Đọc truyện Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang – Chương 91: Mấy đứa à, về Nam Giang thôi!
Qua Tết Âm lịch, năm bạn nhỏ của hẻm Nam Giang đều đến Bắc Kinh.
Lâm Thanh ở chung với Tiếu Ngọc.
Tiếu Ngọc là một người bình tĩnh và lý trí, không nói nhiều lắm, tính cách khá giống Lộ Tử Thâm. Cậu ấy rất bận, rất ít khi ở nhà. Phần lớn thời gian Lâm Thanh chỉ vẽ tranh, cũng không làm phiền nhiều đến người khác, hai người làm bạn cùng phòng bình an vô sự.
Chỉ là thỉnh thoảng Tiếu Ngọc cãi nhau với Lộ Tử Hạo, thường là bị Lộ Tử Hạo chọc tức giận đến nỗi mặt mũi xanh mét. Sau vài lần như thế, cậu ấy hỏi Lâm Thanh, Lộ Tử Hạo có bệnh tâm thần không.
Lâm Thanh suy nghĩ một lúc, trả lời: “Tớ thấy cậu ấy rất bình thường.” Nói xong phát hiện mặt Tiếu Ngọc tối sầm thì lập tức bổ sung thêm, “Cậu cũng rất bình thường. Hai người ai cũng bình thường.”
Tiếu Ngọc hỏi: “Sao cậu chia tay với anh cậu ấy vậy, anh ta cũng khó hầu hạ thế này luôn à?””
Lâm Thanh nói, Lộ Tử Thâm quá xuất sắc, quá nhiều người theo đuổi, cô bất an và tự ti. Dù là bất cứ chuyện gì, anh ấy đều có thể bình tĩnh làm rất tốt, bao gồm cả đối xử với cô. Cô thậm chí còn hoài nghi anh ấy yêu sâu đậm hay chỉ là giỏi xử lý. Nói đi nói lại, vẫn là không đủ tự tin.
“Tự ti?” Tiếu Ngọc nói, “Lần đầu gặp cậu, tớ nghĩ tớ có thể bị cậu bẻ thẳng luôn đấy.” Cậu ấy chỉ nói đùa, nhưng sau đó hỏi, “Cũng nhiều người theo đuổi cậu lắm mà, cậu không vừa ý hả?””
Lâm Thanh ngạc nhiên.
Cái từ “”người theo đuổi” này, cũng chẳng tốt đẹp gì.
Bị đồn đại và bôi nhọ, bị bao vây chặn đường lúc còn đi học tạo nên bóng ma lớn trong lòng cô. Lúc học đại học ở Thượng Hải, có một phú nhị đại kia theo đuổi cô dữ dội, nhưng trong lòng cô chỉ có anh Tử Thâm, cảm thấy rất phiền.
Khi đi làm, đồng nghiệp tuân thủ theo lễ nghi xã giao, không dè chừng nhau như hồi còn nhỏ nữa. Việc theo đuổi trở nên mơ hồ, trở thành một sự ám chỉ.
Không được đáp lại thì lập tức rút “”xúc tu”” của mình về, chuyển sang đối tượng khác.
Sau khi đến Bắc Kinh, lúc cô đi dạo phố hay uống cà phê với Tô Khởi đều có người xin số cô, còn từng đụng phải người chiêu mộ ngôi sao nữa.
Nhưng cô cảm thấy rất phù phiếm. Sau khi chia tay, cô đặt hết sức lực vào chuyện vẽ tranh, nỗ lực tìm kiếm phong cách vẽ trah độc đáo của mình. Tiếu Ngọc nói với cô, smart phone sẽ thay đổi thời đại, bảo cô tận dụng tốt nền tảng Internet.
Ban đầu, cô chỉ có thể sống tạm bợ, ngại tìm bố mẹ nên dựa vào sự giúp đỡ của Lý Phong Nhiên và Lương Thuỷ. Lương Thuỷ đã thuận lợi lên làm cơ phó, nhậm chức vào tháng 6.
Lý Phong Nhiên định cư ở Bắc Kinh, mua mới hết toàn bộ đồ nội thất cho nhà mới. Căn của Lương Thuỷ cùng khu với Lý Phong Nhiên, là được Khang Đề mua cho, bảo là nhà kết hôn, mỗi tháng anh phải trả tiền vay ngân hàng. Vẫn đang chờ phòng bớt mùi nên chưa vào ở.
Lương Thuỷ đã dọn ra khỏi ký túc xá, thuê một căn ở gần trường Tô Khởi. Hai người chính thức ở chung.
Bố mẹ hai bên không phản đối, nhưng Khang Đề đã dặn riêng Lương Thuỷ: “Bố mẹ đồng ý hai đứa yêu nhau, nhưng cũng phải chú ý chút.”
Ý Khang Đề là đừng để Tô Khởi chưa chuẩn bị mà đã có em bé: “Thất Thất còn đi học đấy, con bé muốn làm nghiên cứu khoa học nữa, con gái vốn dĩ không có nhiều lợi thế, lúc này là thời điểm cần nỗ lực, con đừng có kéo chân con bé lại.”
Lương Thuỷ: “Còn cần mẹ nói à.”
Sau đó Lương Thuỷ nói chuyện đó với Tô Khởi, anh nói: “Mẹ anh thật sự xem em là con gái ruột rồi, thằng con rẻ rúng này là được nhặt về.””
Tô Khởi đang ngồi trên thảm soạn hành lý bay cho anh, nói: “Chịu thôi, Tô Thất Thất quá đáng yêu, quá có sức hấp dẫn luôn.”
Lương Thuỷ véo mặt cô.
Cô lấy chiếc kính mát trong vali đưa cho anh: “Đeo cho em xem.”
Vừa đeo kính mát lên, gương mặt anh càng thêm lạnh lùng, thật sự rất có dáng vẻ nghiêm nghị của cơ trưởng. Chỉ là anh không nghiêm túc nổi, vài giây sau nhịn không được mà mỉm cười, như ánh nắng tỏa khắp nơi, vô cùng trẻ trung và điển trai.
Tô Khởi thò lại gần cắn một cái lên cằm anh.
“Em là đồ háo sắc, đúng không?” Lương Thuỷ kéo kính râm xuống đeo lên cho cô. Kính che khuất nửa khuôn mặt cô, ngầu ngầu, còn có chút đáng yêu.
“Đẹp không cơ trưởng?”
“Đẹp. Vợ cơ trưởng.”
Tô Khởi cầm di động chụp hình tự sướng.
Lương Thuỷ nắm một bài tay cô, sờ sờ lòng bàn tay: “Thất Thất, thật ra những chuyện mẹ nói anh có nghĩ tới, mấy năm nay em vẫn nên chuyên tâm vào chuyện học.””
“Vâng.” Tô Khởi tạo dáng với di động, “Em muốn vào viện nghiên cứu lắm luôn nè. Chuyện con cái,” cô kéo kính râm thấp xuống một chút, ngước mắt nhìn anh, “bây giờ anh muốn không?”
Lương Thuỷ lắc đầu: “Ít nhất phải 4 5 năm sau.””
Anh cảm thấy bây giờ hai người rất tốt.
“Em cũng vậy.” Cô cười, tiếp tục chụp hình.
Lương Thuỷ sờ lòng bàn tay cô, hỏi: “Em muốn chừng nào đi đăng ký kết hôn?””
Tô Khởi ấn “tách” một tiếng: “Chừng nào cũng được hết. Ngày mai cũng được.”
Lương Thuỷ: “Thật?”
