trong lúc đó? Hơn nữa nhìn miệng vết thương trên tay ông cụ ___ vừa nhìn đã biết đó là do một thứ sắc nhọn gây thương tích.
Ông cụ Nghiêm chắc chắn không tự lấy dao đâm vào tay mình.
Thế nên người có thể khiến ông cụ bị thương chỉ còn một người là Nghiêm Hưng Triết.
Nghê Thanh vừa nghĩ mà sợ, may mà khi đó Nghê Duyệt không ra khỏi cửa can dự vào chuyện bên ngoài.
Nghiêm Hưng Triết kia điên rồi sao? Ngay cả ông nội của mình cũng dám đâm!
Có điều ngay cả việc chủ động đi tấn công Lưu Tông Đạt hắn cũng dám làm thì chứng tỏ nội tâm của hắn rất ghê tởm, bởi vậy chuyện này không phải không thể xảy ra….
Sau đó, bà Tiếu Văn nằm ở trên giường run rẩy nâng cánh tay lên.
Có lẽ bà đã dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng của mình để nói ra vài chữ: “Thật sự xin lỗi.”
Ông cụ Nghiêm còn chưa kịp nắm lấy tay bà thì đôi tay ấy đã buông thõng xuống, rơi theo đường vòng cung đập vào giường.
Ông lão đứng ở bên, tay run nhẹ, trong mắt có ngân ngấn lệ.
Không gào khóc.
Ông như mới tỉnh dậy khỏi cơn mơ, kề sát vào mặt của bạn già đã dành cả đời bên mình, môi ngập ngừng mãi rồi cuối cùng nói một câu: “Sang bên kia sống thật tốt…”
Mà cùng lúc bà cụ Tiếu Văn qua đời, “lời nguyền” đêm thứ chín chính thức hạ màn.
Lúc này, mười hai giờ đêm đã điểm….