Tô Khởi vừa mới giơ di động lên, định thần lại, nghĩ ngợi một lát, quay sang nhìn Lương Thuỷ.
Anh nhìn cô.
Cô cũng nhìn anh.
Nhìn nhau nửa giây, hai người lập tức đứng dậy tra thông tin. Hộ khẩu của Tô Khởi còn ở trường, của Lương Thuỷ thì ở công ty, vẫn chưa chuyển về nhà. Một người gọi điện thoại, một người lên mạng tra, thật ra cũng đơn giản, mỗi người đến Phòng Hộ tịch mượn là được.
Hai người bàn luận xong, quyết định ngày 29 tháng 8 đi đăng ký.
Ngày 29 tháng 8 năm 2013, tròn mười năm.
Tô Khởi nói với người nhà.
Trình Anh Anh nói: “”Hả? Đăng ký kết hôn à.””
Tô Khởi vừa định nói có phải mẹ không nỡ xa con không mẹ ơi, thì mẹ nói: “Cũng được. Dù sao con cũng nhận nhẫn của nó rồi, cũng không tiện trả lại. Với lại, mẹ nhớ lúc con mới bao lớn, đã toàn lẽo đẽo theo Thuỷ Tạp rồi.”
“…..” Tô Khởi nói, “Tụi con có cần về nhà không, người lớn hai bên gia đình phải gặp mặt nhau mà nhỉ. Cho nó phải phép?””
Trình Anh Anh nói: “Khỏi. Mắc công đi qua đi lại. Mẹ có hẹn với các mẹ tối nay đến phòng nhảy rồi, tới lúc đó nói với dì Khang Đề của con một tiếng là được.”
Tô Khởi: “…..”
Mẹ ơi! Mẹ gả con gái đó nha, có thể trịnh trọng chút được không hả!
Nhưng khi cúp máy, Tô Khởi lại rất hài lòng, tự mình quyết định chuyện của mình, tốt thật.
Ngày 29 tháng 8 năm 2013, Tô Khởi và Lương Thuỷ đi đăng ký kết hôn. Ra khỏi Cục Dân Chính, Lương Thuỷ ngồi ở bậc thang đeo nhẫn cho cô, nói: “Giờ mới tốt này, lúc trước cứ cảm thấy như đang trần truồng.”
Tô Khởi đánh anh mấy cái: “So sánh gì kì cục!”
Hai người đeo nhẫn xong, vào siêu thị mua hai cây kem Cornetto. Mỗi người ăn hết cây của mình, Tô Khởi về viện nghiên cứu để ghi lại số liệu thực nghiệm. Dạo này Lương Thuỷ rảnh rỗi, về nhà quét dọn sạch sẽ, vừa ngâm nga hát vừa quét được một lúc, vẫn thấy hào hứng, chụp hai quyển sổ nhỏ màu đỏ đăng lên vòng bạn bè.
Tô Khởi ở phòng thí nghiệm chờ số liệu, lướt QQ một lát. Trong nhóm chat cấp 3 có người thảo luận, Lương Thuỷ với Tô Khởi bỗng nhiên kết hôn rồi.
Bỗng nhiên?
Tô Khởi nghĩ, hiển nhiên thì có!
Lưu Duy Duy nói: “Wow, từ cấp 3 đến bây giờ, hiếm có quá.”
Trình Dũng nói: “Là cấp 2.”
Sai bét.
Tô Khởi cười, mấy cậu không biết thôi, Thuỷ Tạp đã thích tớ từ thời quần thủng đáy rồi cơ.
Chiều hôm đó, Lộ Tử Hạo gọi điện bảo đến nhà Lý Phong Nhiên tụ tập, chúc mừng hai người kết hôn, nhân tiện “làm ấm” nhà Lý Phong Nhiên.
Tô Khởi hỏi: “Muốn mua gì tới không?”
Lộ Tử Hạo: “Người tới là được. Dầu muối tương giấm nguyên liệu nấu ăn trái cây đủ hết rồi.””
Tô Khởi chạy đến tiệm hoa mua một bó hoa tươi lớn, có hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng, hoa cẩm chướng, hoa cúc trắng, cực kỳ đẹp.
Lúc thợ đang cắm hoa, Tô Khởi dựa vào quầy, đưa tay chỉ: “Thêm giúp mình mấy quả cầu nhỏ này vào luôn nha.””
Lương Thuỷ bỏ tay vào túi quần đứng bên cạnh, thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, cười mãi.
Nói không phải khen chứ ngón tay cô ấy vừa đẹp vừa dài, đeo nhẫn đúng là quá đẹp.
Vòng tròn nho nhỏ giống như một chiếc khoá nhỏ, khoá cô lại, cô là của anh.
Anh rút tay ra, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình. Anh cũng là của cô.
Máy tính của tiệm bật một bài hát mới ra: “Listen to my heart oh oh oh….”
Tô Khởi nhìn sang, ba cậu bé đang nhảy nhót trên màn hình.
Cô tò mò: “Nhỏ thế?”
Thợ cắm hoa cười: “Nhóm mới, TFBoys.”
“Dễ thương.” Tô Khởi nói. Mấy năm nay trong nước ra mắt rất nhiều nhóm mới, BOBO, Chí Thượng Lệ Hợp, không biết mấy chàng trai trẻ này sau này sẽ thế nào.
Cô chống cằm: “Bây giờ mình thích Oh Sehun của EXO lắm~~ Á!” Lương Thuỷ véo eo cô, cô lập tức sửa lời, “Nhầm nhầm, hồi đó.”
Lương Thuỷ lạnh lùng lườm cô một cái, rồi lại nhìn sang chỗ khác. Một bông cúc nhỏ rơi xuống lúc đang cắm hoa.
Anh nhặt lên, cài lên tóc cô, vừa xinh đẹp vừa tươi tắn.
Tô Khởi phát hiện, quay đầu lại: “Gì đấy?”” Cô sờ sờ đầu, đụng trúng bông cúc nhỏ trên búi tóc.
Lương Thuỷ cầm tay cô, nói: “Đừng lấy xuống, đẹp.”
Tô Khởi không lấy xuống, tiếp tục xem cắm hoa.
Lương Thuỷ nhìn bông hoa nhỏ trên đầu cô, tâm trạng rất tốt, lấy điện thoại ra chụp ảnh cô.
Hoa gói xong, Tô Khởi ôm bó hoa to đùng vào lòng.
Nhà Lý Phong Nhiên và Lương Thuỷ cùng một khu, Lương Thuỷ dự định tháng sau nghỉ phép mới dọn sang.
Vào nhà, Tô Khởi nói: “Lộ Tạo với Thanh Thanh tặng vật chất, tớ tặng tinh thần.”
Lý Phong Nhiên nhận hoa: “Trong nhà chỉ thiếu món này thôi.” Rồi lại nhìn bông hoa nhỏ trên đầu cô, “Cái đó cũng đẹp.”
Tô Khởi sờ đầu: “Thuỷ Tạp làm đó. Không thấy Cá viên nhỏ, đi học rồi?””
“Hôm trước về Mỹ rồi.” Lý Phong Nhiên đặt hoa trên bàn, rót nước suối ra ly.
Tô Khởi nhìn xung quanh, nhà màu xám nhạt, sàn gỗ, phòng bếp mở, quầy rượu bằng đá cẩm thạch.
Lâm Thanh đang nấu cơm, Lộ Tử Hạo đặt một chiếc đĩa lên quầy rượu, nói với Tô Khởi: “Không mua đồ ăn thì thôi, còn không góp sức nấu ăn. Cậu được quá đấy Tô Thất Thất.””
“Lát nữa rửa chén là được chứ gì.”
Lộ Tử Hạo “”xớ”” một tiếng: “Cậu rửa? Chả phải đẩy cho Thuỷ Tạp hết sao.”
“Cậu không làm khó tớ một lát thì chết hả?” Tô Khởi nhìn khắp nơi, “Tiếu Ngọc không đến?”
Lộ Tử Hạo trộn salad: “Đi làm, đâu có rảnh như cậu?”
“Đi làm à, vậy thì tốt.” Tô Khởi làm ra vẻ tốt bụng, “Tớ còn tưởng hai người lại cãi nhau, cậu ấy bị cậu chọc tức đến nỗi không chịu ra khỏi nhà cơ.”
“…..” Lộ Tử Hạo nói, “Cậu lo vợ cậu đi Lương Thuỷ!”
Tô Khởi mới vừa miệng lưỡi sắc bén chợt đỏ mặt. Câu này nghe cứ thấy….. ngọt quá.
Lương Thuỷ đang đứng cạnh cửa sổ sát đất nói chuyện với Lý Phong Nhiên, xoay đầu sang, nói: “Lộ Tạo, cậu đừng có chọc lãnh đạo nhà tớ.”
Trong lòng Tô Khởi ngọt ngào, hai gò má nóng hổi, chạy lạch bạch đến phía sau Lương Thuỷ, ôm eo anh, vùi đầu cọ cọ sau lưng anh.
Lộ Tử Hạo trợn mắt, nói: “Còn không qua đây tránh nạn nữa Lý Phàm?”
Lý Phong Nhiên cười cười, đứng bên cửa sổ, nhìn Tô Khởi đang ôm Lương Thuỷ từ phía sau. Tay hai người đan vào nhau, chiếc nhẫn màu vàng nhạt loé sáng dưới ánh mặt trời.
Lâm Thanh cầm chảo chia bò bít tết, nói: “Vợ chồng mới cưới [1], hiểu không? Qua ăn cơm này.”
[1] Nguyên văn: Tân hôn yến nhĩ (新婚燕尔): dùng để chỉ vợ chồng đang trong khoảng thời gian mới cưới vui vẻ.
Mọi người quây quần quanh quầy rượu, ngồi trên ghế cao nhỏ.
Khoai tây nghiền, cá tuyết áp chảo, bò bít tết, cà chua nướng, đậu bắp xào, salad rau củ.
Tô Khởi khen: “Thanh Thanh biết làm cơm Tây nữa, sau này ai lấy cậu đúng là có phước.”
Lộ Tử Hạo nói: “Vậy người lấy cậu thì sao?”
Tô Khởi đang rót rượu, nói: “Lộ Tạo, câu muốn đánh nhau đúng không?”
Lộ Tử Hạo: “Không đánh, bây giờ cậu có yểm trợ rồi.”
Lý Phong Nhiên bên cạnh mỉm cười, chia ly rượu cho các bạn.
Tô Khởi: “Cười cái đầu cậu á Phong Phong.”
Lý Phong Nhiên vô tội: “Tớ cười cũng không được hả?”
Lâm Thanh bật cười: “Một đám quỷ ấu trĩ.”
Lộ Tử Hạo lấy nĩa gõ gõ lên ly thuỷ tinh, giơ ly rượu vang đỏ lên: “Lương Thuỷ Tạp, Tô Thất Thất, tân hôn vui vẻ!”
Lâm Thanh: “Trăm năm hoà hợp.”
Lý Phong Nhiên: “Cả đời hạnh phúc.”
Lương Thuỷ cười: “Cảm ơn.”
Tô Khởi: “Cảm ơn.”
Năm chiếc ly thuỷ tinh chạm vào nhau.
Ăn cơm xong, cả bọn tiếp tục chiến đấu ở chiến trường phòng khách, làm tổ trên sô pha, mỗi người tự tìm vị trí thoải mái.
Trên bàn đầy nước trái cây, rượu vang đỏ, nước suối; trong dĩa đựng anh đào, dưa hấu và thanh long; rổ đồ ăn vặt đầy khoai tây lát, khô bò, bánh senbei và xí muội.
Trong tivi là kênh nhạc nước ngoài, Taylor Swift đang hát《You belong with me》.
Lâm Thanh uống một ngụm rượu vang đỏ, nói: “Thất Thất, cho tớ xem giấy đăng kí kết hôn với.”
Tô Khởi lấy quyển sổ đỏ trong túi ra: “Còn nóng hổi nè.”
Lộ Tử Hạo sáp lại xem cùng.
Cuối quyển sổ đỏ là ảnh chụp, Lương Thuỷ và Tô Khởi mặc áo sơ mi trắng, hai gương mặt trẻ trung, sạch sẽ, đang tuổi thanh xuân. Một người mỉm cười tự tại, người kia thì hai mắt sáng ngời, niềm hạnh phúc trong đáy mắt và đuôi lông mày có thể tràn ra ngoài.
Lộ Tử Hạo nói tự đáy lòng: “Hai cậu xứng đôi thật.””
“Đẹp quá đi.” Lâm Thanh hâm mộ nói, “Đến số chứng minh cũng rất xứng nữa.”
Số chứng minh của hai người giống nhau, 6 số đầu là số đơn vị hành chính, còn phía sau là——
199001100010
19900120002X
Tô Khởi cười: “Bởi! Tớ cũng phát hiện ra.”
Lý Phong Nhiên cầm xem, hai cái tên “Lương Thuỷ”, “Tô Khởi” được khắc bên trên. Trong ảnh, họ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.
Lý Phong Nhiên rũ mắt nhìn một lát, rồi trả quyển sổ đỏ cho Lương Thuỷ, nhìn thẳng vào mắt bạn, nói nhỏ: “Cả đời hạnh phúc.”
Lương Thuỷ nhận lấy, nhìn lại cậu, gật đầu: “Cảm ơn nhé.”
Trong tivi, Adele đang hát đầy trìu mến: “…someone like you…I wish you nothing but the best for you too…” (…. ai đó như anh… Em cũng chẳng mong gì ngoài những điều tốt nhất đến với anh….”)
Lộ Tử Hạo mở một bịch bách snack ra, hỏi: “Kết hôn rồi có cảm giác gì?”
Tô Khởi cắn dưa hấu, liếc nhìn Lương Thủy.
Lương Thuỷ nhún vai, Tô Khởi nói: “Không có cảm giác gì, giống hệt lúc chưa kết hôn.”
Lâm Thanh nói: “Tớ thấy như vậy tốt lắm.”
Lương Thuỷ nhìn cô: “Dạo này cậu sau thế, Weibo tận 30 nghìn người theo dõi, mua bao nhiêu tài khoản ảo đấy?””
Lâm Thanh ném một bao bánh senbei sang: “Không có mua một cái nào hết biết chưa?”
Lương Thuỷ bắt được, xé ra đút cho Tô Khởi.
Lý Phong Nhiên nói: “Phong cách hiện tại của cậu được lắm.”
Mấy tháng trước Lâm Thanh cùng Tô Khởi đến viện bảo tàng chơi, đột nhiên có cảm hứng từ các di tích văn hoá. Cô nhân cách hoá một vài đồ vật, biến hoá thành nhân vật cổ phong.
Trâm phượng hoàng, kiếm đồng, sọt tre, vòng ngón tay cái dưới ngòi bút của cô biến thành thiếu nữ xinh xắn đầy trẻ trung, đại hiệp tóc dài mặc áo choàng, ẩn sỉ ôn nhu như ngọc…
Dần dần có một nhóm nhỏ thích tranh nhân vật cổ phong được biến hoá của cô. Đến tháng trước, có một tài khoản Weibo nổi tiếng chụp bình rượu to thời Đường trong phòng làm việc của người đó, hỏi đùa rằng cô vẽ được không.
Ba ngày sau, Lâm Thanh đăng lên Weibo một bức ảnh một người sĩ nữ [2] đang say nằm trong rừng trúc. Một sĩ nữ đẫy đà, xinh đẹp, không theo lẽ đời, nằm nghiêng trong rừng trúc, một tay chống đầu, một tay giơ chiếc bình ngọc, rượu ngon tựa dòng suối chảy. Người phụ nữ bắt tréo chân, táo bạo như đàn ông.
[2] Sĩ nữ (仕女): là từ hay dùng để gọi các cung nữ cao cấp trong cung đình thời phong kiến.
Bức tranh vừa được đăng lên, hàng chục nghìn bình luận và chia sẻ.
Tô Khởi nói: “Cậu sắp nổi rồi đó Thanh Thanh. Đăng thêm hình cậu thì nổi hơn nữa luôn.”
Lâm Thanh cười: “Thôi, mọi người xem tranh tớ vẽ là được tồi. Với lại, cho dù không đăng hình tớ, cũng sẽ càng ngày càng nổi.” Rồi cô lập tức nói, “Uống nhiều quá rồi! Lời nói lúc xỉn nha.”
Cả nhóm cười ầm lên, gò má Lâm Thanh đỏ bừng.
Tô Khởi hỏi: “Thanh Thanh, có nhiều người theo dõi, thấy thế nào?”
Lâm Thanh không giấu được niềm vui: “Tác phẩm của chính mình có nhiều người thích, thì…. cực thích luôn. Lý Phàm chắc chắn hiểu.”
Lý Phong Nhiên chìa ly rượu về phía cô, Lâm Thanh chồm qua bàn chạm vào ly cậu.
Nhóm nhạc nước ngoài đang hát to: “Tonight! Tonight! We are young! So let”s set the world on fire. We can burn brighter than the sun!!” (“Đêm nay! Đêm nay! Chúng ta tràn đầy sức sống! Hãy đốt cháy thế giới này. Chúng ta còn toả sáng hơn ánh mặt trời!!”)
Năm người trẻ tuổi ngâm nga theo, nằm dài trên sô pha nói chuyện phiếm.
Lý Phong Nhiên và Lâm Thanh dựa vào ghế sô pha đơn, Lộ Tử Hạo nằm trên sô pha dài, Lương Thuỷ cúi người tựa vào chồng gối dựa, Tô Khởi gối đầu lên đùi anh, nằm duỗi chân trên sô pha.
Từ piano đến máy bay, từ viện bảo tàng đến châu Phi, từ Lý Bạch đến thám tử Sherlock, dù là đề tài nào cũng có thể được nhắc đến.
Không biết nói đến khi nào, Tô Khởi mơ màng ngủ, Lương Thuỷ lên sô pha nằm, kéo một tấm chăn mỏng đắp lên người cô. Cô nằm trong lòng anh nhắm mắt lại.
Cả nhóm trò chuyện câu được câu không, mơ mơ màng màng.
Trưa mùa hè, những đứa trẻ lớn nằm ngả nghiêng ngả ngửa, ngủ say, vô cùng yên tĩnh.
Ly thuỷ tinh dính vết rượu, vỏ dưa hấu ra nước.
Quạt máy lạnh thổi vù vù, ánh mặt trời rọi vào cửa sổ sát đất có hơi chói mắt.
Trong lúc mơ màng, Tô Khởi nheo một bên mắt, chợt nhớ đến mùa hè ở Nam Giang.
Đột nhiên, ding ling ling! Di động vang lên.
Tô Khởi giật mình một cái, Lương Thuỷ dụi mắt, duỗi tay sờ sờ trên sô pha, đưa cho cô. Anh nhắm mắt lại, ngực phập phồng.
Cả nhóm cũng thức dậy. Lâm Thanh nhúc nhích chân, Lộ Tử Hạo gãi đầu, Lý Phong Nhiên vùi đầu vào gối dựa.
Là Trình Anh Anh, bà nói: “Thất Thất, mẹ nói với dì Đề Đề rồi đó, qua Tết xong làm đám cưới được không?”
Tô Khởi buồn ngủ kéo kéo Lương Thuỷ, anh nghe thấy rồi, gật đầu.
Tô Khởi lẩm bẩm: “Dạ.”
“Vậy được. Chỗ con nóng không?”
“Không phải quá nóng.””
“Haiz, Vân Tây nóng chết luôn. Ngày nào cũng 36 37 độ.” Trình Anh Anh nói.
Tô Khởi nghe thấy gì đó, chợt tỉnh táo.
Cô nghe thấy——
Ve——
Bên kia điện thoại toàn là ve sầu, trong ống nghe là giai điệu kết thúc một chương nhạc mùa hè.
Trái tim Tô Khởi nhộn nhạo: “Mẹ, chỗ mẹ có ve hả?”
“Mẹ với dì Huỷ Lan đang bên phố Bắc Môn chơi nè.”
“Mẹ ơi, con muốn nghe tiếng ve kêu!”
Lộ Tử Hạo lập tức tìm điều khiển tắt tiếng tivi, Lâm Thanh ngẩng đầu, Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên mở mắt ra.
Tô Khởi mở loa ngoài.
Cửa sổ mở một nửa, trong thành phố xe đi lại như mắc cửi, dưới lầu là tiếng xe chạy ồn ào. Trong phòng rất yên tĩnh. Trong điện thoại vang lên tiếng ve kêu, hơi thở mùa hè nóng bức với mùi lá dâu ập đến.
Cả nhóm im lặng.
Sau khi nghe khoảng một phút, cô cúp điện thoại.
Sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố từ từ dâng lên theo ánh nắng.
Tô Khởi than: “Lâu lắm rồi không về Vân Tây nghỉ hè. Muốn về quá đi.””
Ai cũng thấy hơi buồn.
Lương Thuỷ đột nhiên nói: “Vậy về thôi. Bây giờ ngồi xe về.”
Tô Khởi sửng sốt: “Hả?”
Lộ Tử Hạo đột nhiên hưng phấn: “Đi. Bây giờ đi luôn!”
Lý Phong Nhiên lấy di động: “Tớ xem vé xe.”
Lâm Thanh ngẩn người, một lát sau cười không ngừng được: “Được. Mua vé xe lửa gần nhất.”
Lý Phong Nhiên: “Đi tàu điện hả?”
Lâm Thanh: “Không cần đâu, tai nạn xe điện ở Ôn Châu ghê quá. Bây giờ kỹ thuật tốt chưa?”
Lộ Tử Hạo cười: “Tốt rồi. Nhưng mà đi xe điện, khuya mới đến.””
Lý Phong Nhiên: “Đi xe lửa thường thôi, 7 giờ rưỡi chiều đi, 9 giờ sáng mai đến. Giờ đi luôn?”
“Nhanh lên.” Tô Khởi bò dậy khỏi sô pha, “Mất hơn một tiếng mới đến nhà ga. Còn phải mua vé nữa.”
“Bây giờ có thể mua vé trên mạng rồi.” Lộ Tử Hạo mở di động ra, bấm một lúc, “Tớ không đem thẻ ngân hàng.”
“Tớ có.” Lương Thuỷ lấy tấm thẻ trong bóp tiền ra đưa cho cậu.
“Xong rồi.” Lộ Tử Hạo nói, ” Đem hết chứng minh đúng không.”
Lâm Thanh lục lọi trong túi: “Có.”
Lộ Tử Hạo cười sang sảng, cầm ly rượu lên: “Uống rượu xong, mang theo đồ ăn vặt với trái cây. Về Nam Giang!”
“Về Nam Giang!” Năm cái ly chạm vào vao, uống cạn, “Xuất phát!”
Cả nhóm nhanh chóng gói đồ ăn, ra cửa.
Năm người không xách theo gì cả. Hoàng hôn rọi vào những gương mặt trẻ tuổi, ai cũng cười rất tươi.
Họ chạy đến ga xe lửa, lấy vé rồi thuận lợi lên xe. Bất ngờ nảy ra ý tưởng nên không mua được ghế giường nằm, chỗ ngồi cũng không cạnh nhau. Cũng may người cùng xe rất tốt bụng, cho đổi vị trí.
Có mấy người trẻ tuổi nhận ra Lý Phong Nhiên, nhưng không ai đến làm phiền.
Xe lửa bóp còi, lăn bánh xe rời khỏi Bắc Kinh.
Trên đồng bằng Hoa Bắc, mặt trời lặn về hướng tây, ráng đỏ chiều tà trải dài khắp xe.
Năm người nhìn nhau, không khỏi bật cười.
Lộ Tử Hạo nhìn mặt trời lặn trên bình nguyên ngoài cửa sổ, có chút kích động, nói: “Ngày kia khai giảng rồi, ông đây còn bị các cậu bắt cóc bỏ trốn nữa.”
Lương Thuỷ sửa lại: “Bỏ trốn tập thể.”
Tô Khởi và Lâm Thanh bật cười.
Lý Phong Nhiên nói: “Không sao, tối hôm sau tụi mình về. Lại ôm lấy cuộc sống người trưởng thành.”
Tô Khởi ngước nhìn: “Phong Phong, cậu thích lúc nhỏ hay lớn lên?”
Lý Phong Nhiên nói: “Lúc nhỏ.”
“Ừa.” Lâm Thanh đồng cảm, “Không phải nói lớn lên không tốt.”
Lộ Tử Hạo: “Hồi nhỏ chơi vui hơn nhiều. Có lần tớ rất muốn chơi xe trượt hồi bé, lao thẳng xuống từ con dốc ngoài hẻm.””
Lâm Thanh vui vẻ mở to hai mắt: “Tớ nhớ, lúc đứng trên xe trượt lao xuống sườn núi sợ cực luôn, nhưng lại muốn đuổi kịp mấy cậu nên căng da đầu lao xuống. Kích thích quá chừng, bây giờ tớ còn nhớ lúc đó gió thổi vù vù nữa. À, Thuỷ Tạp với Lý Phàm còn dừng ở nửa đường chờ tớ nữa đó.”
Lương Thuỷ gãi đầu: “Có hả? Sao tớ không nhớ?”
“Có.” Lý Phong Nhiên cười. “Thất Thất với Lộ Tử Hạo vọt xuống sườn núi thì đụng nhau té lăn ra. Sau đó các mẹ bảo tụi mình đi cầm đá.”
“Lưu Diệc Đình!” Tô Khởi cuộn tròn tay, khẽ đánh lên chiếc bàn nhỏ, “Lúc đó tụi mình bị bà đó hại thảm luôn. Nhưng tớ cầm đá thắng nè.” Cô đắc ý vặn vai.
Lương Thuỷ lườm cô: “Anh nhường em đó.”
Tô Khởi: “Xạo.”
“Thật mà. Em lấy tiền còn chia cho anh, nói cảm ơn anh nữa.”
Lâm Thanh làm chứng: “Tớ cũng được chia hai mươi tệ.”
Lý Phong Nhiên nói: “Lúc đó, hai mươi tệ là một số tiền khổng lồ.”
Lộ Tử Hạo nhớ đến chuyện gì đó, đột nhiên cười ầm lên: “Mấy cậu nhớ có lần Thất Thất để dành tiền mua búp bê Barbie, nhưng cậu ấy cũng muốn ăn. Lúc Thuỷ Tạp ăn que cay, cậu ấy ngồi cạnh nhìn tới chảy nước miếng. Vậy là Thuỷ Tạp đưa que cay cho cậu ấy.”
Tô Khởi không tin: “Cậu xạo, căn bản không có!” Cô quay đầu sang, “Thuỷ Tạp?”
Lương Thuỷ cười đến hai vai run rẩy, lắc đầu: “Đừng hỏi anh, anh chả nhớ đâu. Chủ yếu là em không phải chảy nước miếng chỉ một hai lần, sao anh nhớ hết mọi lần được?”
Tô Khởi giận đánh anh vài cái.
“Nhưng mà không ngờ Thất Thất sẽ làm nghiên cứu khoa học.” Lâm Thanh nói, “Hồi nhỏ tớ vẫn luôn cảm thấy lớn lên cậu ấy sẽ làm minh tinh cơ.”
Lộ Tử Hạo: “Tớ cũng vậy. Hồi đó ngày nào cậu ấy cũng bắt tụi mình chép lời bài hát. Thiệt luôn, không làm người nổi tiếng đúng là phải xin lỗi đống lời nhạc tụi mình chép.”
“Tớ bắt các cậu chép lời nhạc?” Tô Khởi nghiêng đầu, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, không nhớ.
Lâm Thanh nói: “Có lần các bố các mẹ còn chép cùng nữa.”
Lương Thuỷ không nhớ, Lý Phong Nhiên cũng vậy: “Tớ chỉ nhớ cậu ấy diễn Tiểu Yến Tử, còn khoác ra giường giả làm Hương Phi. Sau đó Thuỷ Tạp nói cậu ấy là “Xú Phi” [3].”
[3] Hương Phi là Hàm Hương trong phim “”Hoàn Châu Cách Cách””, hương (香) là thơm, còn xú (臭) là thối =))))))
Cả bọn cười gập cả eo.
Lộ Tử Hạo lắc đầu: “Thuỷ Tạp hồi nhỏ miệng độc cực.”
Tô Khởi nói ngay: “Bây giờ cũng y chang!”
Lương Thuỷ bóp cằm cô: “Tô Thất Thất, em nói chuyện có lương tâm không hả?”
Lâm Thanh cười, nhìn hai người họ, nói: “Nhưng mà dù lúc nào đi nữa, ai bắt nạt Thất Thất, Thuỷ Tạp đều tìm người đó tính sổ.”
Lộ Tử Hạo dựa vào lưng ghế, khẽ đong đưa theo xe, nói: “Nhất là lúc còn ở nhà trẻ, chỉ cần Thất Thất gào lên một cái là Thuỷ Tạp đánh người ngay. Thất Thất lại thích khóc. Hình như có một lần, Thuỷ Tạp có một viên kẹo sữa thỏ trắng, lúc đó hiếm khi thấy kẹo này lắm. Cậu ấy vòng tới vòng lui quanh Thuỷ Tạp, vậy là Thuỷ Tạp cho cậu ấy. Thất Thất quý tới nỗi không nỡ ăn, cứ đem giấu, kết quả bị ai đó dẫm bẹp. Mẹ ơi, khóc tanh bành hoa lá hẹ, Thuỷ Tạp đánh người ta rồi mà cậu ấy còn khóc nức nở. Thuỷ Tạp lo tới nỗi chạy khắp nơi tìm, gặp được bạn cùng lớp thì hỏi ngay có kẹo thỏ trắng không, cho cậu ấy mượn một viên. Sau đó mượn được mới hay. Vừa nhét kẹo sữa vào miệng là Thất Thất nín khóc.”
Tô Khởi nhíu mày: “Tớ nghi ngờ cậu đang viết tiểu thuyết, căn bản không có chuyện này.”
Lương Thuỷ cũng lắc đầu tỏ vẻ không nhớ, Lâm Thanh và Lý Phong Nhiên cũng không có ấn tượng.
Lộ Tử Hạo than: “Khoảng cách thế hệ. Não dưa thì không thể nhớ rõ được.””
Tô Khởi đột nhiên nói: “Vậy Lộ Tạo, cậu có nhớ cậu từng viết thư tình cho tớ không!”
Lộ Tử Hạo đang uống nước suýt sặc: “Vớ vẩn!”
Tô Khởi cười to, chỉ vào cậu: “Thật sự có viết, cậu cá không!”
Lộ Tử Hạo: “Cá thì cá, thua thì làm ngựa bò dưới đất!” Cậu lại nói, “Chồng cậu ở đây đó Tô Thất Thất, cậu cũng không biết xấu hổ.”
Lương Thuỷ cười đến cả người run rẩy, xua tay: “Tớ không sao. Lộ Tạo, tớ khuyên cậu thừa nhận đi.”
Lộ Tử Hạo: “Không thể nào! Tớ chưa từng viết.”
Tô Khởi: “Nhà tớ có chứng cứ đó, cậu chờ về xem đi. Thanh Thanh cũng viết cho tớ nữa.”
Nói đến đây mà Lộ Tử Hạo vẫn không nhớ ra, đến cả Lâm Thanh cũng không nhớ: “Hả? Tớ á? Tớ viết thư tình cho cậu? Đâu có đâu?”
Lộ Tử Hạo cười: “Chứng ảo tưởng của Thất Thất bùng nổ.”
Tô Khởi: “Thật mà!”
Lý Phong Nhiên cũng cười: “Thật đó. Tớ cũng có viết.”
“Thấy chưa!” Tô Khởi có người ủng hộ, nháy mắt với cậu, “Vẫn là cậu nhớ rõ.”
Lý Phong Nhiên lại kể ngọn nguồn, nhưng Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh vẫn không nhớ, nói phải đợi về nhìn thấy thư mới tính.
Lộ Tử Hạo nói: “Tớ chỉ nhớ hồi đó cậu có viết thư cho bạn nữ tên Vương San San.”
“Vương Y Y.” Nói đến chuyện này, Tô Khởi lấy di động ra, “Hồi nhỏ tớ từng gửi ảnh cho cậu ấy, lần trước đến nhà cậu ấy lấy ảnh về, phục chế rồi nè.”
Cô tì vào bàn nhỏ, mở hình ảnh, năm cái đầu thò lại xem.
Mấy thiếu niên mười hai tuổi đứng ở bức tường gạch đỏ loang lổ của hẻm Nam Giang, mỉm cười nhìn máy ảnh. Ảnh chụp hơi vàng, nhưng ánh nắng chiếu vào gương mặt trắng nõn xán lạn của họ, là một mùa hè tươi đẹp.
Năm người chăm chú nhìn một lúc lâu.
Lương Thuỷ nói: “Non choẹt.”
Tô Khởi nói: “Lại mười hai năm trôi qua rồi.”
Lương Thuỷ nảy ra ý tưởng: “Lần này về Nam Giang chụp ảnh tập thể, sau này mỗi năm chụp một tấm.”
Cả nhóm đều tán đồng: “Được!”
Tô Khởi lướt hình ảnh, con hẻm thời thơ ấu hiện ra – hoa dành dành của nhà Tô Khởi, mương thối sau nhà Lộ Tử Hạo, giàn nho nhà Lâm Thanh, gác mái nhà Lương Thuỷ, cửa sổ và đàn piano nhà Lý Phong Nhiên.
Ai cũng xúc động, bùi ngùi.
Lương Thuỷ thắc mắc: “Sao anh nhớ piano của Lý Phàm màu xám mà, sao lại ra màu gỗ?”
Tô Khởi gõ nhẹ vào đầu anh: “Ngốc, làm gì có đàn piano màu xám? Lúc nghe anh kéo đàn violon như cưa gỗ thì trái tim em mới là màu xám đó.”
Lương Thuỷ bật cười, ngẩng đầu: “Lúc đó Thanh Thanh với Lộ Tạo học nhạc cụ nào?”
Hai người cùng lắc đầu: “Quên rồi.””
Hóa ra, đã quên rất nhiều chuyện thời thơ ấu.
Ngoài cửa sổ, đêm tối mênh mông, xe lửa chạy băng băng trên đường ray, đưa họ về phía Nam.
Năm người trẻ tuổi trò chuyện, hoài niệm chia sẻ.
Đúng vậy, đã quên mất rất nhiều chuyện hồi còn bé.
Lâm Thanh đã quên họ từng nuôi vịt con. Lộ Tử Hạo đã quên mình từng chạy bán mạng đến nhà ga với Lương Thuỷ. Lý Phong Nhiên đã quên mình từng ngồi ở bờ sông an ủi Lâm Thanh. Lương Thuỷ đã quên Lý Phong Nhiên từng đàn một đoạn nhạc phim Nàng tiên hoa.
Như Tô Khởi, suýt nữa cô đã quên mất vườn hoa bí mật của mình, phải nhờ Lý Phong Nhiên và Thanh Thanh nhắc lại.
Thậm chí rất nhiều chuyện giữa cô với Lương Thuỷ, cũng trở nên mơ hồ.
Cô nhớ anh từng thắng bi giúp mình, nhưng không nhớ trong đêm khuya anh ôm Lạc Lạc và đưa mình đến bệnh viện. Cô nhớ anh giúp cô tập gập bụng, nhưng không nhớ lúc phạt đứng anh nắm chặt tay mình. Không nhớ hôm cô mất xe đạp, anh chở cô về nhà trong đêm tối. Càng không nhớ rõ những chuyện rất lâu rất lâu trước kia, như hồi bé tí lần đầu leo cầu thang với anh, gãi gãi gương mặt mềm mềm của anh dưới ánh mặt trời, nói: “Cậu còn đáng yêu hơn mặt trời nữa.””
Có những ký ức, anh nhớ, cả bọn nhớ, bổ sung cho nhau, rực rỡ trở lại. Có những ký ức, năm người đều đã quên, cứ như vậy mà biến mất trong dòng sông thời gian cuồn cuộn chảy.
Giống như trong số họ có người nhớ từng cùng nhau đạp xe đi mua album dưới ánh nắng chói chang mùa hè, nhưng lại không ai nhớ họ từng chơi kéo búa bao cậu một bước tớ một bước về nhà.
Cũng không ai nhớ, mùa đông nọ, họ gửi thiệp chúc mừng sinh nhật cho từng người, vừa mở tấm thiệp ra thì đèn sẽ sáng lên và có bài hát mừng sinh nhật.
Loại thiệp mừng sinh nhật này lúc trước rất thịnh hành, sau này đã biến mất, mang đi mất ký ức của một thế hệ.
Bóng đêm dày đặc, năm người trẻ tuổi dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, ngủ say.
Hôm sau tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã là ánh mặt trời buổi sớm.
Họ bắt lấy cái đuôi của mùa hè, về đến Nam Giang.
Không khí ẩm oi bức ập đến, đến gió cũng nồm, nhưng họ lại cự kỳ hưng phấn, không về nhà trước mà đi thẳng đến hẻm Nam Giang.
“Ngồi xe hả?” Tô Khởi hỏi.
“Đi bộ đi.” Lương Thuỷ nói.
Mùa hè sắp kết thúc, nhưng tựa như vẫn chưa chịu đi, vì đợi những người con trở về.
Trời rất nóng, cây cối tươi tốt che rợp trời, muôn hoa nở rộ.
Vẫn là thành phố nhỏ bé, đường phố hẹp, nhà dân thấp bé, một vài toà nhà thương mại mới xây đứng sừng sững trong đó, cao chót vót.
Trên đường đi, xe tải chở cát đá chạy qua ầm ầm.
Vì tâm trạng rất tốt, Tô Khởi lơ đãng ngâm nga: “Goodbye my friend it”s hard to die. When all the birds are singing in the sky.”
(“Tạm biệt người bạn của tôi, thật khó để ra đi. Khi những chú chim đang hót trên bầu trời.”)
Lương Thuỷ vô thức hát câu tiếp theo: “Now that spring is in the air.”
(“Mùa xuân đã về tràn ngập không gian.”)
Lộ Tử Hạo vừa đi vừa hát theo: “Little children everywhere. When you see them I”ll be there.”
(“Những đứa trẻ nô đùa khắp nơi. Khi bạn thấy chúng, tôi sẽ luôn ở đó.)
Lý Phong Nhiên và Lâm Thanh gia nhập, hát cùng nhau: “We had joy we had fun we had seasons in the sun. But the wine and the song like the seasons have all gone.”
(“Chúng ta đã vui vẻ, đã hân hoan, đã có những mùa trong nắng. Nhưng rượu vang hay tiếng hát, giống như mùa nắng, tất cả đã qua đi.” [4]
[4] Bài “Seasons in the sun” của Westlife.
Bọn họ ngâm nga bài hát, nhanh chóng đã đến sườn đồi phía trước trung tâm thành phố và quảng trường Bắc Môn.
Tô Khởi hơi ngạc nhiên: “Không ngờ từ ga xe lửa tới đây lại gần vậy, hồi nhỏ thấy xa lắc.”
Lương Thuỷ hất cằm: “Em nhìn sườn đồi kìa.”
Mọi người nhìn phía trước, đoạn đường xi măng đó vừa ngắn vừa bằng phẳng.
Họ từng đạp xe lao xuống ở đó, Tô Khởi còn lén giữ xe Lương Thuỷ không cho anh chạy lên trên.
Lâm Thanh không tin: “Hồi đó thấy dốc lắm, có phải sau này xây bằng lại không?”
Lý Phong Nhiên lắc đầu: “Không có. Vị trí của mấy cái cây này không thay đổi.”
Những cây thấp bé năm đó trở nên vừa thô vừa cao, bóng cây che hơn nửa con đường.
Đi lên sườn đồi, mọi người yên lặng —— đê chống lũ đã từng rộng lớn cao ngất giờ đã hẹp lại và thấp đi. Hai bên sườn đồi gần như không được xem là đồi nữa, giống như chỗ trũng hơn.
Phía cuối ánh mắt, sông Dương Tử cuồn cuộn.
Con đê dài ngoằng lần nào đi học tan học cũng phải đi qua trong trí nhớ chợt ngắn lại, chỉ vài bước đã đến đầu hẻm Nam Giang.
Sườn đồi từng đứng trên xe trượt lao xuống thời thơ ấu, thật ra chỉ là đoạn đường ngắn bình thường. Còn chưa được đến mười mét.
Tô Khởi giật mình: “Sườn đèo này sao nhỏ vậy?””
Lương Thuỷ ngước nhìn đầu hẻm Nam Giang, nói: “Chỉ sợ hẻm còn nhỏ hơn.”
Lâm Thanh chợt hỏi: “Muốn vào xem không?”
Năm người đứng im lặng trên đê chốc lát, gió sông thổi phồng quần áo họ. Lương Thuỷ đi đầu xuống sườn đèo, Tô Khởi đuổi theo. Ba người còn lại đi đằng sau.
Cái cây ở đầu hẻm cao lên rất nhiều, lá cây xanh mướt rêu rao trong gió.
Tô Khởi khoát chặt tay Lương Thuỷ, quẹo vào hẻm theo anh.
Đang giữa trưa, bầu trời xăm thẳm, ánh mặt trời chói chang nóng hầm hập. Hẻm Nam Giang hoang tàn hiện rõ ——
Mấy căn nhà đều bị khoá lại, đã đổ nát.
Hai dãy nhà gạch đã bị tàn phá, sơn tường bong ra từng mảng, lộ ra một mảng xi măng lớn. Tấm cửa dãi nắng dầm mưa vỡ nát, cửa kính bị hư hại bởi bụi bặm, cửa sổ gỗ lắc lư trong gió, khoá cửa bị rỉ sét lung lay sắp đổ. Không thấy bóng dáng giàn nho đâu nữa, cả hoa dành dành cũng không còn, chỉ còn một gốc cây nhỏ khô cằn.
Hẻm Nam Giang, đã già rồi.
Sau khi mấy gia đình rời đi, con hẻm vốn đã lụp xụp này chợt mất đi sức sống, già đi rất nhanh, như một bà cụ gần đất xa trời.
Con hẻm vừa rộng vừa dài trong trí nhớ trở nên nhỏ hẹp, năm người đứng bên trong có hơi chật chội.
Nhưng Tô Khởi dường như nhìn thấy năm đứa trẻ chạy lung tung trong con hẻm, chơi một hai ba người gỗ….
Cô bước trên nền xi măng vỡ đến cửa nhà Lương Thuỷ, ngẩng đầu nhìn. Ngói đỏ đã phai màu, gác mái nhà Lương Thuỷ hỏng hoàn toàn. Thế nhưng, như chỉ mới ngày hôm qua thôi, một đám trẻ con ôm dưa hấu, kem đậu xanh, chạy bịch bịch lên lầu, tiếng chạy vang lên rõ ràng.
Một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, Tô Khởi hoàn hồn. Cửa nhà cô mở ra, một ông cụ kéo một túi chai nhựa đi ra, liếc nhìn họ đầy thắc mắc, rồi lại dẫm bẹp từng cái chai nhựa của mình.
Tô Khởi bước đến: “Ông ơi, cháu vào xem được không ạ? Hồi đó cháu ở chỗ này.”
Ông cụ rất hiền lành: “Vào đi.”
Họ vào trong, nhà rất nhỏ, chất đầy túi bố đựng giấy các-tông và chai nhựa vứt đi. Trong nhà ẩm ướt, ánh sáng tối tăm, mùi thối rữa, như mùi nấm mọc lên.
Tô Khởi chợt không nhớ giường của mẹ từng đặt ở đâu.
Cô nói khe khẽ: “Nhà mình nhỏ vậy à. Hồi nhỏ cảm thấy to lắm mà.”
Cô vội vàng nhìn một vòng rồi đi ra ngoài.
Vừa ra cửa, nắng mùa hè chiếu thẳng xuống, chói đến nỗi cô nheo mắt lại.
“Chụp một tấm đi.” Lý Phong Nhiên nói.
Họ đi đến bức tường loang lổ, đứng theo thứ tự như trong hình năm đó, nhờ ông cụ chụp giùm.
Trong ảnh, năm người trẻ tuổi đang ở độ tuổi thanh xuân, rạng rỡ và phơi phới.
Bức tường đá loang lổ cũ kỹ, phản chiếu hình ảnh trẻ trung của họ, với vẻ đẹp hoàn toàn trái ngược nhau.
“Đẹp đấy.” Lương Thuỷ nói. Lúc này, điện thoại vang lên, là Lâm Gia Dân.
Các bố các mẹ biết họ về, năm gia đình muốn đến tụ tập ở nhà Lương Thuỷ, làm một bữa tiệc lớn cho họ. Lâm Gia Dân hỏi bọn trẻ muốn ăn gì, báo thực đơn.
Lộ Tử Hạo đi ra ngoài đầu hẻm: “Củ sen dồn thịt.”
Lý Phong Nhiên: “Ngải cứu xào.”
Lâm Thanh nói: “Vịt hầm củ từ, canh cá lóc.”
Từng món từng món được liệt kê.
Tô Khởi đi cuối cùng, quay đầu lại nhìn.
Nhà cửa đổ nát sau lưng, cây cối rêu rao trong gió, ve kêu to vang khắp trời đất, như là biết mùa hè sẽ đi qua, nên say sưa hát về ngày hè cuối cùng.
Cô đứng ở đầu hẻm, gió lùa qua váy cô, như những thiên thần của hẻm Nam Giang xuyên qua thời gian và không gian đến cho cô một cái ôm ấm áp.
Cô đứng trong gió, khẽ mỉm cười.
Cô nghe thấy Lương Thuỷ gọi: “Tô Thất Thất, đi thôi.”
“Vâng!” Tô Khởi quay đầu lại, thấy Lương Thuỷ, Lý Phong Nhiên, Lâm Thanh và Lộ Tử Hạo đứng ở đê, cùng chờ cô, mỉm cười với cô.
Trời xanh ngắt ngày hè, gió sông thổi mạnh, quần áo của họ như những cánh hoa bay lên.
Trong lòng Tô Khởi ngập tràn ấm áp, chạy về phía họ.
…..
Cô chạy lên sườn đèo, nhìn về phía họ: “Bây giờ đi luôn hả?”
Cả nhóm lưu luyền nhìn con hẻm nhỏ, Lương Thuỷ nói: “Đi thôi.”
Tô Khởi đi được một bước, chợt dừng lại, đôi mắt sáng lên, nói: “Em muốn bay!”
Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên liếc nhìn nhau, khẽ cười. Lương Thuỷ duỗi tay về phía cô, Lý Phong Nhiên cũng duỗi tay, Tô Khởi nhảy lên nắm chặt cánh tay họ. Lương Thuỷ lại duỗi tay còn lại về phía Lâm Thanh, Lộ Tử Hạo cũng bước đến, để Lâm Thanh nắm chặt cánh tay của hai người.
Năm đứa trẻ lớn xếp thành một hàng ngang, xoay trái xoay phải nhìn nhau, trên mặt là nụ cười tươi rói.
Tô Khởi: “Cơ trưởng Lương!”
“Chuẩn bị!” Lương Thuỷ nói, “Một, hai, ba!!”
Ba chàng trai nở nụ cười, đột nhiên xuất phát chạy. Hai cô gái co chân lên, cười thật to, chạy như bay trên con đê lớn.
Họ chạy nhanh trong gió, bay lượn, vạt áo tung bay, tiếng cười quẩn quanh.
Tô Khởi bay lên, mỉm cười, thầm nghĩ, câu chuyện của hẻm Nam Giang vẫn chưa kết thúc.
…..
Câu chuyện bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Chắc là vào một ngày cuối thập niên 80, Tô Miễn Cần và Trình Anh Anh xé tờ rơi giảm giá hàng hoá trên cột điện, tìm được hẻm Nam Giang.
Cuối xuân đầu hạ, dòng sông như dải lụa trắng, Trình Anh Anh nói, đẹp quá đi thôi.
Cô nói rằng, mong cuộc sống trong tương lai, cả đường thuận buồm xuôi gió [5].
[5] câu này có đủ tên của 5 bạn: 一路风生水起 (nhất lộ phong sinh thuỷ khởi).
Người chồng trẻ hái một bông hoa dành dành cài lên tóc cô.
Tô Khởi nắm chặt cánh tay Lương Thuỷ, sờ sờ búi tóc, vẫn còn bông cúc nhỏ hôm qua Lương Thuỷ cài lên.
Tay của Lương Thuỷ mày mò, nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, hỏi: “Em cười gì?”
Gió sông thổi bay mái tóc dài của người con gái. Cô lắc đầu, cười tươi rói: “Không có gì.”
Cả nhóm đi bên bờ đê, thảo luận trưa nay muốn ăn món gì của quê nhà.
Tô Khởi ngoái đầu lại nhìn sông Dương Tử, nhìn giàn cây xanh thấp thoáng ở hẻm Nam Giang. Ánh mặt trời chói chang, rọi vào lông mi, làm mọi thứ trở nên hơi mờ ảo.
Trong nháy mắt, dường như về đến thời thơ ấu xa xôi, một ngày mùa hè vô cùng bình thường ——
Trưa mùa hè, trời rất xanh, không có gió. Trong hẻm rất yên tĩnh, mọi người đều ngủ trưa.
Cô ngủ trưa dậy, băng qua cái nắng chói chang đi tìm Thanh Thanh. Thanh Thanh bò dậy khỏi chiếu, mở lưới cửa sổ ra cho cô, trên má vẫn còn hằn dấu.
Trên gác mái của Lương Thuỷ, truyền đến tiếng phát lại World Cup: “Đài truyền hình trung ương——-“
Cô hô to: “Tỉ số 3-0, Pháp thắng!”
Lương Thuỷ lấy túi đá ném về phía cô.
Lộ Tử Hạo đẩy lưới cửa sổ ra, Lý Phong Nhiên mới ngủ dậy ngồi ngớ người trên chiếu, quạt trần thổi vù vù.
Đồng hồ trên tường im lặng chuyển động, hết vòng này đến vòng khác. Ngoài cửa sổ, mặt trời mọc rồi lặn, đông đi xuân đến.
Trên gác mái nho nhỏ, ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ, gió mùa hè thổi qua, rèm cửa hạc giấy khẽ lắc lư——
Suỵt, đừng nói cho người khác biết.
Đây là bí mật của hẻm Nam Giang.
(Hoàn chính văn)
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Ngày mai nghỉ ngơi, hôm sau nữa đăng ngoại truyện]
Viết câu chuyện này, là vì có một khoảng thời gian rất nhớ hồi còn bé, hoài niệm sự đơn giản, thuần tuý, vô ưu vô lo tốt đẹp của thời thơ ấu cấp 2 cấp 3 các kiểu. Rất muốn rất muốn quay về thời niên thiếu, dù là một lần thôi cũng được. Nhưng thời gian đâu thể lùi lại, cho nên quay lại một lần trong tiểu thuyết vậy.
Hồi trước nói, muốn viết một câu chuyện ấm áp, bây giờ nhìn lại, đã làm được rồi.
Muốn nói với các chị em đọc truyện, cho dù mọi người còn học trung học, học đại học, đã đi làm, hoặc đã kết hôn sinh con rằng cuộc sống luôn có những thăng thầm, trong quá trình trưởng thành luôn có tiếc nuối và mất mát. Những lúc buồn bã, uể oải hay xuống tinh thần, thì về Nam Giang thôi. Đến xem tiểu đội Nam Giang, hy vọng những người bạn nhỏ này có thể mãi mãi mang đến những hồi ức ấm và tươi đẹp cho mọi người. Hy vọng mọi người đều nhớ được rằng, thời thơ ấu của chúng ta luôn vui vẻ và đẹp đẽ, bẩm sinh chúng ta có năng lực vui vẻ, có khả năng mỉm cười. Dù trưởng thành, cũng đừng quên mất nhé.
Về Nam Giang thôi nào ~